Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 18: Bày tỏ


Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 18: Bày tỏ

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Suy cho cùng thì thái hoàng thái hậu vô cùng yếu ớt nên chẳng bao lâu đã mệt mỏi, hoàng đế cùng Tiết Tĩnh Xu lui ra ngoài điện.

Gió hòa với tuyết tạt vào mặt người tựa như muốn cắt thành từng mảnh.

Tiết Tĩnh Xu kéo chặt áo choàng hơn một chút, đường viền lông của chiếc áo nhẹ nhàng mềm mại ôm lấy cổ nàng mang theo hơi ấm áp.

Đức công công chờ ngoài điện. Sau khi thấy hai người đi ra thì vội dâng lên cho hoàng đế một chiếc lò sưởi nhỏ.

Hoàng đế đưa tay ra nhận rồi quay đầu đưa cho Tiết Tĩnh Xu, “Cầm cho ấm tay.”

Hiển nhiên chiếc lò sưởi này khác hẳn bình thường. Nó nho nhỏ còn không lớn bằng bàn tay hoàng đế, toàn bộ được đúc từ vàng ròng chạm rỗng, bên trên khảm rất nhiều bảo thạch đủ màu, thoạt trông như một quả trứng vàng ngũ sắc tinh xảo.

Tiết Tĩnh Xu chần chừ một chút rồi đưa hai tay ra cầm, “Tạ ơn hoàng thượng.”

Nàng vừa chạm vào quả trứng vàng thì ngay lập tức có một luồng hơi ấm nóng tỏa ra nhưng không hề bị bỏng tay.

Trong lòng nàng vô cùng tò mò nên lặng lẽ cúi đầu quan sát không biết nó nóng lên, phát nhiệt kiểu gì.

Dường như hoàng đế biết rõ nghi ngờ của nàng nên giải thích: “Bên trên viên hồng bảo thạch to nhất là công tắc, ấn vào nó là có thể mở ra. Trong lõi thì nhỏ hơn một chút, chỉ có than lửa ở bên trong.”

Tiết Tĩnh Xu giật mình, thầm khen ngợi người thợ thủ công có ý tưởng khéo léo, tay nghề tinh xảo.

Sau khi Đức công công nhìn thấy động tác của hoàng thượng liền tự phỉ nhổ bản thân đã già nên quá hồ đồ, ngay cả điểm này mà cũng không nhận ra. Giờ đã có hoàng hậu rồi nên có vật gì tốt đương nhiên phải đưa đến tay hoàng hậu trước mới đúng.

Thấy Tiết Tĩnh Xu vô cùng hào hứng say mê chiếc lò sưởi, hắn liền vội vàng tìm cơ hội bù đắp vào sơ suất vừa rồi thế nên ân cần nói: “Lò sưởi Bát Bảo này chính là kiệt tác của Đại tượng sư tiền triều, trong thiên hạ chỉ có một đôi và tất cả đều ở trong cung. Có một cái to hơn một chút thì ở trong cung của thái hoàng thái hậu còn cái này nhỏ hơn, có thể dễ dàng mang bên mình. Lúc sử dụng thì chỉ cần mở công tắc bỏ một cục than ngân sương vào là lò sưởi có thể tỏa nhiệt liên tục trong bốn tiếng đồng hồ.”

Tiết Tĩnh Xu chợt nghĩ đến điều gì thế là vội hỏi: “Là Hoàng kỳ thuật đại sư ư?”

Đức công công nói: “Chính là ông ta.”

Mặt Tiết Tĩnh Xu hiện lên vẻ kích động, thấy hoàng đế nhìn mình liền vụt tắt sau đó chợt nói: “Lúc trước ở trên núi, khi rảnh thì thần nữ có đọc một ít tạp thư. Trong đó có “Ky quan tạp đàm” của Đại tượng sư, thần nữ ngu dốt nên có rất nhiều chỗ chỉ hiểu nửa vời nhưng vẫn vô cùng thán phục ý tưởng khéo léo của đại sư. Bây giờ được tận mắt nhìn thấy tác phẩm của đại sư nên nhất thời phấn khích, xin bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế khẽ gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, lặng im một hồi rồi nói: “Ngươi đi theo ta.”

Tiết Tĩnh Xu không hiểu gì đi theo hắn ra phía sau cung Trường Nhạc, ra đến bên ngoài thì nghi thức hoàng đế cùng nàng ngồi kiệu dừng lại.

Hoàng đế đỡ nàng lên kiệu rồi tự mình ngồi lên kiệu đuổi theo. Đức công công đứng bên cạnh nghi trượng chỉ huy nhóm thái giám nâng về hướng điện Sùng Đức.

Tiết Tĩnh Xu thấy vô cùng lạ lùng. Điện Sùng Đức là điện ngoài, là nơi hoàng đế sinh hoạt hàng ngày cũng như triệu kiến các quan lại. Nữ nhân hậu cung chưa được truyền gọi thì không thể tùy tiện đến gần, bây giờ hoàng đế đưa nàng đi theo để làm gì?

Điện Sùng Đức không phải là một phòng mà là một cung điện chỉnh tề, trong đó chủ điện là Sùng Đức và còn rất nhiều thiên điện nữa.

Tiết Tĩnh Xu xuống kiệu từ ngoài điện rồi cùng hoàng đế vào một thiên điện. Bên trong bày rất nhiều vật quý giá, các ngăn kệ rực rỡ muôn màu như muốn làm lóa mắt mọi người.

Những vật phẩm kia đều không phải trường hợp ngoại lệ, tất cả đều được đúc bằng vàng óng ánh khảm đầy bảo thạch, ánh vàng chiếu khắp phòng khiến căn phòng tràn ngập một loại thưởng thức khó tả.

Tiết Tĩnh Xu đứng trong một nơi toàn là vàng thì vô cùng kinh ngạc sau đó trong lòng khẽ động, nàng giương mắt nhìn về phía hoàng đế, không dám tin nói: “Những thứ này… Đều là tác phẩm của Hoàng kỳ thuật đại sư ạ?”

Hoàng đế gật đầu, cầm con ngựa ở ngăn thứ nhất, thân ngựa vẫn được khắc bằng vàng, đôi mắt lại được khảm bằng hai viên bảo thạch vàng lam. Không biết hoàng đế gẩy ở đâu mà bỗng nhiên con ngựa trên tay hắn đạp vào không trung.


Tiết Tĩnh Xu liền tin ngay lập tức. Kỹ thuật khéo léo như vậy trừ Đại tượng sư thì còn có ai có thể làm ra? Huống hồ phong cách lộng lẫy phú quý này đúng là sở thích của ông ta.

Điều khiến nàng không dám tin là tác phẩm ngàn vàng của Hoàng kỳ thuật rất khó tìm, từ sau khi ông qua đời thì các tác phẩm lại dần biến mất, không biết hoàng đế phải bỏ ra bao lâu mới có thể sưu tầm được một phòng toàn trân phẩm như vậy.

Hoàng đế lại biểu diễn cho nàng xem mấy thứ đồ chơi nhỏ mới lạ như cây quạt giả có cánh quạt quay như thật, xe ngựa nhỏ có thể di chuyển, có thể giải được khóa ngàn trượng, không có cái nào không tinh xảo, không có cái nào không kì diệu.

Tiết Tĩnh Xu tò mò đang định lấy chiếc khóa ngàn trượng chơi thử thì ngoài điện truyền đến tiếng Đức công công thấp giọng báo An thân vương cầu kiến.

Thấy hắn có chính sự, Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Thần nữ xin cáo lui trước.”

Hoàng đế nói: “Bảo hắn vào phòng luận bàn chính sự chờ đi.” Rồi đưa khóa ngàn trượng cho Tiết Tĩnh Xu: “Ngươi mang về mà chơi.”

“Cái này… Thần nữ ngốc nghếch nên sợ làm thế nào cũng không thể giải được.”

“Không sao.” Hoàng đế nói.

Tiết Tĩnh Xu đành phải cầm lấy.

Hoàng đế gật đầu, “Để Đức Lộc tiễn ngươi xuất cung.” Nói xong liền sải bước rời đi.

Mắt thấy hắn sắp rời khỏi điện, Tiết Tĩnh Xu nghĩ tới một chuyện nên vội nói: “Hoàng thượng, không biết bao giờ thần y ở sư môn thần võ Đại tướng quân tới?”

Hoàng đế dừng bước quay lại nhìn nàng: “Buổi sáng nhận được hồi âm thì hắn nói chỉ còn cách kinh thành chưa đến nghìn dặm. Nếu không có trở ngại gì thì có thể đến trước giao thừa.”

Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới yên lòng.

Chân trước hoàng thượng vừa đi thì chân sau Tiết Tĩnh Xu cũng đi ngay theo ra ngoài thiên điện. Xa xa, bên ngoài phòng luận bàn chính sự có một chàng trai trẻ tuổi nhưng không thể thấy rõ tướng mạo, nhìn quần áo phẩm cấp của hắn thì có lẽ là An thân vương trong lời Đức công công vừa nói.

Dường như thấy hắn nhìn về phía bên này, Tiết Tĩnh Xu không dám nhìn nhiều nữa, quay đầu lại nói: “Lại làm phiền công công.”

Đức công công vội nói không dám, tay cung kính cầm một chiếc khay, trong khay đặt một tấm lệnh bài: “Vừa rồi bệ hạ phân phó giao tấm thẻ bài này cho nương nương. Về sau hoàng hậu nương nương muốn ra vào hoàng cung thì không cần truyền gọi nữa.”

Tiết Tĩnh Xu nghe hắn gọi như vậy thì hơi mất tự nhiên nhưng nàng biết sớm muộn gì đó cũng sẽ là thói quen nên không nói nhiều. Điều khiến nàng kinh ngạc là hoàng đế lại cho nàng lệnh bài có thể tự do ra vào cung điện, ý là sau này nếu nàng muốn vào cung thăm thái hoàng thái hậu thì không cần phải dâng thẻ bài chờ truyền gọi mà có thể trực tiếp vào luôn.

Trở lại Tiết phủ, Liễu Nhi thấy chiếc lò sưởi Bát Bảo kia thì cũng thán phục không thôi. Nàng cẩn thận từng li từng tí cầm trên tay quan sát hồi lâu rồi mới chống cằm cảm thán nói: “Tiểu thư, mọi đồ vật trong cung thật kì diệu.”

Tiết Tĩnh Xu thấy mắt nàng xoay tít nhìn chằm chằm chiếc lò sưởi bảo thạch, buồn cười nói: “Là đồ vật trong cung đều rất đáng giá mới đúng chứ?”

Liễu Nhi toét miệng cười, “Vâng vâng.”

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười rồi lại chăm chú nhìn khóa ngàn trượng, lúc trước nàng bảo hoàng đế không giải được không phải khiêm tốn, lúc trước khi đọc tạp thư ở am ni cô thì nàng đọc không hiểu quyển “Ky quan tạp đàm” nhưng vì trên núi có quá ít sách nên không thể không mở ra xem, hiểu được ít hay nhiều thì cũng xem.

Liễu Nhi cũng tò mò tiến lại gần nhìn, thấy đó là một chiếc hộp vuông vức chẳng có gì thú vị liền hỏi: “Tiểu thư, người này cũng thật lãng phí. Sao lại biến khối vàng to như vậy thành thứ xám xịt xấu xí này chứ?”

Tiết Tĩnh Xu không ngẩng đầu, “Chúng ta nói ông ấy lãng phí nhưng có lẽ người ta chẳng thiếu chút vàng bạc này. Bao nhiêu người dâng hàng ngàn thiên kim chỉ mong ông làm cho một tác phẩm đấy.”

Liễu Nhi líu lưỡi, quay ra nhìn, “Bao giờ giàu em cũng sẽ coi tiền là cặn bã như vậy.”

Tiết Tĩnh Xu chỉ cười không nói.

Liễu Nhi lại nói: “À, có một chuyện. Chiều nay em nói chuyện với Vân Hương tỷ tỷ thì ngày xưa có một lệ cũ là khi hết năm thì mỗi phòng, mỗi viện trong phủ sẽ ban thưởng cho hạ nhân. Theo lí mà nói, chúng ta ở chung viện với Nhị phu nhân nhưng giờ lại ở một viện riêng, nhỡ đến lúc đó có người không biết lại tới lấy phần thưởng. Vân Hương tỷ tỷ bảo em hỏi người làm thế nào.”

Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Vậy trước tiên cứ chuẩn bị đi. Dù người khác không đến đòi thì tự chúng ta cũng phải phát vài bao lì xì thuận theo tình hình.”


“Vâng.”

Liễu Nhi đứng dậy mở tủ lấy bạc vụn ra đếm, “Lúc trước em đã hỏi Vân Hương tỷ tỷ, nàng nói nếu không đặt sớm quả tử thì chỉ có thể mua ở cửa hàng nhưng không biết chỗ bạc này của chúng ta có thể mua được bao nhiêu.”

Tiết Tĩnh Xu nhìn lác đác mấy khối bạc vụn nói: “Không phải trong tủ vẫn còn mấy đĩnh vàng à? Em lấy một hai cái ra đổi quả tử thôi, thế là đủ rồi.”

Liễu Nhi trợn mắt nói: “Một đĩnh vàng nặng đến mười lạng, có thể đổi ra một trăm lạng bạc đó, cần gì phải đổi toàn bộ chứ?”

Tiết Tĩnh Xu biết rõ nàng đau lòng, trong lòng cười thầm nói: “Vậy thì không cần đổi toàn bộ đâu, em cắt ra một ít hoặc ra hàng bạc bảo người ta đổi cho.”

Liễu Nhi rầu rĩ đáp, dù thịt đau như cắt nhưng không thể làm mất thể diện của tiểu thư, đành phải lấy vàng từ trong rương ra, đặt vào trong tay sờ soạng, lưu luyến không thôi nói: “Tiểu thư, em đi cùng Vân Hương tỷ tỷ nhé.”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Mang theo hai gia đinh nữa, đi trên đường cẩn thận môt chút.”

“Em biết rồi.”

Đến trước bữa tối Liễu Nhi mới trở về, nhìn không ra tâm trạng sa sút lúc nãy, nàng hào hứng vội vàng lấy bao quả tử ra để trên khay, bưng ra trước mặt Tiết Tĩnh Xu, “Tiểu thư người nhìn xem, mấy quả tử này được làm rất tinh xảo.”

Dù ngoài miệng nói không nỡ đổi nhưng các quả tử nàng mua lại có tỉ lệ không tệ, hiển nhiên là dùng đủ tiền.

Tiết Tĩnh Xu thoáng nhìn qua, trên bàn có khoảng hơn mười quả tử, hơn nửa là bạc, non nửa là vàng, có cái được đúc thành hình hoa mai, khắc chữ Phúc nhỏ, cái thì làm hình bí ngô nhỏ, hoa hướng dương, cái nào cũng vô cùng khéo léo đẹp đẽ khiến người ta yêu thích.

Liễu Nhi nói: “Bạc để thưởng cho những người hầu hạ trong viện còn vàng cho đám thiếu gia, cô nương nhỏ tuổi. Tiểu thư người thấy có được không?”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Em còn suy tính chu đáo hơn ta nhiều.”

Liễu Nhi vui vẻ cười một tiếng nhưng lại ỉu xìu rất nhanh, “Đĩnh vàng kia còn chưa dùng hết nhưng em lại tiêu hết chỗ bạc thừa trên người rồi.”

Tiết Tĩnh Xu an ủi nàng: “Chưa chắc đã phát hết chỗ quả tử này mà. Nếu còn thừa thì cho em cầm hết, huống hồ chúng ta phát cho người ở đây nhưng thể nào chẳng thu được một ít ở chỗ trưởng bối. Em thử tính xem, có khi đến lúc đó chỉ có nhiều hơn chứ chẳng có chuyện ít đi.”

Liễu Nhi lại vui vẻ trở lại.

Ngày thứ hai, Tiết gia mở từ đường quét dọn từ trên xuống dưới, rửa sạch đồ cúng lễ, loay hoay đến mức chân không chạm đến. Người nhàn rỗi nhất có lẽ chính là mấy vị cô nương.

Vì Tần thị đi hỗ trợ Vương thị nên không có ai rảnh quan sát Tiết Tĩnh Uyển. Nàng không có người cưỡng ép, chẳng có gì làm nên dẫn Lục cô nương, Thất cô nương đến viện của Tiết Tĩnh Xu chơi.

Lần này mấy đứa đến còn mang theo bánh ngọt do cậu ruột của Thất cô nương nhờ người gửi đến. Tiểu cô nương không chờ được nên lấy ra cùng các tỷ muội nếm thử.

Nhà mẹ đẻ Tam phu nhân Lâm thị là hoàng thương, cậu của Lâm gia vào Nam ra Bắc nên tầm mắt rộng rãi hơn người bình thường. Thức ăn đưa cho cháu ngoại cũng không hề giống các món ăn thường thấy trong kinh thành. Trong đó có bánh dừa xốp sữa bò, nghe nói là hương vị phía nam, được mọi người khen rất nhiều.

Tiết Tĩnh Uyển ăn một miếng liền hài lòng rồi liên tục nói: “Thất muội muội, lần sau muội về nhà cậu làm khách nhớ mang lên cho ta nữa nha.”

Thất cô nương còn chưa nói gì, Tiết Tĩnh Xu đã nói trước: “Muội là tỷ tỷ lại tranh thức ăn với muội muội mà không thấy xấu hổ à?”

Tiết Tĩnh Uyển cười hì hì, dịu dàng nói: “Nhưng thật sự rất ngon mà. Lục muội muội, muội nói có đúng không?”

Lục cô nương cũng gật đầu theo.

Thất cô nương chớp mắt mấy cái rồi nói: “Ngũ tỷ tỷ, nếu như tỷ còn muốn ăn thì muội có một cách. Trong nhà cậu muội có một biểu ca, năm nay mười một tuổi, Ngũ tỷ tỷ gả Lục muội muội cho hắn làm con dâu nuôi từ bé. Vậy là từ giờ muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiều rồi còn gì.”


Tiết Tĩnh Xu nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn Thất cô nương một cái.

Dù năm nay hai vị cô nương Lục, Thất đều chín tuổi nhưng có lẽ từ trước tới giờ Lục cô nương không được coi trọng nên rất nhát gan, yếu ớt, giờ hơi thả lỏng ra một ít mới có dáng vẻ của một tiểu cô nương.

Mà từ bé, Thất cô nương đã chịu ảnh hưởng từ mẹ nên bình thường cách nói chuyện đều già dặn, lưu loát hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều, có nhiều chuyện tiểu cô nương hiểu rất rõ ràng.

Nhưng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy cho dù hiểu chuyện nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời như vậy, có phải người lớn nói gì mà bị nàng nghe thấy không?

Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lục cô nương. Tóc máu trên mặt tiểu cô nương còn chưa rụng hết, hai gò má của đứa trẻ vô cùng núng nính, mềm mại.

Nếu như thật sự trưởng bối đang tính toán gì đó thì có phải còn quá sớm hay không?

Lục cô nương chưa kịp phản ứng, Tiết Tĩnh Uyển đã kêu lên: “Không được không được! Ta tình nguyện không ăn chứ nhất định không thể lấy Lục muội muội đi đổi.”

Lục cô nương không rõ chuyện gì xảy ra nhưng nghe thấy lời này của nàng thì vô cùng cảm động nhìn nàng: “Ngũ tỷ tỷ…”

Khuôn mặt Tiết Tĩnh Uyển đỏ lên nhưng lại ưỡn ngực rất nhanh: “Muội là muội muội của ta, nhất định ta sẽ che chở cho muội, không cho ai cướp muội đi.”

Thất cô nương nhăn mũi, bất mãn nói: “Ngũ tỷ tỷ, muội chỉ nói đùa một chút thôi mà, tỷ làm như muội là người xấu ấy.”

Lục cô nương nhìn hai người trái phải, bị kẹp ở giữa nên đành cẩn thận hòa giải.

Chờ các nàng về hết rồi, Liễu Nhi mới thu dọn mặt bàn rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, Nhị phu nhân thật sự định kết thân với Lâm gia sao?”

“Em cũng nhìn ra à?” Tiết Tĩnh Xu hỏi lại.

Liễu Nhi nói: “Chẳng qua em cảm thấy, nếu không có ai từng nói điều đó thì Thất cô nương sẽ không tự dưng nói thế.”

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy ngày nay nàng đã nghĩ, vì Đại phòng không có con trai trưởng, Tam phòng lại là thứ xuất, trong bốn vị thiếu gia thì có Tứ đệ là con vợ cả. Nếu nàng không vào cung thì về sau tước vị trong phủ vào tay ai còn rất khó nói, nhưng đợi đến khi nàng làm hoàng hậu thì Đại phòng muốn tranh cũng hữu tâm vô lực(*), cuối cùng có lẽ Nhị phòng sẽ duy trì tước vị.

(*) Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức

Mà đến khi ông nội mất thì nhất định các vị thúc bá sẽ muốn ở riêng.

Trước đây Đại phòng chưởng gia thì ít nhiều cũng lấy được một ít tiền riêng. Tam phòng lại có thân thích là hoàng thương nên không có chuyện thiếu tiền. Phòng có ít của cải nhất là Nhị phòng bọn họ, nếu mẹ muốn tính toán tương lai cho Tứ đệ, muốn đại diện Thừa Ân công phủ thì sẽ tìm cách gả Lục muội muội vào Lâm gia. Từ đó, Tiết phủ không cần lo kiếm sống, Lâm gia lại có Thừa Ân công phủ làm chỗ dựa, người ngoài nhìn vào thì quả thực là vẹn toàn đôi bên.

Càng nghĩ càng thông suốt, nội tâm Tiết Tĩnh Xu càng phức tạp.

Nàng hiểu thứ nữ trong gia đình giàu có không được coi trọng, ngay cả hôn sự cũng là ván bạc của gia tộc.

Nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu nàng không làm hoàng hậu, khả năng kế thừa tước vị của Tứ đệ sẽ nhỏ đi thì có phải Tần thị sẽ không quyết định tương lai của Lục muội muội sớm như vậy?

Nhưng rất nhanh, nàng lại lắc đầu cười khổ, tương lai của mình nàng còn không nắm chắc được thì có tư cách gì để lo lắng cho người khác?

Đảo mắt một cái đã đến hai mươi chín tháng chạp. Trong phủ đã được quét dọn sạch sẽ, các nơi đều đã dán câu đối xuân chúc phúc, chiếc đèn lồng lớn màu đỏ khiến hai con sư tử bằng đá ở ngoài cửa rực rỡ sáng bóng hẳn lên.

Ngay từ sáng sớm, đàn ông trong phủ do Tiết lão thái gia dẫn đầu vào cung chúc mừng.

Thân thể thái hoàng thái hậu không khỏe nên hôm nay và ngày mai các nữ quyến được miễn hành lễ.

Chờ đến khi Tiết lão thái gia trở về thì mọi người theo thứ tự vào nhà thờ bái lễ tổ tiên.

Theo lễ nghi, một đống người vây quanh Tiết lão thái gia và Chu lão thái quân trở về phòng khác. Hai lão nhân gia ngồi vào chỗ của mình, Tiết Đại lão gia dẫn đầu nhóm đàn ông, Đại phu nhân dẫn đầu nhóm nữ quyến tiến lên hành lễ.

Sau khi trở về chỗ thì gia nhân nha hoàn tiến lên bái lạy, Đại phu nhân sai người phát tiền lì xì, nhất thời cả phòng vang lên rất nhiều lời may mắn.

Không lâu sau phòng bếp đến thông báo tiệc đoàn viên đã được dọn lên. Mọi người lại rời phòng khách đi ăn tiệc, cho đến khi Tiết lão thái gia mệt mỏi trở về phòng nghỉ thì mọi người mới lục tục tản đi.


Các phòng đều tự về viện của mình đón giao thừa. Tiết Tĩnh Xu cũng đến viện phía Tây ngồi một lúc, nàng phát cho ba đệ muội một đôi vàng như ý phù hợp với tình tính rồi trở về viện Nghênh Xuân.

Liễu Nhi với Vân Hương tập hợp các hạ nhân cùng một chỗ, mỗi người được phát một đôi quả tử bạc.

Mọi người không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn nên nói lời cảm ơn.

Bên ngoài đèn lồng được treo cao, tiếng pháo trúc vang lên. Tiết Tĩnh Xu để bọn họ ra ngoài chơi cho náo nhiệt, chỉ để lại hai người trông coi nhang đèn.

Liễu Nhi nằm sấp trên bệ cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Hành lang được treo chỉnh tề hai hàng đèn lồng màu đỏ, chiếu lên mặt người ánh hồng hào vui sướng hớn hở.

Nàng không nhịn được thở dài: “Không ngờ năm mới ở dưới chân núi lại náo nhiệt như vậy.

Ở trên núi, chẳng có ai quan tâm năm mới đến, chỉ có sư tỷ Tình Từ thương hai nàng còn nhỏ nên phát cho mỗi người một cái hồng bao.

Nàng vừa than thở thì một ngọn cây trong nội viện hơi rung rung, một vật màu đỏ nhẹ nhàng thong thả bay đến. Liễu Nhi vô thức đưa tay ra đón, cầm trong tay mới cảm nhận được cái nặng của nó, suýt chút nữa đã không cầm nổi.

Đó là chiếc hầu bao thêu, chỉ là khổ hơi to, có lẽ bằng hai bàn tay của nàng. Trông giống hệt chiếc túi vại, đồ bên trong túi nặng trình trịch, không biết chứa cái gì đây.

Nàng không mở ra mà thò đầu qua nhìn về phía bóng đen của cây đại thụ, mở miệng thăm dò nói: “Ngươi là ai? Có còn ở đây không?”

Gió lạnh thổi qua khiến cành cây rung rinh lay động nhưng lại không có ai đáp lời nàng.

Liễu Nhi chờ trong chốc lát rồi đánh bạo chạy ra dưới gốc cây nhìn quanh, mượn ánh đèn lồng màu đỏ, nàng chỉ thấy các cành cây quấn quýt, không một bóng dáng ai.

Lúc này nàng mới chạy về phòng hưng phấn nói: “Tiểu thư, vừa rồi có một người ở trên cây ném cho em cái này.”

Tiết Tĩnh Xu vẫn đang ngồi suy nghĩ về cái khóa ngàn trượng, thấy nàng đi đến liền ngẩng đầu nhìn qua, “Là ai?”

“Em không biết là ai nhưng hắn lại trốn trên cây ấy. Người nói hắn có phải thần võ Đại tướng quân không?”

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, lại hỏi: “Hắn cho em cái gì?”

Tiết Tĩnh Xu đặt chiếc hầu bao lên bàn, đồ bên trong vang lên một tiếng trầm đục, nàng ngạc nhiên nói: “Lúc hầu bao bay đến chỗ em trông nhẹ như bông tuyết, không hề giống như phải mất nhiều sức. Không ngờ thực tế lại nặng như vậy, suýt chút nữa làm gãy tay em. Tiểu thư, người nói cái này xử lí thế nào bây giờ?”

Vốn Tiết Tĩnh Xu không xác định được nhưng nghe nàng nói xong thì đã tin đến tám chín phần, “Chắc đó là hắn rồi, làm gì có ai có công phu tốt như hắn chứ?”

“Sao hắn lại thích leo cây đến thế nhỉ? Trời lạnh như thế, trên cây toàn là tuyết với băng vô cùng trơn trượt, nếu không cẩn thận đạp vào không khí thì chẳng phải sẽ té chổng bốn chân lên trời sao?”

Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Người ta có công phu tốt như vậy, làm gì có chuyện sẩy tay sẩy chân chứ?”

Liễu Nhi dẩu môi tỏ vẻ vẫn không hiểu nhưng nàng cũng không hỏi nữa, nhìn hầu bao trên bàn kích động nói: “Tiểu thư, em có thể mở ra xem không?”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Hắn cho em thì là của em, không cần phải hỏi ta.”

Liễu Nhi lại nói: “Sao tự dưng lại cho em chứ? Nhất định là của tiểu thư rồi.”

Nàng vừa nói vừa cởi hầu bao ra. Bên trong đựng hai thỏi vàng vàng óng, kiểu dáng giống hệt những cái nàng phát cho mọi người, một cái là hoa hải đường, một cái là hoa mai, nó lớn gấp mười lần một quả đấm của Liễu Nhi.

Liễu Nhi kinh hãi há hốc mồm, lắp ba lắp bắp nói: “Á, lớn quá!”

Tiết Tĩnh Xu cũng vô cùng kinh ngạc.

Liễu Nhi nói: “Tiểu thư, hôm nay khi em đi đổi tiền mừng tuổi trong tiệm cũng thấy hai cái này. Đó là đôi lớn nhất trong tiệm, được đặt ngay chính giữa nhà thu hút sự chú ý của mọi người. Em còn hỏi thử chủ quán, hắn nói mỗi cái hai trăm lượng bạc, chẳng phải hai cái là bốn trăm lượng rồi sao!”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Nếu là chúc tết thì cũng quá nhiều rồi. Liễu Nhi, em bảo phải làm gì bây giờ?”

Liễu Nhi lưu luyến nhưng nghĩ đến vị tướng quân kì quái cứ đi leo cây thì sợ gây phiền toái cho tiểu thư, huống hồ lễ vật nặng như vậy quả thật khiến lòng người bất an. Nàng nhìn Tiết Tĩnh Xu rồi thương lượng nói: “Tiểu thư, chờ lần sau gặp mặt thì chúng ta trả cho hắn nhé, còn hôm nay thì cứ để em ôm đi ngủ đi!”

Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Nếu em không bỏ được thì mai chúng ta đi đổi hai cái lớn như vậy cho em ôm đi ngủ.”

Liễu Nhi xua xua tay, “Không cần không cần đâu, bản thân ngủ thì có ý nghĩa gì, hơn nữa lấy được bạc từ chỗ người khác thì mới đáng giá!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.