Bạn đang đọc Hoàng Hà Quỷ Quan – Chương 24: Cửu Long Khanh Hố Cửu Long
Lúc này tôi đã không còn kiềm chế được bản thân, cũng không biết có phải là do thời gian cấp bách hay không, hay là bởi vì lòng hiếu kỳ đối với cổ mộ phía dưới, bàn bạc với Thiếu Gia một chút, thời gian cũng không còn nhiều, xuống luôn đi.
Chúng tôi xếp đặt lại trang bị một chút, phát hiện dây thừng và một số vật dụng không được mang theo, phần lớn đều là thức ăn cùng các vật dụng đi rừng như ống nhòm các loại, những thứ này đối với bọn tôi cũng không quá cần thiết, nên tôi quyết định sẽ xuống ngay, không quay lại chỗ cũ nữa, nếu không chẳng may lỡ bị lạc đường trong rừng rậm sẽ tốn mất không biết bao nhiêu thời gian vàng bạc.
Thiếu Gia lo lắng những thức ăn và lương khô kia bỏ ở đó sẽ bị dã thú ăn mất, tôi nói với gã lương thảo chỉ là chuyện nhỏ, vả lại tôi cũng không tin dã thú cũng thích ăn bánh bích quy; hơn nữa chúng tôi vẫn còn có nỏ trong tay, đến lúc đó nghĩ cách kiếm chút thịt rừng, chắc cũng không đến nỗi chết đói.
Thiếu Gia nói nghe lời tôi, chúng tôi kéo dây thừng ra, đo đạc ngắn dài, đầm ước chừng phải sâu tới một hai trăm thước, tôi dự trù muốn xuống được phía dưới tối thiểu phải mất thời gian một buổi sáng, hơn nữa môi trường trong đầm vô cùng ẩm ướt, xung quanh đều là rêu xanh, chắc chắn trèo xuống sẽ tốn không ít mồ hôi.
Tôi liền nói với cô nhóc: “Nơi này quá nguy hiểm, hay là em đừng xuống, ở trên này chờ bọn anh”.
Cô nhóc vấn tóc, không thèm để ý đến lời tôi, tự động chuẩn bị đồ đạc cá nhân.
Tôi nói lại một lần nữa, cô trừng mắt với tôi một cái, vẫn không nói lời nào.
Tôi than thầm đụng trúng cây đinh rồi, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ thì chắc không thể thương lượng rồi.
Tính khí của cô nhóc này căn bản cũng không khác tôi là mấy.
Chuẩn bị xong, đồ đạc cũng đều đã được cuộn chặt, nai nịt gọn gàng, Thiếu Gia thả dây thừng, chúng tôi buộc một đầu dây thừng trên tảng đá, đầu kia buộc thành một cái khoen, tôi liền một người một ngựa leo xuống.
Mới đạp được một bước đầu tiền, liền bị trượt chân một phát, vách đầm quá trơn, căn bản chân không thể đạp lên được, tôi loay hoay tại chỗ, căn bản không thể xuống tiếp.
Thật may là bên cạnh còn có rất nhiều cây mây và dây leo thực vật từ trong khe hở mọc ra, tôi kéo thử một chút, mượn lực mà xuống, dự cảm bước xuống đoạn đường này sẽ vô cùng cực khổ.
Ước chừng hai mươi phút trôi qua, tôi mới xuống tới chỗ có cây tùng mọc ngang, dồn sức đạp hai chân, phát hiện không vấn để, bộ rễ cây bám chặt vào khe đá, có thể chịu đựng nổi sức nặng của ba chúng tôi.
Tôi ngẩng mặt lên huýt sáo, ra hiệu cho bọn họ xuống, sau đó liền quay mặt nhìn xuống phía dưới, chỗ chúng tôi đã rất gần thác nước rồi, chỉ thấy thấp thoáng chín dòng thác nước lúc gần lúc xa, nghiêng nghiêng ngay phía bên dưới, trong đầm tròn giống như một cái loa khuếch đại âm thanh khổng lồ, bên trong phát ra những tiếng nước chảy ầm ầm như sấm nổ.
Phía dưới sương mù dày đặc, nhưng nhìn xuống phía dưới đáy đầm có thể thấy có một khối đá lớn, các dòng thác đều đổ cả vào khối đá, sau đó tỏa ra bốn phía chảy vào trong các hố thiên tạo, tựa hồ như ở đây không có bất kỳ dấu vết kiến trúc nhân tạo nào.
Nếu như lăng mộ Lưu Khứ xây cất ở đây thì sẽ xử lý vấn đề bề mặt ngấm nước thế nào, quả thực tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đứng trên góc độ phong thủy bảo huyệt mà nói, thường thì nơi được coi là bảo huyệt cực phẩm về phong thủy lại không thích hợp xây dựng công trình kiến trúc, chẳng lẽ lý thuyết phong thủy chẳng qua chỉ là tào lao sao?
Thiếu Gia và cô nhóc lục tục xuống đến cạnh chỗ tôi, cây tùng mọc ngang khó nhọc phát ra những tiếng anh ách, Thiếu Gia sợ sương mù không dám nhìn xuống dưới, cô nhóc thì bị những cảnh sắc xung quanh làm cho thẫn thờ, ngơ ngẩn.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó cố gắng quyết tâm đi xuống tiếp.
Đoạn thứ hai cách đoạn thứ nhất khá xa mới tới điểm có thể nghỉ chân, hơn nữa vì đến gần miệng thác nước nên chúng tôi không thể đi thẳng đứng trên vách đá mà phải đi chếch chéo xuôi theo chiều ngang.
Tôi vốn không phải dân leo núi chuyên nghiệp, chỉ biết bám vào dây mây và dây leo, tùy thời điểm mà xê dịch.
Ánh sáng ở đây đã vô cùng ít ỏi, thời điểm chúng tôi xuống thì mặt trời bắt đầu mọc, có điều do góc độ khúc xạ ánh sáng mà chỗ này càng thêm âm u, tôi đành lấy đèn pin, ngậm trong miệng.
Tất cả mọi tinh thần và sức lực đều tập trung cả trên tay và chân, lúc đạp phải một khối gì đó trên vách đầm, tôi chợt nghe một tiếng động vô cùng nhỏ, vang lên ở rất gần.
Ban đầu tôi còn tưởng lỗ tai tôi bị tiếng nước chảy hành cho có vấn đề rồi bởi vì theo đạo lý bình thường mà nói, trong điều kiện ồn ào thế này căn bản bạn sẽ không thể nghe được gì.
Lại bước thêm ba mấy bước, tiếng động kia bỗng nhiên lại phát ra, mặc dù nhỏ nhưng tôi có thể chắc chắn rằng nó tồn tại, lách cách, lách cách, thật giống như thứ gì bị trói bằng xích sắt đang dãy dụa.
Tôi nhớ lại lời nha đầu kia nói, nhìn thấy những thứ kia toàn thân bị trói bằng dây xích, nhất thời lông tóc dựng đứng cả lên, khắp người túa mồ hôi lạnh, cẩn thận phán đoán phương hướng, phát hiện tiếng động truyền đến từ bên trái, thò đầu qua nhìn thử, trên vách đầm bên kia có một khe nứt, bên ngoài phủ kín dây leo và thực vật, vừa rồi chúng tôi mới bò qua nhưng không để ý.
Thiếu Gia đang ở chỗ đó hướng phía tôi gọi lớn, hỏi tôi sao lại không đi tiếp, trong lòng tôi đang tò mò về loại tiếng động này, nó giống như tiếng vật gì còn sống bị dây sắt trói buộc, đang vùng vẫy muốn thoát ra.
Tôi làm dấu tay với bọn họ, nói muốn dừng lại một chút, sau đó một mình đi lại gần khe hở kia.
Trong khe hở có gió lùa ra, có thể là có động thông với trên núi, lúc tôi đến gần, cái âm thanh lách cách, lách cách đó càng lúc càng vang lớn hơn, khiến tôi căng thẳng, giữa lúc âm thanh hỗn loạn này, đầu óc tôi dường như trống rỗng, chỉ còn lại tiếng xích sắt va chạm vào nhau.
Bò vào khe hở, thấy bên trong rất sâu, tôi đạp một chân vào, bên ngoài Thiếu Gia đang lớn tiếng gọi, tôi nhủ thầm trong lòng anh vội cái khỉ gì chứ, rồi không thèm để tâm đến gã nữa, dò dẫm đi vào.
Trong khe hở ngổn ngang cây mây và dây leo thực vật, trùm kín hai bên khe hở, tôi đi được mấy bước, ánh sáng càng lúc càng tối, tôi giơ đèn pin chiếu vào từng chút từng chút một.
Từ chỗ rất sâu bên trong khe hở hình như có thứ gì đó, dáng vẻ lại giống như một người đứng dựa vào đó.
Bên trong tựa hồ còn có tiếng nước chảy, có điều không nghe được tiếng xích sắt đó.
Tôi ngừng thở dùng đèn pin chiếu vào thử, trong lòng không khỏi khẽ động, cảm giác có chút sợ hãi.
Thì ra là từ cuối khe hở có một vũng nước đọng, bên trên có một người chết nằm đó.
Người chết bị ngâm nước lâu ngày, căn bản đã trương phềnh, da trắng bệch, mặt bị tóc che kín, không nhìn rõ, qua dáng vẻ chỉ có thể nhận định là đã chết từ rất lâu rồi.
Tôi theo quán tính bịt mũi, cúi người xuống cẩn thận xem xét, phát hiện trang phục của người này cũng không khác chúng tôi nhiều lắm, thời đại anh ta sống chắc cũng chỉ cách chúng tôi cùng lắm là một hai chục năm, tại sao lại có thể có người hiện đại ở đây? Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Chẳng lẽ là người dân sống gần vùng này bị lạc đường? Hoặc có lẽ là đồng nghiệp của chúng tôi?
Túm lục lọi trong quần áo của gã, giấy tờ cơ bản đã rã nát hết cả, không đọc được gì, ngoài ra còn có một ít đồ hộp, chắc chắn là người cùng thời đại với chúng tôi.
Tôi ném mớ giấy tờ sang bên cạnh, lấy món đồ hộp, lại kiểm tra cơ thể, cảm thấy có chút không đúng, không phải mới nghe thấy tiếng xích sắt sao, sao trên người gã ta không có xích sắt?
Lúc này bỗng nhiên tôi nhận ra điều gì đó, rùng mình, bản thân không thể tự chủ lui về phía sau.
Phía dưới thi thể kia, giống như còn có thứ gì dán thật chặt vào phía sau thi thể, tôi cẩn thận nhìn thử, dường như cũng là một thi thể khác, ngập trong nước, toàn thân đã biến thành màu đen, không thể nhận dạng.
Hai thi thể không hiểu vì sao lại dán chặt vào nhau, giống như một cái mọc ra từ trên lưng cái kia vậy.
Một cái xích sắt màu đen cột trên xương sống của thi thể màu đen kia, âm thanh mới rồi có thể là do vật này phát ra.
Tôi có dự cảm không được tốt cho lắm, không biết vì sao người này lại chết ở đây, hơn nữa kiểu chết còn ly kỳ như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác thì hơn.
Tôi xoay người định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng xích sắt lách cách, phát ra từ vũng nước kia.
Đồng thời tôi liền nghe được một loại tiếng động khó có thể hình dung, nó giống như là tiếng thở khò khè nặng nhọc của một người phát ra vậy.
Quay đầu nhìn lại, thấy cái thi thể màu đen kia lại bất ngờ động đậy, lách cách, lách cách tiếng xích sắt vang lên bên tai không dứt.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đầu kia của xích sắt nằm trong một cái hang đá, thi thể màu đen kia kéo xích sắt, xích sắt sẽ tự động được kéo ra ngoài, nhưng chỉ cần vừa buông lỏng, xích sắt lại bị kéo tụt vào bên trong hang đá.
Tôi biết không hay, cũng không có cách nào xác định được thứ kia rốt cuộc là cái giống gì, sờ ra sau lưng tìm cái nỏ của Thiếu Gia, chửi thầm một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Mới chạy còn chưa được mấy bước, bỗng nhiên phát hiện từ phía sau có một vật nhào tới, một mùi tanh hôi theo gió ập vào sau lưng, tốc độ cực nhanh.
Tôi vội cắn chặt hàm răng, khẽ nhích sang bên một cái, vật kia liền vồ hụt trúng khoảng không, tôi cũng không có thời gian quay đầu lại nhìn, vội lao ra khe hở kia kéo theo luôn đám dây leo, sau đó xoay người nhào ra bám vào vách đầm, kêu lớn: “Thiếu gia, cứu mạng!”
Chưa nói dứt lời, đột nhiên một thứ quái dị đầy móng vuốt liền từ trong khe hở lao ra ngoài, lao thẳng vào tôi.
Tôi vội vàng nhảy tránh, thiếu chút nữa đã bị nó vồ trúng.
Có điều xích sắt kia hiển nhiên là đã bị kéo căng đến cực hạn nên thứ bên trong chỉ có thể với một tay ra vồ tới tôi, thân thể thì không ra được.
Thiếu Gia đứng cách chỗ tôi một quãng, cũng không thấy rõ đó là giống gì, vội hướng về phía tôi hét lớn: “Lão Hứa, tránh mau!”
Tôi thấy đám dây mây và dây leo bên trên liền xoay ngang người bám vào một đám, sau đó lại xoay người nhảy sang bụi khác, nhường lại vị trí.
Thiếu Gia lập tức giương cung, lắp tên, vút một tiếng, một mũi tên trúc xé gió lao đi như tia chớp, lao thằng đến đám móng vuốt ở miệng khe hở kia.
Tôi nhủ thầm trong lòng, để xem khi mũi tên trúc xuyên vào trong động mày có thoát được không, có điều tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bả vai chấn động, mũi tên trúc kia lại đâm trúng bả vai của tôi.
Tôi nhìn qua một cái, chửi thầm trong bụng, đồ con lừa Thiếu Gia, bắn cái kiểu con khỉ gì như vậy, nhưng lời còn chưa phun được ra miệng, bả vai đau nhức đã khiến tôi bất ngờ tuột tay, tôi liền quờ vội nhưng không bắt được cái gì.
Cảm giác mất đi trọng lực từ từ rớt xuống.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cũng không thể nghĩ được gì, ý niệm duy nhất đó là, ba mạng nhỏ của chúng tôi, phải kết thúc trong cái hố cửu long này rồi.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì rất nhanh, đúng vào lúc tôi rớt nhanh xuống, liền đụng trúng miệng thác nước, tôi liền cảm giác đã ngã xuống nền đất, một cơn đau ê ẩm toàn thân tràn đến, sau đó toàn thân liền bị nước chảy cuốn phăng ra ngoài.
Trong cơn hoảng loạn, tôi vung tay quờ loạn bốn phía, vô tình lại túm trúng một cái nhũ đá treo bên cạnh thác nước.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhận ra, thì ra nham thạch chỗ miệng thác nước đã được ai đó tôn tạo thành hình dáng một cái đầu rồng, lúc này chỗ thác nước phun ra ngoài chính là miệng rồng.
Thiếu gia đứng bên cạnh lại hò hét kêu tôi đừng cử động, sau đó đỡ cô nhóc dịch lại hướng chỗ tôi, có điều làm sao tôi còn đủ sức giữ chắc được, trước mắt tôi tối sẩm, liền tuột tay, chực ngã, trong nháy mắt đối mặt với nguy cơ rớt xuống đầm nước trong suốt.
Lỗ tai tôi nghe binh một tiếng, toàn thân té xuống mặt nước cách mấy thước, bốn phía xung quanh cũng không nghe được tiếng động gì nữa, toàn thân chấn động, phun ra một ngụm máu, rất may là chưa bị ngất đi, định nhô đầu lên mà thác nước từ trên cao mấy chục thước liên tục đổ xuống, tôi căn bản không thể ngóc đầu lên được.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có hai cột nước bắn lên, tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là nha đầu và Thiếu Gia cũng nhảy xuống, hai người bọn họ thấy tôi, liền bơi lại hướng tôi, đỡ tôi dậy, sau đó cả ba cùng dồn sức bò lên.
Tay bọn họ không bị thương, chúng tôi cũng phải dùng tới toàn bộ sức lực mới ngoi ra được khỏi mặt nước, bọn họ đẩy tôi lên khối đá hình tròn nhô lên, sau đó cũng tự mình leo lên, tôi lấy tay che mắt, hướng về phía Thiếu Gia chửi lớn: “Mẹ kiếp, anh làm cái trò khỉ gì thế, muốn giết tôi có phải không”.
Gã liền xé quần áo băng vết thương cho tôi, nỏ chính thống trong khoảng cách hai trăm thước có thể bắn xuyên thủng thân thể người, cái này hiển nhiên uy lực không được lớn như vậy nhưng cũng cắm rất sâu, Thiếu Gia vừa đụng tôi đã thấy nhức buốt.
Cô nhóc nhìn thấy xót xa muốn chết, nước mắt lã chã rơi, Thiếu Gia định rút tên ra cho rôi cô bé liền ngăn, mắng gã: “Anh có còn là anh em nữa không hả, có ai lại hại anh em bị thương ra nông nỗi này không?”
Thiếu gia không ngừng nói xin lỗi tôi, nói: “Anh không biết chứ tôi đã ngắm rất chính xác, không hiểu sao đến nơi nó liền quẹo cua.
Chắc chắn là tại gió”
Tôi nói anh đừng có mà kiếm cớ, mau xử lý xong cho tôi đi.
Đầu mũi tên đâm vào xương bả vai tôi nên không xuyên thấu qua, Thiếu Gia cẩn thận rút ra, tôi đau đến chết đi sống lại, sau đó Nhã Nam bôi thuốc, che đi vết thương, bọn họ làm xong toàn thân tôi đã toát mồ hôi lạnh, cơ hồ muốn ngất đi.
Thiếu Gia đỡ tôi đứng dậy, đầm nước này rất lớn, nằm chính giữa đầm là một khối đá lớn, bốn bên đều có thác nước cọ rửa, đổ xuống tạo thành một luồng nước, có điều bên trong thác nước lúc này tương đối khô ráo.
Chúng tôi đi hướng vào bên trong, theo lý thuyết phong thủy mà nói, vị trí phong thủy tốt nhất, hẳn là dưới đáy khối đá này, có điều nhìn qua khối đá này giống như một chỉnh thể, không có dấu hiệu đã bị cải tạo.
Chúng tôi cẩn thận tìm kỹ mấy lần, cũng không phát hiện gì đặc biệt, Thiếu Gia lẩm bẩm, có vật chúng ta muốn tìm hay là không đây, có phải khối đá dưới chân chúng ta chính là họ dùng để bít cửa động hay không?
Tôi nhìn thể tích tảng đá, liền nói không thể nào, tảng đá kia ít ra cũng phải cỡ mấy ngàn tấn, cho dù là kỹ thuật hiện đại bây giờ cũng không có cách nào xê dịch được nó, hơn nữa mới vừa rồi dưới nước chúng ta cũng đã xem qua, tảng đá này là đá thiên nhiên, qua chất liệu và độ phong hóa có thể nói là đặc biệt giống với đá nơi này, không thể nào như gã nói được.
Vậy chẳng lẽ nơi này cũng không có cổ mộ? Tôi đột nhiên ai da một tiếng, cho tới giờ tất cả căn cứ của chúng tôi thật ra cũng đều chỉ là suy đoán, nhìn qua thì khá là khớp, nhưng chỉ cần suy đoán sai một bước, chúng tôi liền thua cả ván.
Nếu như theo lẽ thường thì nơi này hẳn phải có vật gì mới đúng, địa phương bản đồ ám chỉ là nơi này, nếu như nơi này chỉ là một tảng đá, chẳng lẽ dựa vào tảng đá này có thể cứu mạng chúng tôi sao?
Ngay tại thời điểm ngàn câu hỏi không lời đáp đó, tôi chợt nhớ tới thác nước trên đỉnh đầu, chỗ khối đá hình miệng rồng, cách cục hố cửu long, đặc điểm chủ yếu nhất chính là nhìn như không có điểm gì đặc biệt, nhập phong mà kiên cố, bên trong liên mà không phát (liên kết chặt chẽ không phát tán), cửu long hợp nhất, giống nhưng một cái lồng vậy, thu hết linh khí của trời đất nhốt lại một chỗ.
Nói cách khác, thác nước kia tượng trưng cho chín con rồng nước, chính là cái lồng, tất cả phong thủy khí đều được chúng dẫn về đây.
Nếu như phía dưới định xây dựng cái gì, ví dụ như cổ mộ, thì phương vị của cửa mộ, sẽ phải là nơi cửu long tụ hội.
Tôi nhìn chung quanh một chút, chín con rồng này dường như đều đang cọ rửa từ đầu đến chân bên ngoài khối đá lớn này, nếu nói nơi cửu long tụ hội, đương nhiên phải là chỗ này mới đúng.
Lại cúi đầu xem xét lại lần nữa hoàn cảnh xung quanh, bỗng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Nếu như phía dưới khối đá có công trình gì, chắc chắn nó cũng đã được xây cất từ mấy ngàn năm trước, lúc ấy địa thế nơi này chúng tôi cũng không thể biết, nhưng điểm có thể biết chính xác đó là, khi đó thượng du chắc chắn là chưa có đập thủy điện “Mãn Khả Lạc” (một công trình ở Tây Tạng), khi đó lượng nước ở thác nước kia đổ xuống tất nhiên sẽ nhiều hơn so với bây giờ rất nhiều.
Tôi thấy khối đá này, ở giữa và bốn phía có lõm xuống cũng biết sự tình gì xảy ra, lúc đó nước chảy rất lớn, chín thác chắc hẳn là hội tụ thành một, gặp nhau trên không trung, sau đó cùng đổ xuống, điểm hội tụ chính là giữa khối đá nơi bị lõm xuống kia.
Tôi nói qua ý tưởng này một chút, hai người kia cùng chạy lại chỗ lõm xem thử, khối đá vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, không thể tìm ra chút dấu hiệu ngầm nào.
Chuyện gì đang xảy ra? Tôi cảm giác khó chịu trong lòng, suy đoán của tôi chặt chẽ như vậy chẳng lẽ còn sai sao.
Thiếu Gia sờ khối đá dưới chân, đột nhiên hỏi tôi: “Lão Hứa, khối đá này tại sao lại không có rêu nhỉ?”
Tôi khẽ sửng sốt, đúng vậy, tại sao? Cúi người xuống sờ thử, sau đó thè lưỡi liế m thử một chút, là sáp.
Trong khoảnh khắc tôi đã nhận ra, đây là thiên tâm nham, do phấn và vôi trộn lại tạo thành vỏ đá, một loại xi măng nguyên tủy, tảng đá này là nhân tạo.
“Chúng ta còn thuốc nổ không?” Tôi nói với Thiếu Gia: “Phía dưới chắc chắn có đồ, phá nó ra đã rồi nói sau”.
Thiếu Gia sờ thử cái túi đeo sau lưng, chỉ còn lại một cây, đó là cây gã chuẩn bị để tự sát.
Thật may là gã đã rút nó ra từ bó thuốc nổ, nếu không bây giờ chúng tôi chỉ còn cách dùng búa đập.
Thiếu Gia lập tức lấy búa cùng cái đục, loại xi măng này dù không đủ tuổi nhưng cũng vô cùng cứng rắn, đục thật lâu mới rỗng ra được một lỗ, bỏ quả nổ vào, tôi cùng nha đầu trốn xuống nước, Thiếu Gia kéo mồi dẫn hỏa xong cũng cuống cuồng chui xuống nước.
Nhất thời ầm một tiếng thật lớn, chúng tôi dựa vào tảng đá lớn đang chấn động mãnh liệt, vô số đá vụn bị nổ rơi vào trong nước.
Đến khi ngừng chấn động, leo lên xem thử, mẹ kiếp, uy lực thật không nhỏ, cả khối đá bị nổ ra một cái hố to ở trung tâm, dưới đáy sâu nhất của cái hố, tôi thấy lộ ra tầng đá bên dưới, có nhiều bụi than và cao đất, bên trong có thể thấy hai khối quan tài gỗ lớn đã hóa thạch, một cái đã nổ tung, lộ ra một cái miệng nhỏ, bên trong dường như có một cái nấc thang, đi xuống phía dưới sâu, tối om, đen kịt.
Tôi không thể kiềm chế được niềm hưng phấn, lý thuyết phong thủy quả nhiên vẫn còn có chút đất dụng vỗ.
Thiếu Gia thấy cửa hang liền định đi xuống, tôi cản lại nói: “Chờ chút, anh đâu còn là trẻ trâu nữa, vì sao lại bất cẩn như vậy chứ, coi chừng là cái hố bẫy”.
Vương Nhã Nam lúc này ánh mắt cũng sáng lên, đây chắc chắn không phải là cái hỗ bẫy, đây chắc chắn chính là một lăng mộ, loại này dân đạo mộ gọi là dẫn đạo, không phải là cửa chính vào mộ, nó dùng cho thợ mộc đi vào, cửa mộ còn ở bên trong, mau vào đi thôi.
Chúng tôi vừa nghe mừng rõ hỏi:
“Phía dưới kia, chắc chắn chính là vương lăng của Lưu Khứ sao?”
Vương Nhã Nam nói không biết, bởi vì mộ đạo nơi này kết cấu không giống với thời Tây Hán, có điều cho dù không phải thì ở dưới này cũng chắc chắn là nơi chúng ta muốn đến.
Nghe cô nói tôi khẽ giật mình, liền cẩn thận lần bước theo cô xuống.
Trong đường dẫn một màu đen kịt, không nhìn thấy gì, chúng tôi bật đèn pin, thấy hai bên vách mộ đều là đá xanh đen, phía trên khắc nhiều tiên hạc, có lẽ là con đường có ý nghĩa tượng trưng nào đó.
Thận trọng xuống thêm mười mấy bậc nữa, một cửa mộ lớn bằng bạch ngọc hiện ra trước mắt.
Vương Nhã Nam móc vạn tượng câu trong người ra, chuẩn bị mở cửa, tôi chợt nhớ ra một chuyện, vội ngăn cô lại nói: “Chờ một chút, bây giờ còn chưa thể đi vào”.