Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 86: Trời đông giá rét
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tuyết rơi suốt cả đêm, cả tòa hoàng thành như biến thành một thế giới màu trắng. Tuyết bay đầy trời kết hợp với gió rét thổi trong không gian tựa như đang kể lại câu chuyện buồn của đầu đồng.
Các vương tử hoàng tôn quỳ đầy trong linh đường, ngoài điện các văn võ bá quan nằm sấp, tiếng khóc nỉ non với tiếng kêu rên như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác.
Hai người đế hậu mặc bộ đồ tang thô ráp quỳ dẫn đầu.
Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu sưng đỏ, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt cứ rơi xuống, lần lượt bỏ từng tờ tiền vàng mã vào chậu than.
Hoàng đế chết lặng quỳ một bên không nhúc nhích.
Thái hoàng thái hậu hoăng thệ, theo tổ chế bãi triều năm ngày, bách quan khóc than, giữ linh cữu lại bốn mươi chín ngày.
Hôm nay đã là ngày thứ hai.
Tiết Tĩnh Xu hoảng hốt, quỳ không vững, đột nhiên nghiêng sang một bên.
Liễu Nhi cúi đầu quỳ bên cạnh, thấy hành động khác lạ của nàng thì hô một tiếng, vừa quỳ vừa đi lên đỡ lấy nàng, “Nương nương, người sao vậy?”
Tiết Tĩnh Xu nắm lấy tay của nàng ấy để giữ vững người, khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Ta không sao.”
Hoàng đế nghe thấy động tĩnh thì tỉnh hồn lại, quay đầu nhìn nàng, nói câu đầu tiên trong hai ngày nay, “Đỡ hoàng hậu về cung nghỉ ngơi.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nguầy nguậy, khàn giọng bảo: “Ta ở cùng bệ hạ với thái hoàng thái hậu.”
Liễu Nhi lo lắng nhìn bụng nàng: “Nhưng nương nương, thân thể của người…”
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, vuốt ve bụng: “Nhất định hoàng tổ mẫu cũng muốn nhìn thấy con nhiều một chút, để bọn nó cùng ta trông coi tằng tổ mẫu đi.”
Hoàng đế không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên đứng lên. Hắn đã quỳ hai ngày nên lúc đứng lên lảo đảo suýt không đứng vững, Đức Lộc vội bước lên đỡ hắn.
Hoàng đế ổn định trong chốc lát rồi đẩy tay Đức Lộc ra, đi đến trước mắt Tiết Tĩnh Xu, cúi người ôm nàng lên, chậm rãi ra khỏi linh đường.
Tiết Tĩnh Xu ôm cổ hoàng đế không nói gì.
Không phải là nàng không quý trọng mình để bản thân mạo hiểm, biểu hiện lần này của hoàng đế thật sự khiến nàng sợ hãi.
Nàng biết hoàng đế rất kính trọng thái hoàng thái hậu, tuy trước đây hắn từng tự an ủi mình, nói ai cũng sẽ chết, không cần quá đau buồn vì thái hoàng thái hậu rời đi. Nhưng đến khi lão nhân gia thật sự rời đi, hoàng đế bày tỏ sự đau thương sâu nặng hơn bất kì ai.
Hắn quỳ ở đó hai ngày hai đêm, không nói một lời, một hạt gạo cũng chưa từng ăn, một giọt nước chưa từng vào miệng. Cho dù là ai khuyên bảo, hắn đều không có phản ứng.
Tiết Tĩnh Xu không còn biện pháp nào khác, chỉ đành đánh cược một lần. Đánh cược sức nặng của nàng và con trong lòng hoàng đế, đánh cược xem hắn có nỡ để nàng và hắn quỳ ở đấy nữa không, dùng cách này để ép hoàng đế đứng dậy nghỉ ngơi một chút.
Bên ngoài gió thổi ác liệt, đồ tang mỏng manh không chống được gió tuyết xâm nhập. Đức công công vội vàng dâng lên chiếc áo choàng lông cáo.
Hoàng đế che kín cho Tiết Tĩnh Xu còn mình thì không nhận bất cứ quần áo giữ ấm nào.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế liền giang hai tay, mở rộng áo choàng, gắng hết sức ôm hoàng đế.
Gió tuyết bao trùm hoàng thành, trông càng quạnh quẹ tiêu điều.
Ngự liễn đưa hai người về cung Tê Phượng, cung nhân ở lại trực dâng trà gừng lên.
Tiết Tĩnh Xu nhận lấy, đưa tới trước mặt hoàng đế, lo lắng nói: “Bệ hạ mau uống một chút đi.”
Hoàng đế nhìn nàng, một lúc sau mới mở miệng nói: “Ta không sao, Mạn Mạn đừng lo lắng.”
Tiết Tĩnh Xu không nói gì, chỉ cố chấp cầm cốc trà gừng trước mặt hắn.
Hoàng đế đành phải nhận lấy.
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn uống xong liền gọi người mang bữa trưa lên. Nàng để các cung nhân lui ra hết, tự mình gắp thức ăn cho hoàng đế.
Đã hai ngày nay hoàng đế không ăn gì nên thức ăn trước mặt đều là đồ ăn mềm dễ tiêu hóa.
Hoàng đế kéo nàng ngồi xuống cùng ăn chung.
Tiết Tĩnh Xu cũng không từ chối, thực ra nàng chẳng muốn ăn gì nhưng vì đứa con trong bụng nên không dám tùy hứng, miễn cưỡng ăn một ít.
Ăn trưa xong, hoàng đế lại ôm nàng vào trong điện.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Bệ hạ mau thả thiếp xuống đi.”
“Đừng nhúc nhích, trên đầu gối của Mạn Mạn có vết thương, để ta nhìn xem.” Hoàng đế đặt nàng trên giường êm, cởi tất và giày ra, xắn ống quần nàng lên.
Quả nhiên trên đầu gối trắng như tuyết của Tiết Tĩnh Xu xuất hiện hai vết tím bầm đã biến thành màu đen, đó là thành quả của hai ngày quỳ.
Hoàng đế nhìn thật kĩ, đứng dậy tìm thuốc mỡ trong tủ, cẩn thận từng li từng tí bôi cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu cắn môi chịu đựng.
Hoàng đế nói: “Là ta không đúng, ta không nên bắt Mạn Mạn chịu tội như thế.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, “Không liên quan đến bệ hạ mà, do thân thể thiếp quá mảnh mai. Có phải trên đầu gối bệ hạ cũng có cục máu ứ đọng không? Để thiếp thoa thuốc cho chàng.”
Hoàng đế đặt thuốc mỡ sang một bên, ôm nàng lên gường, “Không cần, ta da dày thịt béo, không đáng lo.”
Tiết Tĩnh Xu vuốt ve cánh tay cường tráng của hắn, lẳng lặng dựa vào lồng ngực của hắn, hai người đều không nói gì.
Ngoài phòng gió tuyết rít gào, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khóc mơ hồ.
Yêu không tiếng động, đau không nước mắt.
Từ lúc thái hoàng thái hậu qua đời, Tiết Tĩnh Xu không hề thấy hoàng đế rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng nàng biết, lòng hắn đau lắm, không hề ít hơn những người khóc gào ngoài kia tí nào.
Nàng run rẩy hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt đang chực rơi xuống về.
“Bệ hạ, bệ hạ…” Nàng nỉ non trong ngực hoàng đế.
Hoàng đế không nói gì, chỉ dùng sức ôm nàng chặt thêm.
Tiết Tĩnh Xu dùng đầu cọ vào cằm hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ nói gì với thiếp đi.”
“Nói gì?”
“Cái gì cũng được.” Chỉ cần có thể tạm thời kéo hoàng đế ra khỏi vực sâu thì nói gì cũng được.
Hoàng đế ôm Tiết Tĩnh Xu, đầu óc mù mịt đột nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện từ trước tới giờ, vui vẻ, đau thương, phẫn nộ, tuyệt vọng.
Hắn chậm rãi kể, mọi việc từ lúc hắn bắt đầu biết nhớ, ba tuổi, năm tuổi, tám tuổi, mười tuổi…
Hoàng tử hoàng nữ Đại Diễn đều được mẹ đẻ nuôi dưỡng, từ lúc Lệ phi – mẹ đẻ hắn thịnh sủng, đến lúc thất sủng rồi khi phải vào lãnh cung, đãi ngộ của hoàng đế – Lục hoàng tử lúc bấy giờ cũng thấp dần. Từ được mọi người cung phụng đến bị coi thường, bị người ta bắt nạt, về sau cho đến khi thái hoàng thái hậu thương tiếc hoàng tôn tầm thường thì cuộc sống của hắn mới bắt đầu tốt đẹp trở lại.
Hắn kể lại những chuyện bản thân đã trải qua, ngữ khí bình thản mà lạnh nhạt, dường như chỉ là một người đứng xem, chỉ có một dao động duy nhất là khi hắn nói bản thân phát hiện, Lệ phi thông gian với người khác.
Tiết Tĩnh Xu cả kinh trợn mặt. Nàng không thể nào tưởng tượng được lúc còn nhỏ hoàng đế trốn trong núi giả, trơ mắt nhìn mẫu thân của mình quấn lấy một người đàn ông lạ lẫm.
Có lẽ từ lúc đó, hoàng đế trở nên không thích thân thiết với người khác, bất kể là nam hay nữ.
Nhưng chuyện của Lệ phi – mẫu thân hắn không chỉ có vậy.
Hoàng đế nặng nề nói: “Về sau khi bà mang thai con của người đàn ông kia, ta thấy bà dịu dàng nói chuyện với bụng.
Nhưng gã đàn ông kia lại vô cùng hèn nhát, hắn sợ, dám làm không dám nhận, một lần nữa bỏ rơi bà. Cũng giống như khi trước không giữ lời đưa bà cao chạy xa bay, khiến bà không thể không vào cung.
Hắn lừa bà uống thuốc sảy thai. Từ sau đó, lúc nào thần chí của bà cũng mơ hồ, chăm chăm ở trong điện tìm con. Đêm trăng tròn hôm đó, ta thấy bà đang đứng cạnh giếng, bà cười cười với ta rồi nhảy xuống.”
Nói đến đây, hắn dừng một lâu rồi mới chậm rãi nói tiếp. “… Ta nhìn thấy nhưng không giữ bà lại.”
Tiết Tĩnh Xu khiếp sợ không nói được gì, chỉ có thể ôm chặt hoàng đế.
“Mỗi lần trời tối, ta đều mơ thấy tình cảnh khi đó. Một lần rồi một lần bà ở trước mặt ta, cười rồi thả mình nhảy xuống nhưng lần nào ta cũng không giữ bà. Mạn Mạn, nàng nói xem có phải là xấu xa lắm không?” Hoàng đế khẽ hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu dùng sức lắc đầu, nức nở nói: “Không, không đâu…”
Hoàng đế nâng cằm nàng lên, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc, Mạn Mạn đừng khóc. Đó đã là chuyện trước kia, từ khi có Mạn Mạn, ta đã không còn mơ đến giấc mộng đó nữa.”
Hắn cúi đầu hôn lên bờ môi run rẩy của Tiết Tĩnh Xu, thấp giọng nói: “Đừng rời bỏ ta.”
Tiết Tĩnh Xu khóc thút thít: “Không bao giờ, thiếp vĩnh viễn sẽ không rời bỏ bệ hạ, sẽ không bỏ Diệu ca ca của thiếp.”
Hoàng đế cầm chặt tay nàng, mười ngón tay của hai người đan xen, lẳng lặng ôm nhau.
Gió lớn làm rơi một mảnh ngói, ngói lưu ly rơi xuống nền cẩm thạch, vang lên tiếng đổ vỡ.
Bên ngoài vang lên tiếng quét dọn rất nhanh, có lẽ có cung nhân đang dọn rồi.
Hoàng đế lại hôn lên búi tóc của Tiết Tĩnh Xu, bỗng nhiên nói: “Lão Bát ra tay rồi.”
Tiết Tĩnh Xu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chén canh vừa rồi đã bị động tay vào.” Hoàng đế bình thản nói ra, Tiết Tĩnh Xu nghe được lại sợ hết hồn hết vía.
Bát canh trên bàn lúc vừa rồi là thứ duy nhất hoàng đế không cho nàng ăn, nàng sợ tới mức muốn gọi thái y.
Hoàng đế ngăn nàng lại, lắc đầu nói tiếp: “Mạn Mạn đừng lo lắng, tất cả đã nằm trong lòng bàn tay của ta. Ta đã uống thuốc giải Phan thần y mang tới từ sớm. Để bắt được toàn bộ người sau lưng hắn, chúng ta cần tương kế tựu kế.”
Tiết Tĩnh Xu cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Thiếp có thể làm gì cho bệ hạ?”
Hoàng đế vuốt má nàng, nói: “Mười ngày tới ta sẽ hôn mê không tỉnh. Sân khấu đã được dựng xong, những người muốn diễn hí khúc sẽ tự xuất hiện, từng người từng người xuất hiện. Thứ Mạn Mạn cần làm là bảo vệ mình và con trong bụng thật tốt, chờ ta tỉnh lại.”
Tiết Tĩnh Xu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, “Được, thiếp ở đây chờ Diệu ca ca.”
Trong linh đường, đế hậu cùng nhau rời đi nhưng khi quay lại thì chỉ còn một mình hoàng hậu.
Lúc này mọi người vẫn chưa nghi ngờ gì, hoàng đế đã quỳ trước quan tài thái hoàng thái hậu hai ngày hai đêm, đây là điều mọi người rõ như ban ngày. Bây giờ hoàng đế không quỳ được, đi nghỉ ngơi trước, đó cũng là điều bình thường.
Chỉ có An thân vương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng dáng người quỳ đầu tiên với người bên cạnh nàng, ánh mắt không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày thứ hai vẫn không thấy hoàng đế xuất hiện.
Trong bách quan đã có một vài tiếng xì xào bàn tán.
An thân vương tiến lên một bước hỏi: “Hoàng tẩu, sao không thấy hoàng huynh đâu?”
Tiết Tĩnh Xu bình tĩnh trả lời: “Mấy ngày nay bệ hạ đau thương quá độ nên bây giờ đang ở trong cung của ta tĩnh dưỡng. Thân vương có dị nghị gì không?”
“Tiểu vương không dám.” An thân vương cúi đầu lui ra nhưng trong lòng hắn đang nghĩ gì thì không thể biết được.
Tiết Tĩnh Xu cũng không thèm liếc hắn thêm một cái, thẳng lưng quỳ trên bồ đoàn.
Cũng may hậu sự của thái hoàng thái hậu đã có trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc chủ trì, hoàng đế không có ở đây cũng không bị chậm trễ gì.
Đến ngày thứ ba, hoàng đế vẫn không xuất hiện.
Mọi người đều nhìn ra dưới biểu hiện trầm ổn của hoàng hậu dường như có vài phần lo lắng. Vì vậy âm thanh bàn luận càng to hơn, tựa hồ có khuynh hướng nói thẳng ra trước mặt.
Những điều này đều nằm trong dự liệu của Tiết Tĩnh Xu.
Ngày đó khi hoàng đế nói hắn sẽ mê man, trong lòng nàng đã suy nghĩ bản thân sẽ xuất hiện trước mặt các quan bá với thái độ thế nào rồi.
Ngay từ đầu, nàng đã chuẩn bị làm dáng vẻ hoảng hốt lo sợ. Đây cũng là thái độ bình thường, tự dưng hoàng đế mê man, hoàng hậu không biết chuyện đương nhiên chỉ có thể kinh hoàng. Nhưng về sau nàng suy nghĩ lại, hoàng đế từng nói An thân vương rất đa nghi, vả lại giỏi ngụy trang. Nếu nàng biểu hiện vô cùng kinh hoàng, có khi còn khiến hắn hoài nghi phản ứng của nàng là thật hay giả.
Bởi vậy nàng muốn làm vẻ bình tĩnh, làm một hoàng hậu có ý đồ che giấu chân tướng. Nàng càng bình tĩnh, với tính đa nghi của An thân vương thì hắn sẽ càng cho rằng hoàng đế đã gặp chuyện không may, độc kế của hắn đã có hiệu quả, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể không chờ được mà làm hành động tiếp theo.
Quả nhiên, sau khi liên tục hai ngày hoàng đế không xuất hiện, Lễ bộ Thượng thư là ngoại tổ phụ của An thân vương cầm đầu đám quan văn bắt đầu chất vấn an nguy của hoàng đế.
Tiết Tĩnh Xu liên tiếp không trả lời được, không còn cách nào khác đành nói hoàng đế ngủ mê không tỉnh, hơn nữa thái y cũng phải bó tay.
Bách quan liền hỗn loạn một hai ngày rồi dần chia thành các phe, ai cũng có mục đích của riêng mình, ai cũng có quyền lợi của riêng mình, có người thì quan tâm tìm thầy thuốc mong hoàng đế sớm tỉnh lại. Có người thì tính toán hoàng đế đã ngủ mê không tỉnh thì chuyện triều chính phải xử lý thế nào?
Tiết Tĩnh Xu gọi thần y Phan Tế vào trong cung.
Thần y bày tỏ, hoàng đế với thái hoàng thái hậu bà cháu tình thâm, không chịu nổi đả kích thái hoàng thái hậu mất đi nên chỉ sợ sẽ ngủ mãi không tỉnh.
Sau khi bách quan biết được tin thì quan tâm đến một vấn đề nhiều hơn trước một chút, dần dần có một nhóm người muốn đưa An thân vương lên tạm quản lý triều chính.
Tiết Tĩnh Xu lạnh nhạt quan sát hết thảy, lúc không cần túc trực bên linh cữu của thái hoàng thái hậu thì nàng chỉ ngồi yên trong cung Tê Phượng, canh giữ bên người hoàng đế, lặng yên sắm vai một hoàng hậu mờ mịt bất lực.
Bách quan khóc đủ năm ngày thì tự mình tản đi, người trong linh đường ngày càng ít, không ngừng có người cáo bệnh, đến ngày thứ mười thì chỉ còn lại Tiết Tĩnh Xu với Mẫn thân vương.
Tiết Tĩnh Xu nhìn chàng thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia, nhẹ giọng khuyên hắn quay về nghỉ ngơi.
Khuyên mấy lần thì Mẫn thân vương mới chịu cáo lui, trước khi rời đi, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Hoàng tẩu phải bảo trọng thân thể, cẩn thận Bát ca.” Nói xong câu này, hắn vội vàng lui xuống.
Tiết Tĩnh Xu bảo Liễu Nhi đưa mình vào thiên điện nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay An thân vương càng hăng hái, đã không còn che đậy được dã tâm của mình nữa.
Tuy hắn chưa đồng ý đề nghị tạm quản lí triều chính của lũ triều thần nhưng ai có lòng đều có thể nhìn ra hắn rõ ràng muốn nhận lắm nhưng còn giả vờ từ chối, chỉ để lấy cái danh hiền đức mà thôi, chỉ sợ triều thần mời thêm lần nữa là hắn đồng ý ngay.
Liễu Nhi không biết chân tướng nên sau lưng nàng còn khóc mấy lần nhưng trước mặt Tiết Tĩnh Xu nàng ấy không dám biểu lộ ra cái gì vì sợ nàng lo lắng.
Nàng ấy đỡ Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống rồi mang nước canh làm ấm dạ dày lên cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu uống được hai ngụm thì bỏ xuống.
Liễu Nhi đỏ vành mắt nức nở nói: “Nương nương, coi như là vì hoàng tử trong bụng, người hãy dùng nhiều một chút đi.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: “Ta không đói bụng.”
Liễu Nhi còn muốn khuyên nữa thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, rồi rèm cửa độn bông của thiên điện được kéo ra, An thân vương cùng thị vệ của hắn đi vào.
Thị vệ kia đứng sau lưng An vương ngẩng thẳng đầu nhìn về phía Liễu Nhi.
Liễu Nhi nhìn sang chỗ khác, không để ý tới hắn.
An thân vương đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu, chắp tay thi lễ một cái: “Tiểu vương bái kiến hoàng tẩu.”
Tiết Tĩnh Xu không hề để ý tới.
An thân vương cũng không quan tâm, mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Đến khi Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, hắn mới lên tiếng: “Gần đây hoàng tẩu gầy không ít, thật sự khiến người khác đau lòng.”
Tiết Tĩnh Xu không vui nói: “Việc này không liên quan đến An vương, An vương quá phận rồi đấy.”
An thân vương cười cười, “Bây giờ hoàng huynh đã ngủ mãi không tỉnh, thay hắn quản lí triều chính, chăm sóc hoàng tẩu đều là trách nhiệm của ta, sao lại không có quan hệ với ta chứ? Hoàng tẩu xinh đẹp như vậy, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không nỡ để nàng tiều tụy thế.”
“An vương xin tự trọng.” Tiết Tĩnh Xu lạnh lùng nói.
An thân vương nghe xong, chẳng những không thu liễm mà lại càng làm càn vươn tay ra định đụng vào nàng.
Liễu Nhi thấy vậy liền xông lên trước, đẩy tay hắn ra, hung dữ nhìn hắn.
An thân vương không phòng bị, lùi ra sau hai ba bước mới đứng vững, ngẩng đầu lên đang định nổi giận thì thấy đôi mắt hạnh của tiểu mỹ nhân thì hỏa khí tỏa ra, nhíu mày cười nói: “Không hổ là người bên cạnh hoàng tẩu. Chỉ là một nha hoàn mà cũng nóng bỏng xinh đẹp như thế.”
Hắn gật đầu, định bắt lấy Liễu Nhi.
Thị vệ phía sau hắn bỗng tiến lên một bước, ngăn trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Vương gia.”
An thân vương ngừng tay, dường như nhớ ra cái gì, hơi tiếc nuối nói: “Ta nhớ ra rồi, nha đầu này chính là người mà người vừa ý, mà thôi, ta không tranh giành với ngươi.”
Hắn nói xong liền chuyển hướng sang Tiết Tĩnh Xu.
Bỗng Tiết Tĩnh Xu đứng lên, nói: “Mong An vương còn nhớ đây là linh đường của hoàng tổ mẫu, bà đang nhìn chằm chằm vào từng hành động của An vương đấy. Nếu không muốn lão nhân gia bà dưới cửu tuyền được an bình thì vương gia cứ tiếp tục đi.”
Nàng chưa nói xong, đột nhiên An vương cảm thấy bốn phía trở nên âm u lạnh lẽo, sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua.
Đều nói không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nhưng hiển nhiên An vương không phải loại người đó, trong lòng có quỷ nên nhìn cái gì cũng cảm thấy có quỷ.
Đúng lúc có gió lạnh thổi qua, bên tai dường như có ai đang thấp giọng nức nở, nghe như thái hoàng thái hậu đang thì thào, càng khiến hắn lạnh lưng.
Hắn không tự giác lùi một bước, lại nhìn Tiết Tĩnh Xu một cái, không cam lòng lui ra.
Thấy hắn rời đi, Tiết Tĩnh Xu mới nhăn mày, vuốt ve bụng. Mấy ngày nay đều túc trực bên linh cữu của thái hoàng thái hậu, nàng vô cùng mệt nhọc, hôm nay bụng lại không thoải mái.
Liễu Nhi bước lên phía trước đỡ nàng, xoa khóe mắt, mang theo giọng mũi nói: “Nương nương, em đưa người về cung nghỉ ngơi.”
Tiết Tĩnh Xu vỗ tay nàng: “Vừa rồi em bị uất ức rồi. Em đừng lo lắng, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng ta ở cùng hoàng tổ mẫu, mai ta sẽ ngây ngốc trong cung không ra ngoài đâu.”
Cho dù An thân vương gan lớn hơn nữa thì cũng phải e ngại quan Ngự sử, bây giờ hắn còn chưa có can đảm tự tiện xông vào hậu cung đâu, nàng ở trong cung Tê Phượng là khá an toàn rồi.
Liễu Nhi gật đầu, thấy lò sưởi bát bảo trong tay nàng không có than thì cầm lên chuẩn bị đến phòng bên đổi cái khác.
Nàng vừa bước ra khỏi điển liền nghe thấy có người gọi nàng, quay đầu nhìn lại, chính là ca ca Liễu Nghị của nàng.
Nghĩ tới hành động mấy ngày nay của An thân vương, rồi chuyện vừa rồi trong điện, nàng lườm Liễu Nghị một cái, quay đầu định đi tiếp.
Liễu Nghị liền đuổi theo nàng, nhỏ giọng nói: “Bảo nhi, muội đừng khóc.”
Chẳng biết nước mắt xuất hiện trên mặt Liễu Nhi từ lúc nào, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nức nở nói: “Ta ghét huynh lắm!”
Liễu Nghị kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng đi xa.
Quả thật trong cung Tê Phương yên tĩnh hơn nhiều, hoàng đế mê man nằm trên giường phượng, hai mắt nhắm nghiền, không ăn không uống, chỉ có ngực hơi phập phồng chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Mỗi ngày Tiết Tĩnh Xu đều rửa mặt cho hắn, bảo phòng bếp nhỏ làm thức ăn lỏng, từng thìa từng thìa đút cho hoàng đế.
Tuy lúc trước hoàng đế đã bảo nàng lúc hắn mê man thì không cần ăn. Nhưng hơn mười ngày nay, nàng đều cố chấp đút cho hắn, chỉ có lúc này, lòng nàng mới yên ổn được một chút, lúc này nàng mới có thể tự nhủ với mình hoàng đế vẫn còn ổn, tất cả đều trong lòng bàn tay.
Đút cho hoàng đế ăn sáng xong, cung nữ bẩm báo An thân vương trắc phi cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu sửa sang xong mới ra ngoài gặp nàng ta.
Vừa nhìn thấy trang phục trên người Tiết Tĩnh Viện, nàng liền nhíu mày, “Bây giờ vẫn còn quốc tang, cách ăn mặc của trắc phi không hề đúng lúc tí nào.”
Tiết Tĩnh Viện đỡ cái bụng vẫn chưa lộ ra gì đứng giữa điện, không hành lễ mà nhíu mày, tựa hồ vô cùng buồn rầu: “Có lẽ nương nương không biết, chẳng biết da thịt của ta làm sao mà đụng vào bộ đồ tang một cái là bị mẩn hết cả người ngay, vương gia thương tiếc ta nên đặc biệt cho ta phá lệ, xin nương nương thứ tội.”
Tiết Tĩnh Xu lãnh đạm nói: “Thân thể trắc phi được cưng chiều thật, chỉ là thân thể được cưng chiều như vậy có xứng với số mệnh được chiều chuộng không.”
Tiết Tĩnh Viện che miệng cười rộ lên: “Nương nương tin số mệnh sao? Ta cũng không tin. Mười mấy năm trước vị thuật sĩ ngao du bốn phương kia nói Đại tỷ tỷ với nương nương đều có mệnh phượng nhưng xem ra chẳng ai có cả.”
“Ý ngươi là gì?”
Tiết Tĩnh Viện cười lắc đầu, để người hầu hạ đỡ mình ngồi xuống mới lên tiếng: “Việc gì nương nương phải giả vờ hồ đồ, cả triều này ai chẳng biết hoàng đế bệ hạ sẽ ngủ suốt đời không tỉnh, chỉ sợ sẽ đi theo thái hoàng thái hậu thôi, có lẽ mấy ngày nữa, người ngồi trên ngai vàng lại là phu quân của ta rồi.”
Nàng ta nói xong liền quay đầu đánh giá cung điện này: “Cung Tê Phượng này, tê là phượng hoàng. Chờ đến khi vương gia leo lên đại bảo, nương nương cảm thấy mình có tư cách ở trong tòa cung điện này sao?”
Tiết Tĩnh Xu không mặn không nhạt nói: “Ta có tư cách hay không không đến lượt ngươi nói, nhưng ngươi không có tư cách thì có thể khẳng định, cho dù ta không được ở đây thì một trắc phi như người chẳng phải là hy vọng xa vời được nhập chủ vào cung Tê Phượng sao?”
“Ngươi ——” Tiết Tĩnh Viện cắn răng, từ khi gả vào An thân vương, ả hận nhất người khác nhắc tới chuyện ả không phải An vương chính phi. Chỉ kém một chữ mà ả không thể không cúi người xuống, không thể không mỗi lần ở trước mặt Tiếu An Minh, mắt không phải là mắt, mũi không phải là mũi mà là tính tình kiêu căng ngạo mạn.
Tiếu An Minh là chính phi thì sao? Ả mang thai trước, con trai ả sẽ là con trai trưởng, là đứa con đầu tiên của vương gia, dù có con khác cũng không thể so sánh được.
Mà bây giờ Tiết Tĩnh Xu là hoàng hậu thì sao? Sắp không phải nữa rồi. Chờ đến khi vương gia đăng cơ, ít nhất ả cũng được làm quý phi, đợi con ả sinh ra, vị trí hoàng hậu Tiếu An Minh có thể ngồi được hay không còn chưa biết được đâu.
Tòa cung điện này, chiếc ghế của hoàng hậu đều là vật trong lòng bàn tay của ả.
Tiết Tĩnh Xu ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng ta, giội một chậu nước lạnh xuống, “Trời còn chưa tối mà trắc phi đã mơ mộng hão huyền rồi à?”
Tiết Tĩnh Viện đang mơ tưởng đến tương lai tốt đẹp của ả ta thì bị cắt ngang, vừa tức vừa nghiến răng, không thèm giả bộ nữa mà nói thẳng: “Tốt nhất bây giờ Tam tỷ tỷ nên khách khí với ta một chút đi, nếu không về sau chúng ta phong thủy luân lưu chuyển (*), thì đừng trách ta không thủ hạ lưu tình!”
(*) Phong thủy luân lưu chuyển: Chỉ đời người luôn có sự vận động biến hóa, luôn luôn thay đổi.
Tiết Tĩnh Xu đáp lại bằng một cái phất tay, gọi hai cung nhân cường tráng tới, phân phó: “An vương trắc phi bị gió thổi đến hồ đồ rồi, hai người các ngươi còn không mau đỡ nàng ta xuống, nhớ gọi thái y xem bệnh cho nàng.”
“Vâng.” Cung nhân một trái một phải giữ lại Tiết Tĩnh Viện, nửa kéo nửa đỡ nàng ta ra ngoài.
Tiết Tĩnh Viện tức giận giơ chân đạp tay nhưng vẫn chẳng là gì so với cung nhân, nàng ta đành gào lên: “Tiết Tĩnh Xu! Hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào, ngày sau ta sẽ trả gấp mười, gấp trăm lần cho ngươi…”
Thanh âm dần đi xa, Tiết Tĩnh Xu xoa trán.
Tuy đã áp chế được Tiết Tĩnh Viện nhưng trong lòng nàng lại chẳng cảm thấy vui sướng tẹo nào.
Nàng đứng lên, chậm rãi vào trong nội điện, chuẩn bị trò chuyện cùng hoàng đế.
Thần sắc của hoàng đế lúc ngủ không hề khác mấy, trên thực tế, cũng có thể nói là hắn đang ngủ, nhưng làm gì có ai ngủ lâu như vậy chứ?
Tiết Tĩnh Xu sờ cằm hoàng đế, nhẹ nhàng nằm sấp lên, tựa vào lồng ngực hắn, thấp giọng nói: “Diệu ca ca, ta nhớ chàng lắm…”
Mạch nước ngầm ở tiền triều đã bắt đầu khởi động, hậu cung còn tạm thời gió êm sóng lặng nhưng chỉ sợ sẽ bị phá vỡ rất nhanh thôi.
Liễu Nhi cầm hộp cơm, cẩn thận từng li từng tí từ Ngự thiện phòng về cung Tê Phượng, đi được nửa đường, từ xa trông thấy vài bóng người, nàng lập tức cúi đầu né sang một bên.
Nhưng nàng đã muốn tránh mà hết lần này tới lần khác lại có người không muốn vậy.
Tiết Tĩnh Viện mới từ chỗ Đoan thái phi đi ra, thấy cung nữ ở ven đường hơi quen mắt, suy nghĩ lại mới nhớ ra, đây chẳng phải cung nữ bên cạnh hoàng hậu sao?
Trước mắt nàng ta không làm được gì Tiết Tĩnh Xu nhưng chẳng lẽ không đối phó được với một nữ quan nho nhỏ sao?
Nàng ta liếc cung nữ bên cạnh một cái, cung nữ kia lập tức tiến lên một bước, vênh váo tự đắc nói: “Ngươi là ai? Thấy vương phi của chúng ta mà dám không hành lễ?!”
Trong cung thấy quý nhân mà không muốn gặp thì chỉ cần tránh sang một bên là được. Nhưng bây giờ cung nữ này muốn bắt lỗi của nàng thì nàng cũng không làm gì đuộc.
Bây giờ thời buổi rối loạn, bản thân của tiểu thư nhà nàng đã khó bảo toàn, nàng không muốn nhiều chuyện nên đành quỳ xuống thi lễ một cái, “Nô tỳ bái kiến trắc phi nương nương.”
Nàng vừa nói xong liền bị tát một cái.
“Trắc phi là cái để ngươi gọi hay sao? Cung nữ không có quy củ như vậy, ta phải thay hoàng hậu nương nương dạy dỗ thôi, chắc hẳn nương nương sẽ không nói gì đâu. Cho ngươi một cơ hội nữa, nếu còn gọi sai nữa thì đừng trách nương nương của ta tức giận.” Cung nữ vừa đánh xong quơ quơ tay, đắc ý nói.
Tiết Tĩnh Viện đứng một bên, mỉm cười nhìn xem.
Liễu Nhi chỉ thấy gương mặt mình nóng rát, hai chân quỳ trong đống tuyết, tuyết tan ra thấm ướt xiêm y của nàng, khí lạnh như muốn chui vào xương cốt của nàng.
Nàng mím môi nhịn xuống, cung kính nói: “Nô tỳ bái kiến nương nương.”
“Bốp!” Bên má bên kia lại bị tát một cái.
“Không đủ vang dội, chẳng lẽ ngươi không vui vẻ nên mới không cam lòng như thế?”
Liễu Nhi cắn răng, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Nô tỳ bái kiến nương nương!”
“Lớn tiếng như thế làm gì? Trong bụng nương nương đang mang thai hoàng tôn đấy, nhỡ bị ngươi dọa sợ thì ngươi không chịu trách nhiệm được đâu!”
Cung nữ nói xong, định đánh tiếp thì bị người khác chặn lại. Nàng ta quay đầu lại định mắng, thấy rõ là ai tới lập tức ngượng ngùng nở nụ cười, “Thì ra là Liễu thị vệ, cung nữ này không biết tốt xấu dám mạo phạm nương nương nên ta thay nương nương dạy bảo nàng.”
Tiết Tĩnh Viện thấy là thị vệ đắc lực nhất bên người An thân vương cũng mở miệng khách khí hỏi: “Liễu thị vệ có chuyện gì thế?”
Liễu Nghị cúi đầu nói: “Nương nương, vương gia cho mời.”
Tiết Tĩnh Viện vui vẻ ngay lập tức, nhìn Liễu Nhi nhìn một cái. Cung nữ kia lập tức nói: “Nương nương chúng ta đại nhân đại lượng, lần này tạm tha cho ngươi, lần sau mà còn tái phạm thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Nói xong nàng ta xấu hổ liếc Liễu Nghị một cái mới cùng Tiết Tĩnh Viện rời đi.
Không chờ người đi xa, Liễu Nghị đã ngồi xổm xuống, cẩn thận đỡ Liễu Nhi dậy, thấy khuôn mặt sưng phù của nàng thì mắt ánh lên sự hung ác nham hiểm, hắn nhẹ nhàng sờ một cái.
Liễu Nhi kêu đau một tiếng, mắt rưng rưng nhìn hắn.
Liễu Nghị thấp giọng hỏi: “Bảo nhi, có đau không?”
Liễu Nhi không đáp, hỏi lại hắn: “Ca ca, tại sao huynh lại làm việc cho loại người như An thân vương chứ? Tại sao lại nối giáo cho giặc?”
Liễu Nghị trầm mặc không nói.
Liễu Nhi chậm rãi đẩy hắn ra, lau nước mắt, cầm hộp cơm chậm rãi rời đi.
Liễu Nghị đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi của nàng, không tự chủ đuổi theo hai bước, dừng lại lẩm bẩm: “Bảo Bảo đừng khóc, ca ca báo thù cho muội.”
Xế chiếu hôm đó, bỗng ngoài cung truyền đến tin tức, An thân vương trắc phi vô ý rơi xuống nước, bào thai trong bụng khó giữ được.
Thái y còn khẳng định, khí hàn đã xâm nhập vào cơ thể trắc phi nương nương, chỉ sợ ngày sau khó có mang lần nữa được.