Đọc truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi – Chương 408: Ngoại truyện Tần Tự Xuyên: Gió dương liễu chẳng lạnh lùng
Lúc pháo hoa nở rộ tháng ba, quan thuyền giương buồm theo gió vượt sóng xuôi nam rất uy phong.
Trên quan thuyền, Tần Tự Xuyên ngồi ở trong khoang, nhìn qua cửa sổ ngắm sóng nước bên ngoài, một bên mặt đường nét tuấn mỹ như ánh nắng phản chiếu trên sóng, như thể trấn trụ thời gian.
Bây giờ triều chính an ổn, Hoàng thượng nắm đại quyền. Hậu cung an ổn như núi, Tự Cẩm an toàn không việc gì, tất cả mọi chuyện cũng đã kết thúc. Còn hắn ta cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại kinh đô.
Sau khi cân nhắc tới lui, Tần Tự Xuyên lấy lý do muốn chu du thiên hạ, từ quan quy ẩn, muốn tìm hiểu giang sơn gấm vóc, nhìn hết phong cảnh thế gian.
Đời trước sống quá mệt mỏi, gánh nặng đời này cũng đã cởi bỏ, hắn muốn sống thoải mái một chút, sung sướng một chút.
Nhân tùy tâm hướng, vô câu vô thúc.
Mượn thuyền quan xuôi về phương nam, đi lướt qua vô số phong cảnh hai bờ sông.
Qua lớp lớp tường thành, nàng đã trai gái song toàn, còn hắn…
Lấy ra một cây sáo, nghiêng người dựa vào khoang thuyền, thổi lên du dương.
Bài hát này là kiếp trước hắn viết ra, tiếng sáo u oán, hận ý lan tràn, khi đó trong lòng tràn đầy ước nguyện lấy lại công đạo cho nàng.
Bây giờ thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, mà nàng vẫn còn êm đẹp sống ở trên đời này. Tuy lại thổi khúc sáo này nhưng tâm trạng khác nhau rất lớn. Trong nhạc khúc có thêm vài phần chậm rãi yên bình, giảm đi cảm giác phẫn nộ bi thương.
Theo mặt sông, tiếng sáo du dương vọng ra ngoài, ngẫu nhiên có chim chóc nghe tiếng mà bay đến rồi lại giương cánh bay đi.
“Cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Tự Xuyên vừa vặn kết thúc một khúc sáo, nhân tiện nói: “Vào đi.”
Người vào là người hầu đã đi theo hắn nhiều năm, khom người nói: “Lão gia, qua một ngày là đến phủ Giang Ninh, ngài ở Giang Ninh xuống thuyền hay là lại đi tiếp về phía nam?”
Tần Tự Xuyên trầm mặc một cái, sau đó nói: “Ở lại phủ Giang Ninh đi.”
“Dạ.” Người hầu lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Phủ Giang Ninh có sản nghiệp Tần gia, lần này ở lại Giang Ninh, vừa vặn điều tra thêm sổ sách, dọn dẹp phòng ở một chút, thật sự là đã nhiều năm không trở về.
Trưa ngày hôm sau tới phủ Giang Ninh, Tần Tự Xuyên bái biệt các quan viên sắp đi nhậm chức trên thuyền quan, mang theo ba gia nô, một cái rương xuống thuyền.
Thuê một chiếc xe ngựa, lắc lư đi vào trong thành.
“Vị lão gia này, chỗ ngài ở đâu, ta tìm đường gần đưa ngài trở về.”
Đánh xe là một hán tử chất phác, nhìn y phục đoàn người Tần Tự Xuyên không tầm thường cũng không dám đắc tội, mặt mũi tràn đầy tươi cười hầu hạ.
“Ngõ Thanh mai.” Tần Tự Xuyên cười trả lời, không hề cảm thấy nói chuyện với một người đánh xe thì có gì không thỏa đáng.
“Ngõ Thanh mai ư, đây đúng là chỗ tốt. Trong ngõ Thanh Mai có tòa nhà của Tần tướng gia. Tần tướng gia ngài biết không, đó là tướng gia của Đại Vực chúng ta. Ai da, ngài có nhà ở ngõ thanh mai thật là khiến người ta rất hâm mộ. Nếu bây giờ mà ngài bán nhà nhất định giá rất cao.”
Nghe phu xe chất phác nói, mấy người trong xe ngựa đều nở nụ cười, trên mặt ai nấy đều thấy vinh dự.
Khóe miệng Tần Tự Xuyên hơi giương lên, từ tốn nói: “Chỉ tiếc Tần tướng gia kia đã từ quan quy ẩn, sau này sợ là tòa nhà này bán không được giá cao.”
“Ngài nói vậy là sao, tôi chỉ là một người quê mùa ăn nói không khéo léo, nhưng tôi cũng biết rõ Tần tướng gia là công thần Đại Vực. Coi như là từ quan quy ẩn cũng là ngài ấy không muốn làm quan muốn vui thú tiêu dao, sao ngài có thể nói tòa nhà kia không đáng tiền chứ? Ngài không biết rõ phủ Giang Ninh có bao nhiêu người muốn mua đâu.”
Nghe lời nói của người phu xe chất phác có vài phân trách cứ, mọi người càng cười vui vẻ.
Người phu xe chất phác dứt khoát không nói thêm lời nào, trong đầu buồn bực cúi mặt chăm chú đánh xe, hiển nhiên là bị chọc tức.
Xe ngựa lắc lư vào thành, đi về phía ngõ Thanh Mai, tiếng bánh xe nghiền qua mặt đường trải đá xanh phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc. Ngoài xe những thanh âm náo nhiệt của đường phố vọng vào, Tần Tự Xuyên vén màn xe lên nhìn lướt ra bên ngoài, hơi thở cuộc sống tràn đầy ùa vào mặt.
Dân chúng an bình giàu có, Giang Ninh yên ổn thong dong, đây mới là khí thế nên có của một vương triều thịnh vượng.
Lại qua thời gian một chén trà, xe ngựa dừng lại trước đầu ngõ Thanh mai. Tần Tự Xuyên xuống xe ngựa đứng ở đầu ngõ, nhìn vào cổng lớn khóa lại bằng khóa đồng nằm ở cuối ngõ.
Chậm rãi đi vào, ký ức trước kia tràn vào trong lòng.
Gạch xanh lót tận cuối đường, rêu xanh mọc thành bụi, hoa dại nở rộ. Hai bên nhà đi qua ai nấy đều đóng chặt cửa, ngẫu nhiên sẽ có tiếng người từ bên trong vẳng ra, tiếng cười đùa của con trẻ, tiếng đọc sách của học sinh, ngẫu nhiên còn có tiếng phụ nữ tức giận mắng mỏ, âm thanh xen lẫn tạo thành một bức tranh cuộc sống sinh động.
Tần Tự Xuyên đứng trước cửa nhà mình, lấy ra chìa khóa tự mình mở khóa. Khóa đồng đã lâu đời, phải khá tốn sức mới mở ra được.
Đẩy ra cửa chính, phát ra tiếng kêu “Két…” “Két…”, âm thanh từ trong ngõ tản ra ngoài.
Bên ngoài ngõ hẻm, phu xe chất phác đang thu tiền xe, vừa chuẩn bị đánh xe đi thì quay đầu lại nhìn thấy Tần tướng gia đang cửa mở ra.
Trong phút chốc hắn ta đứng ngẩn người tại chỗ, một hồi lâu chưa phục hồi lại tinh thần. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thì nam nhân kia đã bước vào cửa. Phu xe chất phác nhìn tiền xe trong tay một lúc, tự đánh mình một cái rồi chạy nhanh vào trong ngõ, đuổi theo người hầu, nhét tiền xe kia vào trong tay y, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tần tướng gia đi xe hắn ta, làm sao hắn ta có thể lấy tiền chứ?
Đó chính là thanh thiên đại lão gia, không biết rõ đã làm bao nhiêu chuyện vì dân chúng, lý nào lại thu tiền này.
Người hầu kia sững sờ nhìn đồng tiền trong tay, một hồi lâu mới cười đi vào cửa, thấy tướng gia bèn kể lại chuyện một lần.
Tần Tự Xuyên nghe vậy, trên mặt nhuốm một vẻ ấm áp.
Nước ổn dân an, thiên hạ giàu có, mới có dân chúng miễn tiền đi xe chứ.
Đúng là thịnh thế.
Ở phủ Giang Ninh, mỗi ngày trở nên yên tĩnh thanh thản.
Mỗi ngày điều hắn thường làm nhất chính là cầm trong tay một quyển sách, ngồi ở dưới cây ngô đồng trong sân ngẩn người. Nghe âm thanh cuộc sống bên láng giềng liên tục vọng sang, ngày trôi qua bình yên không gợn sóng.
Mấy ngày đầu hắn trở về, không ngừng có người tới cửa thăm hỏi, mặc dù hắn từ quan quy ẩn, cũng không thiếu người đến đây.
Trước cửa thường xuyên có cả đống rau dưa, thịt cá, dưa và trái cây tươi xanh không biết là ai đưa tới.
Hẳn là của những người dân rất tin yêu hắn.
Về sau hắn không thể không viết một hàng chữ ở cửa, mong mọi người đừng tặng đồ hay thăm hỏi, để hắn lẳng lặng sống qua ngày.
Cứ thế nửa tháng sau, cuộc sống của hắn thật sự dung nhập vào dân chúng Giang Ninh.
Nửa năm sau, học sinh láng giềng chuẩn bị thượng kinh đi thi đi nên rời nhà lên kinh. Lại qua mấy ngày, hàng xóm lại bắt đầu náo nhiệt lên, gia đình mới đến ở.
Tiếng nói cười líu ríu, cách một bức tường chẳng hề cao vọng sang đây.
“Tiểu thư, vò rượu thanh mai này vừa mới mở ra, sao người uống nhiều thế?” Tiếng một nha đầu hổn hển truyền đến.
Tần Tự Xuyên nghe được cầu này nhướng nhướng đầu mày, hóa ra hàng xóm lại là một cô nương thích uống rượu, thú vị thật.
Lại qua một ngày, giọng nha đầu kia lại truyền sang một lần nữa, “Tiểu thư, khăn thêu này nô tỳ thêu nửa tháng, người may vài đường thì phá hủy hết cả. Nô tỳ thỉnh cầu tiểu thư, người đi xem sách đi, ngàn vạn lần đừng may vá.”
Là người không giỏi nữ công.
Lại mấy ngày nữa.
“Một chậu lục mẫu đơn đang xanh tốt, người còn tưới chết. Nô tỳ phải viết thư nói cho phu nhân, không thể hiểu được.”
Làm vườn thích tưới nước, không phải là muốn cây ngập úng chết sao.
Đáng tiếc một chậu lục mẫu đơn.
Cứ thế mỗi ngày giọng nói kia đều muốn trình diễn một hồi những chuyện khác nhau, Tần Tự Xuyên cũng có thể vẽ ra được dáng vẻ nha đầu kia giậm chân tức giận.
Nhưng mỗi lần đều chỉ nghe tiếng nha đầu kia cao giọng, từ trước đến nay không nghe thấy khuê tú kia trả lời một câu nào.
Dần dần, Tần Tự Xuyên nảy lòng hiếu kỳ đối với cô nương nhà hàng xóm. Thật là một người bình thản, mặc cho nha đầu tức giận đến giậm chân, nàng vẫn có thể an ổn như núi, một chữ không trả lời.
Bên nhà hắn quá thanh tịnh, bên nhà nàng quá náo nhiệt.
Mỗi ngày, bên đây yên tĩnh như nước, bên kia lại khí thế ngất trời.
Một ngày kia bên đó nướng vịt, mùi thơm nồng đậm bay qua tường viện, mũi Tần Tự Xuyên hơi nhúc nhích, nhất thời xuất thần.
Món vịt nướng làm cực kỳ hấp dẫn, chỉ nghe mùi thơm đã biết ngon hay không.
Đây là một món ăn hắn thích.
Ngày hôm sau, hàng xóm làm món cá quế đồng cuốn rán trong dầu, mùi thơm kia liền theo gió bay lại đây.
Tần Tự Xuyên nét mặt bình thản, kêu gia nô đi tửu lâu mua một phần cá quế đồng cuốn về, nhưng mà hương vị lại không thơm ngon bằng bên hàng xóm.
Mỗi một ngày, nhà hàng xóm luôn có mùi thơm khiến hắn thèm chảy nước miếng bay sang, đều là những món ăn hắn cực thích, hơn nữa hương vị giống y như trong trí nhớ.
Chỗ này thật sự là không ở được.
Nếu nhà hàng xóm có trưởng bối ở còn dễ nói, hắn có thể đến cửa thăm hỏi, thuận tiện xin bữa cơm ăn.
Nhưng mà trải qua mấy ngày nay, chỉ có một cô nương mang hai nha đầu và một nữ đầu bếp ở đây. Cho dù thế nào hắn cũng không thể đến cửa.
Ảnh hưởng danh dự cô nương nhà người ta.
Nơi này thật là không thể ở nữa.
Tần Tự Xuyên rất luyến tiếc tòa nhà trong náo nhiệt có yên tĩnh này. Nhưng nếu không chuyển đi thì hàng xóm bên cạnh cũng rất quá phận, mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon!
Rút kinh nghiệm xương máu, Tần Tự Xuyên quyết định dọn nhà.
Sáng sớm trước ngày hắn quyết định dọn nhà, đi bờ sông câu một con cá, coi như ghi lại dấu ấn kết thúc mình đã từng sống thời gian ngắn ngủi ở Giang Ninh.
Mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, trong tay cầm cần câu và một cái thùng gỗ nhỏ, mở cửa nhà nhấc chân đi ra ngoài.
Một tiếng động khẽ, cửa nhà hàng xóm cũng mở ra.