Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 20: Cung yến
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Bảy tám ngày sau thân thích lui tới không ngớt, Tiết Tĩnh Xu bình thản ngồi trong viện Nghênh Xuân chép kinh cầu phúc cho thái hoàng thái hậu. Dù nàng không ra ngoài tiếp khách nhưng những người khác cũng chẳng dám ép buộc nàng.
Hai ba ngày nàng lại tiến cung thăm một lần, có lẽ do đơn thuốc của Phan thần y thật sự hiệu quả hoặc lòng thái hoàng thái hậu thoải mái nên thân thể bà ngày càng tốt hơn. Vài ngày sau đã có thể để cung nhân đỡ ra Ngự hoa viên rồi.
Hôm đó khi Tiết Tĩnh Xu tiến cung, thái hoàng thái hậu kéo tay nàng nói: “Nhân dịp gần đây tinh thần ta tốt, trong cung lại quạnh quẽ lâu rồi, tiệc Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng chúng ta làm lớn một chút đi.”
Đương nhiên Tiết Tĩnh Xu gật đầu đồng ý.
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Đừng đắc ý quá sớm, giờ sức khỏe của ta đã không còn như xưa, muốn làm tiệc lớn thì con phải tới giúp ta một tay mới được.”
Tiết Tĩnh Xu liền nói: “Được giúp đỡ hoàng tổ mẫu, Tĩnh Xu cầu còn không được.”
Thái hoàng thái hậu nghe vậy càng vui vẻ phấn chấn không thôi.
Nàng nói chuyện với bà đến trưa, thương lượng các việc vặt trong cung rồi cùng ăn trưa, đến khi thái hoàng thái hậu đã ngủ Tiết Tĩnh Xu mới chuẩn bị xuất cung.
Kiệu mới ra khỏi cung đã bị người ngăn lại.
Tiết Tĩnh Xu kéo rèm lên, thấy là Đức công công liền hỏi: “Công công có việc?”
Đức công công cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ vừa bàn bạc việc nước với các thần công xong, giờ đang ăn cơm trưa nên đặc biệt bảo nô tài mời nương nương di giá.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Phiền công công dẫn đường.”
Nhóm thái giám khiêng kiệu liền chuyển hướng đi về phía điện Sùng Đức.
Lúc Tiết Tĩnh Xu đến thì hoàng đế đã dùng xong bữa trưa, hắn ngồi trước bàn không biết đang nhìn cái gì.
Thấy nàng vào, hoàng đế đứng thẳng người hỏi: “Đã dùng cơm ở chỗ hoàng tổ mẫu rồi à?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Vâng, hôm nay lão nhân gia bà uống hết một bát cháo, thần sắc lại tốt hơn mấy ngày trước nhiều, quả nhiên đơn thuốc của Phan thần y rất hữu hiệu.”
Hoàng đế gật đầu, “Ta nghe hoàng tổ mẫu nói nàng giúp bà tổ chức tiệc Nguyên tiêu?”
“Vâng.” Thật ra nàng biết chứ, thái hoàng thái hậu nói là hỗ trợ nhưng sự thật là bà đang chỉ dạy nàng.
Hoàng đế nói: “Nếu cần gì mà không tìm được ở chỗ hoàng tổ mẫu thì bảo Đức Lộc đi chuẩn bị.”
Tiết Tĩnh Xu đồng ý đáp lại.
“Đến đây nhìn cái này một chút.” Hoàng đế nói.
Tiết Tĩnh Xu chần chừ bước chậm đến trước bàn.
Hoàng đế lại nói: “Đến bên cạnh ta.”
Tiết Tĩnh Xu đành phải đi qua, đứng cách hắn một bước.
Hoàng đế chỉ mấy cuốn tranh trên bàn nói: “Đây là bản vẽ do Lễ bộ trình lên. Đó là các mẫu sẽ được thêu lên quần áo, vốn phải để hoàng tổ mẫu quyết định nhưng sức khỏe của bà không tốt nên đưa đến nơi của trẫm, nàng xem thích cái nào?”
Tiết Tĩnh Xu ngẩn ngơ nhìn chăm chú mấy bức vẽ. Trông thấy tất cả đều là tranh vẽ long phượng trình tường cực kì hân hoan, lại nhớ tới lời hoàng đế mới biết là có ý gì – những bức vẽ này chính là kiểu dáng giường cưới và khăn trùm mà hoàng đế muốn nàng chọn.
(*) Long phượng trình tường là loại tranh vẽ chỉ việc vui mừng, may mắn, có đôi có cặp.
Đột nhiên mặt nàng nóng lên, quay đầu liếc thấy hoàng đế đang nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên là đang đợi nàng quyết định. Nàng đành nhẹ nhàng hít một hơi, ổn định lại tâm trạng, nhìn qua một lần rồi chỉ vào kiểu mẫu đơn giản nói: “Thần nữ thấy… kiểu này không tệ.”
Hoàng đế gật đầu, nói ra ngoài điện: “Đức Lộc.”
Đức công công vội vàng chạy vào, thấy bệ hạ với nương nương đang sóng vai nhau sau ngự án liền cúi thấp đầu giả bộ không biết.
Hoàng đế đưa lại cuốn tranh cho hắn, “Đi truyền lời cho Lễ bộ, tất cả hỉ phục đều thêu theo bản vẽ này.”
Thấy Đức công công đã lui ra, Tiết Tĩnh Xu lưỡng lự nói: “Hoàng thượng, nếu không còn việc gì thì thần nữ cáo lui trước.”
Hoàng đế hỏi: “Hương lần trước nàng đưa ta có còn không?”
“Còn thừa một hộp ạ.” Tiết Tĩnh Xu đáp.
“Vậy thì đưa nốt cho ta đi, chỗ trẫm còn có các loại hương khác, nàng xem có thích hay không thì cầm đi.”
Tiết Tĩnh Xu không nhịn được hỏi: “Hộp kia của ngài đâu?”
Hoàng đế nói: “Đã dùng hết từ lâu rồi.”
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu vô cùng kinh hãi, chỗ hương nàng đưa cho hoàng đế nếu dùng đúng lượng thì có thể dùng trong khoảng hai ba tháng, nhưng đến giờ mới hơn hai mươi ngày mà đã dùng hết rồi?
Nàng hơi lo lắng, suy nghĩ một chút rồi nói khẽ: “Hoàng thượng, dù hương kia không có độc tính nhưng dùng quá nhiều chỉ sợ không tốt cho cơ thể.”
Hoàng đế nói thẳng: “Không sao, không đốt hương thì ban đêm không ngủ được.”
Mi tâm Tiết Tĩnh Xu hơi cau lại, “Thần nữ cả gan khuyên bệ hạ một câu, bệnh mất ngủ của ngài nếu không nhổ tận gốc mà chỉ dựa vào tác động từ bên ngoài thì chỉ nhổ được phần ngọn. Lúc trước thái hoàng thái hậu có nói thái y trong cung không có biện pháp, giờ Phan thần y đang ở trong kinh, không bằng mời hắn xem bệnh cho ngài một chút?”
Hoàng đế không lên tiếng.
Tiết Tĩnh Xu ngập ngừng, không biết có phải lời nói của mình vượt quá phép tắc làm hắn mất hứng hay không.
Cũng may hoàng đế đáp lại rất nhanh: “Ta biết, hai ngày trước hoàng tổ mẫu cũng bảo Phan thần y xem qua cho ta nhưng hắn nói bệnh này chỉ có thể trị phần ngọn, nếu muốn trị tận gốc phải tự xem bản thân.”
Nghe hắn nói vậy Tiết Tĩnh Xu liền hiểu, nghĩ đến chứng bệnh khó ngủ của hoàng đế nguyên nhân không phải trên cơ thể mà do chuyện khác, chỉ là không biết là do đâu.
Nhưng nàng cũng không hỏi mà chỉ nói: “Nếu vậy sau khi về thần nữ sẽ cho người mang hương tới.”
Hoàng đế gật đầu, “Nàng vất vả rồi.”
Hắn sai một tiểu thái giám mang các loại hương tới, có khoảng chừng mười loại để Tiết Tĩnh Xu chọn lựa.
Vốn Tiết Tĩnh Xu không định lấy nhưng đến khi các loại hương được mang lên thì mùi hương lạ lẫm vờn quanh mũi khiến nàng động tâm. Vì vậy lấy từng loại ngửi qua, không ngờ lại chọn được những loại giống với mong muốn trong lòng.
Sau khi về nàng đốt hương lên, một mùi hương trong trẻo thanh khiết tỏa ra. Lúc đầu nồng đậm rồi dần dần chỉ hơi thoang thoảng nhưng mùi thơm vẫn còn nguyên vẹn.
Liễu Nhi hít sâu một hơi, thở dài rồi cảm thán nói: “Thơm quá! Tựa như mùa xuân đến, trăm hoa đua nở vậy.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Mũi của em tinh thật đấy, hương này gọi là Bách hoa yến.”
Con ngươi Liễu Nhi đảo một vòng, rạo rực nói: “Rất nhiều hoa thì gọi là Bách hoa yến. Tiểu thư, chúng ta làm hương rồi đặt tên là Bách thảo hương đi!”
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý nói: “Thế cũng đúng. Liễu Nhi, chỗ hương còn lại đưa cho hoàng thượng thì chúng ta không còn nữa, phải làm thêm thôi.”
Liễu Nhi gật đầu thả hộp hương trong tay xuống, “Hoàng thượng dùng nhanh như thế thì chúng ta phải làm nhiều một chút mới được. Vậy em đi mua hương liệu đã.”
Nàng vừa đi không bao lâu thì Tiết Tĩnh Uyển sưng mặt vội vàng chạy vào, thở hồng hộc không nói một lời.
Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng một cái, ôn hòa nói: “Sao thế? Sao tức giận mà lại trông như bình trà nhỏ thế kia, là ai dám gây sự với Ngũ cô nương của ta nào?”
Tiết Tĩnh Uyển quay đầu nhìn nàng, nhếch miệng, hốc mắt ửng đỏ, “Tam tỷ tỷ, mẹ muốn gả muội cho biểu ca nhưng muội không thích hắn.”
Tiết Tĩnh Xu ngồi thẳng người, “Muội nghe ai nói?”
“Chính miệng mẹ nói, mẹ nói chuyện với bà vú nên muội nghe thấy. Muội không thích biểu ca cũng không thích Trăn biểu tỷ, bọn họ toàn lén cười nhạo muội không có quy củ. Người bên nhà ngoại thật đáng ghét!”
Nhà mẹ đẻ Tần thị thuộc dòng dõi thư hương. Tổ tiên là trạng nguyên, về sau cũng có vài tiến sĩ, là quan văn thị tộc, gia phong nghiêm khắc.
Chỉ là mấy năm gần đây hình như không thêm được lứa nào. Chỉ có anh cả của Tần thị sinh được đứa con gái Tần Trăn Trăn mới mười lăm tuổi, nghe đồn tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Nàng ta cùng Tứ cô nương Tiết phủ các nàng, Nhị cô nương phủ Vĩnh Ninh quận chúa và một vị khác của Thẩm gia khá nổi tiếng được mọi người khen là ung kinh tứ muội (*)
(*) Ung kinh tứ muội: bốn cô gái thành Tây An.
Tiết Tĩnh Xu chẳng có chút ấn tượng gì với Tần Trăn Trăn. Mấy ngày nay khách đến nhà, nàng ta cũng đến cùng mợ, nghe nói còn tới viện Nghênh Xuân tìm nàng nhưng lúc đó nàng đang ở trong cung nên không gặp được.
Thấy mặt Tiết Tĩnh Uyển vô cùng tủi thân, nàng an ủi: “Mẹ chỉ lén nói chuyện thôi chứ chưa thông báo cho mọi người chứng tỏ việc này chưa được quyết định, muội đừng gấp.”
Tiết Tĩnh Uyển giương mắt nhìn nàng, “Thật sao? Nhưng mẹ nói chuyện với bà vú rất nghiêm túc, còn nói sợ gả muội cho người khác sẽ bị bắt nạt nên muốn hợp tác muội với biểu ca. Nhưng mẹ không biết từ bé đến lớn, biểu ca giỏi nhất là việc bắt nạt muội, còn gọi muội là cô nương xấu, nói muội là nha đầu lỗ mãng không có quy củ.”
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy liền nhíu mày, ngẫm lại thì hơi tức giận, uổng công nhà cậu tự xưng là gia phong trong sạch mà lại dạy ra một thằng con trai không biết tôn trọng người khác như vậy.
Nàng biết cậu chỉ có biểu đệ là con trai trưởng nên nuông chiều từ nhỏ, nhưng muội muội nàng cũng được nuông chiều từ bé vậy sao không giống người không có giáo dục như hắn?
Nàng hỏi: “Lúc trước lời hắn chế giễu muội, muội có nói với mẹ không?”
“Không có.” Tiết Tĩnh Uyển lắc đầu, “Trăn biểu tỷ nói trẻ con hay nói đùa, không nhất thiết phải khua chiêng gõ trống nói cho người lớn nghe, ngược lại còn khiến người lớn tức giận.”
Tiết Tĩnh Xu tức đến mức bật cười trước lời tự quyết của cô em họ, nàng chọc chọc đầu Tiết Tĩnh Uyển, hận nàng không biết cãi lại, “Muội ấy, bình thường trong nhà là tiểu bá vương, giờ ra ngoài lại bị mọi người bắt nạt sao có thể nhịn được hả? Giờ muội chỉ cần đi khóc lóc kể lể với mẹ, kể từ đầu đến đuôi hai người kia bắt nạt muội như thế nào cho bà nghe, xem bà đau lòng muội hay là tin hai người họ nói nhảm.”
Tiết Tĩnh Uyển uất ức xoa gáy, “Tam tỷ tỷ, thực sự có tác dụng sao?”
“Hữu dụng hay không chẳng phải muội thử là biết ngay sao?”
Tiết Tĩnh Uyển suy nghĩ một chút rồi rầu rĩ nói: “Thế tí nữa muội đi nói với mẹ.”
Nàng yên lặng trong chốc lát lại hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ nói tại sao con người phải lớn lên? Lúc còn bé thật tốt, chẳng phải quan tâm chuyện gì nhưng lớn hơn thì phải lập gia đình, sinh con, hầu hạ cha mẹ chồng, mệt chết đi được mà những tên nam nhân kia còn muốn nạp thiếp.”
Tiết Tĩnh Xu nhấp một ngụm trà nói: “Vì vậy chúng ta chỉ cần sống tốt là được, cớ gì phải nghĩ quá nhiều mà không có tác dụng? Chuyện lập gia đình không thể tránh được, năm nay muội đã mười lăm rồi, bao nhiêu người ở tuổi này đã làm mẹ.”
“Muội biết mà.” Tiết Tĩnh Uyển gật đầu lại quệt mồm nói: “Muội biết phải lập gia đình nhưng muội không muốn gả cho biểu ca.”
Tiết Tĩnh Xu giật mình nói: “Gần đây thân thể thái hoàng thái hậu chuyển biến tốt đẹp nên có ý định làm tiệc đèn Nguyên tiêu, không bằng đến lúc đó muội đi cùng ta đi?”
Cung yến này vốn để hoàng gia thết đãi thần tử và gia quyến, về sau lại có không ít nam nữ trẻ tuổi ở bữa tiệc thấy nhau hợp mắt, thúc đấy được rất nhiều mối nhân duyên. Từ đó các thanh niên tài tuấn(*), tiểu thư khuê các thường thăm dò nhau ở đây mà hoàng gia cũng vui vẻ thúc đẩy nên hàng năm đều tổ chức một trận lớn.
(*) tài tuấn: người có tài và đẹp trai
Vốn năm nay thân thể thái hoàng thái hậu không khỏe mà hoàng đế chưa tổ chức đại hôn nên ai cũng nghĩ tiệc Nguyên tiêu sẽ không tổ chức, không ít người đã thất vọng, không ngờ thân thể thái hoàng thái hậu lại tốt lên, cung yến lại khua chiêng gõ trống bắt đầu chuẩn bị.
Tiết Tĩnh Uyển nghe xong liền vô cùng vui vẻ nhưng rất nhanh lại chần chừ nói: “Muội có thể đi không? Mấy năm trước phủ chúng ta chỉ có Tứ tỷ được đi.”
“Sao lại không được? Muội không thể thấp kém hơn nàng ta được, trước là do muội chưa đến tuổi, nhất định năm nay thiệp mời từ trong cung sẽ có tên muội, cứ yên tâm chờ đi.”
Tiết Tĩnh Uyển liền vui mừng trở lại, “Thật tốt quá! Tam tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu xẵng giọng: “Không cần cảm ơn ta, chỉ cần muội đừng thút tha thút thít khóc nhè trước mặt ta là được.”
Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt cầm chén trà lên che giấu sự lúng túng, bỗng nàng hít mũi rồi ngạc nhiên nói: “Tam tỷ tỷ, tỷ đang đốt hương gì vậy? Thơm thật đó.”
“Cái này gọi là Bách hoa yến, hôm nay vừa lấy từ trong cung ra.”
Tiết Tĩnh Uyển truy hỏi: “Là hoàng thượng cho tỷ hay thái hoàng thái hậu đưa tỷ?”
Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng hỏi: “Là hoàng thượng đưa nhưng có gì khác nhau đâu?”
“Khác nhiều chứ!” Tiết Tĩnh Uyển nói: “Về sau hoàng thượng với tỷ là vợ chồng, thái hoàng thái hậu là trưởng bối, sao có thể giống nhau được?”
Tiết Tĩnh Xu bật cười: “Toàn là ngụy biện.”
Tiết Tĩnh Uyển xua tay nghiêm túc nói: “Người ta nói thật mà. Tam tỷ tỷ, muội thấy hoàng thượng thường xuyên đưa đồ cho tỷ, hắn đối xử với tỷ tốt như vậy, về sau chắc chắn sẽ không bắt nạt tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, “Chuyện sau này sao đoán đúng được.”
Tiết Tĩnh Uyển đang định nói gì thì đột nhiên nhớ tới chuyện quả thật nếu bàn về việc đàn ông nạp thiếp nhiều thì chẳng phải hoàng đế là người nạp nhiều nhất hay sao? Tất cả các phi tần đều là thiếp của hắn, về sau nếu hắn có người khác thì còn có thể đối tốt với Tam tỷ tỷ như bây giờ sao?”
Nàng không dám khẳng định, cũng không dám suy nghĩ nhiều, nghĩ tới Tam tỷ tỷ sau này, nghĩ tới tương lai không thể nắm chắc của nàng khiến vành mắt nàng lại đỏ lên.
Tiết Tĩnh Xu vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ: “Hôm nay muội làm từ băng tuyết hay sao mà đến chỗ ta rơi nước mắt nhiều đến thế?”
Tiết Tĩnh Uyển chớp mắt mấy cái, nước mắt liền rơi xuống, “Tam tỷ tỷ, về sau hoàng thượng sẽ có rất nhiều phi tử, vậy tỷ phải làm sao bây giờ?”
Tiết Tĩnh Xu sững sờ, nhẹ nhàng kéo nàng qua nói: “Nha đầu ngốc, đây không phải việc đã được định sẵn sao? Còn làm thế nào nữa, bản thân nghĩ đơn giản đi một chút, đừng quá cố chấp là được. Cuộc sống trước kia trải qua như thế nào thì cuộc sống sau này cũng sẽ như vậy.”
Tiết Tĩnh Uyển thút tha thút thít nói: “Nói đã thông suốt là được sao? Nếu không thể thông suốt thì sao đây?”
Tiết Tĩnh Xu lặng đi trong chốc lát rồi nói khẽ: “Nếu không thông suốt được thì cũng phải bảo vệ bản thân, không làm chuyện điên rồ.”
Tiết Tĩnh Uyển cái hiểu cái không, nức nở gật đầu.
Đảo mắt đã đến rằm tháng giêng, mới sáng sớm Tiết Tĩnh Xu đã vào cung cùng thái hoàng thái hậu và Xảo ma ma chỉ huy cung nhân trang trí cung điện tổ chức tiệc, giữa trưa hoàng đế hết bận chính sự liền đến ăn trưa cùng các nàng.
Sắc mặt thái hoàng thái hậu hồng hào, vui vẻ lôi kéo Tiết Tĩnh Xu kể những chuyện đã thuộc trong lòng bàn tay về các bữa tiệc năm xưa đã thúc đẩy được bao nhiêu mối nhân duyên tốt.
Tiết Tĩnh Xu không ngờ cha mẹ nàng cũng nhìn trúng nhau ở bữa tiệc Nguyên tiêu này rồi Tiết gia mới cho người đi kết thân.
Lại nói tiếp, quả thật tình cảm của bọn họ rất tốt, nghe nói lúc vừa kết hôn xong, một người đánh đàn một người vẽ tranh; một người làm thơ một người thêm hương, căn bản trong mắt không hề có người khác, nhất thời trở thành câu chuyện để mọi người ca tụng.
Nhưng mặn nồng cũng dần chuyển sang lạnh nhạt, Tần thị vào cửa ba năm mới sinh ra nàng, ba năm sau sinh hạ Tiết Tĩnh Uyển, lại ba bốn năm nữa trôi qua Tiết gia liền thu xếp cho cha nàng nạp thiếp. Chuyện xưa về tài tử giai nhân liền kết thúc như vậy.
Thái hoàng thái hậu nói một lúc, lại nhìn Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nói: “Không được không được. Xu nhi à, cách ăn mặc của con quá trong trắng thuần khiết, hôm nay lại có nhiều bông hoa tầm tuổi con như vậy, con không thể không bằng bọn họ được. A Xảo, chốc nữa ngươi thay trang phục cho Xu nhi đi.”
Xảo ma ma cười đồng ý.
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: “Hoàng tổ mẫu, con coi như xong rồi. Hôm nay người nổi bật phải là các công tử cô nương trẻ tuổi ấy.”
“Gì,” Thái hoàng thái hậu không đồng ý nói: “Nói gì đấy, bọn nó trẻ tuổi thế con không trẻ tuổi sao? Cái tuổi mười bảy mười tám chính là lúc đánh phấn trang điểm, con đừng ra vẻ lớn hơn bà lão này, hoàng đế ngươi nói có đúng hay không?”
Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Hoàng tổ mẫu nói quá đúng ạ.”
Thái hoàng thái hậu nghe xong lời này không biết lại xúc động gì, càng thêm bất mãn bĩu môi nói: “Lúc nào cũng rất đúng rất đúng rất đúng rất đúng, cái đồ miệng đầu gỗ này, ngươi không thể nói một hai câu dễ nghe sao? Ngươi xem đám công tử ngoài kia đi, ai cũng biết nói lời hoa mỹ để dỗ dành các cô nương vui vẻ, sao ngươi lại không học được chứ?”
Hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu tự dưng gặp nạn, hai người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi âu sầu đồng bệnh tương liên(*).
(*) Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau.
Thái hoàng thái hậu vẫn còn đang quở trách: “Hai người các ngươi quả thật không phải người một nhà cũng vào chung một cửa mà, nhìn dáng vẻ của các ngươi có chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi nào không? Tí nữa A Xảo trang điểm cho Xu nhi, Đức Lộc, ngươi phụ trách phần ăn mặc của hoàng đế, đừng để hắn xấu xí quá làm ta mất mặt.”
Đức công công sợ tai bay vạ gió nên liên tục đáp ứng.
Hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu như đôi chim cút ngoan ngoãn nghe lời khuyên răn, không dám ý kiến gì.
Dùng xong bữa trưa, hoàng đế còn phải quay về xử lí chính vụ, thái hoàng thái hậu giữ Đức Lộc lại nhắn nhủ một lúc lâu mới thả người đi, tiếp theo lại đến lượt Tiết Tĩnh Xu.
Nàng bị thái hoàng thái hậu ra lệnh cưỡng chế an phận ngồi trên ghế, bị Xảo ma ma và hai cung nhân nữa bố trí đầu và mặt, lòng đầy bất đắc dĩ.
Vất vả lắm mới làm xong, nàng chỉ cảm thấy dường như đầu mình nặng đến ngàn cân, suýt chút nữa không đi đường được, cần hai cung nhân đỡ mới có thể thuận lợi đến trước mặt thái hoàng thái hậu.
Xảo ma ma búi cho nàng kiểu phi thiên kế cao ngất, bởi vì chưa kết hôn nên vẫn còn ít tóc thả dưới ót, búi tóc được cố định bằng chiếc trâm phượng ngọc trai khảm hồng ngọc, miệng phượng ngậm một viên hồng bảo thạch hình giọt nước sáng long lanh rủ xuống giữa lông mày nàng, ánh sáng của bảo thạch lóe lên càng tỏa ra vẻ thanh tao thoát tục, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng làm rung động lòng người.
Thái hoàng thái hậu thấy nàng liền gật đầu liên tục nói: “Phải vậy chứ, phải vậy chứ!”
Xảo ma ma cũng ra sức líu lưỡi ca ngợi, “Lúc trước lão nô chỉ thấy nương nương thanh lịch tao nhã nhưng không ngờ trang điểm xong càng khiến người ta đui mù. Lão nô thấy so với màu trắng thanh nhã kia thì màu đỏ tươi rực rỡ hợp với người hơn nhiều.”
“Đúng vậy,” Thái hoàng thái hậu nói: “Chờ con nhập cung thì trừ con ra còn ai dám dùng màu đỏ tươi này chứ? Con không dùng sẽ khiến màu đỏ này bị hoang phí.”
“Đúng thế, đám cung phi kia sao dám dùng chứ.”
Tiết Tĩnh Xu được hai người luân phiên khuyên nhủ nên suy nghĩ dần chuyển sang nếu nàng không dùng màu đỏ diễm lệ này là một sai lầm lớn. Nàng không lay chuyển được thái hoàng thái hậu nên đành phải gật đầu đồng ý, “Đúng như hoàng tổ mẫu nói ạ.”
“Chao ôi, thế này là được rồi.” Thái hoàng thái hậu vừa lòng thỏa mãn, “Con nói được phải làm được, ta sẽ ở đây nhìn xem.”
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ cười khổ.
Ở bên này nàng đã trang điểm xong còn ở bên kia Đức công công đang đau khổ túm lông mày.
Có câu “Trên đầu một câu, phía dưới chạy chân ngắn”. Hôm nay hắn không phải dùng chân chạy nhưng lòng đau đứt cả ruột.
Thái hoàng thái hậu nói đi nói lại hắn phải chuẩn bị trang phục cho bệ hạ thật tốt nhưng dường như lão nhân gia bà đã quên, thường phục hay triều phục của bệ hạ chỉ có hai ba loại, màu sắc thì không vàng cũng là đỏ, đen, trắng, việc này còn khó hơn cả có bột mới gột nên hồ(*), phải làm thế nào hắn mới biến hoàng thượng thành bông hoa được chứ? Huống hồ chính chủ còn không để tâm phối hợp.
(*) Có bột mới gội nên hồ: Cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm. Ví với làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công.
Mắt hắn nhìn đống sổ con của hoàng đế, mặt mày ủ dột nói: “Hoàng thượng, sắp đến giờ rồi.”
Hoàng đế liếc nhìn sắc trời, ngồi vững không động, “Còn sớm.”
Đức công công vội đi nhìn kĩ chiếc chuông rồi nói: “Không còn sớm nữa, sắp đến giờ Thân rồi mà ngài còn chưa thay quần áo.”
(*) Giờ Thân: Từ 15h đến 17h
Hoàng đế không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn.
Đức công công gãi ót, gấp đến độ mồ hôi tuôn rơi, “Cung Trường Nhạc đã sai người đến hỏi rồi ạ.”
Cuối cùng hoàng đế cũng bỏ sổ con xuống liếc hắn một cái mang theo vài phần bất mãn.
Trong lòng Đức công công cũng đau khổ lắm chứ nhưng đành phải chịu áp lực nặng này: “Sáng nay thái hoàng thái hậu đã nói nếu người không làm theo thì tí nữa lão nhân gia bà sẽ mất hứng.”
Phải lôi lệnh bài này ra thì mới có tác dụng. Hoàng đế nhíu mày đi về phía trong điện, Đức công công vội để mấy cung nhân lanh lợi đi vào thay quần áo.
Có lẽ là nhớ kĩ lời thái hoàng thái hậu nói, sợ làm bà không vui thật nên cuối cùng hoàng đế mặc bộ quần áo bình thường không thích mặc màu đỏ bên ngoài thường phục, trên đầu đội cái mão mặc ngọc hình cửu long tranh châu, không nói một lời nào đứng ở đó trông thật phong thần tuấn lãng, uy nghiêm bất phàm.
Đức công công lau trán, nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng không phụ lời nhờ vả của thái hoàng thái hậu, không khiến bà mất mặt rồi.
Rồi hoàng đế đến cung Trường Nhạc mời thái hoàng thái hậu cùng đi, thấy trang phục lộng lẫy giống mình của Tiết Tĩnh Xu, hai người đều không được tự nhiên.
Thái hoàng thái hậu chỉ che miệng cười.
Lúc này đã không còn sớm, đoàn người cùng thái hoàng thái hậu đến bữa tiệc, tất cả mọi người đã tề tụ đầy đủ.
Tiết Tĩnh Xu đỡ thái hoàng thái hậu vào trong điện, hoàng đế đi bên kia, hai hàng người đồng loạt quỳ xuống, chỉ có thể thấy những đỉnh đầu màu đen.
Lần đầu tiên đón nhận cái quỳ của mọi người, dù bọn họ không quỳ với nàng nhưng Tiết Tĩnh Xu cũng phát hiện vài điểm khác thường.
Nàng không nhịn được hơi quay đầu nhìn thái hoàng thái hậu và hoàng đế lại thấy vẻ mặt hai người như bình thường, hành động tự nhiên.
Nàng lại nhìn đám cung nhân hầu hạ đi theo thái hoàng thái hậu, tất cả đều cúi đầu, nhắm mắt, nàng suy nghĩ một chút liền rũ mắt, thu lại tâm tình.
Bên trên xếp hai chiếc bàn nhỏ, thái hoàng thái hậu ngồi chính giữa, bà để Tiết Tĩnh Xu ngồi bên người mình còn hoàng đế ngồi bên tay trái.
Mấy người ngồi vào chỗ của mình xong thì thái giám ty lễ mới hô đứng lên.
Mọi người cùng nói lời cảm ơn rồi đứng dậy trở về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi phía dưới được xếp chỉnh tề thành hai hàng, nam bên trái, nữ bên phải.
Sắp xếp kiểu này khiến bên trái chỉ có vài màu xanh trắng mà bên phải lại là cảnh xuân tươi đẹp muôn hồng nghìn tía, vô cùng tưng bừng.
Vốn bữa tiệc rất náo nhiệt nhưng từ khi hoàng đế và thái hoàng thái hậu bước vào thì yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thái hoàng thái hậu híp mắt nhìn một vòng, điểm tên mấy vị trưởng công chúa và thân vương, hỏi vài câu việc nhà rồi nói vài lời với mấy vị cáo mệnh phu nhân quen mắt, bấy giờ bầu không khí mới dần sôi động hơn.
Nam nữ trẻ tuổi có lá gan lớn vụng trộm ngẩng đầu nhìn về phía trên, Tiết Tĩnh Xu ngồi một bên liền phát hiện rất nhiều tầm mắt rơi trên người nàng, nàng chỉ làm bộ không biết.
Tính ra Tiết Tĩnh Uyển rất gần bên trên, nàng nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được ngẩng đầu cực nhanh liếc qua, thấy rõ người ở trên liền hơi trợn mắt, thở nhẹ một tiếng.
Tứ cô nương Tiết Tĩnh Viện nhíu mày nhìn nàng, bất mãn nói: “Ngươi tưởng đây là ở nhà à mà dám hô to gọi nhỏ?”
Tiết Tĩnh Uyển chẳng hề để ý đến nàng ta, chỉ sững sờ nói: “Tam tỷ tỷ mặc thế này thật xinh đẹp, hoàng đế cũng rất trẻ tuổi, còn đẹp trai hơn Đại ca ca nhiều, hai người họ thật xứng đôi.”
Tiết Tĩnh Viện khịt mũi coi thường lời nàng, “Cũng vì kiến thức của các ngươi hạn hẹp, ngày ngày đem việc di nương sinh treo trên môi, tiêu chuẩn, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười.”
Lúc này Tiết Tĩnh Uyển mới quay đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: “Ngươi nói chuyện thật khó nghe, lúc nào cũng xem thường cái này, khinh thường cái kia, chẳng hiểu ngươi tốt hơn người khác ở điểm nào? Chẳng phải cũng giống chúng ta ngồi ở dưới này sao? Một vùng đen nhánh, nhoáng một cái liền chẳng tìm thấy đâu.”
“Ngươi –” Tiết Tĩnh Viện nổi cáu, người nói vô tâm người nghe hữu ý, vốn Tiết Tĩnh Uyển chỉ tùy ý nói một câu chặn miệng nàng ta nhưng không ngờ lại chạm đúng chỗ đau của Tiết Tĩnh Viện.
Nhớ năm đó khi tỷ tỷ của nàng là thái tử phi, vị trí của nàng chỉ cách chủ vị hai ba bàn, lúc đó có bao nhiêu tiểu thư khuê các hâm mộ nàng, trong tối ngoài sáng nịnh nọt nàng?
Từ khi đại tỷ thất thế, địa vị của nàng ta cũng rơi rớt trầm trọng, đã từng được hưởng quang cảnh nở mày nở mặt, giờ nàng ta lại mờ nhạt trong đám người như vậy, sao nàng ta cam tâm được đây?
Cũng có người thấy rõ dung mạo kinh diễm như vậy của Tiết Tĩnh Xu liền hiểu, trước đây còn có người nghi hoặc vì sao Tiết gia Tam cô nương đột nhiên xuất hiện lại được vua sủng ái, bây giờ đều hiểu rõ.
Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tiết gia có một cô nương xinh đẹp xuất chúng như vậy sao trước đây lại một mực không xuất hiện chứ? Nói là thân thể không tốt cần nghỉ ngơi nhưng giờ xem ra chỉ hơi yếu ớt hơn người thường một chút, làm gì đến nỗi phải rời nhà tĩnh dưỡng?
Chỉ sợ trong đó có không ít ẩn tình.
Đám nam tử trẻ tuổi cả gan nhìn Tiết Tĩnh Xu còn các cô nương thì xấu hổ liếc mắt đưa tình với hoàng đế.
Đương nhiên cũng có người đến tuổi không có ý định trèo cao liền mượn ống tay áo che giấu âm thầm quan sát một số người.
Trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau thì ở ghế phải gần bên trên, một thiếu nữ xinh đẹp đứng dậy đến giữa điện thi lễ một cái, thanh tú động lòng người nói: “Minh nhi có một khúc muốn hiến tặng thái hoàng thái hậu và bệ hạ, nguyện thái hoàng thái hậu an khang trường thọ, phúc vận vô biên.”
Thái hoàng thái hậu nhìn kĩ nàng một chút, cười nói: “Thì ra là Minh nhi, tốt tốt, ngươi có tâm.”
Hoàng đế khẽ gật đầu.
Xảo ma ma thấy dường như Tiết Tĩnh Xu không biết nàng nên nhỏ giọng giải thích: “Đây là Nhị cô nương của phủ Vĩnh Ninh quận chúa, khuê danh là An Minh.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, nhẹ giọng cảm ơn.
Nhưng Tiếu An Minh không hát ngay mà lại nhìn về phía bên trái, dịu dàng nói với nam tử ngồi đầu dãy: “Biểu ca, đệm tiêu cho ta.”
Tiết Tĩnh Xu cũng nhìn sang bên trái, ngồi đầu là một nam tử tuấn mỹ, giữa lông mày có vài phần giống hoàng đế.
Xảo ma ma lại nói: “Đây là An thân vương.”
An khánh vương là con thứ tám của tiên đế, em ruột hoàng đế mà Vĩnh Ninh quận chúa là em họ của tiên đế nên Tiếu An Minh gọi An thân vương là biểu ca cũng không sai. Hơn nữa nghe nói quận chúa cố ý kết thân với An thân vương, nếu chuyện này thành thì hai nhà đã thân lại càng thêm thần, khó trách Tiếu An Minh biểu hiện thân mật công khai trước mặt mọi người như vậy.
An thân vương dung túng biểu muội theo thói quen, chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng rồi để tùy tùng lấy ngọc tiêu ra, đứng dậy đến trước điện, “Tôn nhi bêu xấu rồi.”
Thái hoàng thái hậu cười ha hả nói: “Mau bắt đầu đi, đừng để mọi người đợi lâu.”
Đương nhiên là cả sảnh đường khen ngợi ca khúc đó.
Có Tiếu An Minh mở đầu, sau đó các công tử tiểu thư thế gia khác lên hiến tài, Tiết Tĩnh Viện cũng đánh một khúc đàn cổ.
Bầu không khí trong sảnh vô cùng hòa hợp, bên ngoài hành lang có một chiếc đèn lồng sáng lên, đã là hội đèn lồng Nguyên tiêu thì đương nhiên phải có trò đoán đố đèn, thái hoàng thái hậu đang định sai người mang chiếc đèn đầu tiên vào thì Tiếu An Minh lại đứng lên, nghiêng đầu mở to hai mắt nói: “Đã nghe mỹ danh của Tiết gia Tam cô nương từ lâu, không biết chúng ta có thể được mở mang tầm mắt không?”
Cả bữa tiệc lập tức yên tĩnh lại, vô số con mắt che che giấu giấu qua lại giữa Tiết Tĩnh Xu và Tiếu An Minh, có một số người nhạy cảm lén nhìn thần sắc của hoàng đế.
Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng ta, không biết là nàng thật tâm hay giả ý, quay đầu nhìn thái hoàng thái hậu, đang định mở miệng thì bà lại cười nói: “Mấy hôm nay Xu nhi chăm sóc ta rất vất cả nên ta không nỡ để nàng vừa hát vừa nhảy múa. Yêu cầu của ngươi, ta đành phải bác bỏ rồi.”
Tiếu An Minh chớp mắt vài cái liền bĩu môi nói: “Được rồi, con biết là lão tổ tông thiên vị mà, người ta còn chưa tiến cung đã thành bảo vật trong lòng người rồi, chỉ sợ qua ít ngày nữa, cọng cỏ non bọn con liền bị ngài quên mất thôi.”
Câu nói dí dỏm làm bầu không khí thoải mái hơn, mọi người đều che miệng cười lớn.
Thái hoàng thái hậu sai người mang chiếc đố đèn đầu tiên đến trước mặt hoàng thượng, cười dịu dàng nói: “Hoàng thượng, ngươi làm mẫu cho mọi người trước đi.”
Đức công công bước lên phía trước cao giọng đọc câu hỏi, “Có thể dùng trừ ma, thân tròn như cuốn lụa, đốt lên như tiếng sấm nổ, ngoảnh đầu nhìn thì đã thành tro.”
Thái hoàng thái hậu nghe xong rất vui vẻ, “Cái này đơn giản! Xu nhi, mấy hôm trước chúng ta còn nhắc đến nó có phải không?”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu.
Hoàng đế dùng bút viết hai chữ, Đức công công liếc mắt nhìn rồi đọc to: “Đáp án của bệ hạ là, pháo trúc!”
Thái hoàng thái hậu nói: “Mau đi xem có đúng hay không, nếu đoán sai thì hoàng thượng có thể ném mặt mũi đi rồi.”
Một tiểu thái giám vội chạy ra ngoài, mở chiếc cốc nhỏ trong đèn lồng bằng ngọc lưu ly ra xem rồi chạy vào, “Bẩm thái hoàng thái hậu, hoàng thượng, đáp án đúng là pháo trúc.”
Vì vậy cả điện lại vang lên rất nhiều tiếng ca ngợi.
Đức công công tiến lên nhận chiếc đèn lồng trong tay tiểu thái giám rồi quay lại xin chỉ thị của hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Tặng cho hoàng hậu.”
Mọi người đều nghe thấy rõ ràng lời này nên trong nhất thời quên quy củ nhao nhao ngẩng đầu nhìn.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy cảm ơn.
Thái hoàng thái hậu thỏa mãn gật đầu rồi nói với mọi người bên dưới: “Đèn lồng đã được treo lên, mọi người không cần gò bó, cứ tùy ý là được rồi. Ta mệt nên không ngồi cùng với đám người trẻ tuổi các ngươi nữa.”
Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế đỡ bà rời đi.
Mọi người trong điện thấy nghi trượng đi xa, biết bao người chỉ hận không thể đồng hành.
Rời khỏi điện không xa lắm, thái hoàng thái hậu liền nói: “Để bọn họ đưa ta về là được rồi. Đêm nay trăng đẹp, hoàng thượng cùng Xu nhi đi một chút đi.”
Hoàng đế với Tiết Tĩnh Xu đồng ý, chờ thái hoàng thái hậu rời đi, hoàng đế hỏi: “Đức Lộc, Trích Tinh Lâu đã được quét tước sạch sẽ chưa?”
Đức công công vội nói: “Dạ rồi ạ, sáng nay nô tài đã cho người quét qua.”
Hoàng đế gật đầu, cúi đầu hỏi Tiết Tĩnh Xu: “Trích Tinh Lâu thích hợp ngắm trăng nhất, nàng cùng ta đi xem đi.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu.
Hai cung nhân đi trước cầm đèn, phía sau lại có mấy người cẩn thận đi theo. Cả quãng đường không hề gặp người nào, chẳng bao lâu đã đến trước một tòa nhà cao ngất.
Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn lên, giữa bầu trời xanh thẵm, tòa lầu nhỏ như một cây giáo dài, đâm vào không trung.
Cửa lâu được mở ra, bên trong không hề được trang trí gì. Mà ngay chính giữa căn phòng là cầu thang xoáy bằng gỗ, đi thẳng lên cao.
Đức công công cầm đèn chiếu xuống dưới chân cẩn thận dẫn đường.
Lên tới tầng hai Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện thì ra cả bốn phía đều vững vàng giữa không trung, chỉ có lan can che chắn lại.
Từ đây nhìn ra ngoài thì không thể nhìn được toàn cảnh nội cung, chỉ thấy tiếng cười nói hoan hô từ xa xa thỉnh thoảng lọt vào tai.
Đi thêm một tầng nữa đã có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo, tầm mắt lại rộng hơn trước.
Tiết Tĩnh Xu khẽ thở dốc.
Hoàng đế hỏi nàng: “Có đi được nữa không?”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Có thể đi được một tầng nữa.”
Càng lên trên cầu thang càng chật hẹp, hai người đã không thể đi song song với nhau.
Hoàng đế cầm đèn lồng trên tay Đức công công rồi tự mình đi trước dẫn đường.
Mới leo được lên tầng thứ tư mà Tiết Tĩnh Xu đã thấy chân mình mỏi nhừ rồi.
Nhưng thân thể không khỏe so với phong cảnh nơi cao thì đều không đáng để nhắc tới.
Nàng đứng trước lan can nhìn ra ngoài, cả Đô thành đều ở dưới chân nàng.
Ngày hội Nguyên tiêu, trong ngoài cung đèn đuốc sáng trưng, đèn hoa rực rỡ.
Bầu trời xanh thẫm như rửa cả bầu trời đêm, trăng sáng như chiếc đĩa ngọc treo cao lơ lửng trong không trung.
Bầu trời và nhân gian trông thật giống như đang đoàn viên, như vô cùng đầm ấm.
Tiết Tĩnh Xu càng mê đắm hơn, không tự chủ được nỉ non: “Thật đẹp…”
Bầu trời càng sâu hơn, gió đêm cũng càng lạnh, Tiết Tĩnh Xu bị thổi làm hắt hơi một cái.
Trên thân hai người đều không có áo choàng, hoàng đế liền nói: “Trên này lạnh lắm, đi xuống đi.”
Tiết Tĩnh Xu lưu luyến không rời nhưng nàng cũng không dám đùa giỡn với thân thể nên đành chậm rãi đi về.
Dường như lúc đi xuống còn khó khăn hơn lúc đầu một chút, nơi đây cầu thang hẹp, ánh sáng còn không rõ. Dù tận lực cẩn thận dưới chân nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn bị bước hụt một bước, thân thể liền rơi xuống.