Đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức – Chương 182: Mạo hiểm
Lục Thanh Lam đang ở phía sau hắn, hắn biết mình không được thối lui, đề đao nghênh đón. Một trận tiếng kim loại vang lên, Tiêu Thiểu Giác dùng hai đạo vết thương trả giá lập tức giết được hai người, hai gã thích khách còn lại đã bị sự dũng mãnh của hắn dọa cho bể mật gần chết, một người trong đó thế nhưng quơ trường kiếm bổ về phía Lục Thanh Lam.
Lúc này Tiêu Thiểu Giác đứng ở bên trái Lục Thanh Lam, bởi vì vấn đề góc độ, không cách nào vung đao chém kiếm của hắn ra, Tiêu Thiểu Giác dưới tình thế cấp bách, thế nhưng uốn éo thân mình một cái ngăn trước mặt Lục Thanh Lam, trực tiếp đem mình làm khiên thịt, vững vàng bảo vệ Lục Thanh Lam ở sau lưng.
Tên thích khách kia mừng rỡ, cho rằng một kiếm này có thể chém đứt nửa người Tiêu Thiểu Giác, nào biết một thanh âm leng keng vang lên, hổ khẩu của hắn tê dại, thì ra trong quần áo của Tiêu Thiểu Giác lại mang một mảnh giáp.
Mảnh giáp này vẫn là Lục Thanh Lam đoạt được từ trên người một tên thích khách, lúc nàng mặc ở bên trong, Tiêu Thiểu Giác còn xem thường, cảm thấy một mảnh giáp lớn cỡ bàn tay như vậy có thể có ích lợi gì, lúc ấy Lục Thanh Lam đã từng nói, nói không chừng một mảnh giáp nhỏ này có thể cứu tính mạng của ngươi đấy, không nghĩ tới hôm nay thật sự cứu được tính mạng của hắn.
Tên thích khách cực kỳ âm hiểm, nhìn ra Tiêu Thiểu Giác cực kỳ khẩn trương đối với nữ hài này, hét lớn một tiếng nhắc nhở đồng bạn của mình: “Động thủ với nữ nhân này!” Thân mình khẽ lách, định đi vòng qua bên cạnh Lục Thanh Lam, hiện tại hai gã thích khách ở hai phương vị trái ngược nhau, nếu hắn không thể tốc chiến tốc thắng, Lục Thanh Lam nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn quyết định thật nhanh, một phát bắt được trường kiếm của thích khách.
Kiếm sắc bén như vậy, hắn trực tiếp lấy tay bắt, nhất thời bàn tay trái của hắn máu đầm đìa, người nọ không ngờ Tiêu Thiểu Giác sẽ như thế, theo bản năng kéo kiếm lại, lại không rút được, đao của Tiêu Thiểu Giác đã nhanh như tia chớp xẹt qua cổ họng của hắn, một đao cắt yết hầu của hắn.
Nhưng ngay sau đó Tiêu Thiểu Giác buông lỏng thanh kiếm kia ra, người nọ ngã nhào xuống đất.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, hắn quay người lại, gã thích khách cuối cùng đã dùng một cánh tay cường tráng hữu lực ghìm chặt cổ của Lục Thanh Lam, loan đao để ở trên cổ của nàng.
Lục Thanh Lam hô hấp không thông, mặt đỏ bừng.
Con mắt Tiêu Thiểu Giác như muốn nứt, hét lớn: “Khốn kiếp, ngươi buông nàng ra!”
Hai chân người nọ có chút như nhũn ra, hắn lăn lộn lâu như vậy, vẫn là đầu gặp được đối thủ hung hãn như Tiêu Thiểu Giác, đối mặt với bốn huynh đệ của hắn toàn bộ đều bị giết chết, hơn nữa dám lấy tay bắt bảo kiếm.
“Ngươi đừng tới đây, nếu không ta giết nữ nhân này!” Hắn ngoài mạnh trong yếu uy hiếp.
Tiêu Thiểu Giác lúc này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại chút. “Ta không đến, ngươi cũng đừng thương tổn nàng.” Lại uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám động một sợi lông tơ của nàng, ta nhất định băm ngươi ra cho chó ăn!”
Người kia nói: “Nhìn ra được, ngươi rất thích nữ nhân này, vì nàng, ngươi thậm chí cả tay cũng không cần!” Hắn nhìn thoáng qua tay trái máu tươi đầm đìa của Tiêu Thiểu Giác, cũng không biết ngón tay của hắn có gãy không.
“Ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi nếu dùng thêm lực có thể siết chết nàng đấy!” Tiêu Thiểu Giác lo lắng nói, “Nếu nàng chết, ngươi cũng không sống được!”
Người nọ nghe vậy do dự một chút, cánh tay buông lỏng không ít. Hắn hét lớn: “Ném đao của ngươi xuống đất! Đá tới đây, nhanh lên một chút!”
Tiêu Thiểu Giác không chút do dự ném đao xuống đất, đá tới. Hắn giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình không có bất kỳ vũ khí nữa, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn. “Ngươi thả nàng, ta đáp ứng tha cho tính mạng của ngươi! Ta dùng danh nghĩa hoàng tộc Đại Tề thề!”
Người kia nói: “Cởi cung tên trên lưng của ngươi xuống, ném tới đây! Nhanh lên một chút!” Tiêu Thiểu Giác theo lời làm. Người nọ vẫn không yên lòng, “Ta biết trên người của ngươi còn có một cây chủy thủ, lúc trước ta đã từng nhìn thấy, ngươi giấu ở nơi nào? Lấy ra!”
Tiêu Thiểu Giác liền đưa tay lấy một thanh chủy thủ dài đến nửa xích từ trong lòng ngực ra, hắn đang muốn ném thanh chủy thủ qua, người nọ dường như nhớ tới cái gì đột nhiên nói: “Chờ đã.” Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn, “Ta rất muốn biết, tình ý của ngươi đối với nữ nhân này đạt đến trình độ nào? Đường đường một hoàng tử, sẽ vì một nữ nhân làm tới trình độ nào? Ta thật sự thật tò mò!”
Tiêu Thiểu Giác chau mày: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Người kia nói: “Ngươi không phải muốn ta thả nàng sao? Ngươi chỉ cần ghim vài đao ở trên người mình, ngươi không có khí lực chém chém giết giết nữa, ta liền an toàn, tự nhiên sẽ thả các ngươi. Nếu không, ta thả nữ nhân này, ngươi nhất định sẽ giết ta!”
Tiêu Thiểu Giác giận dữ: “Ngươi khinh người quá đáng!”
Thích khách kia nhìn Lục Thanh Lam một cái: “Chậc chậc chậc”, trong miệng hắn phát ra thanh âm than thở: “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, khó trách ngươi sẽ thần hồn điên đảo, khăng khăng một mực vì nàng. Nếu ngươi không chịu tự hại mình, ta liền lập tức giết nàng, có nữ nhân như vậy chôn cùng ta, cho dù chết cũng đáng.”
Dao găm của hắn dùng sức hướng xuống phía dưới, trên cổ của Lục Thanh Lam lập tức xuất hiện một vệt máu.
Tiêu Thiểu Giác đau lòng vạn phần: “Ngươi đừng vọng động! Ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi là được!”
Hắn giơ chủy thủ lên muốn hung hăng đâm xuống phía bả vai của mình.
Lục Thanh Lam vốn rất an tĩnh, bởi vì sợ chọc giận thích khách, dẫn đến cái mạng nhỏ này của mình khó giữ được, lúc này lại không quan tâm nhiều như vậy, liều mạng giằng co, “Vương gia… Không cần phải để ý đến ta… Giết… Giết tên cẩu tạp chủng này đi!”
Người nọ dùng sức nắm chặt cổ Lục Thanh Lam, nàng lập tức thở không ra hơi, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng giống như một người pha lê yếu ớt, tựa hồ tùy tiện đụng vào sẽ vỡ. Tiêu Thiểu Giác cũng bị choáng theo, trong lòng hắn dị thường lo lắng, hét lớn: “Ngươi đừng làm loạn, nếu dùng lực nữa, nàng sẽ chết đấy!”
Vẻ mặt thích khách dữ tợn: “Muốn cứu nàng, liền làm theo lời ta nói, hung hăng cho mình một đao. Nếu không, ta lập tức giết nàng.”
Tiêu Thiểu Giác cắn răng nói: “Được, ta làm theo!”
Hắn giơ chủy thủ lên “Phốc” một tiếng đâm vào bả vai của mình, hắn hạ thủ rất độc, chủy thủ vào thịt sâu chừng nửa thước. Thích khách nhìn cũng có chút kinh hồn táng đảm.
Lục Thanh Lam không ngờ hắn thật sự sẽ vì mình làm ra chuyện tự mình hại mình ngu ngốc như vậy, thoáng chốc lệ như suối trào, đau lòng không dứt. Thích khách chợt cười to: “Ha ha ha! Ta hôm nay thật là được mở mang kiến thức, không ngờ ngươi thật đúng là kẻ si tình. Ngươi căn bản không có khả năng là tên Cửu hoàng tử đáng ghét, ta tuyệt không tin một tên hoàng tử có thể giống như ngươi, vì một nữ nhân muốn sống muốn chết.”
Thần sắc trong mắt hắn càng ngày càng chắc chắc, giống như là đang nhìn một vở tuồng, mà mình chính là đạo diễn. “Nhổ thanh chủy thủ của ngươi ra, tự đâm như vậy vài đao nữa, ta nhất định tuân thủ lời hứa, thả nữ nhân này.”
Tiêu Thiểu Giác quả nhiên cực kỳ nghe lời, rút chủy thủ ra, miệng vết thương của hắn rất sâu, máu trong khoảnh khắc tuôn ra, nhiễm đỏ nửa người.
Lục Thanh Lam không nỡ nhìn nữa, nhắm hai mắt lại.
Thích khách cũng càng ngày càng hưng phấn: “Nhanh, nhanh a! Đâm xuống!”
Tiêu Thiểu Giác giơ chủy thủ lên, quang mang trong mắt thích khách càng điên cuồng, sự chú ý của hắn đều bị Tiêu Thiểu Giác hấp dẫn, đột nhiên cảm giác được bụng chợt lạnh, ngay sau đó một trận đau nhức ập tới. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Lục Thanh Lam đang cầm một thanh chủy thủ dài đến một xích vô cùng sắc bén, giờ phút này đang cắm thật sâu vào bụng của hắn.
Lục Thanh Lam vẫn giấu thanh chủy thủ này ở trong tay áo, sau khi thích khách bắt được nàng, tinh thần đều đang ở trên người Tiêu Thiểu Giác, cũng không lục soát người nàng, cũng không có thời gian làm như vậy. Cho nên hắn cũng không biết, trên người nàng có một hung khí như vậy.
Sống hai đời, Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu tiên tự thân động thủ cắm một cây chủy thủ vào bụng người khác, song nàng không có chút cảm xúc sợ hãi nào, ngược lại trong lòng hận ý mãnh liệt, nàng nhớ tới Tiêu Thiểu Giác trước khi chuẩn bị đi đã từng dạy nàng cách dùng chủy thủ, nàng hai tay cầm chuôi, dùng sức xoay, sau đó nhẹ nhàng rút chủy thủ ra.
Loan đao của thích khách gác ở trên cổ của nàng, nhưng nàng cũng không cảm thấy sợ chút nào, nàng chết một mình, dù sao vẫn tốt hơn Tiêu Thiểu Giác chôn cùng nàng!
Nàng cảm thấy một cỗ máu tươi phun ra, làm ướt xiêm y của nàng.
Tên thích khách kia khó tin nhìn nàng, muốn dùng sức cắt đầu của nàng, nhưng khí lực của hắn đang theo máu tươi chảy ra nhanh chóng biến mất, hắn thậm chí ngay cả loan đao cũng có chút cầm không nổi nữa.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hết thảy phát sinh trong nháy mắt điện quang thạch hỏa, Tiêu Thiểu Giác là người phản ứng đầu tiên, ánh mắt của hắn và Lục Thanh Lam đối diện nhau, nhưng ngay sau đó vung tay hất chủy thủ ra. Phảng phất thời gian đảo ngược, ngày đó ở trên bách hoa yến hội, Lục Thanh Lam từng để quả táo ở trên đầu của mình, tùy ý Tiêu Thiểu Giác dùng mũi tên bắn, nàng không trốn không tránh, bởi vì nàng có tự tin tuyệt đối đối với tài bắn cung của hắn.
Hôm nay cũng là như thế.
Trước khi loan đao của thích khách cắt đứt cổ của Lục Thanh Lam, cây chủy thủ kia mang theo thanh âm gào thét hung hăng ghim vào hốc mắt của tên thích khách kia. Xuyên ra phía sau não, Tiêu Thiểu Giác ôm hận mà phát ra, có thể thấy được lực đạo lần này lớn đến bao nhiêu.
Thích khách bị trọng thương, “Leng keng” một tiếng loan đao rơi trên mặt đất, ầm ầm ngã lăn xuống đất, lúc này liền đứt hơi mà chết.
Lục Thanh Lam tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy chủy thủ trên tay còn mang theo máu tươi nóng hổi dinh dính, hét lên một tiếng, ném chủy thủ xuống đất.
Nàng giết người! Hiện tại mới cảm thấy sợ.
Tiêu Thiểu Giác bước nhanh đi tới, dùng sức kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy, sau đó không chút khách khí hôn lên đôi môi của nàng. Hắn dùng lực siết chặt đầu của nàng, điên cuồng môi lưỡi quấn giao, tựa hồ một giây sau, chính là ngày tận thế.
Lục Thanh Lam cảm giác mình quả thực sắp hít thở không thông, nàng kinh hồn chưa định, cũng kịch liệt đáp lại hắn, trên người hai người đều là máu, không biết là của mình hay là của người khác, tay Tiêu Thiểu Giác giữ sau gáy Lục Thanh Lam, nàng lại càng cảm thấy dinh dính, hiện trường một mảnh hỗn độn, ngổn ngang thi thể trên đất, mà cảnh tượng một đôi nam nữ đang nhiệt tình ôm hôn như vậy, tình huống này quả thực quỷ dị tới cực điểm.
Sau một lúc lâu, Lục Thanh Lam rốt cuộc thanh tỉnh lại, trên người hắn còn có vết thương đấy, cho nên đẩy Tiêu Thiểu Giác ra. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác lại bị nàng đẩy ra một cách nhẹ nhàng, “Phù phù” một tiếng ngã lăn trên đất. Hắn vừa rồi bị thương rất nặng, nhất là một đao hắn tự mình cắm kia, bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu cực kỳ.
Lục Thanh Lam kinh hô một tiếng: “Vương gia, ngươi không sao chứ.” Nàng vội vàng đỡ hắn lên: “Ngươi như thế nào vậy?” Nhìn thấy lỗ máu trên bả vai hắn, còn đang ứa máu ào ào ra bên ngoài, Lục Thanh Lam nhất thời luống cuống, nàng vội vàng hấp tấp tìm thuốc cầm máu ra, cẩn thận thoa ở miệng vết thương cho hắn, bởi vì tiết diện vết thương rất lớn, nàng đắp một tầng thuốc cho hắn, nếu không máu còn có thể rất nhanh thẩm thấu ra ngoài. Nàng dùng sức đem một khối băng gạc màu trắng quấn chặt, mấy ngày nay, nàng không ít lần rịt thuốc cho Tiêu Thiểu Giác, đã sớm cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi.
Thấy hắn bị thương thành cái bộ dáng này, Lục Thanh Lam vừa băng bó vết thương cho hắn, vừa nước mắt rơi xoành xoạch xuống đất.
Tiêu Thiểu Giác dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bóng loáng của nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì vậy? Ta cũng không chết!”
Lục Thanh Lam nức nở nói: “Ngươi sao phải thật sự nghe lời kẻ điên kia, động đao với mình, ta tình nguyện mình đi tìm chết, cũng không muốn ngươi như vậy!” Nàng hồi tưởng lại một màn kia lòng vẫn còn sợ hãi.
Tiêu Thiểu Giác thay nàng lau nước mắt: “Ta nói rồi, nếu ngươi chết, ta cũng sống không được! Đây thật sự là lời nói thật. Cứu ngươi, cũng chẳng khác nào cứu ta! Hiểu chưa?”
Lục Thanh Lam trải qua hai đời, vốn tưởng rằng ở phương diện tình cảm mình đã sớm tâm địa sắt đá, nhưng nghe lời của hắn, nước mắt của nàng càng chảy ra mãnh liệt hơn, cảm động đến rối tinh rối mù. “Thật xin lỗi! Ta lúc trước đối với ngươi như vậy, cự tuyệt ngươi nhiều lần, khiến ngươi thương tâm. Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
“Chỉ cần ngươi sau này tốt với ta một chút, đền bù tổn thương của ta lúc trước, ta sẽ không so đo những điều này.” Hiện giờ hắn mặc dù bị thương rất nặng, toàn thân không có chút khí lực nào, nhưng tâm tình lại hết sức sung sướng.
Lục Thanh Lam vừa khóc, vừa cũng không quên thương tổn trên tay hắn. Nắm cổ tay của hắn, tìm một khối vải trắng sạch sẽ giúp hắn chà lau máu trên tay. “Ngón tay của ngươi, chưa gãy chứ?”
Tiêu Thiểu Giác cười khổ nói: “Gãy thì không gãy, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn sợ là không có cách nào cầm đao nữa rồi.” Nhờ lúc hắn bắt được mũi kiếm dùng hết sự may mắn, nếu không năm đầu ngón tay của hắn một cây cũng đừng nghĩ để lại.
Lục Thanh Lam cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn, quả nhiên nhìn thấy cũng không tổn thương tới xương, lúc này mới yên tâm, nàng cẩn thận bôi thuốc lên mỗi một đầu ngón tay, lại dùng băng gạc quấn kỹ từng tầng từng tầng cho hắn, cuối cùng bao tay của hắn thành một cái bánh chưng.
Tiêu Thiểu Giác giơ tay lên, nhìn một chút, chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn không thể tự chủ nở nụ cười.
Lục Thanh Lam sẵng giọng: “Đến lúc nào rồi, còn cười?”
Tiêu Thiểu Giác để tay xuống: “Ngươi đừng chỉ để ý đến ta, kiểm tra chính ngươi một chút, có bị thương không?”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Ta có bị thương không, bản thân ta còn không biết sao? Ta rất tốt, ngươi cũng đừng quan tâm.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Trên cổ ngươi nổi lên một vệt máu đấy! Tới đây để ta xem!”
Lục Thanh Lam không đành lòng cự tuyệt, đưa cổ lại gần để hắn xem xét. Tiêu Thiểu Giác dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, cực kỳ đau lòng hỏi nàng: “Có đau không?”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Không đau!” So với thương thế của hắn, mình được coi là cái gì đâu chứ?
Lục Thanh Lam thấy môi hắn khô khốc rạn nứt, mới nhớ tới hắn mất máu quá nhiều, vội ngồi dậy hỏi: “Ngươi khát nước rồi ư.”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Có chút!”
Lục Thanh Lam liền cầm túi nước. Thấy hắn một tay không thuận, liền cẩn thận cầm lấy túi nước, cẩn thận nghiêng đổ vào trong miệng của hắn. Ban đầu chưa phối hợp tốt, Tiêu Thiểu Giác nhất thời uống vội, ho khan. Lục Thanh Lam vội vàng đi tới phía sau vỗ lưng cho hắn.
Tiêu Thiểu Giác bị nàng hầu hạ thoải mái, tâm tình dị thường vui vẻ. Chờ hắn không còn ho khan nữa, Lục Thanh Lam cầm lấy túi nước đút hắn uống nước lần nữa, lần này nắm giữ được sự nhịp nhàng, Tiêu Thiểu Giác uống không ít nước, cảm thấy thoải mái hơn.
Lục Thanh Lam lại đem lương khô tới, tách ra thành từng mảnh nhỏ, đút cho hắn ăn. Nhìn nàng ở bên cạnh mình đi tới đi lui, trong lòng Tiêu Thiểu Giác yên ổn ấm áp nói không nên lời.
Tiêu Thiểu Giác mới phát hiện mình hiện tại cái gì cũng không cần làm. Không khỏi cười nói: “Ta đây bị thương, ở trước mặt ngươi, lại biến thành đại lão gia rồi?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi vốn chính là đại lão gia, đại lão gia có gì phân phó?”
Tiêu Thiểu Giác nhíu lông mày: “Đại lão gia phân phó cái gì ngươi cũng làm theo sao?”
Lục Thanh Lam gật đầu, “Lệnh của đại lão gia, nô tỳ sao dám không nghe?”
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng: “Tốt, đại lão gia ra lệnh ngươi hôn nơi này một cái.” Hắn chỉ chỉ môi của mình.
Lục Thanh Lam đỏ mặt lên, do dự một chút, quả thật lại gần, hôn một chút như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của hắn.
Tiêu Thiểu Giác quả thực lâng lâng sắp lên trời, hắn thật sự không ngờ có một ngày Lục Thanh Lam có thể nghe lời như vậy.
Hắn dùng tay phải còn hoàn hảo sờ sờ gương mặt nõn nà trơn nhẵn của nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói: “Đại lão gia còn có một mệnh lệnh… tối hôm nay, ngươi làm ấm giường cho đại lão gia đi!”
Lục Thanh Lam gắt một cái: “Đại lão gia cái gì, quả thực chính là đại sắc quỷ!”
“Mới vừa rồi không phải nói mệnh lệnh của đại lão gia ngươi đều tuân theo sao?”
“Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không tuân theo!”
Khóe môi nứt của Tiêu Thiểu Giác hở ra một cái nụ cười: “Này, lúc trước ngươi đã đáp ứng ta đấy!”
Khuôn mặt Lục Thanh Lam ửng hồng: “Ngươi hiện ở cái bộ dáng này, sao thích hợp? Ta sợ ngươi… hữu tâm vô lực!”
Tiêu Thiểu Giác khẽ hôn một ngụm ở trên tai của nàng: “Nếu không chúng ta thử một chút?”
Lục Thanh Lam cười khúc khích ngồi dậy: “Thử một chút liền thử một chút, ngươi tới bắt ta a!” Cười chạy ra ngoài.
Tiêu Thiểu Giác muốn đứng lên, thử một chút, cảm thấy vết thương đau đến lợi hại, nên thôi.
Hắn nhìn thấy Lục Thanh Lam đang ra sức kéo một cỗ thi thể ra phía ngoài, giật mình nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lục Thanh Lam nói: “Tối nay phải ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi dù sao cũng sẽ không nguyện ý qua đêm cùng những cỗ thi thể này đi?”
Tiêu Thiểu Giác vội nói: “Ai nói chúng ta tối nay phải ở đây nghỉ ngơi? Nơi này quá mức nguy hiểm, vẫn là nhanh rời khỏi mới được!”
Lục Thanh Lam xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Ta cũng biết nơi này nguy hiểm, nhưng trạng huống của ngươi hiện tại, nếu cưỡng ép lên đường, sợ rằng sẽ kéo rách vết thương, dẫn đến thương thế chuyển biến xấu, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ, lưu lại bệnh căn cả đời.”
Tiêu Thiểu Giác: “Ta sao không biết những điều này, nhưng là…”
Lục Thanh Lam: “Không có nhưng là! Nghe ta đi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tìm cách lên đường.”
Tiêu Thiểu Giác nhắc nhở: “Vậy vạn nhất bọn họ tìm đến thì sao?”
Thần sắc Lục Thanh Lam ngưng tụ: “Nếu bọn họ tìm đến, cùng lắm thì hai người chúng ta chết cùng một chỗ là được. Liền đánh cuộc lần này! Ta ý đã quyết, ngươi cũng đừng khuyên ta nữa.”
Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, cười nói: “Cũng được, ta liền đánh cuộc cùng ngươi một lần, xem vận khí của chúng ta như thế nào!”
Lục Thanh Lam thản nhiên cười, tiếp tục quét dọn chiến trường. Vốn những công việc bẩn thỉu mệt nhọc này đều là Tiêu Thiểu Giác làm, hiện tại đành phải để Lục Thanh Lam gánh chịu. Nàng vốn rất sợ những thi thể này, nhưng là vì Tiêu Thiểu Giác, trong lòng nàng tràn đầy dũng khí, nàng dù sao khí lực nhỏ thân thể yếu đuối, tốn không ít thời gian mới ném được năm cỗ thi thể ra khỏi sơn động.
Nàng trở lại sơn động, đặt mông ngồi ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, “Nhìn ngươi mệt mỏi, nhanh ăn chút gì đi.
Lục Thanh Lam vừa rồi nhìn những thi thể huyết nhục mơ hồ kia, hiện tại thật sự là một chút khẩu vị cũng không có. “Ta không đói bụng, ngủ đi.”
Tiêu Thiểu Giác hiểu được ý nghĩ của nàng, an ủi: “Những thứ này, nhìn quen sẽ tốt thôi. Không ăn cơm, ngày mai nào có khí lực đi đường.” Ép buộc nàng ăn một khối lương khô nhỏ.
Hai người cũng mệt muốn chết rồi, liền nằm song song trên đống cỏ ngủ.
Ngày hôm sau Lục Thanh Lam thức dậy, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác đã tỉnh, đang quay đầu, đầy hứng thú nhìn nàng. Lục Thanh Lam ngồi dậy, đánh hắn một cái: “Nhìn cái gì vậy, có gì đẹp mắt sao?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn đường nét thanh thuần ngọt ngào của nàng, chỉ cảm thấy gương mặt này nhìn bao lâu cũng không chán. Cười nói: “Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, vẫn chưa có thích khách tìm đến.”
Bọn họ không biết, cao thủ truy tung tử vong ngoài ý muốn, khiến kế hoạch đuổi bắt của Tiêu Thiểu Huyền lâm vào một mảnh hỗn loạn, lúc này mới khiến bọn họ tránh được một kiếp dưới mí mắt của địch nhân.
Lục Thanh Lam nhặt về một cái mạng nhỏ, cũng thập phần hưng phấn. “Ngươi khôi phục ra sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Tốt hơn nhiều, lên đường không có vấn đề gì.” Bất luận như thế nào, hôm nay cũng nhất định phải rời đi nơi này.
Lục Thanh Lam hiểu được đạo lý này. Hai người ăn chút lương khô, lại thu thập đơn giản một chút. Tiêu Thiểu Giác lấy ra tấm bản đồ kia, cẩn thận nghiên cứu một chút. Sau đó nói với Lục Thanh Lam: “Chúng ta không thể lại đi về phía nam, trải qua truy tung mấy ngày này, Tiêu Thiểu Huyền sợ là đã đoán được ý đồ của chúng ta, nhất định bố trí nhân thủ ở phía nam. Chúng ta vòng qua tây nam, vòng một vòng sau cùng tiến vào Thanh Châu. Tiêu Thiểu Huyền nhất định không đoán được tuyến đường này.”
Lục Thanh Lam gật đầu: “Chuyện đường đi, ngươi quyết định là được rồi.” Nàng hết mức tín nhiệm phán đoán và sự chuyên nghiệp của nhân viên tình báo Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi, con đường này đều là thâm sơn rừng rậm, cũng không dễ đi. Sợ rằng phải tốn thêm thời gian bảy tám ngày mới có thể đến Thanh Châu.”
Lục Thanh Lam cười cười: “Chỉ cần an toàn! Huống chi có còn ngươi, ta sợ cái gì?”
Tiêu Thiểu Giác không khỏi hào khí vượt mây, “Vậy còn chờ cái gì, chúng ta nhanh lên đường đi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng đỡ cùng nhau đi ra khỏi sơn động.
Tiêu Thiểu Giác bị thương rất nặng, đi không nhanh được. Vì làm địch nhân hoang mang, hai người đầu tiên là đi về phía đông một đoạn, lại lộn lại hướng đông nam. Nhờ có có Tiêu Thiểu Giác, cũng không sợ lạc đường. Phía đông là một rừng rậm nguyên sơ khổng lồ, cây cối xanh um rậm rạp, hai người vào rừng rậm, giống như hai hạt cát vào trong sa mạc mênh mông vô bờ, căn bản không thể nào tìm kiếm.
Kể từ khi tên cao thủ truy tung “Mũi chó” kia bị Tiêu Thiểu Giác giết chết, Tiêu Thiểu Huyền liền hoàn toàn mất đi tung tích của Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam. Tiêu Thiểu Huyền ở trong doanh địa giận dữ, lại cũng không thể làm gì, dù sao kỳ nhân dị sĩ giống như “Mũi chó” chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Chẳng những kế hoạch ám sát của Tiêu Thiểu Huyền bị ngăn trở, kế hoạch tìm người của Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Văn Đình cũng bị ngăn trở. Bọn họ một đường dọc theo bờ sông tìm kiếm, phái mấy ngàn người dọc theo bờ sông tìm hơn nửa tháng, lại không thu hoạch được gì.
Tiêu Thiểu Vĩ gấp đến độ trong miệng cũng nổi lên vết bỏng rộp, Lục Văn Đình càng gấp hơn hắn, cơ hồ không ngủ không nghỉ mang người đi tìm kiếm.