Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 36: Đứng đắn
Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Vì muốn ở ngoài điện lâu một chút nên Tiết Tĩnh Xu đặc biệt gọi tiểu thái giám tới. Bữa tối có những món gì, công dụng là gì, cách làm ra sao đều hỏi qua một lượt, hỏi một mạch khiến cho tiểu thái giám run rẩy mồ hôi đầm đìa.
Nàng cũng phát hiện trong vô tình mình đang làm khó người ta. Tuy mấy thứ này tiểu thái giám đều phải nhớ kỹ trong lòng nhưng có lẽ do từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ hỏi qua, đột nhiên hỏi khiến người khác trở tay không kịp.
Nàng cho tiểu thái giám lui xuống, trong lòng tỉnh táo lại, cảm giác mình tránh né như vậy cũng không phải là phương pháp tốt, ngược lại có lẽ bây giờ hoàng thượng đang cười trộm sau lưng nàng rồi.
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, sai người bày đồ ăn.
Có hoàng thượng ở đây chắc chắn bữa ăn sẽ không tự tại như lúc nàng ăn một mình. Nàng cực kì thích thức ăn chay, thích các loại nấm còn hoàng đế lại sai nữ quan phục vụ gắp cho nàng rất nhiều thịt, thịt gà thịt heo thịt cá. Không những thế, trước khi ăn còn phải uống một chén canh xương.
Bình thường nàng ăn mỗi thứ một miếng là đã no rồi.
Khẩu vị hoàng đế vẫn tốt như trước, hầu hết toàn bộ thức ăn đều vào trong bụng hắn.
Thực ra bởi vì sau khi hoàng đế đăng cơ đã đề ra việc tiết kiệm, giảm mỗi bữa từ sáu mươi tư món xuống còn mười sáu món. Nếu không chỉ sợ dù hắn có thể ăn thì cũng chẳng ăn hết được.
Sau khi ăn xong lại có thêm một chén canh ngọt, hôm nay là canh củ mài nắn ngọt.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hoàng đế, Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ ăn nửa chén canh.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ không tình nguyện của nàng, nói: “Dùng bữa xong không nên ngồi như vậy, nếu không trong bụng sẽ khó tiêu. Hoàng hậu cùng ta đi dạo Ngự hoa viên một chút đi.”
Đương nhiên Tiết Tĩnh Xu đồng ý.
Hai người đi lại đơn giản, không dùng nghi trượng, mặc thường phục cùng vài cung nhân phía sau đi ra khỏi cung Tê Phượng.
Ngự hoa viên cách cung Tê Phượng không xa, đế hậu sóng vai đi ở phía trước, cung nhân giữ một khoảng cách ở phía sau hai người.
Lúc này đã gần tháng ba, là khoảng thời gian cây cối nảy mầm, trăm hoa ra nụ. Cây cỏ trong Ngự hoa viên đã ngủ cả mùa đông, giờ là lúc tràn trề sức sống chuẩn bị khoe sắc.
Hai người bước vào rừng hoa hạnh, hoa điểm trắng đầu cành, gió nhẹ thổi qua khiến khung cảnh tựa như hoa tuyết rơi khắp bầu trời.
Bỗng nhiên hoàng đế chỉ vào một gốc cây già nói: “Nàng xem ấn ký này.”
Tiết Tĩnh Xu cẩn thận tiến lên nhìn một chút, có lẽ do quá lâu nên không còn thấy rõ trên mặt viết chữ gì.
“Chữ phía trên này có ý gì?”
Hoàng thượng nói: “Đây là năm ta tám tuổi đã khắc lên, là chiều cao lúc đó.”
Tiết Tĩnh Xu trầm mặc một chút, độ cao này, không khác chiều cao hiện tại của nàng là mấy.
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Lúc ta tám tuổi lượng cơm ăn bình thường nhiều gấp ba hoàng hậu bây giờ, cho nên mới có thể cao đến mức này.”
Nói tới nói lui vẫn là nói đến sức ăn của nàng cần tăng lên, tiếp theo chắc chắn sẽ là việc tăng thêm đồ ăn cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu không phục nói: “Mười mấy năm qua đi, cây này chắc chắn đã cao lên không ít, vì thế năm đó bệ hạ khắc xuống ấn ký này cũng cùng cao lên. Trên thực tế chiều cao của người năm đó khẳng định thấp hơn so với cái này.”
Hoàng thượng gật đầu tán thành nhưng lại nói: “Bây giờ ta cao hơn hoàng hậu một cái đầu, khoảng hai năm nữa hoàng hậu sẽ không thể cao lên được, tranh thủ bây giờ ăn nhiều một chút có thể thừa dịp cao lên.”
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày: “Bệ hạ là nam tử vóc người cao hơn thiếp cũng là lẽ thường tình. Bệ hạ không biết, chiều cao của thiếp là chiều cao trung bình của một nữ tử, không cao không thấp vô cùng thích hợp.”
Hoàng thượng nói: “Vóc người của ta ở tầm cao của một nam tử, hoàng hậu lại chỉ là tầm trung, thảo nào hai chúng ta không dễ phù hợp.”
“Cái gì phù hợp…” Tiết Tĩnh Xu đang cảm thấy thắc mắc, bỗng nghĩ đến một việc thì thanh âm liền biến mất. Nàng khó tin nhìn hoàng thượng nhưng chỉ nhìn thấy biểu tình của hắn bình thường giống như lời nói không hề có chút thâm ý gì, nhưng trên thực tế lời này rất dễ làm nàng hiểu sai.
Nàng cố gắng bình tĩnh, lại không kiềm được khiến khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu đi ra ngoài, đáng tiếc nàng không phát hiện ra đó là hướng đi sâu vào trong rừng hạnh.
Hoàng đế không nhanh không chậm theo phía sau.
Cung nhân phục vụ phía sau lưỡng lự không biết có nên theo sát phía sau hay không.
Đức công công cân nhắc trong lòng một phen, vẫy tay để mọi người đứng ngoài rừng hạnh canh giữ.
Tiết Tĩnh Xu đi được một lúc thì phát hiện bản thân đi nhầm, tiếng bước chân của hoàng thượng cũng vang lên từ phía sau. Nếu bây giờ nàng quay đầu trở lại chẳng phải để cho hắn cười nhạo sao? Vì vậy đành phải kiên trì đi tiếp.
Mặt trời dần lặn về hướng tây, ánh lửa đỏ thiêu đốt nửa bầu trời.
Tiết Tĩnh Xu vô thức dừng bước, thất thần nhìn về phía hoàng hôn.
Hoàng thượng đi tới phía sau nàng, cùng nàng ngắm nhìn hoàng hôn.
Cảnh đẹp như vậy khiến nàng cũng quên đi cảm giác không tự nhiên ban nãy, thở dài: “Thật đẹp.”
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng, gò má nàng trắng nõn dưới ánh chiều tà, ửng lên sắc đỏ của nắng chiều.
Bỗng nhiên hắn vươn tay, Tiết Tĩnh Xu vô thức tránh né, nghi ngờ nhìn hắn.
Hoàng đế nói:”Trên tóc nàng dính cánh hoa, để ta lấy xuống cho.”
Tiết Tĩnh Xu thoáng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng im.
Lúc hoàng đế cầm cánh hoa xuống, ngón tay tựa hồ lướt qua gò má của nàng nhưng lại giống như vô ý.
Tiết Tĩnh Xu còn chưa kịp để ý hoàng đế đã đưa tay xuống nắm tay nàng một cách tự nhiên, dẫn nàng đi ra ngoài.
“Trời sắp tối rồi, về thôi.”
Nàng cố gắng rút tay về: “Hoàng thượng để cho thiếp tự đi, lôi kéo như vậy không tiện lắm.”
Hoàng đế nói: “Bầu trời tối đen còn đường thì trơn, bên trong rừng đường nhỏ lầy lội khó đi, hoàng hậu cẩn thận không ngã, để ta nắm cho yên tâm.”
Tiết Tĩnh Xu không nói gì chỉ nhìn sắc trời, mặc dù mặt trời đã lặn nhưng cách bầu trời tối đen của hoàng thượng còn xa lắm.
Ở bên ngoài rừng hạnh Đức công công đứng nhìn đế hậu một trước một sau đi vào, lúc đi ra thì lại tay nắm tay, thầm cảm thấy thật may mắn vừa nãy không có đi theo.
Trở lại cung Tê Phượng, nữ quan tới xin chỉ thị nước nóng đã chuẩn bị xong, hoàng hậu có muốn đi tắm ngay lúc này hay không.
Theo bản năng Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn hoàng thượng, thấy hắn đã cầm sách đọc giống như không hề chú ý đến bên này mới nhẹ nhàng gật đầu.
Hai lần trước, sau khi nàng và hoàng thượng sinh hoạt vợ chồng xong chỉ lau người trong thùng tắm. Trên thực tế trong cung Tê Phượng có một hồ tắm lớn hơn một trượng. (*)
(*) 1 trượng = 3,33m
Lúc này hồ đã chứa đầy nước nóng, bởi vì mùa này không có hoa tươi nên trong cung đặc chế hoa khô, sau khi được rải trên mặt nước hoa khô sẽ nở ra và đẹp như hoa tươi bình thường.
Tiết Tĩnh Xu bước vào trong hồ, khoan khoái thở dài một hơi.
Lúc trước tắm rửa cả người đều bủn rủn mỏi mệt, tối hôm qua còn mơ mơ hồ hồ không rõ, đã lâu nàng không được thưởng thức cảm giác thư thái thích ý thế này.
Chỉ là nàng nghĩ hoàng đế vẫn còn ở trong điện thì có chút bất an, luôn cảm thấy hắn sẽ đột nhiên bước vào.
Tuy ở trước mặt nàng, lời nói và hành động của hoàng đế vẫn không có gì khác biệt nhưng không hiểu từ khi nào thì nàng bắt đầu cảm thấy trong lời nói của hắn luôn có thâm ý khác, nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc nhưng chưa chắc hắn đã thực sự như vậy.
Nhưng nàng cũng không có chứng cớ nào, mỗi lần hoài nghi hoàng đế xong lại nghi ngờ có phải do mình nghĩ nhiều?
Giống như vừa rồi trong rừng hạnh nói đến phù hợp nàng lại nghĩ hoàng đế đang ám chỉ chuyện sinh hoạt vợ chồng, bởi vì hình thể khác nhau nên không phù hợp.
Nhưng lí trí lại cảm thấy hoàng đế không thể ở trước mặt mọi người nói những lời như vậy, nhất định là do nàng suy nghĩ nhiều.
Nàng tắm xong liền sai cung nhân đỡ ra ngoài, thấy hoàng đế đang đọc sách, thầm nghĩ quả đúng là do nàng nghĩ nhiều.
Hoàng đế bỗng nhiên thì thầm: “Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi, thị nhi phù khởi kiều vô lực, thuỷ thị tân thừa ân trạch thì.” (*)
Tiết Tĩnh Xu: “….”
Nàng thật sự không nhịn được tiến lên nhìn qua, quyển sách trong tay hoàng đế là một tập thơ, vì vậy trong lòng lại bắt đầu cảm thấy vướng mắc.
Vì tránh cho khỏi phiền lòng, nàng cầm sách y dược né tránh xa xa.
Thế nhưng lúc đi ngủ lại khó tránh khỏi việc nằm cùng nhau.
Ba đêm đầu sau đại hôn đế hậu cần chung giường chung gối, thế nhưng ba ngày sau có thể không cần làm theo yêu cầu, hoàng đế có thể nghỉ ở nơi nào mình muốn.
Một số hoàng hậu không được sủng ái có thể từ đó về sau chỉ có mùng một và mười lăm là được trông thấy hoàng đế.
Ngược lại lúc này không có vấn đề gì bởi hoàng đế xử lí chính vụ xong thì trực tiếp đi tới cung Tê Phượng, sau đó ở cùng hoàng hậu đến tận bây giờ, tất nhiên không có người nào mắt mù đi tới xin chỉ thị đêm nay ngủ tại nơi nào.
Sau khi nằm xuống thì việc đầu tiên hoàng đế làm là ôm lấy hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu đã quen thuộc với cái ôm rắn chắc này, từ lúc đầu vẫn còn cứng ngắc từ chối cho đến bây giờ hoàng đế ôm, nàng sẽ thuận theo dựa vào, thế nhưng cũng chỉ có buổi tối mà thôi.
Chóp mũi nàng ngửi một cái rồi hỏi: “Đêm nay bệ hạ không sai người đốt hương?”
Hoàng đế nói: “Hương đã đốt hết rồi.”
Một lần nữa, Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc với tốc độ của hắn, nàng bất đắc dĩ nói: “Trong rương của thiếp còn một chút, bệ hạ buông ra thiếp sai người đi lấy.”
Hoàng đế không buông tay: “Không cần hương, có hoàng hậu cũng giống như có hương.”
“Hôm nay lúc tắm thiếp dùng hoa khô, sợ rằng mùi hương trên người đã bay hết từ lâu.”
“Không sao.” Hoàng đế nói: “Ta cố gắng ngửi một chút vẫn có thể cảm nhận được.”
Tiết Tĩnh Xu trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được hỏi hắn: “Bệ hạ đang nghiêm túc hay là đang nói đùa vậy?”
Hoàng đế nhìn nàng, vô cùng nghiêm trang nói: “Ta không nói đùa.”
Tiết Tĩnh Xu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn một lúc, ở trong ngực hắn xoay người đưa lưng về phía hắn: “Nếu bệ hạ không cần đốt hương vậy không phải đốt. Chỉ mong tối nay lúc thiếp tỉnh lại bệ hạ đang ngủ chứ không phải vẫn thức như tối hôm qua.”
Hoàng đế đưa tay kéo nàng lại: “Vì sao hoàng hậu muốn đưa lưng về phía ta? Coi như đêm nay khó ngủ như đêm qua cũng không cần phải lo lắng, dù sao tối qua ta cũng có thể ngủ được chỉ là cực khổ cho hoàng hậu.”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong lời này lại quay người như cũ, lần này còn túm lấy ga trải giường khiến cho hoàng đế làm cách nào cũng không kéo nàng lại được.
Nàng quyết định đêm nay không nói với hoàng đế một chữ nào.
Không phải hắn rất đứng đắn rất nghiêm chỉnh không nói giỡn sao?
Vậy nghiêm chỉnh đến cùng, đừng mở miệng nữa.
Hoàng đế nhìn chằm chằm tóc trên đỉnh đầu của nàng hồi lâu, lâu đến mức Tiết Tĩnh Xu nghĩ hắn đã chuẩn bị ngủ rồi thì kết quả hoàng đế chống hai tay ở hai bên người nàng, mượn lực lật cả người vào bên trong rồi cùng nàng mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Tiết Tĩnh Xu: “…”
(*) Đoạn thơ trích trong bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị
Bản phiên âm đoạn trích
Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì
Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi
Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì
Bản dịch thơ
Tiết xuân lạnh, được tắm ở hồ Hoa Thanh
Suối ấm, nước trơn dội trên da trắng mịn như mỡ đông
Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa
Ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua
[Nguồn: thivien]