Hoàng đế hắc hóa

Chương 82


Đọc truyện Hoàng đế hắc hóa – Chương 82:

Chương 82
Cẩn thận tính toán, Từ Canh ước chừng đã gần ba tháng chưa gặp Đại Trân, nói không nhớ thì là nói dối, vì cái gì vẫn luôn không tới cửa, một phần đương nhiên là Hồng Gia đế quản nghiêm, cơ hồ không cho hắn ra khỏi cửa, một phần là do thân thể ôm bệnh, không muốn Đại Trân nhìn thấy bộ dáng ốm yếu của hắn.
Mà nay nghe nói Đại Trân cũng bệnh nặng một hồi, trong lòng Từ Canh càng thêm nhớ mong, cũng bất chấp Tân Nhất Lai có cho hắn khuôn mặt lạnh không, nói với Hồng Gia đế một tiếng, sau đó dẫn Kim Tử và mấy thị vệ xuất cung, tiến thẳng đến Tân phủ.
Khi tới phủ cũng khó có thể nói thẳng là cố ý tới gặp Đại Trân, Từ Canh giả mù sa mưa mà nói phải đến thỉnh giáo Tân thái phó bài học, kết quả lại bị Tân Nhất Lai ngăn cản, “Lão gia tử mấy ngày nay thân thể không khỏe, uống thuốc xong nằm trên giường nghỉ ngơi. Điện hạ vẫn là không nên qua mới thỏa đáng, miễn cho dính bệnh khí.”
Từ Canh cười ha ha, quan tâm hỏi: “Thái phó bị bệnh? Có nơi nào không thoải mái, có thỉnh thái y xem qua chưa?”

“Đa tạ điện hạ quan tâm, thân thể gia phụ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là gần đây thời tiết gần đây chuyển lạnh, ngẫu nhiên mắc phong hàn, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt. Điện hạ hôm nay tới đây không biết là vì chuyện gì?” Tân Nhất Lai tự nhiên đoán được mục đích của Từ Canh khi đến đây, nhưng hắn cố ý làm bộ không biết, muốn cưới khuê nữ nhà hắn cũng không phải dễ dàng gì!
Từ Canh lúc này cũng không còn xấu hổ, thản nhiên mà nghiêm mặt nói: “Nghe nói A Trân bị bệnh, ta rất lo lắng, không biết thân thể của nàng đã khỏe hơn chưa, cố ý tới cửa hỏi thăm.” Dứt lời lại mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tân Nhất Lai, bộ dáng giống như một con cún đáng thương, Tân Nhất Lai nhìn cũng thấy mềm lòng.
Tâm hắn mềm nhũn, lời nói cũng không lạnh lùng nữa, do dự một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng, “A Trân từ khi bị bệnh thân thể vẫn có chút không khỏe, trong nhà không dám cho nàng ra cửa, lúc này hẳn là ở hoa viên bồi nương nàng nói chuyện. Nếu như ngươi muốn gặp nàng, liền đến hoa viên tìm nàng đi.”
Từ Canh nghe vậy sợ đến ngây người, Tân Nhất Lai đột nhiên chuyển biến như vậy làm hắn giống như đang mơ, trước khi xuất cung hắn đã chuẩn bị tinh thần bị Tân Nhất Lai gây khó dễ, thậm chí nghĩ ra các lý do thoái thác thì nên trả lời như thế nào, kết quả nửa từ cũng không cần nói. Tân tiên sinh luôn luôn không cho hắn sắc mặt tốt hôm nay lại phá lệ mà cho hắn đi gặp Đại Trân – này sẽ không có âm mưu gì đi chứ?

 
Từ Canh mơ mơ màng màng mà đứng lên, theo hạ nhân dẫn đường đi tới hoa viên, ra tới cửa mới nhớ ra nhanh chóng hướng về Tân Nhất Lai nở nụ cười cảm kích. Khi ở trên đường, hắn vẫn có chút không dám tin tưởng như cũ, nhịn không được nói nhỏ với Kim Tử, “Tân tiên sinh hôm nay không phải uống lộn thuốc chứ?”
 
Kim Tử nhìn trái nhìn phải, nhẹ nhàng “Hư” một tiếng, “Điện hạ cẩn thận, đây chính là Tân phủ.” Nếu như lời này truyền đến tai Tân đại nhân, chờ đẹp đi.
Từ Canh run lập cập, lập tức thành thật, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng đoan chính.
Hoa viên Tân gia không lớn cũng không nhỏ, nhưng bố trí rất lịch sự tao nhã, trong vườn bốn mùa đều có hoa nở, các loài hoa trải dài trong đó, làm người ta không kịp nhìn. Tuy nói không được đại khí sơ lãng như Ngự Hoa Viên trong cung, lại có loại ưu nhã tinh xảo không sánh kịp.
Đi xa một chút, liền mơ hồ nghe được rừng trúc phía trước có tiếng nói, Từ Canh lắng tai, quả nhiên nghe được âm thanh của Đại Trân, tinh thần lập tức chấn động, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra một gợn sóng, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập lên.
Hạ nhân dẫn đường tiến lên bẩm báo, Từ Canh không nhúc nhích, hai chân giống như đóng đinh tại chỗ, đôi mắt tham lam dán chặt vào mái tóc dài đến eo của thiếu nữ, so với lần trước nàng gầy hơn một chút, lộ ra cằm nhọn tinh xảo, ngũ quan càng thêm tinh xảo xinh đẹp, có thêm nhiều phần vũ mị.
Đại Trân nghiêng nghiêng người dựa trên ghế đá nói chuyện với Hoàng thị, nghe nói Từ Canh tới, nàng hơi ngoài ý muốn, nhất thời không nói lên là kinh hay là hỉ. Hoàng thị ho nhẹ một tiếng, ánh mắt bảo nàng ngồi đoan chính một chút, Đại Trân lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng thẳng lưng, lại lấy áo choàng trên người phủi phủi ở đầu gối.

Về việc Từ Canh bị ám sát, Đại Trân đã sớm nghe nói, cũng ngầm hỏi Thụy Hòa tin tức, xác định thân thể hắn khỏe rồi tâm tình mới buông xuống. Nàng cũng mơ hồ đoán được sự thay đổi của Tân Nhất Lai và Thụy Hòa đối với Từ Canh, nhưng cũng không biết xuất pháp từ lý do gì, cũng vẫn không mở miệng hỏi.
Mà nay Từ Canh đã tìm đến cửa, còn trịnh trọng mà được hạ nhân dắt đến đây, thái độ của Tân Nhất Lai càng làm cho người cho người ta suy nghĩ nhiều. Đại Trân cảm thấy, có một số việc cũng không giống như nàng tưởng tượng.

Từ Canh rốt cuộc cũng là Thái Tử, địa vị vẫn ở nơi đó, Hoàng thị và Đại Trân vội vàng đứng lên hành lễ, miệng hô vạn phúc. Từ Canh rối rít duỗi tay ra đỡ, lại sợ hơi đường đột, chân tay luống cuống nói: “Mau đứng dậy, không cần đa lễ.”
Hắn lặng lẽ liếc trộm Đại Trân một cái, vừa vặn ánh mắt Đại Trân cũng nhìn lên hắn, ánh mắt hai người giao nhau, hô hấp Từ Canh có chút dồn dập, mặt Đại Trân đỏ lên, nhân lúc Hoàng thị không chú ý nhấc chân lên đá hắn một cái, nhưng mà căn bản vô dụng, một chút lực cũng không có.
Trên mặt Từ Canh đỏ bừng.
Hoàng thị tức giận mà trừng mắt nhìn Đại Trân, mắt mang theo trách cứ, thật sự cho rằng nàng là người mù cái gì cũng không thấy sao? Đại Trân lập tức thành thật, thẳng eo, ngồi so với người khác còn đoan chính hơn.
Có Hoàng thị ở bên, trong lòng Từ Canh có nhiều lời chưa nói cũng ngại ngùng, thậm chí nhìn Đại Trân một cái cũng phải lén lút. Bọn họ khách khách khí khí mà hàn huyên mấy câu, Từ Canh trước mặt Hoàng thị liều mạng xoát một phen hảo cảm, mắt thấy thời gian qua đi, Từ Canh thấy chuyển biến tốt liền thu lại, biết điều đứng dậy cáo từ.
Chờ hắn đi xa, Hoàng thị bỗng nhiên “Xì” một tiếng, cười, ôn nhu sờ sờ đầu của Đại Trân nói: “Đứa nhỏ này kỳ thật không tệ.”
Đại Trân làm bộ nghe không hiểu, “Hắn được hay không liên quan gì đến ta?”

“Nha?” Hoàng thị chớp mắt, “Thật sự có thể giả vờ a, ở trước mặt mẫu thân mà còn giả mù sa mưa làm cái gì? Thật muốn chờ đến khi Thái Tử lấy người khác, con liền khóc.”
“Quản hắn cưới ai.” Đại Trân mạnh miệng, trong lòng lại nghĩ Từ Canh hẳn sẽ không làm chuyện này, nếu hắn nguyện ý tùy tiện cưới một ai, sao còn có thể chờ đến bây giờ vẫn chưa thành thân.
“Nữ hài tử có thể kiêu ngạo một chút, cũng có thể có chút tính xấu, nhưng mà không thể quá phận, không nói đạo lý. Mặc kệ là tình cảm hay về sau sinh hoạt, đều phải là ta tới ngươi đi, không thể chỉ muốn mà không chịu trả giá. Trước kia ta không tán đồng chuyện hôn nhân này là do thân phận Thái Tử, lo lắng sau này con bị ủy khuất mà không có chỗ nói, hiện tại thấy hắn thật lòng thật dạ, ta cũng yên tâm. Đứa nhỏ này rất sâu sắc, lại có trách nhiệm, tương lai sẽ không để con chịu ủy khuất.”
Hoàng thị không phải là người tâm nhãn chết, mấy ngày nay đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hai hài tử này rõ ràng ái mộ nhau, nếu như các nàng vì lo lắng tương lại mà một vừa hai phải nhất định chia rẽ, thật sự không thể nào nói nổi. Cho dù nàng và Tân Nhất Lai có thể tìm được một thiếu niên xuất sắc thì như thế nào, Đại Trân không thích, ngày tháng sau có thể vui vẻ sao? Cho dù có người nhà chống lưng, phu thê bất hòa cũng là tối kỵ!
Hoàng thị sau khi nghĩ thông suốt thì đi khuyên nhủ Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai sớm muốn tìm bậc thang đi xuống, thấy thế tất nhiên là ăn nhịp với nhau, hai vợ chồng thương lượng, nhất trí ý kiến, hôn sự này bọn họ sẽ không can thiệp, gả hay không gả cuối cùng vẫn xem ý tứ của Đại Trân, còn Đại Trân sau này tiến cung thì làm sao, Tân Nhất Lai cảm thấy, chỉ cần hắn còn sống một ngày tuyệt đối sẽ không để nữ nhi phải chịu ủy khuất, nếu hắn mất đi, không phải vẫn còn mấy nhi tử hay sao.
“Nương sao lại nói đến cái này.” Đại Trân có chút không tự nhiên, đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, “Làm như nữ nhi lập tức phải gả chồng không bằng. Trước kia ngài cũng không thúc giục ta cưới chồng, ta vẫn còn nhỏ đó.”
“Biết con nhỏ, lại không bảo con lập tức gả chồng.” Hoàng thị cười nói: “Tuy nói con và Thái Tử nhận biết không ngắn, nhưng rốt cuộc ở chung cũng không nhiều lắm. Ý tứ của nương là cho hai đứa ở gần thêm chút nữa, hiểu biết thêm, nếu phát hiện hắn có chỗ nào không hợp ý, thay đổi còn kịp.”
Đại Trân cười hì hì, ôm lấy cánh tay Hoàng thị thân mật nói: “Lời này của người đừng để cho tổ phụ biết, bằng không tổ phụ nhất định sẽ mắng chửi người.” Tuy nói Đại Lương triều suy nghĩ phóng thoáng, nhưng khá lắm cũng chỉ cho nam nữ chưa lập gia đình thấy nhau vài lần, coi trọng nhau, gia trưởng hai bên sẽ lên tiếng cho ngươi “Chỗ về một chỗ”, vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao?
“Đây là lời nói tư mật giữa hai chúng ta, sao có thể truyền đến chỗ lão gia tử.” Hoàng thị nghĩ trong lòng, lão gia tử đôi khi thông minh, đôi khi lại rất hồ đồ, nàng không biết lão gia tử có biết chuyện của Thái Tử và Đại Trân không nữa.
Từ Canh ở Tân gia được sắc mặt tốt, trên đường quả thật hỉ trục nhan khai, sau khi hồi cung liền đi báo tin vui với Hồng Gia đế, lại vui tươi hớn hở nói: “Phụ hoàng, nhi tử cảm thấy, thái độ của Tân tiên sinh đối với ta hòa hoãn đi rất nhiều rồi, hôm nay còn cho ta đi gặp đại cô nương. Ngài nói, hắn có phải đã đáp ứng chuyện hôn nhân của chúng ta rồi không?”

Hồng Gia đế liếc xéo nhi tử ngốc nhà mình một cái, “A, vậy để trẫm ban chỉ tứ hôn?”
“Chờ một chút!” Từ Canh vội vàng lên tiếng ngăn trở, sắc mặt rất nghiêm túc.
Hồng Gia đế có chút muốn cười, “Lại làm sao vậy?”
Từ Canh nghĩ nghĩ một lúc, trong chốc lát lại nhụt chí mà ngồi xuống, “Nếu không vẫn là đợi thêm một chút. Nói như thế nào cũng phải là Tân thái phó và Tân tiên sinh lên tiếng trước. Nếu như cứ tùy tiện mà ban chỉ tứ hôn thì có vẻ không tôn trọng người ta.”
“Nha, không phải nói là người ta tám phần đồng ý rồi sao, lập tức lại đổi ý. Trong lòng ngươi rốt cuộc muốn hay không?”
Từ Canh ngại ngùng mà trả lời: “Dù sao cũng không nóng nảy, nhi tử vẫn còn trẻ.”
“Còn trẻ?” Hồng Gia đế dở khóc dở cười, “Ngươi đây là không nóng lòng thành thân. Vậy được, trẫm không quản ngươi nữa.”

“Đừng a…” Từ Canh gấp đến độ đỏ mắt, túm chặt tay cha hắn không buông, “Phụ hoàng đừng bực, chuyện thành thân này… Muốn thuận theo tự nhiên, cho dù Tân gia không phản đối, nhưng tốt xấu gì cũng đợi đại cô nương gật đầu. Nhi tử… lại đi dỗ nàng, chờ nàng đáp ứng lại nói, ngài cảm thấy thế nào?”

Hồng Gia đế liếc xéo hắn, bất đắc dĩ thở dài, “Hai năm trước còn thấy ngươi rất cơ linh, sao ngày càng ngu đần rồi.” Mất công thời gian trước Từ Canh còn xử lý chính sự, cũng lộ ra một chút thủ đoạn xuất chúng, bằng không, xem bộ dáng bị khinh bỉ như tiểu tức phụ thế này, Hồng Gia đế thật sự lo lắng cho tương lai của Đại Lương triều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.