Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 1: Hoạ lớn chết người
“Chạy nhanh lên…quan binh tới rồi…”
Vùng núi hoang vu, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, ba cô gái quần áo tả tơi chạy bán sống bán chết vào phía rừng cây trước mặt, trốn thật nhanh nhất, nhân vật chính với hình tượng vô cùng thê thảm của
chuyện này chính là tôi, bây giờ đang buổi trưa nắng chói chiếu vào cả
người tôi làm cho các lỗ chân lông đều nở to, hơn nữa do vận động mạnh
nên tất cả quần áo đơn sơ của tôi đều dính đầy mồ hôi, hiện giờ tôi mới
biết rõ cái cảnh mồ hôi như nước là thế nào, sao tôi lại khổ sở vậy? Sao tôi lại phải chạy? Nói ra thì rất dài, bây giờ tôi cũng chẳng muốn nghĩ gì cả, mục tiêu là cánh rừng rậm cách trăm mét trước mặt, chạy sau tôi
còn tương tự có hai chị em nữa.
“Không chạy nữa, ta chạy không được nữa rồi…ta đau bụng quá..” Tiếng
Tiểu Thuý thở phì phò kêu lên đằng sau, mắt cầu xin nhìn tôi, tôi cũng
đang thở phì phò như trâu vậy, thở không ra hơi nữa, tôi còn chạy sao
được? Nhưng mà cái khổ này so với cái mạng của mình cái nào nặng, cái
nào nhẹ tôi lại thấy rõ nhất. Tôi vỗ vỗ ngực, điều chỉnh thở thông một
chút, giương mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt tôi bỗng sáng lên, đúng là
ông trời không bỏ tôi, cách mấy chục thước phía trước có một đống cỏ khô hiện ra.
“Nhanh lên đi theo tôi” Tôi chạy tới đám cỏ khô phía trước.
“Nhanh lên…nhanh lên nào…” Miệng tôi kêu, xoay người kéo hai cô gái
vọt tới, nếu không phải chúng tôi cùng chung hoạn nạn, chắc chắc tôi sẽ
quyết đem vứt hai cô ngay, tự mình khác chạy trối chết. Ba người chúng
tôi vừa chui vào đống cỏ khô ôm chặt lấy nhau, cũng chỉ vì hoảng sợ quá
nên lúc này mặt mũi chúng tôi mồ hôi rơi xuống như tắm vậy.
Đợi lúc chúng tôi trốn xong xuôi, từ trên đỉnh núi có vài bóng quan
binh cao to, trông hung hãn xuất hiện. Họ hết nhìn đông lại nhìn Tây một lúc sau đó đi tới phía chúng tôi, tôi có thể cảm thấy thân hình hai chị em bên người run lẩy bẩy, trong lòng các nàng kinh hoàng như thế nào
tôi sao không rõ? Lúc này tôi cũng sợ tới mức nắm chặt tay lại không dám động đậy nhìn chằm chằm đằng trước. Tôi thở nhẹ một hơi bảo các nàng
không được động đậy, quan binh này hiện giờ đúng là đang tiến tới gần
phía chúng tôi, nhưng ánh mắt họ cứ nhìn ra cánh rừng phía sau chúng tôi cũng không để ý chân hắn suýt nữa dẫm vào chúng tôi.
“Mẹ nó chứ, vài con nhóc này đúng là chạy nhanh thật” Tên quan sai
trước mặt tôi đang chửi ác liệt, dẫm mạnh một chân xuống, đạp đống cỏ
khô trước mặt tôi làm cho chúng tôi sợ tới mức cũng không dám thở nữa.
“Đại nhân, làm sao bây gìơ?”
“Làm sao bây giờ à, vào tìm trong rừng cho ta, ta không tin mấy nàng
mọc cánh bay” Hắn nghiến răng trèo trẹo, hạ lệnh thô bạo với bọn tay
chân, sau đó một đám người cầm đuốc vọt vào rừng cây trong nháy mắt biến mất trước mắt chúng tôi.
“Phù..” Ba chúng tôi mềm nhũn ngồi phệt xuống đống cỏ khô, tôi nhìn
hai người cùng chung số phận bên cạnh rốt cục thấy tuyệt vọng vô cùng.
Trên thế giới này có ai xuyên qua bất hạnh giống tôi không? Nếu tôi
mà xuyên qua đến đây cuộc sống có cực khổ thế nào, mặt mũi xấu xí ra sao đều không sao hết, tôi có thể chấp nhận được, chỉ cần dựa vào trí thông minh của mình, và khả năng khéo léo, tôi chắc chắn có thể xoay chuyển
tàn cục, làm cho sự nghiệp rạng rỡ, mà hiện giờ thì, haizz…Đến cả thần
tiên cũng không thể xoay chuyện được rồi, tôi đã trở thành một hung thủ
giết người tàn ác trong miệng người khác mất rồi, mà người bị tôi giết
đúng là người đứng đầu huyện – Huyện lão gia, hiện giờ trong thành dán
thông báo truy nã tôi khắp nơi, hơn nữa cả hình tôi cũng bị dán lên đó,
mà lại càng làm cho tôi tuyệt vọng hơn nữa là, nghe nói đề đốc Nam Thất
Tỉnh đại nhân tự mình hạ lệnh truy bắt tôi, anh nói xem tại thời đại này tôi còn sống yên ổn được nữa không?
Đấy là còn chưa tính chính bản thân tôi thực sự không có giết người mà! Tôi bị vu oan! Tôi oan uổng quá!
Lần trước tôi vừa mới xuyên qua tới vùng sông nước này thì tôi còn
vui mừng khôn xiết, đi khắp nơi ngắm cảnh, có thể mấy ngày liên tục cũng không sao, để cho tôi thưởng thức cảnh sinh hoạt của cổ đại thế nào.
Thì ra ngày thường không phải anh có bộ mặt đẹp lúc nào cũng sống rất ổn có cơm ăm, trừ phi anh làm kỹ nữ, có thể đó là cách sinh tồn hạ sách
nhất, tôi không ngốc tới mức bán thân mình để hưởng thụ qua ngày an nhàn như thế đâu.
Vì thế lúc Huyện Thái gia tuyển nha hoàn, tôi dựa vào ba tấc lưỡi
cũng cướp được một vị trí nha hoàn, quản gia xem tôi nhanh nhẹn, bố trí
cho tôi tới hầu hạ phu nhân, làm thiếp thân nha hoàn của nàng. Tôi còn
tưởng là mình nhân cơ hội nịnh nọt phu nhân, trên TV đều diễn thế mà,
người chủ sẽ sinh lòng thương cảm với kẻ hầu, sau đó kết nghĩa chị em gì đó. Nhưng khi tôi nhìn thấy phu nhân lần đầu tiên, mọi suy nghĩ của tôi đều tan biến, phu nhân không phải như tôi nghĩ toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, quý giá, hiền lành đáng yêu, nàng còn rất trẻ, rất xinh đẹp, có thể nói không dùng được lời nào để miêu tả hết vẻ ngang ngược của nàng được,
nàng tâm cơ âm trầm, cực kỳ keo kiệt, ra vẻ quyến rũ động lòng người,
tôi đây chỉ cần liếc cũng nhận ra, không sao, tôi hiểu rõ vị trí của một nha hoàn, ngày đầu tiên vào phủ thì đã được một tỳ nữ già nói rất rõ về chuyện này rồi, tôi coi như không có gì, cùng lắm thì trộm một ít bạc
rồi trốn, nhưng chúng tôi không có chuyện sau này rồi, tôi đã đánh giá
quá thấp phu nhân cực kỳ hiểm độc giảo hoạt, thì ra là nàng đã lên kế
hoạch hết rồi, ngày đó….thì là ngày thứ ba tôi vào phủ, do lão gia vừa
thăng đường trở về, quản gia ra lệnh cho tôi và Tiểu Lan, Tiểu Thuý tới
hầu hạ lão gia, vừa mới đẩy cửa vào thì đập vào mắt chúng tôi là một
cảnh đầy máu, phu nhân tay cầm một dao nhỏ đâm mạnh vào ngực của lão
gia, máu chảy tràn trên đất.
Lúc ấy mấy người nha hoàn chúng tôi ai nấy đều hoảng sợ vô cùng, phu
nhân mang theo dao tiến gần đến chúng tôi, nàng bảo chúng tôi không được nói ra, sau đó dùng dao uy hiếp chúng tôi trốn ra cửa sau, nói là miễn
cho rước hoạ vào thân, tự nhảy vào lửa gì gì đó. Hiện lúc đó tôi cũng
nghĩ không ra, sao tôi lại ngu ngốc thế chứ, cứ tin tưởng lời nàng nói?
Giết người chính là nàng, có liên quan gì tới chúng tôi đâu, sao tôi lại phải trốn chứ? Đối với loại người đang hoang mang lo sợ tột cùng đó,
hồn vía đã bay lên tít chín tầng mây rồi còn đâu mà nghĩ ra được nữa!
“Haizz…” Tôi thở dài, rút một cọng cỏ cho vào miệng nhai, hiện giờ
tôi đã rõ, phu nhân bảo chúng tôi chạy trốn chính là muốn đổ hết tội
danh lên đầu chúng tôi, Diệp Vũ tôi đây thực là một đời thông mình lại
một giây hồ đồ ha! Bây giờ thì tốt rồi, bạc không kiếm được lại còn gánh tội giết người nữa, trở thành tử tù, bị người ta đuổi giết khắp nơi.
“Haizz…” Tôi lại thở dài lần nữa.
“Tiểu Mỹ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thuý nức nở nói, Tiểu Mỹ là tên nha hoàn lúc tôi vào phủ gọi, lúc này nghe vậy tôi bỗng thấy bốc hoả, lập tức gầm lên: “Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, từ giờ đừng có gọi tôi là Tiểu Mỹ nữa…Tiểu Mỹ đã chết rồi, gọi tôi là Diệp Vũ”
Tiếng gầm của tôi làm cho hai chị em sợ tới mức rụt lại, cả tiếng khóc cũng tắt, mở to hai mắt nhìn tôi.
“Khóc có ích gì? Khóc có cứu được chúng ta không? Đừng có nhìn tôi
thế, chúng ta đều là người ngồi chung một thuyền, nếu có thời giờ khóc
thì sao không nghĩ xem có cách nào để giải quyết bây giờ?” Nhìn các nàng mềm yếu như vậy tôi chặn không được cơn tức, lâm vào nghịch cảnh, cũng
không phải oán trời trách đất cho xong mà hiện giờ phải làm gì đó để rửa sạch tội, cọ sạch oan ức, vì sự trong sạch của chúng tôi chứ không phải cứ sợ ngày đêm, đợi chờ cái chết đến, nhưng chỗ quan trọng để rửa
oan…Hy vọng thật xa vời quá, tôi thực sự còn oan hơn so với nàng Đậu Nga nữa.
‘Tiểu Vũ, chúng ta chắc sẽ chết chứ?” Tiểu Lan hỏi khẽ.
“Chết hả?” Lời của nàng chạm tới trong tim tôi một cảm xúc đau đớn
không nói nên lời, tôi cảm thấy luồng chết chóc cứ thổi phần phật bên
tai mình, lạnh lẽo, lan tràn, giống như ác ma chỉ thẳng vào mũi tôi
tuyên bố đến giờ chết của tôi vậy.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đứng trên đoạn đầu đài là cảm giác gì
rồi, vô thức sờ lên cổ, cái cổ đáng thương trắng trẻo của tôi, ôi ôi ông trời ơi, tôi không muốn chết đâu! Tôi vẫn còn muốn sống, ông hãy giúp
tôi một chút đi nào!