Đọc truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi – Chương 387: Tấn phong
Editor: Hương Cỏ
Theo lời mời của hoàng hậu, buổi chiều Tự Cẩm liền mang Khương cô cô đi Phượng Hoàn Cung.
Phượng Hoàn Cung vẫn huy hoàng như cũ, lan can trạm trổ, bậc thềm dát ngọc, nhưng tổng thể lại nhuốm màu uể oải.
Đồng cô cô tự mình ra đón, khom người hành đại lễ đối với Tự Cẩm, “Nô tỳ thỉnh an Hi Quý Phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đang đợi người đó.”
“Đồng cô cô đứng lên đi, trong này cũng không có người ngoài, không cần hành đại lễ.” Tự Cẩm nhìn Đồng cô cô cười nói, thân mật trước sau như một.
Đồng cô cô lại vừa cười vừa nói: “Đa tạ quý phi nương nương thương xót, nhưng cung quy như thế nô tỳ không dám vượt qua.”
Trải qua chuyện Tô quý phi, bây giờ trong hậu cung còn ai dám xem thường Hi Quý Phi nương nương. Chưa kể là khi Hoàng hậu nương nương rơi xuống hạ phong, chỉ có Hi Quý Phi nương nương bất kể bất hòa lúc trước đã chìa tay giúp đỡ. Thậm chí có lúc Đồng cô cô suy nghĩ, nếu không phải Hi Quý Phi làm vậy, Hoàng thượng chưa chắc đã không sinh ra ý nghĩ phế hậu trong đầu.
Nhìn quý phi bây giờ mà xem, mặc dù vẫn là quý phi cao quý nhưng cũng chỉ còn lại danh tiếng mà thôi.
Cùng bị xử trí, nhưng Lệnh quốc công phủ ba đời sau vẫn có hy vọng phục hưng. Còn Tào Quốc công phủ thì xong rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không có hy vọng này. Cho nên Quý phi vẫn là quý phi chẳng qua là vì Hoàng thượng còn muốn giữ hình tượng khoan dung, nhớ tình xưa nghĩa cũ mà thôi.
Nếu thật nhắc tới, chỉ có vị Hi Quý Phi nương nương này mới là bảo vật trong lòng Hoàng thượng. Nâng niu, dỗ ngọt, nuông chiều … Ngay ngày hôm qua còn hạ ý chỉ cho Hoàng hậu nương nương, tuyển tú không được làm cho Hi Quý Phi phiền lòng, phải chọn người nàng nhìn thấy thuận mắt, hợp duyên.
Cái gì gọi là thuận mắt hợp duyên chứ?
Hoàng hậu nương nương mới mời Hi Quý Phi lại đây hỏi thăm. Người ta quý phi làm được đến mức này, Hoàng thượng tuyển tú cũng sợ nàng không vui chướng mắt. Vậy thật sự là kiếp trước tích bao nhiêu phúc mới có phúc khí đó.
Nếu so với người khác, vậy thì thật là tức chết người ta.
Tú nữ còn chưa tiến cung, Đồng cô cô đã thay các nàng cầu nguyện.
“Mau vào đây ngồi, còn nghĩ tới phải đợi muội một lát nữa chứ.” Hoàng hậu cười vẫy tay gọi Tự Cẩm, sai người dâng trà bánh lên.
Tự Cẩm nhấp một ngụm trà giải khát trước, sau đó mới vừa cười vừa nói: “Buổi trưa cũng không ngủ được liền dứt khoát không ngủ, xem chừng nương nương cũng dậy rồi nên tới đây.”
Bây giờ Hoàng hậu đối với nàng càng thêm khách khí và thân cận. Mà đích thực Tự Cẩm cũng không ỷ sủng mà kiêu, không coi ai ra gì.
Hoàng hậu tươi cười nhìn Tự Cẩm nói: “Bảo muội lại đây kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu. Có điều bây giờ trong cũng này cũng chỉ có thể thương lượng với muội.”
Tự Cẩm cười nhẹ, “Có thể vì Hoàng hậu nương nương phân ưu là vinh hạnh của thần thiếp. Nhưng xưa nay người biết thần thiếp lười biếng mà, mong nương nương chớ trách.”
Lúc Hoàng hậu gặp nạn, đám người Hiền phi bỏ đá xuống giếng. Sau khi hoàng hậu an ổn, mặc dù vị phần đám người Hiền phi không thay đổi, nhưng lại co đầu rút cổ trong cung mình, hiếm khi đi ra lộ mặt. Coi như Hoàng hậu là mặt trời lặn phía tây, dù chỉ hồng chốc lát, đó cũng là chính tông hoàng hậu.
Lúc trước Hiền phi không vững lòng, cho rằng hoàng hậu sắp đổ nên nhảy vào chiến tuyến thái hậu, kết quả thì sao?
Không thể không nói, thủ đọan của hoàng hậu vẫn lợi hại như trước, không ý thức, không biến sắc đã áp chế đám người Hiền phi không dám thở mạnh.
Thái hậu vẫn còn sống, hoàng hậu xưa nay bất hòa với thái hậu.
Thái hậu tìm hoàng đế gây phiền toái, chỉ có hoàng hậu có thể quang minh chính đại ngăn cản chân sau thái hậu, còn có thể làm cho thái hậu không thể tìm được sai lầm.
Đến nay địa vị Hoàng hậu lại vững chắc xuống, cũng liên quan đến việc nàng ta còn có chỗ để Tiêu Kỳ không thể không trọng dụng, hoàng hậu mới là người thông minh nhất.
Không chỉ co được dãn được, hơn nữa có đại mưu, giỏi ẩn nhẫn. Lúc trước nếu không phải người nhà gây phiền hà thì không chừng có thể cùng Tiêu Kỳ tu thành chính quả.
May mắn, may mắn.
Hoàng hậu nghe vậy mím môi khẽ cười, “Dọa muội sợ rồi, thật sự sẽ không để muội hao tâm tổn trí cung vụ đâu. Tất nhiên là chuyện liên quan Tề Vinh Hoa, biết rõ hai người muội giao hảo nên mới gọi muội tới tham mưu.”
Tự Cẩm làm ra vẻ thở phào, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, may mắn nương nương giơ cao đánh khẽ để thần thiếp tiêu dao.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc đầu cười một tiếng, rồi mới nghiêm nghị nói: “Là thế này. Trải qua chuyện lần trước, hậu cung rung chuyển một thời gian dài. Năm nay tuyển tú sẽ lại có người mới tiến cung, Bản cung nghĩ tới những cung tần lâu năm trong cung kia cũng nên phân lại vị phần. Tề Vinh Hoa bất kể hiềm khích lúc trước, có thể giáo dưỡng công chúa Ngọc Trân, vị phần của nàng ấy sớm phải đổi. Nếu không cứ đứng mãi ở vị trí Dung Hoa cũng thật sự là ủy khuất nàng. Muội xem ban cho nàng ấy vị phần gì thì hợp tình hợp lý?”
“Chuyện này có nương nương làm chủ, dù sao xưa nay người công bằng chính trực, thần thiếp không có ý kiến.” Tự Cẩm vừa cười vừa nói, “Tề Vinh Hoa tỷ tỷ trong cung an ổn nhã nhặn lịch sự, giúp mọi người làm điều tốt, từ trước đến nay không đâm bị thóc, chọc bị gạo, thần thiếp và nàng nói chuyện rất hợp ý. Đương nhiên hy vọng nàng có thể thật tốt. Hiện tại công chúa Ngọc Trân đang ở chỗ nàng ấy, bất kể là dung nhan hay quy củ đều tốt lên rất nhiều, thấy rõ là rất phí tâm tư.”
Hoàng hậu gật gật đầu, điểm này Hi Quý Phi nói không sai. Ngọc Trân bây giờ so với lúc trước ở Trường Nhạc Cung thì tốt hơn rất nhiều.
“Vị phần đến quý tần mới có thể dưỡng dục hoàng tự, xét thấy Tề Vinh Hoa giáo dưỡng công chúa cực kỳ tận tâm tận lực, Bản cung nghĩ coi như là giữ thể diện cho công chúa, chỉ phong Quý tần thì cũng thiệt thòi. Hay là phong làm Cửu tần đứng đầu Chiêu nghi đi. Tần phi dưỡng dục công chúa vị phần cao một chút, cũng là thể diện của công chúa. Công chúa càng lúc càng lớn, phải ra ngoài gặp người khác. Chuyện này sắp xếp trước thì tốt hơn.” Hoàng hậu từ tốn nói.
Tự Cẩm hơi bất ngờ ngoài ý muốn, nguyên cho rằng được phong quý tần đã không tệ, dù sao cũng thăng hai cấp, coi như là rộng tay rồi.
Không nghĩ tới lần này hoàng hậu lại hào phóng vậy, hơn nữa lời người ta nói còn rất hợp lý, là vì thể diện của công chúa, cho dù là Tiêu Kỳ nghe cũng chỉ có vui vẻ.
Xác thực, địa vị của tần phi dưỡng dục công chúa càng cao, địa vị công chúa trong cung cũng nâng cao tương ứng. Hoàng hậu đưa ra lí do này, kỳ thật cũng là biến tướng nói cho mọi người, Hoàng thượng vẫn rất coi trọng công chúa Ngọc Trân.
Đây là Hoàng hậu tạo nên hình tượng từ phụ cho Tiêu Kỳ.
Hoàng hậu thế này, ngay cả nàng cũng không tìm được sai lầm.
“Vậy thiếp phải nhắc Tề Vinh Hoa… Tề chiêu nghi tạ ơn ân điển của nương nương.” Tự Cẩm tỏ ra cực kỳ vui vẻ, “Tề tỷ tỷ mà biết thì có lẽ khóc vì vui sướng, mỗi ngày đều lo lắng cho mình vị phần thấp kém, liên lụy công chúa bị người khác coi thường, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện.”
Nghe Tự Cẩm nói, trong lòng hoàng hậu cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái. Rốt cục là người có thể khiến Hoàng thượng yêu thích nhiều năm như thế, thật sự là biết nói chuyện. Nhìn Tự Cẩm cười rồi nói thêm một câu với nàng, “Này mới là gì chứ, chỉ cần nàng ấy có thể nuôi dưỡng công chúa thật tốt, đợi đến tương lai công chúa chọn phò mã, lúc đưa công chúa xuất giá, vì thể diện của công chúa thì vị phần Tề chiêu nghi còn phải lên nữa. Lúc đó mới xứng đáng với thể diện của công chúa kìa.”
Tự Cẩm nghe ra ý tứ trong lời hoàng hậu nói, lần này Tề Vinh Hoa có thể lên tới chiêu nghi, xem ra hẳn là có ý chỉ của Tiêu Kỳ. Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn nói: “Đó cũng là ân đức của Hoàng hậu nương nương, Tề tỷ tỷ phải cảm ơn nương nương.”
Hoàng hậu vỗ vỗ tay Tự Cẩm, đổi đề tài, như thể tùy tiện hỏi: “Nghe nói thái hậu nương nương gọi muội đi qua nhưng muội từ chối?”
“Đúng vậy, thần thiếp thật sự là không nghĩ đi tới đó.” Tự Cẩm tỏ vẻ đau đầu, “Kỳ thật cũng chỉ là vì chuyện tuyển tú mà thôi, chuyện này đã có Hoàng hậu nương nương xử lý, thần thiếp cũng không muốn nghe thái hậu nương nương nói, đi nhìn mỹ nhân gì đó.”
Vừa tỏ ra vẻ ghen tuông, Tự Cẩm nửa thở dài, nửa oán hận nói: “Thiếp biết rõ năm nay lại có nữ nhân Kiều gia tiến cung, thái hậu nương nương sợ thiếp âm thầm ngăn trở không cho người vào, thiếp đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Trong lòng Hoàng hậu buồn cười, trong vấn đề của Hoàng thượng thật đúng là hẹp hòi, nhưng ai bảo Hoàng thượng nguyện ý sủng ái chứ.
Bây giờ những phi tần cũ đã nhìn thấy rõ ràng, ai dám lượn lờ trước mặt Hi Quý Phi khiến nàng ngột ngạt. Hoàng thượng dẫn Hi Quý Phi đi dạo vườn, không cần dọn sân mà tất cả mọi người đều biết điều tránh hết.
Ai nấy đều biết rõ, Hi Quý Phi nương nương hơi nhíu mày, Hoàng thượng sẽ nổi giận.
Chưa kể bây giờ nàng đã có hai con trai bên người, bản thân thì vinh sủng vô hạn. Từ khi khai triều tới nay, tần phi hậu cung cũng chỉ có một mình Hi Quý Phi mà thôi.
“Đúng rồi, muội muội là hào phóng nhất. Vậy đi, nếu thái hậu đã có ý cho muội đi một chuyến, hay là để đến ngày cuối cùng lưu tuyển thì muội coi như là tản bộ đi một vòng, thấy được không?” Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm vừa cười vừa nói.
“Hoàng hậu nương nương đã nói thì thần thiếp phải tuân mệnh.” Tự Cẩm liền đáp ứng, dù sao cũng chạy không thoát. Không phải thái hậu muốn lấy chuyện tuyển tú để làm nàng khó chịu sao, nàng thật sẽ không sợ.
Đi thì đi thôi!
Nghe Tự Cẩm đáp ứng, trong lòng hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Thái hậu không dám gây sự với Hi Quý Phi, lúc nào cũng đến chỗ nàng ta dông dài, mấy ngày này thật sự là bị Thi cô cô làm phiền lắm lắm.
Trước khi tú nữ tiến cung, ý chỉ phong thưởng hậu cung ban xuống.
Tề Vinh Hoa tấn phong Tề chiêu nghi, Lý Uẩn Tú thăng cấp Lý Tiểu Nghi, vốn là Lý Chiêu Nghi thăng cấp thành Lý phi, khiến người ta giật mình là Khúc phi trở thành Thục phi, vị phần bỗng chốc ở trên Hiền phi.
Còn nữa, Kiều Tiểu Nghi, Mai Phi, Hiền phi đều không tấn phong.
Kiều Tiểu Nghi cũng thôi, dù sao bộ dạng kia thì tấn phong hay không có cái gì khác nhau.
Nhưng Hiền phi và Mai Phi mới khiến người ta giật mình. Dù sao quý phi có hai vị, Tô quý phi chiếm một chỗ, Tự Cẩm chiếm một chỗ. Nhưng Tự Cẩm có phong hào, lại sinh hai con trai, tự nhiên là cao quý hơn so với Tô quý phi. Hiền phi tấn Phong quý phi thì không được, nhưng vẫn có thể thêm phong hào để bày tỏ ân sủng.
Nhưng hoàng hậu nhắc cũng không nhắc tới Hiền phi, Hoàng thượng cũng không hỏi, điều này mới làm người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.