Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 170: Nhận lời


Đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức – Chương 170: Nhận lời

Tiền Hoàng hậu cau mày nói: “Nhưng Bổn cung thấy, Đới Thống hôm nay cực kỳ mất hứng, cho dù chúng ta thật sự kết thành thân gia với hắn, hắn có toàn tâm toàn ý cho chúng ta sử dụng sao?”

Tiêu Thiểu Cảnh lại xem thường: “Đến lúc đó Thanh Huệ quận chúa nắm ở trong tay chúng ta, nghe chúng ta hay không cũng không phải hắn định đoạt. Vì kế hoạch hôm nay, mẫu hậu nhất định phải tìm cách khuyên phụ hoàng đáp ứng cửa hôn sự này.”

Tiêu Thiểu Mân dẩu miệng nói: “Ta đây bị đánh, coi như là đau khổ uổng phí rồi?”

Tiêu Thiểu Cảnh ha hả cười nói: “Một trận đánh đổi được vợ tốt, Lão Bát ngươi một chút cũng không lỗ!”

Tiêu Thiểu Mân nói: “Con cọp cái Thanh Huệ quận chúa kia, ta còn không muốn cưới nàng đâu!”

Gia Hòa đế trở lại hành dinh, nhất thời cũng không ngủ được, hắn ngồi trên long ỷ rộng rãi thoải mái trong thư phòng, nhắm mắt lại, trầm tư chốc lát, mở miệng nói: “Không phải là Lão Cửu làm.” Hắn cũng trước hết loại bỏ hiềm nghi Tiêu Thiểu Giác, “Cũng không thể nào là Lão Đại, vậy rốt cuộc là ai làm?”

Câu hỏi của Hoàng đế, Trương Tú không dám lên tiếng.

Cho đến khi hoàng đế mở mắt, nói với Trương Tú: “Lão già kia, ngươi ngược lại nói chuyện a!”

Trương Tú cười khổ một cái, mở miệng nói: “Hoàng thượng, ngài thông minh cơ trí cũng đoán không ra, nô tài một kẻ không có gốc phía dưới, làm sao sẽ biết là ai làm ra chuyện như vậy chứ!”

Hoàng đế hừ một tiếng nói: “Ngươi ít giở mánh lới với trẫm. Trẫm bảo ngươi điều tra, ngươi tra được thế nào.”

Trương Tú lén nhìn hoàng đế một cái, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Lão nô tìm được cái này ở trong lều.” Hắn vẫy tay, liền có một tiểu thái giám bưng một cái khay sơn đỏ đi lên, phía trên đặt một đoạn huân hương chưa đốt hết.

Hoàng đế nhặt tàn hương kia cầm ở trong tay nhìn chỉ chốc lát, đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi ngửi, nói: “Đây là?”

Trương Tú nói: “Hoan nghi hương!”

Hoàng đế khẽ chấn động: “Quả nhiên là bọn họ làm?” Trên mặt hắn lộ ra một vẻ đau đớn kịch liệt: “Trừ bọn họ ra, người khác xác thực làm không ra cũng không có thực lực làm như vậy!”

Trương Tú cúi đầu không nói lời nào, nhưng biết bọn họ trong miệng hoàng đế chỉ là có ý gì.

Dưới tay Tiền Hoàng hậu có một ma ma am hiểu chế hương, đã từng làm ra một loại thôi tình hương cực kỳ lợi hại, tên là hoan nghi hương, lúc làm việc đốt loại hương này có thể làm cho người ta tăng tình thú nhiều hơn, chỉ là ngửi lâu sẽ sinh ra tổn hại đối với thân thể.

Tiền Hoàng hậu tự cho là bí mật, thật ra hoàng đế đã sớm biết, từ đó về sau liền tận lực xa lánh Tiền Hoàng hậu, cho dù đi trong cung của nàng, cũng sẽ không qua đêm ở đó.

Cách điều chế của hoan nghi hương này chỉ có Tiền Hoàng hậu mới có, hiện giờ xuất hiện trong lều mà Bát hoàng tử trộm hương, cũng là chỉ đích danh Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử thiết kế phá hư hôn sự của Tiêu Thiểu Giác.

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm: “Mẹ con bọn họ, thật sự là lòng tham không đáy!”

Hoàng đế biết rõ “Chân tướng”, miễn cưỡng ngủ một canh giờ, rửa mặt xong, không đợi dùng bữa, Trương Tú liền tiến vào bẩm báo “Hoàng hậu, Trinh phi, Lỗ vương, Khánh vương, Trấn Bắc vương đều đang chờ ở bên ngoài.”

Hoàng đế có chút phiền chán, suy nghĩ một chút nói: “Trước gọi Trinh phi và Giác Nhi tới gặp trẫm.”

Trinh phi và Tiêu Thiểu Giác cùng đi đến, sắc mặt Trinh phi rất kém, nhìn thấy Gia Hòa đế liền dịu dàng bái hạ nói: “Hoàng thượng, nô tì đều đã nghe nói. Giác Nhi bị ủy khuất lớn như vậy, ngài nhất định phải làm chủ cho hắn a!”

Gia Hòa đế dìu Trinh phi lên: “Ngươi yên tâm đi, trẫm sẽ đền bù cho Lão Cửu.”

Hắn quay đầu nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, thấy hắn hai mắt đỏ ngầu, bên trong hiện đầy tia máu, biết hắn một đêm không ngủ, có chút đau lòng nói: “Lão Cửu, nghĩ hoáng một chút!”

Tiêu Thiểu Giác phù phù quỳ trên mặt đất: “Nhi thần không có yêu cầu khác, chỉ cầu phụ hoàng mau hạ chỉ giải trừ hôn ước của nhi thần và Thanh Huệ.”

Gia Hòa đế ban đầu còn muốn khuyên Tiêu Thiểu Giác liền nuốt xuống một hơi, làm cái gì cũng không biết, cưới Thanh Huệ quận chúa, nhưng chuyện ngày hôm qua huyên náo mọi người đều biết, muốn che dấu cũng không thể che được, chỉ đành phải thở dài một hơi: “Ngươi yên tâm đi, trẫm sẽ như ngươi mong muốn, giữ lấy danh dự của ngươi.”


Tiêu Thiểu Giác mừng rỡ trong lòng, mặt ngoài còn phải làm ra vẻ bi thống.”Tạ ơn phụ hoàng!”

Hoàng đế vỗ vỗ bả vai của nhi tử, an ủi: “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, yên tâm, tương lai trẫm sẽ chỉ cho ngươi một nữ tử còn tốt hơn Thanh Huệ làm chính phi của ngươi. Chuyện này, phụ hoàng sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Phụ hoàng, nhi thần trải qua đả kích lần này đã tâm tro ý lạt. Bồi thường nhi thần cũng không muốn, chỉ cầu phụ hoàng một chuyện…”

Hoàng đế nói: “Chuyện gì, ngươi nói xem, chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định đồng ý với ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Nhi tử muốn xin phụ hoàng đáp ứng ta, ngày sau để nhi tử tự mình quyết định người được chọn làm chính phi!”

Chuyện náo đến như vậy, trong lòng Gia Hòa đế còn tồn một chút áy náy, cộng thêm yêu cầu của Tiêu Thiểu Giác cũng không tính là quá đáng, liền đáp ứng. “Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi!”

“Tạ ơn phụ hoàng ân điển!” Nghe được câu hứa hẹn, cả người Tiêu Thiểu Giác đều thả lỏng xuống. Trong lòng hắn mừng như điên, lại không dám biểu hiện ra. Tiểu nha đầu, ngươi chờ gả cho ta được rồi!

Lại nói Lục Thanh Lam bên kia.

Ngày hôm qua một hồi tuồng đặc sắc, nàng bởi vì ở xa, hoàng đế lại hạ lệnh cấm khẩu, thế nhưng không biết gì cả. Nàng sáng sớm, đang trang điểm ăn mặc, Tiêu Kỳ hấp tấp tới.

“Bảo Nhi sao ngươi còn bảo trì bình thản như vậy, đã xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi.”

Lục Thanh Lam ngáp dài, thờ ơ nói: “Xảy ra đại sự gì nữa? Tẩu tử tốt của ta, ngươi muốn gặp ca ca của ta liền quang minh chính đại tới không cần phải tìm cái cớ sứt sẹo như vậy đi?”

Sắc mặt Tiêu Kỳ đỏ lên, nhảy dựng lên nhéo gương mặt bóng loáng của nàng. “Ngươi còn nói nhảm nữa, ta liền xé miệng của ngươi!”

Lục Thanh Lam liên tục xin tha: “Không dám! Không dám!” Vội vàng nói sang chuyện khác: “Mới vừa rồi ngươi nói xảy ra đại sự gì?”

Tiêu Kỳ nói: “Tối ngày hôm qua, góc tây bắc doanh địa lều của phủ tả quân đô đốc chá,, chuyện này ngươi biết chứ!”

Lục Thanh Lam nói: “Ta biết a, không có gì lớn nha.”

Tiêu Kỳ nói: “Trong lều bị cháy kia, có hai người, ngươi biết là ai sao?”

“Là ai vậy, Kỳ tỷ tỷ cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa!”

“Là bát hoàng huynh và Thanh Huệ quận chúa! Chuyện này, ta thấy hôn sự của cửu hoàng huynh phải ngâm nước rồi.”

“Xoạch” một tiếng, lược Lục Thanh Lam nắm ở trong tay rơi xuống đất. Hắn từng hứa hẹn với nàng, phải nhanh chóng giải quyết chuyện Thanh Huệ quận chúa, chẳng qua là không ngờ hắn nhanh như vậy đã giải quyết chuyện này, còn là dùng loại thủ đoạn này, nàng thật sự khó mà tin được, người xem tôn nghiêm như tính mạng kia, sẽ đeo nón xanh lên đầu của mình.

Bên kia, hoàng đế trước sau triệu kiến mẹ con Tiền Hoàng hậu cùng với cha con Trấn Bắc vương, trải qua ma ma trong cung kiểm nghiệm, Thanh Huệ quận chúa đã không còn là tấm thân xử nữ, cộng thêm Tiền Hoàng hậu nghĩ hết biện pháp khuyên bảo hoàng đế đem Thanh Huệ gả cho Tiêu Thiểu Mân, sau khi đánh cờ phức tạp một phen, hoàng đế rất nhanh hạ chỉ, giải trừ hôn ước của Tiêu Thiểu Giác và quận chúa.

Lý do đường đường chính chính là, hoàng đế tìm đại sư bói toán ẩn cư thế ngoại, bát tự của Tiêu Thiểu Giác và Thanh Huệ quận chúa không hợp, cưỡng ép tác hợp đến với nhau nhất định sẽ có tai hoạ giáng xuống.

Bên ngoài là cách nói này, mọi người trong bụng đều biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của Bát hoàng tử và Thanh Huệ quận chúa, chỉ là phải chờ đến khi trở lại kinh sư mới tứ hôn, nếu không sẽ quá mức rõ ràng. Vì trấn an Trấn Bắc vương gia, Gia Hòa đế bỏ ra nhiều một phần lương thảo và vàng bạc, trong lòng rất là tức giận.

Những tin tức này đứt quãng truyền vào tai Lục Thanh Lam, trong lòng nàng không nén được cao hứng, cả ngày tâm tình nàng phấn chấn, cả người giống như sắp bay lên.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là tâm tình của nàng đã bị Tiêu Thiểu Giác hoàn toàn khống chế.


Nàng cũng không có tâm tư đi ra ngoài săn thú, chỉ muốn đợi đến tối hỏi Tiêu Thiểu Giác một chút, đây hết thảy có phải là do hắn làm hay không.

Thật vất vả chờ đến khi màn đêm buông xuống, Lục Thanh Lam ăn xong bữa tối, liền mang theo ba nha đầu Mặc Cúc, Mặc Hương và Đại Vân đi đến dòng suối nhỏ, mỹ kỳ danh thì viết “Ăn nhiều rồi, đi ra ngoài tản.”

Ba nha đầu không ngốc, cũng biết nàng đến nơi đây mục đích căn bản không phải để tản bộ, mà là để “Vô tình gặp được” người nào đó.

Kết quả Lục Thanh Lam ở bên dòng suối nhỏ đợi một canh giờ, nhưng ngay cả quỷ ảnh cũng không nhìn thấy.

Nhân lúc vui vẻ mà đến, cụt hứng mà quay về.

Trên đường trở về, Mặc Cúc và Mặc Hương nhạy cảm ý thức được tâm tình tiểu thư nhà mình trở nên rất không tốt, bởi vậy vẫn phụng bồi cẩn thận, sợ chọc nàng mất hứng.

Mặc Cúc và Mặc Hương đi theo Lục Thanh Lam tiến vào lều, hầu hạ Lục Thanh Lam cởi áo khoác ngoài, lại múc nước nóng hầu hạ nàng rửa mặt rửa chân, Lục Thanh Lam vốn định tắm rửa, nhưng điều kiện trong doanh địa không thể so với kinh sư, nơi này nước rất quý, chỉ có hoàng thượng và đám nương nương được cung ứng nước đầy đủ, cho nên chuyện tắm rửa Lục Thanh Lam cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút.

Đợi thu thập thỏa đáng hết thảy, Lục Thanh Lam phân phó “Mệt mỏi một ngày, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.” Mặc Cúc và Mặc Hương đáp ứng một tiếng “Vâng”, xoay người đi ra lều nhỏ một bên. Lục Thanh Lam có một tật xấu, không thích nha hoàn ngủ chung phòng với nàng, từ nhỏ đã như thế.

Đại Vân lại không thể ngủ, nàng buổi tối còn phải tuần tra bên ngoài lều, phòng ngừa lại có thích khách xuất hiện.

Lục Thanh Lam cởi giày, cởi ra một đôi bàn chân nhỏ, ngồi ở bên giường, hai chân lay động, cũng không vội chui vào chăn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không phải nói mỗi lúc trời tối đều sẽ ở bên suối chờ ta sao? Gạt người!”

Tiêu Thiểu Giác lại dám thả chim bồ câu nàng, nội tâm của nàng rất không thoải mái.

Nàng cũng không chú ý, bên trên đống chăn chỉnh tề chất lên, hiện giờ mở ra lỏng loẹt, nhích tới gần bên trong cái chăn căng phồng phình ra, tựa hồ là một dáng vẻ hình người.

Hôm nay Tiêu Thiểu Giác làm xong một kiện đại sự, không đè nén được sự vui sướng trong nội tâm, vô cùng muốn tìm một người để chia sẻ, liền mạo hiểm trốn vào trong lều của nàng, không ngờ Lục Thanh Lam và hắn chủ ý giống nhau, đi đến dòng suối nhỏ, hai người đi hai ngả.

Tiêu Thiểu Giác núp ở trong chăn nghe nàng oán trách mình, nhưng trong lời nói kia rõ ràng tràn đầy tình ý, rốt cuộc kìm nén không được, chợt xốc chăn lên, ngồi dậy, “Bổn vương cũng không lừa ngươi!”

Lục Thanh Lam thấy trên giường của mình chợt xuất hiện một người, bị làm cho sợ đến há mồm ra thiếu chút nữa kêu ra tiếng, Tiêu Thiểu Giác tay mắt lanh lẹ vội vươn tay cản miệng của nàng: “Đừng kêu, là ta!”

Mặc dù ánh sáng trong lều lờ mờ, nhưng Lục Thanh Lam vẫn nhận ra hắn, nàng cả người thanh tĩnh lại, gật đầu về phía hắn.

Tiêu Thiểu Giác thu tay lại, sờ sờ cái mũi của mình, cười nói: “Bị dọa sao. Ta trốn ở chỗ này hơn một canh giờ rồi.”

Lục Thanh Lam bất mãn nói: “Ngươi muốn gặp ta, tại sao không đi đến dòng suối nhỏ?”

Tiêu Thiểu Giác: “Lúc này bổn vương lại gặp ngươi, sợ có người có hoài nghi chuyện Thanh Huệ liên quan đến ta.”

Lục Thanh Lam bĩu môi nói: “Nếu sợ người hoài nghi, còn muốn đến lều của ta làm gì?”

Tiêu Thiểu Giác cười nhạt, một tay có chút không thành thật bắt được người của nàng, “Nếu nói là bổn vương nhớ ngươi, ngươi có tin hay không?”

Người này luôn là trực tiếp như vậy, Lục Thanh Lam uốn éo thân thể, tránh thoát ma trảo của hắn, mặc giày vào đi tới một bên, ngồi xuống trên ghế, cách hắn rất xa.

Tiêu Thiểu Giác không như nàng tưởng tượng đuổi theo xuống giường, mà là thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi ở trên giường. Lúc trước đợi nàng, chán muốn chết, lại ở ngủ trên giường, mặc dù chỉ ngủ nửa canh giờ, nhưng thần thanh khí sảng, hết sức thoải mái. Có thể là bởi vì cái giường này có nàng ngủ, lại không mơ thấy cơn ác mộng kia, Tiêu Thiểu Giác gần đây địa vị càng ngày càng cao, quyền thế càng lúc càng lớn, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao thì lạnh), áp lực cũng là ngày càng tăng lớn, thật lâu chưa được ngủ ngon giấc như vậy, cho nên giờ khắc này hắn cực kỳ mê luyến cái giường này.

Lục Thanh Lam có một chút cảm thấy kinh dị với biểu hiện của hắn, thấy hắn say mê nắm chăn mền của mình lên, cẩn thận ngửi dưới chóp mũi, lại có chút ngượng ngùng, “Này, đó là giường của ta, ngươi không nên tu hú sẵn tổ (khách chiếm nhà chủ)!”


Tiêu Thiểu Giác nhíu mày: “Chăn mền của ngươi thật là thơm. Đương nhiên, người của ngươi còn thơm hơn!” Kiếp trước Lục Thanh Lam vẫn cảm thấy Khánh vương điện hạ mặt mũi lạnh như băng không dễ đến gần, ai biết hắn chân chính lại lưu manh da mặt dày như vậy.

Không nhịn được bực mình nói: “Không biết xấu hổ!”

Tiêu Thiểu Giác bị nàng mắng quen, cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Nghĩ về bổn vương như vậy thật ư?”

Mới vừa rồi Lục Thanh Lam lầm bầm lầu bầu cũng bị hắn nghe thấy được, thật là xấu hổ không thôi. Giải thích: “Chớ nói nhảm, ta chỉ là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác dứt khoát thoải mái nằm xuống ở trên giường, “Có vấn đề gì, hỏi đi. Bổn vương hôm nay tâm tình tốt, tất nhiên biết sẽ ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)!”

Thân thể Lục Thanh Lam nghiêng về phía trước, “Sự kiện Thanh Huệ quận chúa kia, có phải ngươi làm không!”

“Đúng!” Tiêu Thiểu Giác vốn là cũng không muốn dấu diếm nàng. “Ngoại trừ bổn vương, còn có người nào có bản lãnh như vậy, thần không biết quỷ không hay lén đem một cái đại người sống như nàng từ chỗ bao vây trùng trùng điệp điệp ra ngoài.”

Lục Thanh Lam chấn động nói: “Thật sự là ngươi! Ngươi không sợ trên đầu mang nón xanh, người chê cười ngươi sao?”

Tiêu Thiểu Giác lười biếng dương dương tự đắc nói: “Sợ! Đương nhiên sợ! Người người đều biết ta người này coi trọng nhất mặt mũi, cho nên ta cố ý đưa Thanh Huệ quận chúa vào lòng Lão bát, mới không có người có hoài nghi ta. Phụ hoàng chẳng những sẽ không hoài nghi ta, còn có thể đồng tình ta, bằng không, phụ hoàng sao có thể đồng ý cho ta hủy bỏ hôn ước chứ?”

“Chuyện Bổn vương đáp ứng ngươi, sẽ làm được.” Hắn cười nói: “Đây hết thảy đều là vì để cho ngươi trở thành Khánh vương phi danh chính ngôn thuận, có phải rất cảm động không?”

Lục Thanh Lam quả thực là rất cảm động, không ngờ hắn vì mình nguyện ý hy sinh, lưng đeo danh tiếng như vậy. Nhưng thừa nhận với hắn nàng lại làm không được, chỉ hừ một tiếng nói: “Ai biết ngươi có mục đích chính trị khác không chứ?”

Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, Tiêu Thiểu Giác sao lại nghe không hiểu, trêu tức nói: “Ngươi người này thật là không có lương tâm, uổng công ta làm nhiều chuyện như vậy vì ngươi. Mặc kệ thế nào, bổn vương đã giữ lời hứa với ngươi, ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

“Ngươi muốn ta đồng ý với ngươi chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Giác ngoắc ngoắc đầu ngón tay: “Ngươi tới đây, để ta hôn một cái!”

Lục Thanh Lam đỏ bừng cả khuôn mặt, “Cũng biết ngươi mồm chó không nhả ra ngà voi, ngươi dầu gì cũng là một vương gia, sao có thể nói lời như vậy. Được rồi ngươi đi nhanh đi, thời điểm không còn sớm ta muốn nghỉ ngơi.”

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha không ngừng, “Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, muốn đuổi bổn vương đi dễ như vậy sao?”

Lục Thanh Lam cạn lời: “Ai mời ngươi đến, là chính ngươi vụng trộm chạy đến lều của ta.”

Tiêu Thiểu Giác “Xùy” một tiếng, “Không muốn gặp bổn vương, tại sao phải đi tản bộ đến suối nhỏ. Không gặp được bổn vương, lại còn tự oán giận bổn vương trước giường. Ngươi nghĩ bổn vương là kẻ ngốc sao?”

Lục Thanh Lam nhất thời không thể nói có đúng hay không, chơi xấu nói: “Ta mặc kệ, đây căn bản là hai việc khác nhau, tóm lại ta không có, là ngươi nói nhảm.”

Tiêu Thiểu Giác bị thần thái tiểu nhi nữ kia của nàng chọc cho trong lòng ngứa, thật muốn ôm nàng đến trên giường hành pháp ngay tại chỗ. “Được rồi, biết ngươi thẹn thùng, bổn vương cũng không ép ngươi, không cho bổn vương hôn cũng không phải không được, vậy thì đổi lại một cái yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Gả cho bổn vương!”

Gả cho ta đi. Những lời này Tiêu Thiểu Giác nói đã từng nói qua với nàng không dưới mười lần rồi, mỗi một lần đáp án nhận được đều là cự tuyệt. Mặc dù hắn mơ hồ biết rõ Lục Thanh Lam động tình với hắn, có chút thích hắn, nhưng cũng không nghĩ tới nàng sẽ lập tức đáp ứng hắn, nói thật, tiểu cô nương, ai không có chút sĩ diện cãi láo chứ?

Nào biết Lục Thanh Lam vậy mà nhìn ánh mắt của hắn hỏi một câu: “Ngươi nói rất nghiêm túc đúng không?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đương nhiên là thật sự!”

Lục Thanh Lam “Thiết” một tiếng, “Không có thành ý!”

“Thành ý?” Tiêu Thiểu Giác từ từ ngồi dậy, xuống giường, phủi xiêm y, đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, trên cao nhìn xuống nàng. Có thể là cảm thấy bộ dáng này quá mức vênh váo hung hăng, hắn suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, bắt lấy một cái tay của nàng trịnh trọng nói: “Lục cô nương, ta tâm duyệt ngươi, gả cho ta được không?”

Lục Thanh Lam nhìn khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhan có tư thế khuynh thành kia, chỉ chốc lát sau rốt cuộc đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ, cũng không nói chuyện, trong mắt vậy mà dần dần chứa đầy nước mắt.

Tiêu Thiểu Giác cảm nhận được tâm tình của nàng dao động, ánh mắt cũng từ hài hước trở nên trịnh trọng lên. Thanh âm trầm thấp xuống, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?”


“Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được liền nhất định đáp ứng.”

Lục Thanh Lam bình tĩnh nhìn: “Ngươi sống mạnh khỏe, không được cậy mạnh, không được được ăn cả ngã về không, không được chết trước ta, không để cho ta làm quả phụ, nếu ngươi có thể làm được, ta liền đáp ứng ngươi.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lục Thanh Lam rốt cuộc nhận rõ nội tâm của nàng, biết thứ mình muốn đến tột cùng là cái gì. Sau khi sống lại, trong một thời gian ngắn lớn lên, nàng cũng không có ý định lập gia đình nữa, nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thiểu Giác, làm cho nàng một lần nữa dấy lên hi vọng, nàng quyết định cho mình một cơ hội, cũng cho hắn một cơ hội. Nàng cũng là người có kinh nghiệm hai đời, nếu có ý với nhau, cần gì phải đoán tới đoán đi vòng tới vòng lui, sao không thoải mái đáp ứng chứ.

“Ngươi nói gì? Ngươi đáp ứng ta?” Có thể là bởi vì lúc trước vấp phải trắc trở quá nhiều lần, lần này lại quá mức dễ dàng, nhất thời thế nhưng có chút không dám tin tưởng. Trong lòng không khỏi một trận mừng như điên.

Lục Thanh Lam nói: “Phải ta đáp ứng, ngươi phải đáp ứng ta cái điều kiện tiên quyết kia.”

Tiêu Thiểu Giác hưng phấn xoa xoa tay: “Ta đáp ứng, ta đáp ứng là được!”

“Chẳng những phải đáp ứng, còn phải làm được!”

Tiêu Thiểu Giác: “Ngươi sợ ta tráng niên mất sớm như vậy ư?”

“Phải!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi yên tâm đi, ta càng thêm quý trọng tính mạng hơn so với ngươi nghĩ!”

Lục Thanh Lam buông mắt. Được rồi, hiện tại nói với hắn những thứ này, hắn cũng nghe không lọt, mẫu thân, tỷ tỷ, Tiêu Kỳ… Mình thay đổi vận mệnh của nhiều người như vậy, cũng nhất định có thể thay đổi vận mạng của hắn.

Tiêu Thiểu Giác hưng phấn đứng lên, lại ngồi xổm xuống, liên tục nhiều lần. “Này, ngươi không phải là đang dụ dỗ ta, ngươi thật sự đồng ý?”

Lục Thanh Lam gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Phải! Ngươi đừng hỏi nhiều nữa!”

Tiêu Thiểu Giác hưng phấn chỉ muốn la to, hắn chợt bế Lục Thanh Lam và cái ghế kia lên, xoay một vòng tại chỗ, “Thật tốt quá, trở lại kinh sư, ta liền bảo phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta. Phụ hoàng đã đã đáp ứng với ta, Vương phi của chính ta, để ta tự mình quyết định!”

Bị hắn ôm cả người cả ghế vào trong ngực quay một vòng, Lục Thanh Lam sợ hãi, “Mau buông ta xuống!”

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới phản ứng tới, để ghế lại trên mặt đất, ôm nàng vào trong ngực, lại xoay vài vòng. Hắn lúc này hưng phấn, dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa siết Lục Thanh Lam tắt thở, không nhịn được ho khan một trận, phàn nàn nói: “Nhẹ chút, ngươi muốn siết chết ta sao?”

Tiêu Thiểu Giác vội vàng thả nàng lại trên giường, khà khà nói: “Ta thật cao hứng, nhất thời lỡ tay!”

Lục Thanh Lam thấy người tinh minh lợi hại như hắn, cũng sẽ phạm sai lầm như vậy, trong lòng không khỏi cũng có mấy phần ngọt ngào. Tiêu Thiểu Giác lôi kéo tay nàng, cùng nàng ngồi song song ở trên giường: “Thật tốt quá, ta thật sự rất cao hứng. Chúng ta trở về liền thành hôn.”

Con ngươi Lục Thanh Lam đảo một vòng, giảo hoạt nói: “Ta đáp ứng gả cho ngươi, nhưng cha mẹ ta, còn có ca ca ta, bọn họ còn chưa đáp ứng! Trong bọn họ nếu có một người không đồng ý, ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện gả đi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, bọn họ nào dám có nửa câu oán hận?”

Lục Thanh Lam dùng sức đập hắn một chút: “Không được. Ngươi có biện pháp khiến ta thích ngươi, sẽ không có biện pháp khiến bọn họ cũng thích ngươi sao? Bọn họ đều là người thân cận nhất của ta, ta không muốn bọn họ khuất phục ở dưới dâm uy của hoàng quyền mới miễn cưỡng đồng ý cửa hôn sự này.”

Tiêu Thiểu Giác giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi! Ta sẽ tìm cách khiến bọn họ tiếp nhận ta! Như vậy được chưa.”

Lục Thanh Lam lúc này mới chuyển giận làm vui: “Thế này mới ngoan!”

Tiêu Thiểu Giác cười khổ, đây dỗ hài tử à?

Lục Thanh Lam chịu đựng ngượng ngùng hôn xuống cái trán của hắn, coi như là cho phần thuởng cho hắn.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Thiểu Giác quả thực thất thần rồi, hắn và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chưa từng được đãi ngộ như vậy?

Hắn vuốt trán của mình, cười ngây ngô hồi lâu: “Nếu không, hôm nay ta không đi nữa?”

Lục Thanh Lam xoay người lại, mặt bị nung như tấm vải đỏ. Nếu không phải ánh sáng mờ mờ, nàng thật sự không làm ra được chuyện chủ động thân mật cùng hắn như vậy.

Tiêu Thiểu Giác lại càng đánh xà tùy côn, trực tiếp đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dán ở bên tai của nàng nói: “Nếu không, tối nay ta ở lại?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.