Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 175: Nguy cấp


Đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức – Chương 175: Nguy cấp

Nếu Tiêu Thiểu Giác chết dưới miệng rắn, có thể đem tội danh giá họa cho Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du, điều này chẳng những diệt trừ được Tiêu Thiểu Giác, ngay cả Tiêu Thiểu Du cũng có thể đánh rơi xuống đất.

Sau khi hai đối thủ cạnh tranh mạnh nhất này xong đời, liền chỉ còn lại Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh. Tiêu Thiểu Cảnh lại có không ít nhược điểm nắm giữ ở trong tay của hắn, đến lúc đó hắn dùng tiểu kế đơn giản, là có thể khiến hắn từ chỗ cao nhất ngã xuống, còn trong các hoàng tử còn lại, bàn về tâm cơ, bàn về thủ đoạn, bàn về kinh nghiệm, bàn về năng lực, không có một người nào, không có một kẻ nào có thể so với hắn, tương lai tôn vị hoàng đế cao nhất kia, còn không phải trở thành vật trong túi của hắn?

Vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền thế, hắn chỉ đành hy sinh nữ nhân yêu mến. Hắn cắn răng một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi độc xà của ngươi ra, trong sơn động, không lưu một người sống!”

Người thuần xà vươn đầu lưỡi đỏ lòm ra liếm đôi môi khô khốc, “Cẩn tuân quân lệnh của đại nhân!”

Lúc Tiêu Thiểu Huyền dẫn người rút lui ra khỏi sơn động, Tiêu Thiểu Giác cũng phào nhẹ nhõm. Thật ra mới vừa rồi mũi tên của bọn họ đã không còn mấy, cầm giữ không được mấy lượt rồi nữa, Tiêu Thiểu Huyền nếu tàn nhẫn, hy sinh thêm vài tính mạng, là có thể vọt vào bên trong sơn động. Bọn thị vệ của Tiêu Thiểu Giác cơ hồ toàn bộ tinh lực đều tiêu hao, có người thậm chí mệt mỏi ngay cả cung cũng kéo không nổi, đến lúc đó chỉ có thể ngoan ngoãn bị giết.

Tiêu Thiểu Giác một mặt sai người ngồi xuống nghỉ ngơi, một mặt bảo mấy người chế luyện dây thừng nắm chắc thời gian. Hắn mơ hồ cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nữa. Hắn dọc theo đường đi để lại dấu hiệu của Hạ tộc, nhưng đợi lâu như vậy, Vệ Bân cũng không dẫn người xuất hiện, nói rõ hắn nhất định là bị ngăn cản, Tiêu Thiểu Huyền cũng xuất thủ, kẻ chủ mưu phía sau màn nhất định là Tiêu Thiểu Cảnh không thể nghi ngờ, sợ rằng người ngăn Vệ Bân chính là Tiêu Thiểu Cảnh.

Nội tâm của hắn mặc dù lo lắng, ngoài mặt lại không biểu hiện ra chút nào. Hắn biết mọi người ở đây, bao gồm Lục mời Lam ở bên trong, đều nhìn hắn, một khi hắn ra vẻ bất an và không tự tin, ý chí của bọn họ rất có thể sẽ hỏng mất.

Tiêu Thiểu Giác ngồi xuống bên người Lục Thanh Lam, nhìn thấy tay nàng ức chế không được phát run. Vừa rồi để nàng thấy được trường hợp huyết nhục bay tứ tung, Tiêu Thiểu Giác có chút đau lòng. Hắn bắt lấy tay nàng trong tay của mình, nhẹ nhàng xoa nắn, ấm giọng nói: “Sợ sao?”

Lục Thanh Lam gật đầu cười khổ, chợt tựa vào đầu vào trên bả vai của hắn, “Ngươi có phải cảm thấy… ta rất nhát gan hèn yếu không.”

Tiêu Thiểu Giác cười cười nói: “Ngươi cần gì tự coi nhẹ mình chứ? Ngươi lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy, có thể tự giữ bình tĩnh như vậy, không khóc náo, không nôn mửa, đã rất tốt rồi. Ngay cả Đại Vân, lần đầu tiên ra chiến trường, biểu hiện còn không bằng ngươi.”


Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên, “Thật ư?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đương nhiên là thật! Nếu không bổn vương kêu nàng đến, cho ngươi hỏi nàng xem thử?”

Lục Thanh Lam nhìn thoáng qua Đại Vân tựa vào trên vách đá nhắm mắt chợp mắt nghỉ ngơi, lắc đầu: “Bỏ đi, nàng mệt muốn chết rồi, để cho nàng nghỉ ngơi một chút đi. Không nên quấy rầy nàng.”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu. Đem đầu của nàng ấn vào trên vai của mình, “Ngươi cũng ngủ một lát đi.” Lúc sáng sớm thời tiết rất lạnh, Lục Thanh Lam tựa vào trên người của hắn, cảm thụ được sức nóng nhè nhẹ tản ra trên người của hắn, cảm thấy vừa thoải mái lại có cảm giác an toàn, cũng bất chấp xấu hổ, ôm lấy một cánh tay của hắn liền nhắm hai mắt lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng đang muốn thiếp đi, chỉ nghe thấy bên ngoài sơn động truyền đến một trận tiếng địch đứt quãng, Lục Thanh Lam thầm nghĩ, ai đang thổi địch vậy, lúc này còn có tâm tư thổi địch ư? Hơn nữa còn khó nghe như vậy.

Ban đầu người nào cũng không chú ý. Một lát sau, loáng thoáng nghe thấy một vài thanh âm sa sa sa sa.

Lục Thanh Lam cảm thấy có chút sởn gai ốc, trong nháy mắt không còn buồn ngủ nữa, mở mắt nói: “Thanh âm gì vậy?”

Tiêu Thiểu Giác đỡ nàng đứng lên, trong đôi mắt hàn quang lấp lánh, “Có chút cổ quái!” Toàn thân hắn đều căng thẳng, trực giác của hắn rất nhạy cảm, hiện giờ toàn thân lông tơ dựng đứng, mơ hồ cảm giác mình đang ở trong nguy hiểm vô cùng.

Bỗng nhiên có người hô: “Rắn! Là rắn độc!”


Tiêu Thiểu Giác theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở giữa sơn động lờ mờ, có vài loài động vật như rắn bò tới. Vừa nhìn qua, sợ khoảng mấy chục đến trên trăm con, làm cho người ta da đầu tê dại. Tiêu Thiểu Giác nhớ tới lúc mới bắt đầu đi săn, người thuần xà kia biểu diễn xà hí, có thể đồng thời chỉ huy trăm con rắn độc, hiện tại bọn họ người kiệt sức, ngựa hết hơi, nếu xông ra nhiều rắn độc như vậy, sợ rằng tất cả mọi người phải giao mạng ở chỗ này.

Tiêu Thiểu Giác chợt hiểu được mục đích của Tiêu Thiểu Huyền, hắn chẳng những muốn dùng độc xà cắn chết mình, hơn nữa còn muốn giá họa cho Tiêu Thiểu Du. Chỉ là hắn không rõ, Tiêu Thiểu Huyền có loại vũ khí bí mật này, vì sao còn phải một mực ẩn nhẫn đến hiện tại? Ngay từ đầu sử dụng nhiều thị vệ tiến công bằng sức mạnh như vậy là vì sao?

Lục Thanh Lam nhớ tới, lúc trước bọn họ đi xuyên rừng cùng Đại Vân, đi rất xa, chẳng những không đụng phải một con dã thú, ngay cả chim chóc cũng không trông thấy. Xem ra những dã thú cầm điểu này đều là bị những con rắn độc này dọa chạy.

Nàng đoán rất đúng, thật ra lúc trước Tiêu Thiểu Huyền thiết kế để làm Tiêu Thiểu Giác chết chính là bên trong bát trận đồ của rừng rậm, chẳng qua là hắn không ngờ Lục Thanh Lam có bản lĩnh mang người đi ra khỏi bát trận đồ, làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua dây thừng bện được nửa chừng, có chừng hai mươi bốn hai mươi lăm trượng, hắn quyết định thật nhanh, nhanh chóng phân phó nói: “Mấy người các ngươi, cởi toàn bộ y phục ra, đốt một mồi lửa ở cửa động, tạm thời ngăn trở rắn độc đi về phía trước. Mấy người các ngươi, đừng bện nữa, cầm dây buộc chắc vào trên đá, ta muốn mang Bảo Nhi lập tức rời đi!”

Đại Vân nói: “Vương gia nói đúng, nơi đây không nên ở lâu, ngài mang theo Lục cô nương nhanh rời đi. Nô tỳ dẫn người ở chỗ này kiên trì một chút, tranh thủ thời gian cho các ngươi.”

Lục Thanh Lam lớn tiếng nói: “Như vậy sao được, các ngươi sẽ bị rắn độc cắn chết đấy!” Vân nhiều lần cứu tính mạng của nàng, nàng không phải là người không biết ơn, sao lại nhẫn tâm nhìn Đại Vân chịu chết.

Thần sắc Đại Vân ung dung nói: “Vì bảo vệ thiếu chủ mà chết, là vinh hạnh của tụi nô tỳ.” Những bọn thị vệ khác tất cả đều cùng gật đầu, cùng kêu lên nói: “Thiếu chủ, đi mau!” Trên mặt bọn họ đều là vẻ mặt thấy chết không sờn. Bọn họ mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng Lục Thanh Lam có thể cảm nhận được tình cảm của bọn họ đối với Tiêu Thiểu Giác, tuyệt không phải chủ tớ bình thường.


Lục Thanh Lam cảm động lệ nóng doanh tròng.

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta chạy trốn sớm một bước, mới có thể đủ thời gian cho bọn họ tranh thủ.”

Đang nói chuyện, bọn thị vệ cực kỳ nghe lời cởi tất cả y phục ra, ném xuống đất. Tìm cỏ khô đốt lửa căn bản không còn kịp nữa, huống chi vì mạng sống cũng bất chấp cảm thấy thẹn, có người dùng cây đốt lửa đốt y phục, tạo thành một tường lửa đang chỗ cửa động.

Rắn độc lợi hại hơn nữa cũng sợ lửa, những con rắn kia chần chừ không tiến phía sau tường lửa, nhìn qua lờ mờ chừng mấy trăm con, có người nhờ ánh lửa nhận ra, “Đây là rắn hổ mang miệng nhọn! Độc tính cực mạnh, ngàn vạn đừng để bị nó cắn!”

Rắn hổ mang miệng nhọn còn gọi là ngũ bộ xà (tương truyền người bị loại rắn này cắn, chưa đi khỏi năm bước đã chết), thất bộ xà. Ý tứ chính là sau khi bị cắn, đi không được mấy bước thì phải chết, có thể thấy được độc tính cực mạnh.

Những con rắn kia càng tụ càng nhiều, bởi vì sợ lửa, nhất thời không dám đi xa hơn. Người thuần xà cảm giác được tình hình bên trong động không đúng, tiếng địch đột nhiên bén nhọn, rắn phía sau bức tường lửa cũng bắt đầu cuồng bạo theo, bắt đầu có con rắn xông vào bức tường lửa.

Mọi người thấy vậy kinh tâm động phách.

Có không ít rắn trực tiếp bị thiêu chết bên trong tường lửa, càng nhiều rắn lại mạo hiểm bò tới ngọn lửa, nhất thời trên thạch đài đều là thanh âm độc xà bò sa sa. Trong không khí tràn ngập một loại mùi thơm kỳ quái, đó là mùi vị rắn độc bị nướng chín.

Những con rắn độc kia sau khi vượt qua được tường lửa, lập tức công kích về phía mọi người, mọi người hoặc múa đao kiếm hoặc dùng hòn đá, thanh lý độc xà. Ban đầu mọi người còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng càng về phía sau, độc xà trên thạch đài càng nhiều, thời gian dần qua xuất hiện một chút thương vong.

Có một hán tử cao lớn thô kệch, bị rắn cắn một cái, chạy không được vài bước, liền ngã xuống đất, trong miệng phun ra bọt mép, hắn vừa mới ngã xuống, liền có vô số rắn chi chít bò đầy thân thể của hắn, căn bản hoàn toàn không có cơ hội cứu chữa.

Đều là chiến hữu gắn bó sinh tử, thấy đồng đội ngã xuống, con mắt mọi người như muốn nứt ra, nhưng Đại Vân vẫn nhịn nước mắt xuống thúc giục bọn họ lui về phía sau, tạo thành một cái cái vòng nhỏ hẹp, độc xà không cách nào vượt qua, bảo vệ an toàn của Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam.


Lúc này Đại Vân đã dẫn người đem sợi dây cố định ở trên một mỏm đá, Đại Vân thử lực đạo một chút, cảm thấy cỏ thể chịu được sức nặng của hai người hoàn toàn không có vấn đề, mới nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia, nhanh, ngài mang Lục cô nương đi xuống trước đi!”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, hiện tại cũng không phải là lúc khiêm nhường. Lục Thanh Lam lại sợ nhất loại sinh vật rắn này, chỉ cảm thấy hai chân đều mềm nhũn. Miễn cưỡng lảo đảo đi theo Tiêu Thiểu Giác thẳng về phía trước. Tiêu Thiểu Giác nóng nảy, ôm lấy Lục Thanh Lam, bước nhanh đi tới bên cạnh dây thừng.

Động tác Đại Vân nhanh nhẹn cầm dây trói ngang hông của Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác nói với Lục Thanh Lam: “Ngươi nằm ở trên lưng của ta, ta cõng ngươi đi xuống.”

Lúc này có một thị vệ tay trái bị rắn, thị vệ kia vì sợ độc rắn lan tràn, hắn cũng là loại người tàn nhẫn, tay phải vung đao, một đao đã chém đứt cánh tay trái của mình. Hắn ở bên người Lục Thanh Lam, máu tươi phun tung toé ra dính vào trên mặt của nàng, Lục Thanh Lam cũng nhịn không được nữa, kêu ra tiếng.

Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng nói: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn! Nhanh úp sấp trên lưng của ta!”

Lục Thanh Lam miễn cưỡng trấn định tâm thần, biết thời gian khẩn cấp, đây cũng không phải là lúc sĩ diện cãi láo, nếu Tiêu Thiểu Giác không chịu giúp nàng, dựa vào lực của chính nàng, cho dù có dây thừng ở đây, nàng cũng không thể tự đi xuống. Lục Thanh Lam liền ngoan ngoãn úp sấp trên lưng của hắn, Tiêu Thiểu Giác cởi bỏ thắt lưng của mình, trói chặt Lục Thanh Lam và mình chung một chỗ. Hắn lại kiểm tra một lần nữa, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới bắt lấy dây thừng, hai chân giẫm lên trên vách đá, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

Lục Thanh Lam nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy cổ của Tiêu Thiểu Giác.

Tốc độ Tiêu Thiểu Giác cực nhanh, rất nhanh đã xuống được mười trượng. Sợi dây này bởi vì là dùng vải bện thành, chịu lực không đủ, hai người xuống được xuống tới đây đã là cực hạn, rắn độc bên trên trên thạch đài cực kỳ hung mãnh, mấy người Đại Vân sợ là lành ít dữ nhiều.

Phía trên mơ hồ truyền đến mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết, những thị vệ thề chết bảo vệ nàng đại khái là đều chết hết. Lục Thanh Lam hiểu rõ điểm này, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương nồng đậm, nước mắt liền chảy xuống.

“Bọn họ là không phải là… đều chết hết chứ?” Lục Thanh Lam run giọng hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.