Đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức – Chương 158: Giải quyết
Tiêu Kỳ nghe hắn nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cố lấy dũng khí hỏi: “Lục Tam ca, vậy ta hỏi ngươi một vấn đề. Đêm đó Ngũ cô nương thành thân, ca ca của ta đi phòng của ngươi tìm ngươi, ngươi đi nơi nào?” Nếu không phải ngày đó hắn cũng quả thật không ở trong phòng, Tiêu Kỳ cũng sẽ không hoài nghi hắn.
Lục Văn Đình đỏ mặt lên, há miệng, lại cái gì cũng không nói ra được.
Lục Thanh Lam lại phù một tiếng cười, “Kỳ tỷ tỷ, ca ca của ta nhất định là không tiện nói cho ngươi biết. Vẫn là để ta tới nói đi. Đêm hôm đó, người nào đó bất chấp bệnh tật núp ở cửa đại môn, chính là vì chờ để gặp mặt ngươi.”
“A?” Không trách ngày đó hắn không ở trong phòng của mình, “Vậy sao ta ở cửa đại môn cũng không gặp được ngươi?”
Lục Văn Đình gắt một cái: “Đêm hôm đó cũng là xui xẻo, còn chưa gặp được Kỳ muội muội, đã bị tiểu tử Định Quốc công thế tử Hàn Mậu kia phát hiện, cứng rắn kéo ta đi chỗ bọn họ ngồi, bị chuốc một bụng nữ nhi hồng.”
Thì ra là như vậy!
Tiêu Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra.
Lục Văn Đình hiệu suất cực cao, khi đang nói chuyện, tên thị vệ Triệu Cường trong miệng Thúy Kiều đã bị thủ hạ bắt được. Lục Văn Đình là Lão Hầu gia tự mình dạy dỗ, Lão Hầu gia đã sớm đem phòng ngự trong phủ giao cho Lục Văn Đình quản lý, cả Hầu phủ đều là người của hắn, bắt một tên thị vệ rất dễ dàng.
Triệu Cường bộ dạng cao lớn, lá gan lại không lớn hơn Thúy Kiều bao nhiêu, Lục Văn Đình kêu hai con chó săn ra hù dọa hắn, hắn liền đầu đuôi gì cũng phun ra, đêm hôm đó quả thực là ước hẹn với Trương Tư Tuệ đi nhị phòng. Tiểu tử này bị sắc đẹp mê đến xoay quanh, vẫn cho rằng Trương Tư Tuệ nhìn trúng hắn, cho là có thể cưới vợ bạch phú mỹ nhân sinh đi lên, căn bản không biết hắn bị Trương Tư Tuệ lợi dụng.
Cuối cùng Lục Văn Đình cố ý đứng chung một chỗ với Triệu Cường, để Tiêu Kỳ núp ở một gian phòng khác phân biệt bóng lưng của hai người, Tiêu Kỳ cẩn thận nghiên cứu một phen, phát hiện bóng lưng của hai người mặc dù rất giống, nhưng vẫn có khác biệt rất nhỏ, nàng và Trân Châu c sau khi ẩn thận nhớ lại, cũng cảm thấy bóng lưng đêm hôm đó nhìn qua càng giống Triệu Cường hơn.
Tiêu Kỳ và Lục Thanh Lam đều khuyên Lục Văn Đình không nên động thủ với Trương Tư Tuệ nữa, Lục Văn Đình lại không chịu nghe. Hắn lớn như vậy còn chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy, suýt chút nữa liền hỏng mất nhân duyên của hắn và Tiêu Kỳ, cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống được.
Phụ mẫu của Trương Tư Tuệ phạm tội, bị lưu vong bên ngoài, Lục Văn Đình liền ngụy tạo thư của cữu cữu nàng, nói là phụ thân nàng ở bên ngoài bị bệnh nặng, sai nàng trở về Ngạc quốc công phủ thương lượng biện pháp.
Nha hoàn Thúy Kiều đột nhiên mất tích, vốn làm Trương Tư Tuệ nổi lên chút nghi ngờ, nhưng chuyện phụ thân quá lớn, Trương Tư Tuệ dù sao cũng chỉ là một nữ lưu, chưa trải qua chuyện này. Cộng thêm lại là bút tích của cữu cữu, lúc này hoang mang lo sợ đi Mục Nguyên đường chào từ giã với Lão phu nhân Trương thị, Lão phu nhân liền phái xe ngựa lập tức đưa nàng trở về Ngạc quốc công phủ.
Từ Trường Hưng Hầu phủ đến Ngạc quốc công phủ, lộ trình không tính là quá xa, lúc xe ngựa đi tới một nửa, có gã sai vặt tới bẩm báo nói đằng trước trên đường lớn có xe ngựa bị lật, không qua được, phu xe tới xin chỉ thị của Trương Tư Tuệ. “Cô nương, nếu đi đường vòng có thể sẽ xa. Từ nơi này đi qua có một ngõ nhỏ, miễn cưỡng đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua, đi vòng qua là có thể trở lại đường lớn. Chẳng qua đường này là tư sản của Định Quốc công phủ, không biết đi qua nơi này có thỏa đáng hay không. Kính xin tiểu thư ra chủ ý.”
Trương Tư Tuệ lòng như lửa đốt, cộng thêm nhìn thấy trong ngõ hẻm có mấy người bán hàng rong, cảm thấy nếu những người này đi được, như vậy các nàng đương nhiên cũng đi được, liền ra lệnh phu xe đi vào trong ngõ hẻm.
Advertisement / Quảng cáo
Ban đầu vẫn là an tĩnh vô sự, đợi xe ngựa đi tới giữa ngõ nhỏ, bỗng nhiên một cái đại môn một bên ngõ nhỏ mở rộng, một thiếu niên mặc cẩm bào diện mạo có chút tuấn mỹ mang theo mười mấy gia đinh vây quanh xe ngựa.
Trương Tư Tuệ lần này xuất môn, chỉ dẫn theo ma ma thiếp thân, một phu xe và hai thị vệ, bởi vì Thúy Kiều mất tích, nàng ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng không mang, thấy những người này hùng hổ xông tới, nhất thời thất kinh.
Thiếu niên kia lớn tiếng nói: “Thật to gan, dám tự xông vào tư trạch! Người đâu, trói lại cho tiểu gia!”
Phu xe kia giải thích mấy câu, đám người này lại cực kỳ cậy mạnh, nhanh gọn trói lại toàn bộ xe phu và hai thị vệ. Ma ma ở trong xe bị sợ đến lạnh run, Trương Tư Tuệ thất kinh, tuy nói là không nên xuất đầu lộ diện, nhưng dưới tình huống này, cũng chỉ đành xuống xe ngựa tự mình thương lượng cùng thiếu niên kia. “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, ta là cô nương của Ngạc quốc công phủ, hiện tại sống nhờ ở Trường Hưng Hầu phủ, có việc gấp phải về Ngạc quốc công phủ, nhưng đằng trước có xe ngựa bị lật, vì thời gian gấp phải đi tắt, liền mạo muội đi qua, không ngờ quấy nhiễu công tử… Kính xin công tử nể mặt Ngạc quốc công phủ và Trường Hưng Hầu phủ, cho đi qua. Ta tạ ơn công tử trước.”
Nàng biết gia đình trâm anh trong kinh quan hệ rắc rối khó gỡ, thông qua quan hệ thông gia đều có liên quan, mà thiếu niên này vừa nhìn chính là con em trâm anh, đem Ngạc quốc công phủ và Trường Hưng Hầu phủ ra, là hi vọng hắn nể mặt mũi hai phủ, có thể để các nàng rời đi.
Thiếu niên kia nghe xong cười nhạt: “Ngạc quốc công phủ là kẻ sa cơ thất thế nào, tiểu gia chưa nghe nói qua.” Sắc mặt Trương Tư Tuệ không khỏi trắng nhợt, thiếu niên kia lời nói xoay chuyển: “Chẳng qua Trường Hưng Hầu phủ tiểu gia ngược lại hết sức quen thuộc…”
Trương Tư Tuệ mừng rỡ: “Trường Hưng Hầu phủ Lão phu nhân là cô tổ mẫu của ta, kính xin công tử nể mặt mũi của lão nhân gia nàng, thả ta đi đi…”
Thiếu niên dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào tay, mỉm cười nói: “Ngươi lại không phải họ Lục, tại sao ta phải cho ngươi mặt mũi.” Đột nhiên quát to một tiếng: “Còn đứng ngây đó làm gì, động thủ!”
Sắc mặt Trương Tư Tuệ đại biến, kịp phản ứng vừa rồi hắn nói nhảm với mình hồi lâu tất cả đều là đang nhục nhã nàng.
Liền có mấy người đi lên bắt chéo hai tay bọn họ sau lưng, áp giải bọn họ vào trong phủ. Trương Tư Tuệ tuy là tiểu thư công phủ, nhưng cũng không được ưu đãi gì.
Bị nam nhân bắt chéo hai tay ra sau lưng giải vào trong phủ, Trương Tư Tuệ chỉ cảm thấy nhục nhã cùng cực, nhưng nàng vô cùng thông minh, không kêu cứu, nhà cửa chung quanh đây đều là sản nghiệp của Định Quốc công phủ, thiếu niên này tất nhiên là người của Định Quốc công phủ, nhìn độ tuổi, nói không chừng chính là thế tử Định Quốc công Hàn Mậu.
Hàn Mậu là người cực kỳ ương ngạnh, là thiếu gia ăn chơi nổi danh kinh sư, chẳng qua hắn cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không đến mức làm gì nàng, cho nên trong lòng nàng vẫn là rất chắc chắn.
Hàn Mậu áp tải nàng vào trong phủ, trực tiếp nhốt nàng vào phòng chứa củi, ngay cả cơm cũng không cho nàng.
Trương Tư Tuệ mới mơ hồ cảm thấy không đúng.
Nàng bị đói suốt một ngày, cho đến buổi tối ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, Hàn Mậu mới bớt thời giờ đến gặp nàng.
Trương Tư Tuệ bụng đói đến mức ngực dán vào lưng, lại vẫn có thể biểu hiện cực kỳ tỉnh táo, nàng lạnh lùng nói: “Hàn Mậu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Trường Hưng Hầu phủ và Ngạc quốc công phủ sớm muộn sẽ tìm tới nơi này, đến lúc đó ta xem ngươi làm sao?” Nàng mặt ngoài tỉnh táo, trên thực tế trong lòng nóng như lửa đốt, chuyện này nếu truyền ra, nàng có miệng khó cãi, sợ rằng chỉ có đường gả cho Hàn Mậu thôi. Mà Hàn Mậu đã sớm có chính thê rồi.
Người giam cầm Trương Tư Tuệ quả thật chính là Hàn Mậu, hắn cười ha ha nói: “Lại có thể đoán ra thân phận của ta, ngươi thật đúng là không đơn giản.” Thanh âm Hàn Mậu lạnh lẽo: “Không ngại để cho ta đoán xem ngươi đang nghĩ gì. Ngươi là đang nghĩ nói với ta như thế nào, để ta thả ngươi, miễn cho không gả được cho tiểu tử Lục Văn Đình kia có phải không?”
Mặt Trương Tư Tuệ liền biến sắc.
Hàn Mậu tùy ý tựa vào trên lưng ghế, “Ta thật không biết ta có gì kém tên tiểu tử Lục Văn Đình kia, cô nương có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?”
Trương Tư Tuệ lạnh lùng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Hàn Mậu cười ha ha, nói: “Ta nói nhảm hay không, bảo chính chủ đi ra ngoài chẳng phải sẽ biết.” Tiếp theo hắn quay đầu, kêu lên: “Đừng trốn ở phía sau nữa, ra đi.”
Một người từ sau tấm bình phong đi ra, không phải là Lục Văn Đình thì còn ai.
Hàn Mậu và Lục Văn Đình giao tình mười mấy năm, Lục Văn Đình muốn tự tay xử trí Trương Tư Tuệ gọn gàng liền xin bạn thủa nhỏ hỗ trợ.
Trương Tư Tuệ thấy Lục Văn Đình sắc mặt cuồng biến: “Lục Tam ca, sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng rất nhanh cũng kịp phản ứng: “Đây hết thảy đều là ngươi an bài hay sao?”
Lục Văn Đình lạnh lùng nhìn nàng: “Đừng gọi ta là Lục Tam ca, ngươi cũng xứng chắc!”
Trương Tư Tuệ sắc mặt từ xanh biến đỏ, trong khoảnh khắc mắt hàm đầy nước mắt, thân thể đã lảo đảo muốn ngã. “Lục tam…c tử ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Đến bây giờ còn giả bộ vô tội giả bộ bạch liên.
Trong mắt Lục Văn Đình tràn đầy chán ghét: “Nữ nhân độc như rắn rết như ngươi, ta vốn không muốn gặp lại ngươi, chỉ khiến ngươi vĩnh viễn biến mất trước mặt của ta. Hiện tại ta vẫn cho ngươi một cơ hội, ngươi chính miệng nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là tính kế phá hư hôn sự ta và Kỳ muội muội như thế nào, nếu ngươi chịu nói, ta còn có thể lưu cho ngươi một cái mạng, nếu không…” Giọng nói của hắn thản nhiên, nghe vào trong tai Trương Tư Tuệ lại làm nàng sởn hết cả gai ốc.
Sắc mặt Trương Tư Tuệ hoàn toàn trở nên trắng như tuyết: “Ta không có! Ta dù sinh ra lòng ái mộ không nên có với Lục Tam công tử đi nữa, nhưng đó là ta kìm lòng không đậu, ta tuyệt đối chưa từng hại Tam công tử.”
Hàn Mậu dùng quạt xếp đánh vào lòng bàn tay: “Ngươi đừng giả bộ, thiếp thân nha hoàn của ngươi đã sớm khai, ngươi còn mạnh miệng như vậy, có ý nghĩa sao?”
Trương Tư Tuệ hoảng hốt: “Thúy Kiều thật sự rơi vào trong tay các ngươi?”
Lục Văn Đình trợn mắt nhìn Hàn Mậu một cái, ánh mắt lúc rơi vào trên người Trương Tư Tuệ, lại lần nữa trở nên lạnh như hàn băng: “Ngươi nếu là muốn giống Thúy Kiều, thử một chút tư vị hình phạt, ngươi cũng có thể không cung khai.”
Trương Tư Tuệ cắn răng một cái: “Ta thật sự không làm, có gì mà khai.”
Hàn Mậu nói: “U a, miệng còn rất cứng. Ngươi đây là vì nghĩ chúng ta thật sự không dám động thủ với ngươi phải không?”
Trương Tư Tuệ thu mắt cúi đầu không nói lời nào. Những thiếu gia ăn chơi này vô pháp vô thiên, nhưng đối tượng nhằm vào bình thường đều là dân thường, nàng không tin hai người bọn họ thực sự có can đảm dụng hình với đích nữ công phủ như nàng.
Hàn Mậu nói: “Tốt, tiểu gia hôm nay sẽ cho ngươi kiến thức cái gì gọi là cực hình chân chính!” Hàn Mậu lúc trước đã nói với Lục Văn Đình, hắn nghĩ tới một biện pháp thú vị, chỉ cần sử dụng ra, đảm bảo Trương Tư Tuệ cái gì cũng nói. Lục Văn Đình liền đợi nhìn xem trò hay của hắn.
Liền thấy Hàn Mậu vỗ tay, nói một câu: “Mở cửa!”
Một cái cửa lớn hướng về khách sảnh chậm rãi kéo ra, Lục Văn Đình cho rằng phía sau giấu thứ gì đó, định thần nhìn lại, hóa ra là mười mấy tên ăn mày áo quần rách rưới, chẳng những người nào người nấy xấu vô cùng, trên người tất cả đều phát ra từng trận hôi thối, người cũng không biết bao lâu chưa tắm rửa, trong móng tay đều là bùn đất.
Những người này có chút mờ mịt nhìn hết thảy trước mắt, Lục Văn Đình cũng có chút giật mình. Hàn Mậu vỗ tay nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, nhìn thấy con bé này không, người nào bắt được nàng trước, nàng sẽ là của người đó.”
Nhóm ăn mày nhất thời rục rịch muốn động, bọn họ đều là tầng chót nhất của xã hội, không nói dạng đích nữ công phủ cao cao tại thượng này, cho dù là mấy kỹ nữ đứng đường, đối với bọn họ mà nói đều là cao không thể chạm.
Liền có người hưng phấn nói: “Đại gia, ngươi nói thật ư?”
Hàn Mậu xì một tiếng khinh miệt: “Gia nói chuyện khi nào thì không tính?”
Liền có có người nói: “Bé con như vậy, làm một lần cho dù chết đi nữa cũng đáng, các huynh đệ lên!”
Chân của Trương Tư Tuệ đều mềm nhũn, cho dù nàng dù thông minh gấp trăm lần, nàng cũng không nghĩ rằng, Hàn Mậu lại thất đức đến bất chấp như vậy, lại tìm nhiều ăn mày như vậy tới vũ nhục nàng. Nàng giọng the thé nói: “Các ngươi ai dám?”
Nhóm ăn mày đã lên một loạt, có người bắt đầu xé rách xiêm y của Trương Tư Tuệ, “Tránh ra! Tránh ra!” Trương Tư Tuệ run cầm cập, không chịu được thét chói tai, trên mặt Hàn Mậu thủy chung mang theo nụ cười, Lục Văn Đình cũng là mặt không đổi sắc.
Advertisement / Quảng cáo
Núp ở sau tấm bình phong còn có hai người, dĩ nhiên là là Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ có chút không thể đứng yên, dù sao nàng cũng là nữ nhân, chịu không nổi một nữ nhân khác bị vũ nhục như vậy, đang định ra mặt ngăn cản, Lục Thanh Lam lại giữ nàng lại, thấp giọng ở bên tai của nàng nói: “Bình tĩnh chớ nóng!”
Tiêu Kỳ do dự một chút, không đi ra ngoài nữa.
Một thời gian ngắn ngủn này, Trương Tư Tuệ đã gần như hỏng mất, “Dừng tay! Mau dừng tay! Ta nói! Ta cái gì đều nói!”
Hàn Mậu phất tay một cái, đuổi nhóm ăn mày đi xuống. Trương Tư Tuệ quỳ gối bên chân hai người, quần áo xốc xếch, toàn thân run rẩy.
Hàn Mậu nói: “Sớm nên như thế, nói đi, đem chút âm mưu kia của ngươi, từng chữ nói ra. Mặt khác tiểu gia lại cảnh cáo ngươi một lần nữa, cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi còn dám giở trò, ta liền thả những tên ăn mày kia đi vào, lúc đó ta cũng sẽ không kêu ngừng đâu.”
Việc đã đến nước này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn tâm lý mà Trương Tư Tuệ có thể thừa nhận, nàng liền một năm một mười nói ra toàn bộ chuyện tính kế Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ lúc trước như thế nào, quả nhiên hoàn toàn giống như lời Thúy Kiều.
Lục Văn Đình lạnh lùng nghe xong, hung hăng vỗ bàn: “Ngươi tại sao phải làm như vậy?”
Trương Tư Tuệ khóc ròng nói: “Ta bị ma quỷ ám ảnh, làm hết thảy đây, cũng là vì ngươi, từ lúc ta ở Trường Hưng Hầu phủ lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền thích ngươi. Tiêu Kỳ kia ngoại trừ có cha nương tốt, điểm nào so được với ta, tại sao nàng có thể gả cho người mà lòng ta luôn nhung nhớ?” Dừng một chút, nàng lại nói: “Việc đã đến nước này, luôn là ta làm sai. Ta không dám hy vọng xa vời làm chính thê của ngươi nữa, chỉ cần Tam ca nguyện ý để ta hầu hạ ngươi, cho dù làm trâu làm ngựa, ta cũng nguyện ý. Kính xin Tam ca nhìn vào một lòng cuồng dại của ta đối với ngươi, thỏa mãn tâm nguyện của ta đi.”
Đồ đê tiện này!
Chuyện cho tới bây giờ, nàng lại còn mơ ước làm thiếp thất của Lục Văn Đình, Tiêu Kỳ ở sau tấm bình phong mặt tức giận cắn nát răng ngọc.
Hàn Mậu nhìn Lục Văn Đình một cái, đê tiện cười nói: “Trương cô nương quả nhiên là cuồng dại yêu thương thắm thiết. Nam tử hán tam thê tứ thiếp, nếu không ngươi dứt khoát thu nàng đi?” Hắn biết rõ Tiêu Kỳ ở sau tấm bình phong, hết lần này tới lần khác còn muốn nói như vậy.
Lục Văn Đình hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, trong kẽ răng nặn ra một chữ: “Cút!”
Hàn Mậu đê tiện cười một tiếng, nói với Trương Tư Tuệ: “Có thấy không, vị huynh đệ này của ta cũng không giống chúng ta, hắn là kẻ si tình, trong mắt trong lòng hiện tại chỉ có một mình Tiêu quận chúa, ngươi nếu muốn làm thiếp thất của hắn, vẫn là kiếp sau đi.”
Dứt lời phất tay một cái: “Người đâu, dẫn con quỷ nhỏ âm độc này đi cho ta.”
“Đợi một chút!” Trương Tư Tuệ liều mạng giãy dụa: “Ta đã nói tất cả, xin thả ta đi.” Cho dù không được làm tiểu thiếp của Lục Văn Đình, dù sao cũng phải thoát thân trước rồi âm mưu tiếp.
Sắc mặt sắc mặt lạnh xuống: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn trở về Ngạc quốc công phủ làm thiên kim đại tiểu thư của ngươi sao?”
Trên mặt Trương Tư Tuệ một tia huyết sắc cuối cùng cũng trút bỏ: “Chẳng lẽ, các ngươi muốn… giết người diệt khẩu?”
Hàn Mậu và Lục Văn Đình liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha nói: “Yên tâm, hai chúng ta còn không đến mức giết nữ nhân!”
Đuổi Trương Tư Tuệ đi, Tiêu Kỳ và Lục Thanh Lam từ sau tấm bình phong đi ra. Hàn Mậu nháy mắt ra hiệu kêu một tiếng “tẩu tử”, Lục Văn Đình một cước đạp hắn đến một bên. Tiêu Kỳ mặc dù đầy mặt đỏ ửng, nhưng vẫn tốt bụng chào hỏi một tiếng cùng Hàn Mậu.
Hàn Mậu là bằng hữu tốt của Lục Văn Đình, Lục Văn Đình chịu mang nàng tới gặp bằng hữu tốt nhất của hắn, nói rõ Lục Văn Đình là thật sự đặt nàng ở trong lòng.
Tiêu Kỳ nói: “Kế tiếp các ngươi định xử trí Trương Tư Tuệ như thế nào?”
Lục Văn Đình nói: “Ta sẽ không để cho nàng ở lại kinh sư.”
Tiêu Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng tốt! Nàng nếu dám làm ra chuyện như vậy, sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng.”
Trương Tư Tuệ lần nữa bị giam vào phòng chứa củi, vừa sợ vừa đói vừa bị dọa, cơ hồ hấp hối. Lúc này nghe thấy phía ngoài một trận tiếng bước chân, một bà tử bưng một cái cái mâm đi đến, đặt ở trước mặt Trương Tư Tuệ, nói năng thô lỗ: “Ăn đi.”
Trương Tư Tuệ đói bụng đến ngực dán vào lưng, không kịp nghĩ nhiều như vậy, cầm lấy bánh bao liền gặm. Rất nhanh đã nuốt vào một cái bánh bao và một chén cháo. Cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng, nhịn không được hai chân ma sát lẫn nhau, ý thức cũng dần dần bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng mở cửa “kẽo kẹt”, một thanh âm có chút quen thuộc lo lắng gọi: “Biểu tiểu thư! Biểu tiểu thư!”
Đầu óc Trương Tư Tuệ hoàn toàn mơ hồ, thân thể giống như xà quấn trên người nam nhân kia.
Chuyện phát sinh kế tiếp liền thuận lý thành chương.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Tư Tuệ từ từ tỉnh lại, sắc trời đã hơi hơi sáng. Trương Tư Tuệ phát hiện mình ngủ ở củi trong bụi cỏ, một nam nhân cao lớn cường tráng ôm chặt nàng, hai người đều trần truồng khỏa thân. Nhờ ánh sáng mờ nhạt nàng thấy rõ người nam nhân kia, chính là tên thị vệ Triệu Cường.
Trương Tư Tuệ tối ngày hôm qua mặc dù bị Hàn Mậu hạ độc, nhưng rất nhiều chuyện vẫn nhớ được, nhớ tới mình đêm qua điên loan đảo phượng cùng Triệu Cường, chỉ cảm thấy sau lưng một trận rét run.
“A ——” hiện giờ trinh tiết đã mất, căn bản không còn khả năng sinh ra bất kỳ quan hệ gì với Lục Văn Đình, nghĩ tới đây lòng của nàng đau tê tâm liệt phế, nhịn không được hét rầm lên.
Triệu Cường cũng tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng này hiện giờ hắn tựa hồ cũng có chút mơ hồ, chợt quỳ trên mặt đất: “Biểu tiểu thư, ta ta… ta thật xin lỗi ngươi!” Hắn xấu hổ cúi đầu.
Trương Tư Tuệ đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Trương cô nương, phiền toái ngươi mặc tốt xiêm y, tiểu gia phải tiến vào.” Trương Tư Tuệ nghe ra đó là thanh âm của Hàn Mậu, vội vã lung tung mặc xong xiêm y đã bị xé nát của mình, Hàn Mậu đã đẩy cửa đi đến.
Hàn Mậu đổi một thân xiêm y, nho nhã lễ độ nói: “Ta mạo muội đi vào, không phá hư hảo sự của nhị vị chứ? Nhị vị tối ngày hôm qua… Tư vị như thế nào, có phải rất sung sướng không?”
Trương Tư Tuệ giống như điên rồi bổ nhào qua, vừa bắt vừa cào về phía Hàn Mậu, “Hàn Mậu, ngươi tại sao muốn phá hư trinh tiết của ta, tại sao phải đối với ta như vậy? Tại sao?”
Hàn Mậu cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, đưa tay đẩy ngã Trương Tư Tuệ xuống đất, lãnh đạm nói: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết nhân tâm tốt, Bổn công tử là đang giúp ngươi, ngươi không biết hồi báo, còn vừa đánh vừa giết như vậy, là đạo lý gì?”
Trương Tư Tuệ nghĩ đến mình mọi cách tính toán, đến đây hủy hoại chỉ trong chốc lát, nước mắt giống như trân châu bị đứt rơi xuống: “Khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi!” Liền đánh tới.
Triệu Cường ôm cổ nàng, “Biểu tiểu thư, ngươi bình tĩnh một chút.”
Hàn Mậu giống như ác ma cười nói: “Vẫn là Triệu thị vệ thức thời. Các ngươi vốn không phải là một đôi tình nhân ư, ta đêm qua thành toàn cho các ngươi, có gì không tốt?”
Trương Tư Tuệ còn đang khóc không ngừng, Hàn Mậu cũng đã không kiên nhẫn được nữa, “Tiểu gia không có nhiều thời gian rỗi tiếp hai người các ngươi chơi đùa…” Hắn gọi người lấy ra văn phòng tứ bảo, lại đem một phong thư đã viết xong tới, ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến phân phó Trương Tư Tuệ: “Sao chép phong thư này một bản.”
Trương Tư Tuệ cầm lấy phong thư kia chỉ đọc vài câu, đã giận đến run lên. Thư này dùng giọng điệu của Trương Tư Tuệ viết, nội dung là nói mình và Triệu Cường lưỡng tình tương duyệt, thế tục bất dung, cho nên lựa chọn con đường bỏ trốn, xin Lão phu nhân thành toàn nàng và Triệu Cường vân vân.
Trương Tư Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ngươi rốt cuộc muốn xử trí chúng ta như thế nào?”
Hàn Mậu thản nhiên nói: “Dựa theo sở tác sở vi của ngươi, ta vốn đề nghị Lục lão tam đem các ngươi trần như nhộng buộc lại với nhau, ném ra đường lớn…”
Trương Tư Tuệ nghe xong không rét mà run, nếu bọn hắn thật sự làm như vậy, nàng ngoại trừ tự sát sợ rằng sẽ không có đường nào khác có thể đi.
Advertisement / Quảng cáo
Hàn Mậu lời nói xoay chuyển: “Chẳng qua tâm Lục lão tam không ác như ta, hắn không muốn đuổi tận giết tuyệt, mà là muốn để lại một cái mạng chó cho các ngươi, nhưng kinh thành các ngươi không ở được nữa, ta sẽ đưa các ngươi đến một chỗ vĩnh viễn cũng không thể trở về được.” Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không định dấu diếm hai người này.
Trương Tư Tuệ khàn cả giọng hô: “Ta sẽ không viết phong thư như vậy.”
Hàn Mậu khẽ mỉm cười, rất có kiên nhẫn giải thích với Trương Tư Tuệ: “Ngươi hoàn toàn có thể làm như vậy. Ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi. Chẳng qua hậu quả chuyện này ta đã nói rõ ràng với ngươi trước rồi. Rốt cuộc lựa chọn như thế nào, chính ngươi quyết định.”
Hắn gọi người lấy ra một bộ bản đồ, chỉ vào hai địa phương bên trên, nói: “Ngươi nếu chịu theo ta, viết xuống phong thư kia, ta liền đưa ngươi tới đây”, Hắn điểm xuống tấm bản đồ, là Di Châu ở tây bắc Đại Tề, giàu có và đông đúc, đi nơi đó ít nhất sẽ không chịu khổ lắm. “Hơn nữa cho các ngươi một khoản bạc, mặc dù không đến mức cẩm y ngọc thực, nhưng tiết kiệm một chút, nửa đời sau hẳn là đủ.”
“Nếu là ngươi không đồng ý viết phong thư này, cũng không sao. Ta sẽ đưa ngươi tới đây, Hải Châu… Đương nhiên, bạc cũng khẳng định là không có.” Hắn điểm một chỗ lánh trên bản đồ. Hải Châu cằn cỗi, nếu thật sự đưa hai người tới nơi đó, hai người này lại không có bạc trong người, vậy đau khổ cũng không có mà ăn.
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.” Hàn Mậu thờ ơ như không nói: “Ngươi phải biết, cho dù ngươi không viết bức thư này, chúng ta cũng có cách giả tạo bút tích của ngươi, lúc trước chúng ta ngụy tạo bút tích của cữu cữu ngươi, ngươi không phải là ngươi cũng nhận ra đó ư. Chúng ta không ngại đánh cuộc, xem xem Lão phu nhân mắt mờ trong Trường Hưng Hầu phủ kia có thể nhìn ra bút tích kia là giả hay không.”
Trương Tư Tuệ toàn thân đã lạnh như băng. Trong nháy mắt đó nàng rốt cuộc hiểu rõ, chút khôn vặt này của mình, ở trước mặt Lục Văn Đình, thật sự là rất tức cười, bọn hắn có quá nhiều biện pháp làm cho mình lặng yên không một tiếng động biến mất trên cõi đời này.
Trương Tư Tuệ hiểu chuyện rời đi kinh sư đã là không thể vãn hồi, sau khi cân nhắc hơn thiệt, nàng rốt cuộc khuất phục, đầy cõi lòng khuất nhục, sao chép bức thư kia.
Hàn Mậu nhìn kỹ bức thư một lần, thấy Trương Tư Tuệ không có đùa giỡn gì, hết sức hài lòng cười ha ha nói, “Trương cô nương quả nhiên thức thời.” Hắn nghiêm túc thu thư về, mới nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta lên đường đi, cũng đừng chậm trễ canh giờ ra khỏi thành.”
Trương Tư Tuệ nghĩ đến mình từ nay về sau liền cáo biệt cuộc sống tiểu thư thiên kiều bách sủng, khóc sướt mướt không chịu đi. Hàn Mậu không chút khách khí vung tay lên, hai bà tử tới cứng rắn đem nàng lên xe ngựa.
Triệu Cường cũng lên xe ngựa.
Hàn Mậu vén rèm lên cười một tiếng nói với đôi uyên ương số khổ: “Chúc nhị vị một đường thuận gió, ta liền không tiễn các ngươi xa.”
Trương Tư Tuệ hận đến nghiến răng, hận không thể cào lên mặt của hắn vài đường.
Hàn Mậu lại nói với Trương Tư Tuệ: “Sẽ có một ngày nói không chừng Trương cô nương còn phải cảm tạ ta, bởi vì ta giúp ngươi tìm một cái nam nhân tình sâu nghĩa nặng đối với ngươi.” Hắn nhìn Triệu Cường một cái, bỗng nhiên cười nói: “Đã quên nói cho ngươi biết, tối ngày hôm qua ngươi trúng xuân dược, nhưng là vị thị vệ đại ca này, từ đầu tới đuôi đều là thanh tỉnh.”
Trương Tư Tuệ chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ông ông, chịu không nổi nữa, giơ tay lên tát Triệu Cường một cái. Triệu Cường bụm mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.