Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 5: Ngự ban


Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 5: Ngự ban

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Năm đó Tiết Tĩnh Xu rời nhà lúc bảy tuổi, Tiết Tĩnh Uyển cũng chỉ ba bốn tuổi, là cái đuôi nhỏ suốt ngày đi sau lưng nàng gọi tỷ tỷ. Trong chớp mắt, đứa bé ngày nào đã trở thành đại cô nương, hơn nữa có lẽ đã quên mất nàng.

Tiết Tĩnh Xu im lặng ngồi một bên nhìn Tần thị và con gái nhỏ thân mật với nhau.

Nàng có cảm giác Liễu Nhi đang khẽ đè lên vai nàng nên hơi quay đầu cười trấn an, ý bảo bản thân không sao.

Thật ra nếu nói nàng không để ý việc bị mẹ xa cách thì chính là lừa người.

Lúc trước khi còn nhỏ, vì nhớ người nhà nên nàng từng trốn trong phòng khóc hết bao nhiêu là nước mắt.

Nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, chẳng có ai đón nàng trở về cả. Thư ân cần hỏi thăm mấy ngày một lá dần thành mấy tháng mới có vài lời, tình cảm nóng hổi cũng trở nên nguội lạnh.

Tình cảm giữa người với người đều do sự tiếp xúc lâu ngày mà ra, nàng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ thử; nếu nàng là Tần thị, một bên là đứa con gái mười năm không gặp, một bên là đứa con bà yêu thương nâng niu ở ngay bên cạnh, ai thân ai xa, chẳng phải vừa nhìn là biết ngay sao?

Không cần nói ai khác, chỉ nói chính nàng, Liễu Nhi luôn luôn ở bên nàng, có quan trọng hơn người khác nhiều không?

Nếu vậy thì sao phải bất bình.

Tiết Tĩnh Uyển quấn quýt trong lòng Tần thị làm nũng, Tần thị vỗ lưng nàng rồi nói: “Mau đứng lên đi, tỷ tỷ của con đang nhìn đấy.”

Tiết Tĩnh Uyển nghiêng đầu, trốn trong ngực Tần thị nhìn Tiết Tĩnh Xu, “Tỷ tỷ?”

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: “Muội muội.”

Tiết Tĩnh Uyển đứng thẳng người, tò mò đi đến trước mặt nàng, mở to mắt cẩn thận quan sát nàng một lần.

Tuy nàng đã mười bốn tuổi song có cha mẹ ở bên yêu thương nên mỗi hành động đều khờ khạo ngây ngô, xinh đẹp, ngọt ngào nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra nét trẻ con.

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười mặc kệ nàng đánh giá.

Năm đó khi rời nhà tuổi của nàng cũng không lớn, hơn nữa đã qua rất nhiều năm, hình dáng của em gái trong trí nhớ của nàng chênh lệch quá nhiều. Hôm qua có nhiều người như vậy nhưng nàng cũng không nhận ra em ấy.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy hai chị em có phần giống nhau nhưng Tiết Tĩnh Uyển giống bố còn nàng thì giống mẹ nhiều hơn.

Tiết Tĩnh Uyển nhìn một chút rồi vỗ tay cười hì hì nói: “Mẹ, tỷ thật xinh đẹp! Còn xinh hơn Tứ tỷ nhiều.”

Tần thị kéo nàng lại sau đó vỗ nhẹ: “Con ấy, ngày nào cũng khen tỷ này xinh, tỷ kia đẹp, mình thì ngày nào cũng hoạt bát như vậy, chẳng có dáng vẻ của con gái gì cả.”

Tiết Tĩnh Uyển nghe xong, nàng quơ tay không chịu bỏ qua: “Đều tại mẹ, các tỷ tỷ đều xinh đẹp như vậy, chỉ con có bộ dạng thế này, mẹ bất công!”

Tần thị lắc đầu rồi bật cười nói: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của mẹ.”

Lúc này Tiết Tĩnh Uyển mới vui vẻ ra mặt, chạy đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn nàng.


Tiết Tĩnh Xu nhìn đôi mắt đen láy của muội muội vẫn mang chút hình ảnh năm xưa. Nàng chần chờ một chút rồi chậm rãi cầm tay Tiết Tĩnh Uyển nói: “Uyển Uyển đã lớn rồi.”

Tiết Tĩnh Uyển hào hứng ngay tức khắc, đi tới chiếc ghế bên cạnh nàng, cầm tay nàng lấy làm lạ hỏi: “Tỷ biết rõ ta?”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Khi còn bé chúng ta còn sống chung với nhau đấy.”

Tiết Tĩnh Uyển chống cằm nhíu mày suy nghĩ một chút rồi tiếc nuối nói: “Vậy sao muội không nhớ rõ?”

Tần thị nói: “Lúc đó con còn quá nhỏ thì biết được cái gì.”

Đang nói thì Niệm Hạ lại bước vào truyền lời: “Nhị phu nhân, Lục cô nương đến thỉnh an.”

Tần thị thu lại nụ cười trên mặt nhưng lại giãn ra một cách nhanh chóng: “Mau để nó vào đi, bên ngoài trời lạnh.”

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn về phía bình phong, chỉ thấy nha hoàn dẫn một tiểu cô nương tám, chín tuổi đi đến. Đây chính là Lục cô nương do di nương của cha nàng sinh ra.

Lục cô nương gầy còm ốm yếu, sau khi đi vào cũng không ngẩng đầu sau đó quy củ hành lễ: “Thỉnh an mẫu thân.”

Tần thị khẽ gật đầu để nha hoàn dắt nàng ngồi bên cạnh.

Tiết Tĩnh Uyển thấy Lục cô nương thì lập tức nói: “Mẹ, Lục muội cũng đến rồi, Tứ đệ vẫn còn chưa tới, hôm nay nó lại là người đến muộn nhất!”

Tần thị khẽ sẵng giọng: “Con cho rằng ai cũng lười biếng giống con và Ngọc nhi sao? Hôm qua nó đọc sách tới đêm muộn nên ta cho nó ngủ thêm một chút.”

“Hừ.” Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, nhỏ giọng cáo trạng với Tiết Tĩnh Xu: “Tỷ tỷ, mẹ bất công, chỉ cho tiểu đệ ngủ nướng.”

Tiết Tĩnh Xu cười cười xoa đầu nàng.

Tần thị lập tức trừng mắt nhìn nàng rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nói với Niệm Hạ: “Ngươi đến phòng phía đông xem Tứ thiếu gia đã dậy chưa, đã đến lúc đi thỉnh an lão thái thái rồi.”

“Vâng.” Niệm Hạ vội vàng rời đi.

Không lâu sau, Tiết Ngọc mang theo gã sai vặt đi đến.

Năm nay cậu mới tám tuổi, bình thường trẻ con ở tuổi này rất ham chơi song lại không thể nhìn ra điều đó trên người cậu.

Trông cậu đạo mạo như một vị đại nhân chào Tần thị, bắt chuyện cùng hai vị tỷ tỷ Ngũ cô nương và Lục cô nương.

Tần thị đang định mở miệng thì Tiết Tĩnh Uyển đã giành nói trước: “Đây chính là Tam tỷ tỷ của chúng ta, ngươi còn chưa thấy tỷ ấy đâu.”

Lúc này Tiết Ngọc mới ngạc nhiên nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu. Hai mắt trợn lên, nhìn rồi mới thấy Tiết Tĩnh Uyển với nàng có vài phần giống nhau.

Tiết Tĩnh Xu cũng nhìn cậu, lúc tiểu đệ sinh ra nàng đã rời nhà hai năm, không có duyên thấy nhau, chỉ có thể biết được đôi câu từ thư của nhà. Nghe nói đệ đệ không chỉ lớn lên giống phụ thân mà tính tình cũng rất giống, ngày thường không thích chơi đùa, chỉ thích đọc sách tập viết, tuổi còn nhỏ mà đã đọc sách được ba năm rồi.

Từ trong suy nghĩ trở về thực tại, Tiết Tĩnh Xu nở nụ cười, chủ động nói: “Tứ đệ.”

Mặt Tiết Ngọc ửng đỏ, tựa như người hướng nội, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ khỏe.”


Tần thị nói: “Giờ đã đủ người rồi, có chuyện gì chốc nữa từ từ nói. Bây giờ chúng ta đi thăm bà nội của các con trước đã.”

Nơi Chu lão thái quân ở nằm giữa hậu viện, cách viện phía Tây không xa. Mọi người đi theo Tần thị ra phía sau sân nhỏ, vòng qua mấy cái hành lang gấp khúc, xuyên qua một vườn hoa nhỏ là đến.

Lúc nãy các nàng nán lại ở viện phía Tây quá lâu nên bây giờ bị đến muộn một chút, trong phòng đã truyền đến tiếng nói cười liên tiếp.

Tần thị cùng các nàng trực tiếp đi vào phòng, vừa vào đã nghe thấy một giọng nói: “Hôm nay đệ muội đến chậm rồi.”

Tần thị mỉm cười: “Chúng ta toàn người rảnh rỗi, đương nhiên không bằng chị dâu chịu khó.”

Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong phòng đã có hơn mười phu nhân và các cô nương trẻ tuổi đang ngồi, trừ Chu lão thái quân thì người lớn tuổi nhất là Đại phu nhân và Tam phu nhân. Ngoài ra còn có mấy phu nhân cách ăn mặc rất trẻ, hẳn là nữ quyến của các huynh trưởng, còn lại là các tỷ muội trong phủ.

Tần thị dẫn các nàng chào Chu lão thái quân, đến phiên Tiết Tĩnh Xu thì nàng làm một đại lễ.

Chu lão thái quân gật đầu liên tục, vẻ mặt tươi cười: “Tốt tốt tốt, mau đỡ cô nương đứng lên.”

Tiết Tĩnh Uyển giới thiệu mọi người đang ngồi ở đây với nàng, nàng lại thi lễ với từng người một.

Ngồi vào chỗ của mình xong, Chu lão thái quân hỏi nàng: “Hôm qua ngủ có ngon không? Hạ nhân hầu hạ có chu toàn không? Có gì không hài lòng nhớ nói cho bá nương con, trong viện thiếu cái gì thì bảo Vân Hương đi lấy.”

Bởi vì một mực không muốn ở riêng nên bây giờ trong phủ Đại phu nhân Vương thị quản lí mọi việc.

Tiết Tĩnh Xu gật đầu nói: “Khiến bà nội phí tâm rồi, mọi việc trong viện đều rất tốt. Vân Hương tỷ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng đâu ra đấy rồi ạ.”

Chu lão thái quân liếc nhìn Vân Hương được khen ngợi lại nói: “Nếu đã trở về thì cứ yên tâm mà ở, đừng khách khí. Ta lớn tuổi, người cũng hồ đồ rồi, ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có mấy ngày được sống tốt, mặc sức lừa gạt ta. Con ở bên ngoài sống gian khổ, bị người dưới cắt xén, vậy mà bà nội cũng không biết, khiến con vô cớ phải chịu rất nhiều oan ức, là lỗi của ta!”

Bà nói xong liền lau nước mắt.

Đại phu nhân Vương thị vội nói: “Lão thái thái, không phải lỗi của ngài. Tất cả đều là lỗi của con dâu, là do con ngu dốt không quản nổi để hạ nhân lừa bịp nhiều năm như thế, hại Tam cô nương phải sống cực khổ, thật xin lỗi đệ muội.”

Hai người đau thương buồn bã lau nước mắt. Mọi người vội vàng khuyên giải rồi đưa khăn sang, cũng có người khóc theo, cả căn phòng trở nên vô cùng ầm ĩ náo loạn.

Vất vả lắm mọi chuyện mới ổn lại vì thế Tiết Tĩnh Xu lên tiếng: “Những năm nay cháu sống rất tốt, xin bà nội và bá nương bớt buồn.”

“Ôi chao!” Chu lão thái quân thở dài, “Con là đứa cháu tốt, biết giữ thể diện cho gia tộc. Thế nhưng những người hầu trong phủ lại to gan lớn mật dám lừa chủ tử, thế thì không thể tha cho bọn nó được. Con dâu, ngươi xem thế nào rồi làm đi, phải cho cháu gái của ngươi một công đạo đấy.”

Vương thị hiểu chẳng qua lão thái thái mượn lí do này phát tác lên người bà. Nếu là lúc trước con gái bà còn đang có quyền thế thì chỉ cần ứng phó qua loa một hai câu là được nhưng dưới tình hình bất lợi thế này, bà không thể không nghiến răng đồng ý sau đó cười lớn nói: “Đúng, chốc nữa trở về ta sẽ lôi cái loại không bằng heo chó kia ra khỏi phủ để Tam cô nương hả giận.”

Tiết Tĩnh Xu cũng không cảm thấy vui mừng chỉ gật đầu nói: “Đều do bá nương làm chủ.”

Lúc này Chu lão thái quân mới hớn hở, mọi người lại nói rất nhiều lời may mắn, đến tận tám giờ mới tản đi.

Liễu Nhi đỡ Tiết Tĩnh Xu về Nghênh Xuân viện, Vân Hương quay lại phòng bếp trước giờ ăn trưa.

Không còn người ngoài, Liễu Nhi liền hỏi: “Tiểu thư, Đại phu nhân thật sự không biết chúng ta bị cắt xén đồ sao? Vậy sao tự nhiên bây giờ lại biết?”


Tiết Tĩnh Xu nói: “Bà nói là không biết thì chúng ta cứ coi như bà không biết là được.”

Liễu Nhi đảo mắt, lập tức hiểu ý của nàng liền bĩu môi sau đó mất hứng bảo: “Mỗi năm lấy bao nhiêu đồ của chúng ta, chỉ nói sẽ phạt người khác lại không nói sẽ bổ sung cho chúng ta.”

Tiết Tĩnh Xu trêu cho nàng cười: “Những vật đó lúc trước xem ra là nhiều, rất muốn đòi lại nhưng hôm nay trên tay chúng ta có những hạt ngọc trai quý giá, em còn thấy chúng hiếm có nữa không?”

Liễu Nhi nói: “Sao lại không hiếm chứ? Có rất nhiều bánh hoa quế đó!”

Tiết Tĩnh Xu bật cười: “Xem ra không phải là em tham tiền mà là tham ăn thì có.”

Liễu Nhi cũng không tức giận, ngược lại rất vênh váo, “Tham ăn là có phúc, ăn vào mới có sức.”

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, không nên tranh luận mấy vấn đề hoang đường này với nàng.

Đồ ăn sáng là cháo cá lóc và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo cùng hai miếng bánh ngọt.

Liễu Nhi nhìn, thể loại thức ăn thì nhiều nhưng số lượng lại rất ít. Tiết Tĩnh Xu cho nàng ngồi xuống ăn cùng nhưng nàng không đồng ý, cùng một tiểu nha hoàn đến phòng bếp kiếm đồ ăn.

Ăn xong bữa sáng, Tiết Tĩnh Xu chia phần thưởng vua ban ra làm các phần. Nàng bảo Liễu Nhi và Vân Hương đưa đến các phòng, các viện.

Buổi chiều, có mấy cô nương trong phủ tới kết bạn, thăm hỏi nàng.

Trong phủ có ba lão gia, con cái tổng cộng có bốn thiếu gia, bảy cô nương, trong đó Đại cô nương, Nhị cô nương đã xuất giá, ngoại trừ Tiết Tĩnh Xu thì còn bốn vị cô nương.

Lúc này bốn cô nương còn lại đều đến Nghênh Xuân viện. Dẫn đầu là Tứ cô nương và Ngũ cô nương, hai người khác tuổi còn rất nhỏ, chỉ tám, chín tuổi.

Tứ cô nương này chính là Tứ tỷ trong miệng Tiết Tĩnh Uyển, là con gái của Đại lão gia, tên là Tiết Tĩnh Viện, năm nay mười lăm tuổi, nghe Vân Hương nói, vì Tứ cô nương có dung mạo xinh đẹp, tài văn chương xuất chúng, trong đám con gái nhà quyền quý ở đô thành cũng có chút danh tiếng; lúc mười hai, mười ba tuổi đã có không ít công tử thế gia tới cửa cầu hôn. Nhưng Đại phu nhân không nỡ gả con gái nên giữ lại hai năm, chưa vội gả.

Tiết Tĩnh Xu mời các nàng ngồi xuống, bảo Vân Hương đi rót trà.

Tiết Tĩnh Uyển nhìn ngôi viện hâm mộ nói: “Tam tỷ một mình ở một viện, thật sướng quá đi. Muội cũng muốn, như thế mẹ không thể giục muội rời giường mỗi ngày.”

Thất cô nương nhỏ nhẹ nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ nói không muốn ở cùng Nhị bá nương vậy thì buổi sáng phải dậy sớm hơn, nếu không sẽ bị muộn giờ thỉnh an bá nương đó.”

Tiết Tĩnh Uyển tưởng tượng, thật sự là có việc như vậy, vội vàng khoát tay một cái: “Thế thì thôi đi, ở cùng mẹ cũng rất tốt.”

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười chăm chú nhìn các nàng.

Thất cô nương còn nói: “Tam tỷ tỷ, cảm ơn quà của tỷ, muội rất thích.”

Lục cô nương cũng nhỏ giọng nói theo: “Muội cũng vậy.”

Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng cười nói: “Các muội thích là được rồi, ta ở trong viện quạnh quẽ lắm, thường ngày nếu không có việc gì thì cứ tới đây chơi với tỷ.”

“Tốt quá,” Tiết Tĩnh Uyển nói: “Nơi này của Tam tỷ bí mật, vừa không có người lớn, vừa không cần lo lắng bị bắt bẻ lễ tiết, có thể vui vẻ chơi đùa một chút rồi! Tứ tỷ, tỷ nói có đúng không?”

Từ lúc ngồi xuống Tứ cô nương không nói một tiếng nào, Tiết Tĩnh Xu có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét mình của nàng, đương nhiên nàng ta không phát hiện ra.

Thấy Tiết Tĩnh Uyển nhắc đến mình, Tứ cô nương mới nói: “Chẳng có gì hay cả.”

Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, “Tứ tỷ sống chẳng có ý nghĩa gì cả, ngày nào cũng trốn trong phòng đánh đàn làm thơ, mọi người ngột ngạt sắp chết rồi.”

Khuôn mặt diễm lệ của Tứ cô nương trầm xuống rồi nói: “Giống như ngươi cả ngày chơi bời mới là có ý nghĩa à?”


Tiết Tĩnh Uyển còn chưa cãi lại thì Thất cô nương đã vội nói: “Tứ tỷ đừng giận, muội thấy ý của Ngũ tỷ không phải như vậy đâu, tỷ ấy chỉ hoạt bát thôi. Ngũ tỷ tỷ, tỷ nói có phải không?”

Tiết Tĩnh Uyển quay đầu sang một bên, khẽ hừ một tiếng.

Tứ cô nương mím môi đứng lên đi ra ngoài, “Ta về trước.”

Thất cô nương nhìn hai bên một chút, giải thích với Tiết Tĩnh Xu: “Tam tỷ, hai hôm nay tâm trạng của Tứ tỷ không được tốt…”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu nói: “Tỷ biết rồi, không sao đâu.”

Tiết Tĩnh Uyển thấy mình làm mọi việc trở nên khó coi như vậy thì ngượng ngùng nói: “Tam tỷ, muội không cố ý, ai biết tỷ ấy lại tức giận thế, như ăn phải pháo vậy.”

“Không sao, tâm trạng của Tứ muội không tốt, để nàng yên lặng một mình đi, có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn.”

“Chưa chắc đâu!” Tiết Tĩnh Uyển giống như bị những lời này kích thích, bĩu môi đứng lên, “Chẳng phải nàng ỷ mình lớn lên tốt, có nhiều người yêu thích nên để mắt lên tận đầu sao. Hừ, mệt cho nàng phải nói mình đọc rất nhiều sách, tự cho mình là tài nữ. Đạo lí người giỏi còn có người giỏi hơn còn không hiểu, ta đoán nàng thấy Tam tỷ xinh hơn mình nên mới làm cái vẻ mặt mất hứng đùa nghịch đó!”

“Ngũ tỷ tỷ, đừng nói nữa.” Thất cô nương vội vàng túm lấy tay áo của nàng rồi nhìn ra ngoài viện. Nàng sợ Tứ cô nương chưa đi xa, nghe thấy lời này lại xông ra.

Tiết Tĩnh Uyển lè lưỡi, “Còn lâu ta mới sợ nàng.”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Muội cũng đừng nói nữa, nếu mẹ biết sẽ mắng muội đấy.”

Tiết Tĩnh Uyển nghe vậy mới thu liễm vài phần.

Những ngày sau, mấy vị cô nương đều thường xuyên đến chơi với Tiết Tĩnh Xu, chỉ có Tứ cô nương không đến.

Đảo mắt một cái đã đến mùng tám tháng chạp, sáng sớm hôm đó, sau khi ăn cháo xong, vì không có người đến thăm chơi nên Tiết Tĩnh Xu tựa vào giường đọc sách, Liễu Nhi thì nằm bò lên bàn tính sổ~~ Nàng đã làm một quyển sổ thật, ngày nào cũng lấy đồ trong rương ra đối chiếu mấy lần, mặc dù tính đi tính lại cũng chỉ có từng nấy thứ nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

Hôm nay sau khi kiểm tra xong, nàng lại lôi hành lí mang từ trên núi xuống ra sắp xếp rồi nói: “Tiểu thư, hương liệu chúng ta mang từ trên núi xuống sắp hết rồi.”

Tiết Tĩnh Xu buông sách, “Chúng ta cũng không mang được nhiều lắm, mai điều chế một ít đi.”

“Nhưng những nguyên liệu đó đều không tìm thấy trong phủ ạ.”

Tiết Tĩnh Xu phối hương đều dùng nguyên liệu nàng thu thập từ trên núi.

Tiết Tĩnh Xu nói: “Không sao, chỉ là nguyên liệu bình thường mà thôi, chốc nữa ta viết danh sách bảo Vân Hương sai người đến tiệm thuốc mua là được.”

“Bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy.” Liễu Nhi gật đầu, cũng may những vật kia dễ tìm nếu không nàng sẽ đau lòng muốn chết.

Hai người đang nói thì Vân Hương bỗng thở hồng hộc chạy vào, “Tam cô nương, mau… Công công từ trong cung lại tới nữa, lão thái quân bảo người mau đến tiếp chỉ.”

Tiết Tĩnh Xu lập tức đứng dậy, Liễu Nhi với Vân Hương nhanh nhẹn giúp nàng sửa sang lại quần áo, mặc thêm áo choàng rồi đi đến viện phía trước.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu đoán không biết có phải thái hoàng thái hậu muốn nàng tiến cung trò chuyện nữa không. Nhưng không ngờ khi đến nơi thì thấy người đến lại là Đức Lộc công công bên người hoàng đế.

Những người khác trong nhà cũng vội đi tới, Chu lão thái quân sai người bày án đốt nhang.

Đức công công nói: “Bệ hạ chỉ sai nô tài truyền lời, lão thái quân không cần lễ tiết câu nệ như vậy.”

Chu lão thái quân vẫn cung kính nói: “Không biết chuyện gì đã làm phiền công công?”

Đức công công vẫy vẫy tay, một gã thái giám bưng hộp cơm có ngự ấn trình lên.

“Hôm nay mùng tám tháng chạp, tối hôm qua ngự thiện phòng hầm nhỏ lửa cả đêm mới nấu ra được nồi cháo này. Bệ hạ ăn cảm thấy không tệ nên sai nô tài mang đến cho Tiết cô nương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.