Đọc truyện Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu – Chương 276: Cường Giả Chiến Hoàng Chết Đi
“Lại thêm một vị cường giả Chiến hoàng?” Lăng Túc Nhiên cau mày: “Nếu đã muốn chết như vậy, thì tôi liền giúp đỡ các người!”
Vừa nói vừa huy động mười phần công lực nâng bàn tay lên vào phóng về phía trước, luồng sức lực trên lòng bàn tay đó như cuồng phong bão táp bay tới.
Bùm!
Đòn công kích của hai người va chạm kịch liệt, một luồng không khí cực kỳ mạnh mẽ rung chuyển xung quanh, hàng cây đều bị thổi gãy, lá cây bay tứ tung khắp bầu trời.
Phụt!
Cùng lúc đấy, người vừa đến đó phun một ngụm máu lớn lên trời và bị bắn ra xa với tốc độ cực mạnh, khi cơ thể lơ lửng ở không trung lại phun ra một luồng máu hình đường cong.
Sau khi bay xa ra khoảng cách năm mươi sáu mươi mét, thì cơ thể bị đập phải vách núi, khiến cho vách núi bị lõm vào thành một cái hố, xương cốt tan nát, cả người héo rũ như quả bóng cao su hết hơi.
“Làm sao…làm sao có thể…”
Khó khăn mở miệng thốt ra vài từ, sau đó cái đầu của người đó liền rũ xuống và tắc thở.
Truyện mới cập nhật
Trên mặt người đó lộ ra vẻ khó tin, bản thân là cường giả cảnh giới Chiến hoàng, vậy mà ngay cả một chiêu thức của đối phương cũng không thể chống đỡ được!
Sau khi dùng một chưởng khiến đối phương bị bắn ra xa, Lăng Túc Nhiên không hề dừng lại, mà anh lại tiếp tục đuổi về phía trước.
Mặc dù giữa chừng có chậm vài giây, nhưng anh vẫn nhanh chóng đuổi kịp lão giả ở phía trước.
“Cậu dám giết trưởng lão của Ám vực Thánh điện, cậu chết chắc rồi!” Lão giả vừa quát to vừa điên cuồng lao ra.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng nổi lên một trận sóng gió lớn, ông ta không ngờ Lăng Túc Nhiên lại mạnh như vậy!
“Ngu xuẩn không biết thân biết phận, nằm xuống cho tôi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
Ngay sau đó, anh liền lật cổ tay lên, Huyết Ảnh Cuồng Đao trong bàn tay như một luồng đao mang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, chém về phía đối phương với tốc độ cực nhanh.
“Không!” Sau khi cảm nhận được luồng khí kinh khủng từ phía sau truyền đến, lão giả kinh hồn bạt vía, vội vàng tránh sang một bên.
Bùm!
Tuy rằng ông ta đã phản ứng ngay lập tức từ đầu nhưng vẫn chậm một bước, đao mang lóe qua đầu gối phải của ông ta, đoạn cẳng chân đó trực tiếp rớt xuống đất, đồng thời ông ta cũng ngã dúi xuống luôn.
Đây rõ ràng là kết quả mà Lăng Túc Nhiên cố ý tạo ra, nếu không cho dù ông ta có đến mười cái mạng cũng đừng mong có thể sống sót!
“A…” Lão giả đau đớn thảm thiết hét lên.
Vù! Vù! Vù!
Sau đó Lăng Túc Nhiên đi tới phía trước, lật cổ tay, bắn ra ba cây ngân châm vào trong cơ thể lão giả.
“Cậu…cậu đã làm gì?” Lão giả cố gắng bình ổn lại và lên tiếng hỏi, mới một lát ông ta lại kinh hãi kêu lên: “Cậu phong ấn công lực của tôi?”
“Không muốn sống cuộc đời sống không bằng chết, thì trả lời mấy câu hỏi của tôi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
Phong ấn công lực của đối phương đương nhiên là để đối phương không thể tự sát.
“Hừ! Tôi thừa nhận năng lực của tôi không bằng cậu, muốn hỏi đáp án từ chỗ tôi thì chờ kiếp sau đi!” Đương nhiên, lão giả sẽ không đồng ý nhanh như vậy.
Vù! Vù! Vù!
Lăng Túc Nhiên đảo mắt, lại bắn vài luồng kình phong vào ngực lão giả.
“A…” Một giây tiếp theo, lão giả lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt đầy man rợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Không cầm cự được nổi được ba mươi giây, ông ta hét lên một cách cuồng loạn: “Tôi nói…tôi đã nói là tôi nói…dừng lại đi…”
Phù!
Sau khi Lăng Túc Nhiên lại thổi ra một luồng kình phong, cảm giác đau buốt trên người lão giả đã biến mất, sau đó ông ta nằm trên mặt đất rùng mình như một vũng bùn.
“Nói đi, rốt cuộc miếng ngọc bội này có liên quan đến chuyện gì?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Tôi…tôi không biết…” Lão giả khó khăn nói: “Tôi…tôi cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh…”
“Xem ra ông vẫn còn muốn nếm thử thêm cảm giác vừa nãy?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày.
“Là sự thật…tôi thật sự không biết…” Lão giả run rẩy nói: “Tôi chỉ biết có liên quan đến một bí mật lớn, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết rõ…”
“Hả?” Lăng Túc Nhiên lại cau mày.
Anh có thể nhận ra từ trong đôi mắt của người kia rằng người kia không nói dối.
“Tôi e rằng…!ngay cả toàn bộ Ám vực Thánh điện cũng không ai biết.” Lão giả nói thêm.
Phù!
Lăng Túc Nhiên thở ra một hơi nặng nề.
Xem ra phải tìm cách khác để có được đáp án của miếng ngọc này rồi!
“Lần này Luyện Ngục Môn bắt người của Ngự Đường nước Hoa Hạ chúng tôi, là lệnh từ Ám vực Thánh điện các người phải không? Ngoài bắt người còn có mục đích gì khác không?” Lăng Túc Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó cũng không nói tiếp chuyện miếng ngọc bội nữa.
“Ám vực Thánh điện… biết La Sát Đường là người của cậu, cho nên… tôi muốn dùng thứ này làm mồi nhử để giết tất cả cùng một lúc.” Lão giả nuốt nước một ngụm bọt và đáp lại.
“Chuyện này là ý của Ám vực Thánh điện các người hay là của người khác?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.
Sử dụng Thẩm Vượng Đạt làm mồi nhử để lôi kéo mọi người khỏi La Sát Đường, vấn đề này đã nằm trong dự đoán của anh từ lâu.
Điều mà anh không thể hiểu được chính là Ám vực Thánh điện muốn đối phó với La Sát Đường thì đáng lẽ phải ra tay từ sớm rồi, vậy tại sao nhất định phải đợi đám người Bạch Hổ đến thì mới ra tay.
Điều này rõ ràng là tăng độ khó cho chính họ, rất không bình thường!
Xảy ra một chuyện không bình thường như thế chắc chắn là có điều mờ ám!
Anh mơ hồ cảm thấy mục tiêu của đối phương hoàn toàn không phải là La Sát Đường, mà chính là binh sĩ Huyết Ảnh!
“Cụ thể như thế nào thì tôi…tôi cũng không biết rõ…” Trong mắt của lão giả hiện lên vẻ hoảng loạn.
Răng rắc!
Chưa kịp dứt lời, tiếng xương gãy vang lên, bả vai của đối phương đã bị Lăng Túc Nhiên nghiền nát vụn bởi một chưởng phong.
“A…” Lão già lại hét lên một trận thảm thiết nữa.
Hơi chậm lại run run nói: “Tôi…tôi thật sự không biết…!tôi chỉ biết…!ngay từ lúc đầu Ám vực Thánh điện đúng là chỉ muốn bắt vị Vực chủ đó của Ngự Đường các người…”
“Nhưng…!nhưng sau đó tại sao lại dùng cái này làm mồi nhử để đối phó với La Sát Đường, tôi cũng không để ý lắm, tôi chỉ nghe nói có người đã đưa một số tiền lớn cho Ám vực Thánh điện để Thế giới Ám vực ra tay đối phó với La Sát Đường…!”
“Người nào?” Lăng Túc Nhiên cau mày.
Anh liền chắc chắn chuyện này không hề đơn giản!
“Là…” Lão giả hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói.
Vù!
Vào lúc này, một viên đạn bắn lén với tốc độ cực nhanh kèm theo tiếng động như xé gió vang lên.
Bởi vì Lăng Túc Nhiên vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, cho nên anh không phản ứng kịp thời.
Phụt!
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng máu đỏ phun ra từ giữa lông mày của lão giả, một phát bắn nổ đầu.
“Hả?” Lăng Túc Nhiên cau mày thật chặt, quay đầu nhìn sườn núi cách đó hai đến ba kilomet, ánh mắt ngưng tụ lại một tia chết chóc đáng sợ.
Nhưng mà anh cũng không đuổi theo nữa, vị trí của đối phương hơi xa, hơn nữa tên bắn tỉa này cũng không nghe được quá nhiều thông tin, cho dù đuổi theo cũng không có ý nghĩa thiết thực.
Hơn nữa, anh cũng mơ hồ đoán được chuyện này, rất có thể có liên quan đến mấy vị Đại tài phiệt trong nước!
Ở trong nước, bọn họ không dám tùy ý làm bất cứ điều gì, nhưng trong Thế giới Ám vực này, bọn họ có thể không cần kiêng dè cố kỵ mà dùng bàn tay của Ám vực Thánh điện để loại bỏ anh em của chính mình, hành động một cách thần không biết quỷ không hay!
“Các người, tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi tìm ra được chứng cứ!” Lăng Túc Nhiên nhìn chằm chằm phía trước, một cỗ sát khí cực kỳ lạnh lùng lan tràn.
Sau đó, anh cúi xuống nhặt miếng ngọc bội hình rồng từ trên người lão giả, nhìn sơ qua thì thấy nó gần giống hệt như miếng của anh, chỉ khác là màu sắc của đầu rồng có vẻ hơi khác một chút.
Anh cũng không nghĩ quá nhiều, xoay người trở lại con đường ban đầu.
Vài phút sau, khi đến bãi đất bằng phẳng bên sơn động, xử lý vết thương cho anh em của đội Huyết Vệ, lần lượt từng người một.
Khoảng nửa giờ, Lục Tần Nam và những người khác bước ra sơn động..