Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 297: Tất Cả Đều Là Báo Ứng


Đọc truyện Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu – Chương 297: Tất Cả Đều Là Báo Ứng


Vù! Vù! Vù!
Mộ Dung Thần Túc trầm giọng nói, thân hình bước lên vài bước.
Cổ tay liên tục lật đi lật lại, thanh kiếm tạo ra vô số tàn ảnh của kiếm thế trong hư không, tạo thành một mạng lưới kiếm thế kinh người, vô cùng khủng bố chỉ trong nháy mắt.
Lấy hai người làm trung tâm, tất cả cây cối và bãi cỏ trong bán kính một kilomet đều bị phá hủy, bức tường bên ngoài của tòa tháp bằng gỗ ở cách đó không xa lập tức hiện ra hàng loạt vết kiếm.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh bà ta cũng bắt đầu điên cuồng dâng trào, một vòng xoáy khí xoay tròn được hình thành rất nhanh chỉ trong tích tắc.
“Tiếp một kiếm của tôi!” Ngay sau đó, Mộ Dung Thần Túc kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy kiếm ảnh đầy trời nhanh chóng hòa vào nhau, hư ảnh hình thanh đao giống như một ngôi sao băng xẹt qua tấn công về phía Lăng Túc Nhiên, vô cùng mạnh mẽ.
“Chỉ có cái mẽ bên ngoài, nhìn thì tưởng như thần kỳ mà lại không thần kỳ, bà còn chưa phát huy ra được một phần năm uy lực của Mộ Dung kiếm pháp!” Giọng nói của Lăng Túc Nhiên vang lên.
Vừa nói, khí thế trên người anh lập tức tăng vọt, lúc này anh đã hoàn toàn đè ép khí thế của Mộ Dung Thần Túc xuống dưới.
Vù vù!
Cùng lúc đó, tiếng gió rít nổ vang giữa không trung, một luồng đao mang đỏ như máu từ trên trời chém xuống nhanh như tia chớp.
Tại khoảnh khắc này, gió rít dữ dội, sấm chớp chợt hiện trên khoảng không, đao mang màu đỏ như muốn xé nát hư không, kinh động lòng người.
Răng rắc!
Sau tiếng vang giòn giã này, tòa tháp chỉ có hai tầng đã bị đao mang xẻ làm đôi, ầm ầm sụp đổ, vụn gỗ bay khắp trời, che mất mây và mặt trời.
Đồng thời cũng giống như ở tài phiệt Sở Thi, trên mặt đất có một cái khe rãnh dài nghìn mét.

Leng keng!
Thanh kiếm trong tay Mộ Dung Thần Túc rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Được…!rất mạnh…” Mộ Dung Thần Túc đứng yên tại chỗ, nói một cách khó khăn: “Có thể…!có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai không…”
“Tôi còn có cái tên khác!” Lăng Hạo khẽ nói: “Mộ Dung Lăng Dật!”
“Cái… cái gì?” Nghe thấy lời này của Lăng Túc Nhiên, trên mặt Mộ Dung Thần Túc tràn ngập sự kinh hãi.
Bịch! Bịch! Bịch!
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Bằng Đạt vừa chạy tới liền nghe thấy những lời này của Lăng Túc Nhiên, hai chân đều mềm nhũn và ngã quỵ xuống.
Cả người không kìm được mà run rẩy không ngớt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến Ngài sứ giả lại chính là người mà năm năm trước nhà họ Tiêu muốn đẩy đến chỗ chết kia!
“Hóa ra…!Hóa ra là cậu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi lập tức cảm thấy cậu có hơi quen mắt, nhưng tôi không nhớ là đã nhìn thấy cậu ở nơi nào…”
Mộ Dung Thần Túc giống như hồi quang phản chiếu, vẻ mặt hơi chấn động, tiếp tục nói.
“Quả báo…!tất cả đều là quả báo…!nhân quả tuần hoàn…!Đây là do nhà họ Tiêu tự làm tự chịu…!tôi…!tôi không trách cậu…”
“Khi…!những chuyện xảy ra năm đó không liên quan đến Bằng Dương, xin…!xin hãy tha cho nó…!để lại một người hương khói cho nhà họ Tiêu…”

“Bà có thể nói cho tôi biết rốt cuộc miếng ngọc bội kia có quan hệ đến chuyện gì không?” Lăng Túc Nhiên cất tiếng hỏi.
“Tôi…!tôi không biết…!e rằng chỉ có chú hai của cậu…” Mộ Dung Thần Túc tiêu hao hết một chút sức lực cuối cùng.
Phụt! Xì! Xì!
Sau đó, một dòng máu tràn ra từ giữa ấn đường của bà ta, máu phun ra một cách điên cuồng.
Bịch bịch!
Một lúc sau, thi thể đã bị chia làm đôi ngã xuống đất, máu thịt lẫn lộn.
Tại khoảnh khắc đó, bà ta thật sự đã hối hận!
Tham lam nhất thời, gieo nhân nào gặp quả nấy, nếu biết sẽ có kết cục này sao thì lúc trước vẫn làm!
“Mẹ!” Tiêu Bằng Đạt đau lòng hét lên, mấy người ngã quỵ trên mặt đất như một đống bùn loãng.
“Năm năm trước, chắc tất cả các người đều tham dự vào chuyện này đúng không?” Giọng nói của Lăng Túc Nhiên truyền vào tai bọn họ như Diêm Vương đến đòi mạng.
Phịch!
Đám người bò tới trước mặt Lăng Túc Nhiên rồi quỳ xuống.
“Cậu cả…!cậu cả tha mạng…!chúng tôi cũng bị ép buộc…!cầu xin cậu cả tha cho cái mạng chó này của chúng tôi…”
“Haha, bị ép à?” Lăng Túc Nhiên cười lạnh.

Sau đó, giọng nói trầm xuống: “Nhà của bố nuôi tôi từ trên xuống dưới có trăm người, bởi vì sự tham lam của các người mà không có một người nào may mắn tránh khỏi, ông cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho các ông sao?”
Tiếng nói vừa dứt, một luồng sát khí đáng sợ lan tràn.
“Đừng mà…” Cả đám người run rẩy.
Ngay sau đó, từng người một đều không chần chờ, từ dưới đất đứng dậy chạy nhanh ra bốn phía xung quanh.
“Có thể chạy trốn được sao?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt, Huyết Ảnh Cuồng Đao đánh ra một luồng đao mang hình vòng cung.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sáu bóng người vừa chạy ra chưa đến trăm mét, tất cả đều bị đao mang chém làm đôi và ngã xuống mặt đất, không có một người nào sống sót.
Ngay từ thời điểm Lăng Túc Nhiên quyết định đến Thủ đô thì kết cục của bọn họ đã được xác định rồi, làm sao bọn họ còn có cơ hội sống sót.
“Đại ca, tôi đã hỏi được rồi, Tiêu Linh Tuyết bị nhốt trong một khu nhà ở phía Tây Bắc ở một khu vườn hoang vắng.” Lúc này Huyền Bàn bước nhanh tới.
“Đi xem!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Vài phút sau, hai người đi tới một khu nhà ở phía Tây Bắc, đi qua cổng phụ của khu nhà, bên ngoài có một mảnh rừng trúc, con đường đá gập ghềnh kéo dài đến một cổng khu vườn cổ kính ở phía trước.
Bức tường cao vút bên ngoài khu vườn đã hư hỏng, mục nát từ lâu, hai cánh cửa gỗ nặng nề đóng chặt, hai con chó ngao Tây Tạng bị buộc bằng xích sắt nằm úp sấp ở trước cổng.
Gâu! Gâu! Gâu!
Sau khi nhìn thấy hai người Lăng Hạo Nhiên, hai con chó ngao Tây Tạng đồng thời đứng lên, vẻ mặt hung tợn.
“Người nhà họ Tiêu đúng là cái gì cũng làm được!” Nhìn thấy cảnh này, Huyền Bàn không nói nên lời.
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay đánh ra hai luồng kình phong.
Thịch thịch!
Hai luồng sương máu bắn ra, đầu của hai con súc sinh nổ tung, chúng ngồi phịch trên mặt đất co giật vài cái rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa.

“Tiêu Linh Tuyết, đồ hèn hạ này, mau nói thật cho tao biết, mày có quan hệ gì với Ngài sứ giả hả?”
Lúc này, một giọng nói sắc bén của một người phụ nữ từ trong vườn vọng ra.
Hai người Lăng Túc Nhiên đều có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này chính là Tiêu Lăng Vân, người mới gặp ở Thân Khởi vài ngày trước.
“Tôi…!tôi nói lại lần nữa, tôi thực sự không biết Ngài sứ giả, cho dù cô có giết tôi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy…” Giọng nói yếu ớt của một cô gái đồng thời vang lên.
“Đồ khốn kiếp, mày vẫn còn nói dối được sao, nếu mày không biết anh ta thì tại sao anh ta lại biết đến sự tồn tại của mày!” Tiêu Lăng Vân hét lên.
“Mày nên thành thật giải thích với tao, nếu không, tao sẽ để ba người bọn họ nếm thử mùi vị của người từng là cô cả của nhà họ Tiêu như mày!”
“Hahaha… chúng ta không thể chờ đợi được nữa!” Giọng nói của ba người đàn ông vang lên: “Thân thể của cô Tiêu chắc chắn là rất đẹp!
“Tiêu Lăng Vân, cô…!cô không phải là người, tôi… tôi chính là chị họ của cô, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy…” Trong giọng nói của Tiêu Linh Tuyết tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Hừ! Một người phụ nữ thấp hèn như mày thì có tư cách gì làm chị họ của tao!” Tiêu Lăng Vân hừ lạnh.
“Nếu không phải có người trong nhà họ Mộ Dung đặc biệt dặn dò muốn giữ lại hai cái mạng chó này của bố con hai người thì các người đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi!”
Nói xong, giọng điệu của cô ta trầm xuống: “Mau nói đi! Mày và Ngài sứ giả có quan hệ gì! Sở dĩ anh ta đối xử với Tiêu Lăng Vân tao như vậy, nhất định là để trút giận cho mày!”
“Tôi…!tôi thực sự không biết anh ta, cô muốn tôi nói gì…” Tiêu Linh Tuyết đáp lại.
“Vẫn còn cãi bướng, nếu như vậy thì đừng trách tao.” Tiêu Lăng Vân nói lớn xong rồi rồi lại cất tiếng nói.
“Ba người các anh còn đứng đó làm gì, không phải các anh muốn thưởng thức con đĩ này từ lâu rồi sao!”
“Haha, cảm ơn Lăng Vân!” Ba người đàn ông kêu lên đầy phấn khích.
“Không…” Tiêu Linh Tuyết hét lên một tiếng tuyệt vọng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.