Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 22: So tài
Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Mấy ngày trôi qua là vào đúng dịp sinh nhật của Nhị phu nhân Tần thị, mặc dù không phải ngày chỉnh thọ (*) nhưng Chu lão thái quân vẫn ra lệnh chuẩn bị tiệc rượu và mời hai tốp hát kịch về mua vui.
(*) Chỉnh thọ: Mừng “ngày sinh nhật chẵn” còn được gọi là mừng “Chỉnh thọ”. Bắt đầu từ tuổi 40, cứ mười năm một, 50 tuổi, 60 tuổi, 70 tuổi, 80 tuổi, 90 tuổi, 100 tuổi cứ thế cao dần đều phải tổ chức một bữa tiệc long trọng ăn mừng. Trước đó đám tiểu bối sẽ đại diễn phát thiệp mời cho các họ hàng.
Trong đại sảnh nhỏ xếp mấy bàn tiệc, nhà thủy tạ phía đối diện đang xướng khúc “Bái Nguyệt ký.”
Đào kép hát réo rắt thảm thiết khiến mấy vị cô nương trẻ tuổi đỏ ửng cả hai mắt, Tiết Tĩnh Uyển không chịu nổi nhắm mắt che lỗ tai lẩm bẩm trong miệng: “Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết…”
Lục cô nương còn nhỏ nên không hiểu rõ ý tứ ly biệt sầu thảm trong lời kịch, thấy tỷ tỷ như vậy nên nghi ngờ nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?”
Ban đầu Tiết Tĩnh Xu có một chút thương cảm nhưng nghe thấy tiếng nói rồi quay lại nhìn thì cười cười nói với Lục, Thất cô nương: “Các muội xem, đây chính là tự lừa dối mình đấy.”
Lục cô nương càng thêm khó hiểu, Thất cô nương lại cười: “Lá gan của Ngũ tỷ tỷ thật nhỏ, có cái này cũng không dám nhìn.”
Tiết Tĩnh Uyển nói: “Đó là do các ngươi xem không hiểu.”
Thất cô nương không phục nói: “Sao lại không hiểu, chẳng phải là Vương thượng thư ghét bỏ người con rể là một tú tài nghèo hèn cổ hủ, muốn chia rẽ con gái và con rể sao. Muội thấy ông ta không sai, nếu muội có con gái cũng không muốn gả nó cho tú tài chịu khổ.”
Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày nghiêm túc nói: “Thế nhưng tú tài và Thụy Lan đã kết tóc phu thê rồi, tình cảm bọn họ tốt như vậy sao cha nàng nỡ đưa nàng cho kẻ khác chứ?”
Thất cô nương lè lưỡi: “Tình cảm tốt cũng không thể ăn được.”
Tiết Tĩnh Uyển không cùng quan điểm với nàng nên đành nói: “Cho nên ta mới bảo muội không hiểu.”
Thất cô nương đảo mắt bỗng nhiên cười nói: “Muội hiểu rồi, Ngũ tỷ tỷ muốn lập gia đình, nếu không thì sao lại cảm động như vậy?”
“Nha đầu thối này dám cười nhạo ta!” Mặt Tiết Tĩnh Uyển đỏ lên, ra vẻ muốn đánh nàng.
Thất cô nương đứng lên chạy về phía bàn của trưởng bối: “Nhị nương cứu con với, Ngũ tỷ tỷ thẹn quá hóa giận muốn đánh người!”
Mấy vị trưởng bối bên kia vốn dĩ đang lau khóe mắt, bị hai người bày trò nên cái gì tức giận, cảm động đều mất hết, Tần thị vội bảo vệ Thất cô nương sau lưng, ngăn Tiết Tĩnh Uyển lại, chỉ vào trán nàng nói: “Con ấy, không có một chút dáng vẻ cô nương, suốt ngày hi hi ha ha nhốn nháo, kể từ ngày hôm nay trở về phòng học quy củ thật tốt cho ta, không có sự cho phép của ta, không ai được cho nó ra ngoài.”
Câu nói cuối cùng là nói cho nha hoàn và bà vú bên cạnh Tiết Tĩnh Uyển nghe.
Mấy người hầu hạ vội cúi đầu đồng ý.
Tiết Tĩnh Uyển mất hứng bĩu môi.
Tam phu nhân Lâm thị kéo Thất cô nương đến bên cạnh mình, không hề thương xót mà trách cứ: “An phận một chút, đừng có gây sự.” Rồi nói với Tần thị: “Tiểu hài tử hoạt bát một chút cũng tốt, việc gì mà tẩu phải hù dọa nó.”
Tần thị sửa sang lại xiêm y cho Tiết Tĩnh Uyển, để cho nàng trở về chỗ ngồi mới quay đầu than thở: “Trong lòng ta có nỗi khổ, muội nói xem nó cũng đã mười lăm tuổi rồi, mấy tháng nữa sẽ đến lễ cập kê vậy mà vẫn cứ như một đứa trẻ không lớn. Cái này biết phải nói thế nào với lão gia đây?”
Lâm thị nhìn về phía bàn của tiểu bối, có ý riêng nói: “Tẩu lại buồn lo vô cớ rồi. Tam cô nương tiến cung rồi thì còn phải sợ muội muội của nàng không tìm được một mối hôn sự tốt sao?”
Tần thị chỉ cười lắc đầu, nhìn thoáng qua bàn bên kia nhưng cũng không nói tiếp.
Bên kia Tiết Tĩnh Uyển vừa trở lại cũng không muốn tiếp tục coi kịch nữa, cuốn lấy Tiết Tĩnh Xu nói: “Tam tỷ tỷ chúng ta ra ngoài đi.”
Đúng lúc Tiết Tĩnh Xu cũng không thích nơi ầm ĩ này nên đi tới bàn trưởng bối cáo lỗi rồi cùng Vân Hương đưa nàng rời đi.
Hai ngày này tuyết không rơi, băng trên mặt đất cũng dần tan, đường mòn hoa viên toàn nước tuyết và bùn đất bị người ta đi lại dẫm đến mức lầy lội không chịu được.
Sợ bị dơ quần áo nên mấy người vào đình tìm chỗ đặt chân.
Tiết Tĩnh Uyển nằm lên lan can của đình nghe ngóng náo nhiệt ở gần đó rồi cảm thán nói: “Tam tỷ tỷ, sau khi tỷ trở về có nhiều việc không giống trước.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn mái hiên đầy tuyết tan sau đó hỏi nàng: “Không giống chỗ nào?”
Tiết Tĩnh Uyển liền giơ ngón tay lên nói cho nàng nghe: “Trước đây sinh nhật của mẹ chỉ bày một bàn tiệc trong viện, Tam nương và Thất muội muội cũng đến ăn mừng còn tổ mẫu cùng lắm chỉ sai người mang lễ vật đến chứ không tổ chức lớn như này. Còn có, trước đây trong phủ đều do Đại nương quản lí nhưng từ hết năm ngoái tổ mẫu đã để cho mẹ đi hỗ trợ, giờ mỗi ngày người đều phải xem sổ sách, nghe quản sự thông báo mọi việc. Không chỉ thế muội còn nghe Tam nương nói nhờ tỷ mà muội sẽ có một mối hôn sự tốt.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu hỏi: “Vậy muội cảm thấy như thế là tốt hay xấu?”
“Muội cũng không biết.” Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày, “Nhưng muội biết những thay đổi này đều do Tam tỷ trở lại, họ đối xử với chúng ta như vậy vì sau này tỷ sẽ là hoàng hậu, các nàng muốn nịnh bợ tỷ. Tam tỷ tỷ, muội thấy không thoải mái vì trước đây khi tỷ ở trên núi, muội và mẹ đều không quan tâm tỷ vậy mà giờ đây lại hưởng lợi từ tỷ, muội không thích như vậy.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười, “Đó cũng chỉ là ý nghĩ của người ta. Bọn họ cho rằng đối xử tốt với muội, cho mẹ quản gia thì về sau ta sẽ nể mặt bọn họ cho họ hưởng lợi nhưng muội nghĩ ta sẽ làm vậy sao?”
Tiết Tĩnh Uyển hơi chần chừ rồi vẫn lắc đầu. Không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy tuy Tam tỷ tỷ đối xử với ai cũng rất hòa thuận nhưng trên thực tế không ai có thể khiến tỷ ấy để bụng, mà tỷ ấy sẽ không phải loại người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: “Uyển Uyển, thực ra cái gì muội cũng hiểu, chỉ là đôi khi không muốn nói không muốn suy nghĩ nhiều mà thôi. Không nói nhiều là chuyện tốt nhưng không suy nghĩ thì chưa chắc. Muội đã lớn rồi, có một số việc phải tự suy nghĩ rõ ràng, phán đoán thị phi.”
Tiết Tĩnh Uyển rầu rĩ nói phải.
Tiết Tĩnh Xu trở về viện Nghênh Xuân, hôm nay Liễu Nhi không đi theo hầu nên thấy nàng về sớm liền hiếu kỳ hỏi: “Ca hát xong rồi ạ?”
“Không phải, là do ta cảm thấy nhức đầu nên về trước.” Tiết Tĩnh Xu ngồi lên giường, lấy khóa ngàn trượng ra hao tâm tổn trí suy nghĩ.
Liễu Nhi thấy nàng chú tâm vào khóa liền không quấy rầy nữa mà quay đầu ra ngoài hỏi Vân Hương quang cảnh náo nhiệt bên kia.
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, lần nào cũng cảm thấy chỉ còn một bước nữa là có thể mở được sau đó lại không thể làm tiếp được khiến nàng không khỏi bị nhụt chí.
Nàng nhìn chiếc hộp nhỏ trên ngăn tủ nhưng đến cùng vẫn không thò tay ra lấy.
Đêm lễ nguyên tiêu ngày đó, bỗng dưng hoàng thượng hỏi nàng đã mở được khóa ngàn trượng hay chưa, nàng đáp chưa thì hai ngày sau vào cung hoàng thượng cho nàng cái hộp này nói mở nó không quá khó, bên trong là phương pháp giải chỉ cần xem vài lần là hiểu.
Vốn Tiết Tĩnh Xu đã định buông tha nhưng nghe hắn nói đơn giản không khó các thứ thì lại cảm thấy không cam lòng. Dường như muốn phân cao thấp nên đến nay vẫn không mở ra xem mà muốn tự mình giải ra.
Ngày tiếp theo nàng tiến cung vấn an thái hoàng thái hậu, ngồi trên kiệu đến phát chán nên đem khóa ngàn trượng theo, nó cũng không quá lớn giấu ở trong tay áo là được.
Thần y Phan Tế vẫn ở trong kinh thành chưa rời đi, sau đó lại xem bệnh cho thái hoàng thái hậu hai lần. Bây giờ thân thể lão nhân gia bà đã tốt hơn, đi đường bình thường không cần người đỡ, trên mặt đã có chút huyết sắc.
Người ngoài không biết nên cho rằng thái hoàng thái hậu chống đỡ được lúc này thì về sau sẽ sống thọ, nhưng Tiết Tĩnh Xu và hoàng thượng lại hiểu rất rõ lão nhân hiền lành sợ là không còn bao lâu nữa.
Theo thường lệ, ăn trưa ở chỗ hoàng thái hậu xong, giúp lão nhân gia an giấc rồi hoàng thượng và Tiết Tĩnh Xu cùng nhau rời đi.
Ra đến bên ngoài cung Trường Nhạc, Tiết Tĩnh Xu chuẩn bị cáo lui thì hoàng thượng lại nói: “Đi cùng ta đến điện Sùng Đức đi, có việc muốn thương lượng với nàng”
Vì vậy hai người cùng đến điện Sùng Đức.
Vừa đến ngoài điện, nội giám tiến lên bẩm báo có vị đại nhân cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn hoàng thượng nói: “Thần nữ đến thiên điện chờ trước.”
Hoàng thượng gật đầu, phân phó Đức Lộc vài câu rồi cất bước rời đi.
Đức Lộc mời Tiết Tĩnh Xu vào thiên điện rồi sai người dâng trà bánh, chỉ vào đĩa bánh long tỉnh hạt sen nói: “Đây là món ăn mới của Ngự thiện phòng, nương nương nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Một miếng bánh ngọt xanh biếc nhưng chỉ ăn một hai miếng là hết, trông khá tinh xảo đáng yêu.
Tiết Tĩnh Xu cầm một miếng bỏ vào miệng thì bánh tan rất nhanh, giữa răng môi tràn ngập mùi trà, nàng tán thưởng nói: “Điểm tâm mới của Ngự thiện phòng rất tinh tế, trà bánh kết hợp, trước đây ta chưa bao giờ thấy.”
Đức Lộc vội vàng tranh công hộ hoàng thượng: “Do bệ hạ hiểu rõ nương nương yêu trà nên đặc biệt phân phó ngự thiện phòng nghiên cứu.”
Tiết Tĩnh Xu cười cười.
Đức công công không nhiều lời lui ra ngoài điện.
Đợi một lúc lâu không thấy hoàng thượng tới, Tiết Tĩnh Xu lại lấy khóa ngàn trượng ra suy nghĩ.
Nàng cúi đầu loay hoay đến nhập thần, không biết bao lâu sau bỗng một tiếng nói vang lên: “Đừng xoay cái đó.”
Hóa ra là hoàng thượng đến.
Tiết Tĩnh Xu đang định đứng dậy thì hoàng thượng nói: “Sao giờ còn chưa mở được? Có phải nàng không xem tấm hướng dẫn kia?”
Nàng dứt khoát đứng dậy hành lễ: “Thần nữ bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng thượng đỡ nàng đứng lên, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải trước đây đã nói không cần hành lễ rồi sao? Nàng quên rồi à?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Lễ không thể bỏ. Không biết hoàng thượng đưa thần nữ đến đây làm gì?”
Hoàng thượng ngồi xuống, cầm cái khóa ngàn trượng trên mặt bàn rồi xoay vài cái tìm được mấu chốt sau đó thành thạo tháo từng cái từng cái ra, vừa tháo vừa nói: “Một bộ khóa ngàn trượng có ba cái, đây là cái đơn giản nhất, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể phát hiện bí quyết. Có lẽ ta đưa cho nàng bản vẽ không đủ chi tiết nên nàng xem không hiểu.”
Tiết Tĩnh Xu mở to mắt nhìn cái khóa ngàn trượng khiến nàng phiền não thật lâu bị hắn dễ dàng gỡ bỏ, tháo ra xong còn xếp một hàng trước mặt nàng.
Hoàng thượng thả cái cuối cùng xuống, nhìn nàng nói: “Cái này không có gì, ta còn hai cái tí nữa đưa cho nàng mang về.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, xác định hắn thật lòng suy nghĩ như vậy chứ không phải có thâm ý gì khác.
Lòng nàng như bị đánh xuống miếng vải bông, mềm nhũn không tiếng động mà cũng không cần đáp lại, thậm chí đối phương còn không biết.
Nàng đành bất đắc dĩ cười cười, khẽ lắc đầu.