Hoàng đế hắc hóa

Chương 66


Đọc truyện Hoàng đế hắc hóa – Chương 66:

Chương 66
Thời gian nghỉ thành hôn của Thụy Hòa kết thúc, Lại Bộ liền có công văn điều hắn từ Hàn lâm viện tới Hộ Bộ, nhận chức lục phẩm chủ sự chi nhất. Tốc độ lên chức của hắn không tính là nhanh, nhưng so sánh với người cùng tuổi thì có thể nói là rất được sự chú ý. Khó tránh khỏi có người người cảm thấy hắn tuổi trẻ khí thịnh không thể trọng dụng, nhưng mà Thụy Hòa trước sau vẫn đạm nhiên đối mặt, phảng phất như không nghe được những người khác nghị luận.
So sánh với mấy người phía dưới ghen tức, thái độ của Chung thượng thư lại có thể nói là rất ôn hòa. Hiền lành dễ thân, cái này làm cho mấy quan viên Hộ Bộ bị lão gia tử mắng mấy năm đến nỗi có bóng ma tâm lý tròng mắt muốn rớt ra, sau khi ngầm nghe ngóng chuyện, nguyên lai là Tân gia đại lang là do Chung thượng thư liều mạng đoạt tới, mọi người lập tức thay đổi thái độ, Thụy Hòa cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nghe nói Thụy Hòa và Hộ Bộ, Từ Canh cũng phái người đi tặng lễ vật, cung nhân mặc đồ nội thị tay bưng văn phòng tứ bảo đến tận Hộ Bộ để đưa lễ vật, chỉ trong nửa ngày, toàn bộ lục bộ đều biết tin tức.
“Nàng nói, Thái Tử điện hạ có phải quá khách khí rồi hay không?” Sau khi hồi phủ, Thụy Hòa nói chuyện với Hoắc đại nương tử, “Ta chẳng qua chỉ là mới thăng có nửa chức, hắn lại gióng trống khua chiêng mà cho người tới tặng quà, phảng phất sợ như người khác không biết hắn che chở cho ta. Ta với hắn quan hệ thân cận lắm hay sao?”

Hoắc đại nương tử cũng không rõ ràng quan hệ của Từ Canh và Tân gia, nghe nói Hồng Gia đề và Thái Tử điện hạ rất coi trọng công công Tân Nhất Lai, nhưng mà, trong kinh thành này, Hồng Gia đế coi trọng cũng không chỉ có một nhà, vài vị đại thần nội các ai không phải là tâm phúc của Hồng Gia đế, như vậy cũng không nghe nói Thái Tử điện hạ tặng lễ vài vị kia đâu.
“Thái Tử điện hạ xác thực thật khách khí.” Hoắc đại nương tử tìm lời nói thích hợp nói: “Nhưng mà, hắn là Thái Tử, trữ quân của một nước, đối với đại lang coi trọng như vậy chàng phải cao hứng mới đúng chứ, sao lại bày ra bộ dáng ủ ê như thế. Chẳng nhẽ còn sợ Thái Tử điện hạ làm chàng cái gì?” Nếu như Thái Tử điện hạ thật sự có tâm tư khác, thì cũng nên hướng về các trưởng bối chứ, Thụy Hòa chỉ sợ không được đi.
“Nàng không hiểu.” Thụy Hòa đỡ trán rất đau đầu, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói băn khoăn của mình cho nàng nghe. Hoắc đại nương tử nghe xong một lúc lâu không hồi phục lại tinh thần, “Đại lang vừa nói cái gì? Thái Tử cùng A Trân….” Thái Tử cùng Tân gia kết phường buôn bán mọi người đều biết đến, đại quan và nhà quyền quý trong kinh thành hầu như đều biết một chút tin tức, nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra, Hoắc đại nương tử cũng là lần đầu tiên nghe qua, thế nhưng lại là cô em chồng này ra mặt, này thật đúng là… Quá kinh người rồi!

“A Trân thật có tài năng.” Hoắc đại nương tử không cẩn thận trật đề, “Khi ta ở Tây Bắc có nghe nói kinh thành tàng long ngọa hổ, ngay cả tiểu nữ nhi cũng không thể khinh thường. Chỉ tiếc bây giờ không phải là Nữ đế Khâm Thiên tại vị, bằng không, với tài năng của A Trân nhất định cũng có thể làm quan.”
“Ta đang nói với nàng về chuyện Thái Tử đó, nàng nói sang A Trân làm gì?” Thụy Hòa bất đắc dĩ nói: “Thái Tử vẫn luôn cho rằng A Trân là một nam hài, bây giờ lại luôn thích dỗ muội ấy, nàng nói hắn đang định làm cái gì? Tình đoạn tụ sao?”
Hoắc đại nương tử suýt nữa thì phì cười, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thụy Hòa nên cố nén, nỗ lực nén cười nói, “Này không thể đi.”
“Hắn thích nam nhân mới tốt đó, đỡ nhớ thương đến A Trân. A Trân nhà chúng ta mới không thèm tiến cung.” Thụy Hòa kiên quyết nói: “Tính tình A Trân như vậy, nên tìm cho nàng một phu quân thành thật hiền hậu lại biết bao dung cho muội ấy, ân, diện mạo cũng không thể kém, nếu không nhìn nhiều sẽ bị rối loạn tâm tình, trong lòng cũng sẽ có khúc mắc, tốt nhất có thể hiểu một chút về khoa học, A Trân thích cái này. Nếu có thể tuyển một con rể đến nhà thì tốt rồi….”

Thụy Hòa nói đến cái này so với Tân Nhất Lai và Hoàng thị còn nhọc lòng hơn, Hoắc đại nương tử trong lòng tấm tắc, vốn dĩ cha nàng lúc tìm con rể đã đủ bắt bẻ, nhưng so với Thụy Hòa, quả thật không đáng nhắc tới. Nhưng mà A Trân là một cô nương tốt, đích thực phải gả cho một nam tử tốt.
“Nếu như Thái Tử điện hạ biết được chân tướng, một vừa hai phải bắt phải gả thì làm sao?” Hoắc đại nương tử thuận miệng nói, về sau nàng phát hiện hình như mình nói sai gì, lời nàng vừa nói, làm cho sắc mặt Thụy Hòa lập tức biến đổi, có một loại đáng sợ và dữ tợn, “Hắn dám—“ Thụy Hòa nói từng chữ: “Ta đây xẻo sống hắn.”
Hoắc đại nương tử nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: “Không phải nói Thái Tử điện hạ đã cứu nhà chàng sao…” Chàng còn động một cái là kêu đánh kêu giết, đây không phải là bạch nhãn lang thì là gì.
Thụy Hòa lạnh mặt, hừ nói: “Việc nào ra việc đó.” Hắn dứt lời lại cảm thấy mình nói có chút quá phận, tức giận mà vẫy vẫy tay, “Dù sao A Trân cũng quyết không gả cho hắn.”

Hoắc đại nương tử nhìn hắn không hé răng, trong lòng lại thể nghĩ hôn sự của A Trân Thụy Hòa sao có thể quyết định. Hơn nữa nếu như A Trân và Thái Tử là lưỡng tình tương duyệt, gả cho Thái Tử không phải khá tốt sao. Nhưng mà đây cũng chỉ là trong lòng nàng nghĩ vậy, tuyệt đối không dám xuất khẩu, bằng không, Thụy Hòa nhất định sẽ tức giận.
Hoắc đại nương tử sau khi bát quái về chuyện của Thái Tử và Đại Trân, phá lệ rất quan tâm về chuyện này, luôn vô ý mà hỏi thăm, lễ vật gì mà Thái Tử ban tặng, trong đó luôn có một phần đặc biệt tặng cho Đại Trân, cái gì mà hôm nay Thái Tử hẹn Đại Trân đi nghị sự, cái gì mà Thái Tử… Hoắc đại nương tử nghĩ sự lo lắng của Thụy Hòa cũng không phải là vô cớ, Thái Tử điện hạ tuyệt đối có ý tứ với Đại Trân. Nhưng mà nhìn thái độ của Thụy Hòa, lại nghĩ đến tính cách của mấy vị trưởng bối trong nhà, Hoắc đại nương tử còn thay Thái Tử đổ mồ hôi.
………………..
Từ khi địa vị của Thái Tử ở trong triều càng thêm củng cố, bên này Nhị hoàng tử có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều, tác phong của Tạ gia so với trước đây cũng trầm mặc đi, ngày thường thượng triều thậm chí còn không lên tiếng. Đương nhiên, phe của Nhị hoàng tử có hành quân lặng lẽ hay không, cũng chỉ chính họ mới biết.

Đảo mắt đã đến giữa mùa hè, thời tiết ngày một nóng, mặt trời dường như rơi xuống dưới, nóng đến nỗi không có chỗ trốn.
Hồng Gia đế mùa hè luôn luôn sụt cân, vừa đến mùa hè liền héo héo, vừa vào mùa hè không bao lâu thì bị ốm, dưỡng một thời gian lâu mới khỏe lại. Từ Canh lo lắng vô cùng, liền khuyên ông đi hành cung tránh nóng tĩnh dưỡng. Hành cung tránh nắng này có từ thời tiên đế mới đăng cơ xây lên, tiên đế mỗi năm đều ở vài tháng tại đây để tránh nóng, tới thời Hồng Gia đế lại chỉ đi có một lần, nguyên nhân của việc này chỉ có một chữ “Nghèo”. Quốc khố hư không, Hồng Gia đế xưa nay lại săn sóc nhân dân, không muốn phô trương lãng phí, những năm gần đây chỉ phái cung nhân đến trông chừng, không biết đã bao năm chưa tu sửa.
“Năm ngoái quốc khố thu vào không ít lợi nhuận, nhi thần lại bỏ thêm của chính mình một chút, mời Tân tiên sinh sửa chữa hành cung một phen, chi phí cũng không nhiều, lại tao nhã lịch sự, đã chuẩn bị không sai biệt lắm, chỉ chờ người đến.” Đời trước Hồng Gia đế mất sớm làm cho Từ Canh rất bất an, cho nên đời này hắn quyết tâm phải hiếu thuận, nhất định phải để Hồng Gia đế hưởng tuổi già.

Từ Canh làm chuyện này vẫn luôn gạt người, Hồng Gia đế cũng là mới biết, nghe vậy vừa cảm động lại vui mừng, tự nhiên sẽ không cự tuyệt tấm lòng hiếu thuận của nhi tử, hơn nữa hành cung kia cũng cách kinh thành không xa, vì thế chuẩn bị không nhiều, Hồng Gia đế dẫn trọng thần quyền quý trong kinh thành đến hành cung tránh nóng.
Là tâm phúc của bệ hạ và Thái Tử, Tân gia tự nhiên cũng có tên trong danh sách, trừ bỏ Hoàng thị lưu lại ở nhà trông giữ hai song bào nhi tử, còn lại mấy hài tử đều đi theo, ngay cả người chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa thu là Thụy Xương cũng nhàn nhã mà ra cửa.
Đường ra phía sau kinh thành đã sớm được làm bằng xi măng, rộng rãi bằng phẳng, rất dễ đi, nửa đường mọi người hứng thú rất cao, thậm chí còn có mấy người đọc sách toan hủ viết mấy bài thơ ca ngợi công đức mà trình lên, muốn thể hiện một phen trước Hồng Gia đế. Nhưng nửa đường còn lại, là đường núi gập gềnh muốn phát điên, tâm tình của mọi người cũng hạ xuống.
Đại Trân dọc đường đều mặc nam trang, khi ra cửa còn đặc biệt hóa trang thật lâu, khiến cho khuôn mặt trắng nõn biến thành màu nâu đất, lông mày cố ý tô thêm thô, thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng tốt xấu gì cũng không giống nữ hài tử, ít nhất khi nàng chào hỏi Thái Tử, những người bên cạnh Thái Tử cũng sẽ không nhận ra điều gì bất thường.
Lần này vài vị lang quân Sử gia cũng đi theo, Từ Canh tuy rằng không thích bọn họ, lại không tiện vất bỏ mặt mũi của nhà cữu cữu, mặc kệ nói như thế nào, thì cũng là người trong phủ cữu cữu, nếu mức khắt khe, người khác khó tránh khỏi sẽ nhìn.
Có lẽ vì mấy năm nay Từ Canh không cho họ sắc mặt tốt, nên hai lang quân Sử gia này cũng thay đổi không ít, không hề kiêu ngạo ương ngạnh như trước kia, ngược lại có chút không được tự nhiên, trước mặt Từ Canh càng nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở lớn. Thấy Đại Trân nói chuyện cùng Từ Canh thoải mái như vậy, lang quân Sử gia trong lòng rất hụt hẫng.
Cùng Đại Trân đến còn có Thụy Xương, hắn vẫn là bộ dáng con mọt sách như trước, thoạt nhìn có chút khô khan, nhưng đôi mắt đen lạnh thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, thấy Từ Canh, hắn còn cố ý ngây ngốc hỏi: “Thái Tử điện hạ, đề lần trước ta đưa cho người làm đến đâu rồi?”
Từ Canh đặc biệt ôn hòa mà nhìn hắn, “Đương nhiên là làm rồi, lần sau sẽ đưa cho ngươi xem. Ngươi còn cái khác sao?”

Hắn trả lời rõ ràng làm cho Thụy Xương có chút ngoài ý muốn, Thụy Xương rõ ràng sửng sốt một chút, lúc sau mới lắp bắp trả lời: “Được, được a… lần sau ta… Lấy cái khác cho người.” Hắn dứt lời vẫn có chút không tin, “Đều là người làm?”


“Cái này sao có thể.” Từ Canh cười nói: “Đầu óc ta không nhanh nhẹn như ngươi, có mấy đề không hiểu sẽ đi thỉnh giáo Tân tiên sinh, cũng may Tân tiên sinh không chê ta ngốc, cẩn thận giảng dạy hồi lâu.”
Thụy Xương cười ha ha hai tiếng, “Điện hạ vẫn rất lợi hại.” Những bài tập trên đó hắn đều biết, đem đến Quốc Tử Giám, thậm chí là viện khoa học hoàng gia mới thành lập, phỏng chừng cũng chỉ có vài người mới có thể làm hết đề này, không nghĩ tới, Thái Tử điện hạ thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng trên phương diện này lại có đầu óc như vậy. Thụy Xương cảm thấy hắn có nên thay đổi cái nhìn về Thái Tử điện hạ hay không?
Từ Canh cười mà không nói, lại nhìn Đại Trân, ánh mắt càng thêm ôn nhu, “Mới mấy ngày không thấy, tiểu tam lang lại phơi đen như thế này, có phải là thừa dịp người nhà không chú ý liền chạy ra ngoài chơi không? Mấy này nay thật sự rất nóng, đệ đừng chạy loạn ra ngoài, cẩn thận bị nắng đến bệnh đó.”
Đại Trân vội vàng lắc đầu, “Ta bị nóng muốn chết, nào có tinh thần mà ta ngoài chơi. Này là do ta cố tình phơi đen….” Nàng phồng mặt lên mà nặng nề thở ra một hơi, “Có người sau lưng ta chê cười ta là tiểu bạch kiểm, ta giận quá nên phơi đen bản thân, xem ai còn dám khua môi múa mép.”
“Đệ tức mấy người ấy làm gì.” Từ Canh không chút do dự mà đứng về phía nàng, “Không lý do gì mà lại bắt mình phải chịu tội. Lần sau không cho phép làm như vậy nữa, nếu về sau còn có người dám nói ra nói vào, đệ liền nói cho ta, ta đi giáo huấn hắn.”
“Ta đây có thể khoe khoang, có Thái Tử chống lưng, ai dám bắt nạt ta.”
“Được rồi đó.” Thụy Xương không nhịn được mà hừ nói: “Thái Tử điện hạ bận trăm công ngàn việc, nào có thời gian mà đi lo mấy chuyện lông gà lông vịt nhà ngươi, điện hạ chỉ nói khách sáo một chút, ngươi liền cho là sự thật.”
“Ta cũng không phải là nói khách sáo.” Từ Canh cười tủm tỉm mà nói, ánh mắt như nước, ngữ khí lại thật sự nghiêm túc, “Nếu ai dám khi dễ tiểu tam lang nhà chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.