Đọc truyện Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu – Chương 294: Tình Hình Bên Trong Của Tài Phiệt Tiêu Thiết
Sau khi nghe những lời của Tiêu Bằng Vũ nói, người đàn ông bị dép đánh ngay lập tức hít một hơi.
Tốn công phí sức, hóa ra lại là Tây Vương!
Nghĩ đến đây, toàn thân không kìm được mà giật nảy lên một cái, vừa rồi may mà bị Tam đương gia ngăn lại, nếu không thì mình thảm rồi!
Những người khác không quen biết Lăng Túc Nhiên thì biểu hiện trên mặt có hơi khựng lại.
Thế, Tây Vương đã đến rồi, lẽ nào tài phiệt Tiêu Thiết gặp phải chuyện lớn gì rồi ư?
“Ngoài ra, tôi không biết hôm nay Lăng Túc Nhiên đến nhà họ Tiêu tôi với tư cách là Vua vùng Tây Lưu hay chủ nhân Ảnh Môn!” Ngừng lại một chút, Tiêu Bằng Vũ tiếp tục nói.
“Hôm nay, tôi đến đây không phải với thân phận Tây Lưu, cũng không phải dưới thân phận Ảnh Môn.” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói: “Chỉ là dùng tư cách Lăng Túc Nhiên của riêng tôi đến đây mà thôi!”
“Ý anh là gì?” Tiêu Bằng Vũ sững người một lúc rồi nói tiếp: “Vậy không biết Lăng Soái có chuyện gì?”
“Tôi đang tìm người!” Lăng Túc Nhiên đáp.
“Tìm người?” Tiêu Bằng Vũ Lâm lại sửng sốt một lần nữa: “Không biết Lăng Túc Nhiên muốn tìm người nào của tài phiệt Tiêu Thiết chúng tôi?”
“Tôi đang tìm hai người!” Lăng Túc Nhiên lại nói: “Một, Mộ Dung Thần Túc, và hai là Tiêu Linh Tuyết!”
“Hả?” Đồng tử của Tiêu Bằng Vũ hơi co lại.
Làm thế nào Lăng Soái lại muốn tìm mẹ ruột của mình và Tiêu Linh Tuyết? Dường như giữa họ đâu có dính dáng gì với nhau!
“Anh định thông báo để hai người bọn họ tới gặp tôi, hay là để tôi tự mình đi vào tìm?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.
“Tôi không biết Lăng Soái tìm mẹ ruột của tôi để làm gì?” Tiêu Bằng Vũ hít một hơi thật sâu rồi hỏi anh.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.
Tôi sẽ cho anh một phút suy nghĩ.
Nếu không muốn đi gọi người, thì tôi sẽ tự tìm!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng đáp.
“Lăng Soái, mặc dù anh là Kỳ Lân của quốc gia và là một trọng thần của Chiến bộ, nhưng không có nghĩa là anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Hy vọng anh…” Tiêu Bằng Vũ hít một hơi thật sâu và nói.
“Còn ba mươi giây!” Phán Quan hét lên và ngắt lời ông ta.
“Lăng Soái, tôi hy vọng anh suy nghĩ thật kỹ, tài phiệt Tiêu Thiết của tôi…” Tiêu Bằng Vũ cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống.
“Mười giây!” Phán Quan tiếp tục hét lên.
“Ý của anh là muốvn ngăn cản ta?” Lăng Túc Nhiên nhìn Tiêu Bằng Vũ và nhẹ giọng nói.
“Nếu Lăng Soái nhất định khăng khăng làm theo ý mình, thế thì chỉ có thể đắc tội với anh rồi!” Tiêu Bằng Vũ đáp lại.
“Hết giờ rồi!” Lần này là Huyền Bàn lên tiếng.
Vù! Vù
Trước khi lời của Huyền Bàn rơi xuống, hai bóng người đã lao về phía đối phương, đó là Thương Lang và Hàn Tuyết.
Hai người sớm đã đợi đến mất hết kiên nhẫn rồi, lôi ra thanh đao trong tay và lập tức chém ra mấy nhát lạnh lùng.
“Xấc xược!” Tiêu Bằng Vũ Lâm trầm giọng nói: “Cản bọn họ lại!
Vù! Vù! Vù!
Vài bóng người từ phía sau lao ra, sẵn sàng công lực toàn thân để nghênh tiếp, thân thủ của mỗi người đều không tồi, thực lực của kẻ yếu nhất cũng đạt đến chiến thần đại thành.
“Ôi! Nói chuyện mềm mỏng thì các người lại không nghe ư?” Giọng điệu của Phán Quan nghiêm khắc đe nẹt, sau khi nói xong thì anh ta lách mình xông thẳng về phía trước.
Đương nhiên, Dạ Cơ và Truy Hồn không chút do dự, rút thanh đao ngay thắt lưng và đi theo sau.
“Là do các anh cứ nhất quyết làm theo ý mình, thì đừng trách tài phiệt Tiêu Thiết bọn tôi!” Đôi mắt của Tiêu Bằng Vũ lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Nói xong, ông ta giơ tay lên và trầm giọng quát: “Cùng xông lên!”
“Rõ!” Hàng trăm người có mặt tại hiện trường đồng thanh đáp lại và bao vây đám người của Lăng Túc Nhiên.
Một giây kế tiếp, toàn bộ mảnh sân rộng lâm vào một trận chém giết, giống như một chiến trường thu nhỏ, trong nháy mắt người người la liệt ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, Lăng Túc Nhiên nhấc chân đi về phía sâu trong trang viên, anh có thể cảm giác được có mấy luồng khí tức mạnh mẽ dao động ở sân sau.
Còn mấy tên ở sân rộng đều còn trẻ tuổi, cho nên ông ta đương nhiên không có hứng thú lắm.
Trong Ngũ đại tiêm đao, ngoài Truy Hồn ra, thì bốn người còn lại đều đã là tu vi của cảnh giới Chiến Tôn, thực lực của Thương Lang và Hàn Tuyết sớm đã bước nửa chân vào Tiểu Thành Chiến Tôn, muốn đối phó với những người này cũng chẳng phải khó khăn gì.
“Đại ca, tài phiệt Tiêu Thiết quả nhiên mạnh hơn tài phiệt Sở Thi không ít!” Huyền Bàn đi theo sau lưng Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.
Anh cũng đã cảm nhận được một vài luồng khí tức mạnh mẽ ở sâu trong trang viên và có ít nhất là bốn người trong số đó đã là cường giả cảnh giới chiến tông.
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Gia đình Mộ Dung đứng sau hỗ trợ tài phiệt Tiêu Thiết nên đương nhiên sẽ không quá yếu!”
Anh hiểu rõ thực lực của gia đình Mộ Dung hơn ai hết, tuyệt đối ăn đứt tông môn đứng sau tài phiệt Sở Thi kia!
“Ngăn hai người họ lại!” Lúc này, Tiêu Bằng Vũ chỉ vào Lăng Túc Nhiên và lớn tiếng hét lên.
Vù! Vù! Vù!
Bốn người nghệ nhân nhà họ Tiêu nhanh chóng từ bên cạnh xông lên, tất cả đều là người có thực lực cảnh giới chiến tôn, vừa ra tay là đã dốc toàn lực.
“Hành động liều lĩnh!” Huyền Bàn trầm giọng tiến lên hai bước, giơ tay tung ra mấy quả đấm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau khi trường khí đi qua, bốn người đồng thời bay ra ngoài, từng người một ngã xuống đất một hồi lâu vẫn không dậy nổi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không ai trong bốn người đó nghĩ rằng cậu nhóc mũm mĩm này lại mạnh như vậy, ít nhất cậu ta cũng ở chiến tôn cảnh giới hậu kỳ!
“Đây là khu nhà của tài phiệt Tiêu Thiết, các anh không được phép làm càn!” Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Ngay sau đó, một đạo tàn ảnh nhanh chóng vụt qua, đồng thời giơ tay tung ra một quyền kinh mang theo một đạo khí thế cuồn cuộn ngất trời và đánh tới tấp vào người Huyền mập.
“Ngu xuẩn!”
Huyền Bàn hừ lạnh một tiếng, không những không lui mà còn tiến lên, lòng bàn tay tàn phá bừa bãi.
Ầm!
Đợt tấn công của cả hai đập vào nhau thật mạnh như hai luồng khí cao áp, trường khí đánh gãy ngang một hàng cây bên phải trên đường đi khiến lá bay tứ tung.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau một chiêu, Huyền Bàn và người đàn ông kia đồng thời giật lùi bảy, tám bước, sức chiến đấu của hai bên là ngang tài ngang sức.
“Hả?” Sau khi vị khách ổn định cơ thể thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tu vi của anh ta vốn đã bước nửa bước vào thực lực chiến tông, nhưng lại bị đối thủ chỉ dùng một chiêu mà hòa nhau!
“Anh ngạc nhiên à?” Huyền Bàn nhẹ nói.
“Anh là ai?” Người đàn ông cau mày.
“Không nên nói nhảm nhiều như vậy, còn đánh nữa không? Nếu như không dám đánh nữa thì lập tức cút, đừng ở đây làm trò mất mặt xấu hổ!” Giọng điệu của Huyền Bàn ra vẻ mỉa mai châm chọc.
“Ngoài ra còn cho anh một cảnh cáo nữa, nếu như còn dám ra tay, thì chỉ có chết mà thôi!”
“Hừ! Thật là kiêu ngạo! Vậy để tôi xem anh còn chiêu gì nữa!” Người đàn ông kia đương nhiên sẽ không bị một thằng oát con chiến tôn cảnh giới Đỉnh phong hù dọa.
Giọng nói vừa thốt ra, anh ta tiếp tục xuất chiêu, khí tức toàn thân lập tức tăng lên cực hạn, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã bước nửa bước vào cảnh giới chiến tôn.
Vù! Vù! Vù!
Quyền ảnh bay múa, trường khí tràn ngập, tấn công Huyền Bàn như hạt mưa, trong hư không vang lên một tiếng nổ vang.
“Nếu đã muốn chết như thế này thì để tôi tác thành cho anh!” Huyền Bàn trầm giọng nói, nhanh như chớp tránh né đòn công kích của đối phương, sau đó cổ tay tiếp tục cuộn lại.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một vài giây sau, liền nhìn thấy một loạt cây ngân châm bắn ra với tốc độ không thua gì đạn, làm dấy lên một tiếng hú gió dữ dội.
“Hả?” Người đàn ông đương nhiên không ngờ Huyền Bàn lại còn có chiêu thức này, đồng tử của anh ta co rút lại, lập tức lại giơ tay quét vài luồng kình phong về phía mưa kim sắc bạc.
Vù!
Và khi vừa lăn những cây ngân châm cuối cùng xuống, bóng dáng của Huyền Bàn đã đi tới trước mặt anh ta với khoảng cách chưa đầy mười mét.
Sau đó, cổ tay lại cuộn vào một lần nữa, một luồng trường khí mang theo một mùi hương đặc biệt bắn mạnh ra.
“Chết tiệt!” Người dàn ông kia sau khi hít một hơi thì đương nhiên biết rằng mùi hương này chắc chắn không thể là vật tầm thường nên đã nhanh chóng nín thở.
“Muộn rồi!” Huyền mập khẽ nói, đồng thời tung ra một chưởng càn quét tất cả xung quanh..