Bạn đang đọc Hoàng Hậu Ai Cập Đến Từ Thiên Đàng: Chương 1 : Đến Với 3100 Tcn .
Một bữa tiệc mừng nhà mới , bao nhiêu là thức ăn ngon , bao nhiêu là người đến dự nhưng họ cứ xầm xì , bàn tán :
– Họ có cô con gái quái dị lắm , tóc thì trắng phau cứ như bà lão 80 ý .
– Ừh , có khi nào nhà họ bị ma ám không .
– Suỵt , nhỏ thôi , họ nghe thấy đó .
– Nếu không phải nhà họ có thế lực thì tôi không thèm đến đây đâu .
Rất nhiều người bàn tán , những gì họ nói mẹ của Har-Ra đều nghe thấy , bà run run ứa nước mắt rồi đưa tay gạt đi , nụ cười ngượng ngạo lời nói ấp úng :
– Mình ơi … em thấy trong người không được khỏe .
– Em về phòng nghỉ ngơi một chút đi .
Ông ấy vừa nói vừa nâng ly rượu uống cạn , bà đi nhẹ nhàng qua cầu thang , liếc nhìn cánh cổng ở phía xa mà nước mắt ràn rụa , bà chạy nhanh về phòng .
Đằng sau cánh cổng đó là nơi ở của Har-Ra , một cô gái 17 tuổi với làn da trắng mịn màng không một chút rám nắng , cô đẹp lạ lùng với mái tóc trắng như tuyết , hằng ngày ngồi ở trước gương cổ cô nói :
– Hạnh phúc có tồn tại không .
Bỗng trên mặt gương như có một bàn tay vô hình viết lên một con số 3100 , một luồng sáng hiện ra lan tỏa quanh Har-Ra rồi vụt mất , ánh sáng buộc Har-Ra nhắm tịt hai mắt , khi cô mở mắt ra thì mới than lên :
– Ơ , mình đang ở đâu thế này ?
Nhìn xung quanh toàn là cát , cô đứng dậy bước đi , ánh nắng chói chang làm cô kiệt sức khụy xuống , bỗng chợt cô nghe thấy tiếng vó ngựa … tiếng la hét … tiếng keng keng của vũ khí .
Ráng ngồi dậy , cô ngạc nhiên khi thấy họ đánh nhau , đâu đâu cũng là máu , cô ôm miệng sợ hãi run run :
– Ôi không … mình đang ở đâu thế này … mình muốn về nhà … hu hu …
Chiếc gương kia mang cô đến với 3100 TCN , ở đây cô đang chứng kiến vị hoàng đế Menes ( Horus Narmer ) đánh đuổi người phương đông . Cũng do mái tóc lạ lùng của cô dưới ánh nắng quá bắt mắt nên gây chú ý .
– Nhìn kìa , một cô gái tóc trắng .
Mọi thứ như ngừng hoạt động , cô giật mình thụt lùi xoay người bỏ chạy , đằng sau có tiếng nói rất lớn vọng đến :
– Toàn quân nghe lệnh , tiếp tục chiến đấu .
Mọi thứ trở lại như cũ , nhưng vị hoàng đế Menes 18 tuổi kia đã thúc ngựa chạy về phía Har-Ra , Har-Ra vừa chạy vừa ngoái đầu lại với suy nghĩ :
– Hắn là ai , tại sao lại đuổi theo mình , ôi không … mình muốn về nhà .
Một cánh tay dang ra ôm trọn thân thể nhỏ bé của cô , cô dẫy dụa la lớn :
– Thả tôi ra , thả tôi ra .
Cô cắn mạnh vào tay Menes nhưng chàng vẫn không la đau , Har-Ra thở dốc :
– Hộc … hộc …
Cô thiếp đi trong cơn mê sảng :
– Về nhà … mình … muốn về … nhà .
Cô dần chìm vào giấc ngủ mộng mị ấm áp .