Đọc truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng – Chương 16: Hoàng hậu
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tác giả có lời muốn nói:
Có mấy cục cưng thắc mắc về vấn đề xưng hô của thái tử phi ở chương trước thì tui cũng có tìm đọc một số tư liệu và nó có nói: Thái tử trước qua đời khi tiên đế vẫn còn sống thì sẽ được hạ táng theo quy cách là thái tử, lấy tên thụy là Hoài Văn. Phụ nữ cũng xưng hô giống trượng phu nên Đại cô nương biến thành Hoài Văn thái tử phi. Sau khi hoàng đế đăng cơ, nếu truy phong thái tử trước là XX hoàng đế thì thái tử phi cũng thành XX hoàng hậu nhưng nếu hoàng đế lòng dạ hẹp hòi thì sẽ không truy phong, thái tử trước vẫn là thái tử và thái tử phi vẫn là thái tử phi. Ví dụ như Minh Thành Tổ Chu Đệ trong lịch sử gọi Lã thái hậu – mẹ ruột của Chu Doãn Văn – là hoàng tẩu Ý Văn thái tử phi. Nếu các cục cưng có tài liệu nào khác thì hãy ném cho tui nhé! Đương nhiên văn án cũng có nói tốt nhất đừng hao tâm tổn trí khảo chứng, coi như tui nói bừa là được rồi.
—–
Chu lão thái quân phản ứng đầu tiên nói: “Thì ra là Thiền nhi trở về. Lăng Hương, còn không mau dọn chỗ cho Đại cô nương?”
Ý bà vẫn xem Tiết Tĩnh Thiền là Đại cô nương của Tiết phủ chứ không coi nàng ta là thái tử phi mà hành lễ với nàng.
Nếu là lúc trước thì ai dám lãnh đạm với nàng ta như vậy chứ. Tiết Tĩnh Thiền cười lạnh trong lòng rồi ánh mắt chuyển đến bàn hậu bối, “Đây chính là Tam muội muội phải không?”
Thấy nàng nhìn mình, Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, “Đại tỷ tỷ khỏe!”
Tiết Tĩnh Thiền tự tiếu phi tiếu(*) nhìn nàng.
(*) Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười
Một thị nữ từ sau lưng nàng tiến lên một bước rồi quát lớn: “Lớn mật! Thấy thái tử phi mà dám không hành lễ!”
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày chưa nói gì thì Tiết Tĩnh Uyển đã nhướn mày nũng nịu: “Ngươi là ai mà dám gọi bậy sủa loạn ở đây? Tỷ muội chúng ta đang nói chuyện mà ngươi dám chõ mồm vào sao?”
Tiết Tĩnh Thiền thu lại nụ cười, nhíu mày không đồng ý nói: “Ngũ muội muội, thân là con gái mà sao vừa mở miệng ra đã nói lời thô tục thế? Một chút quy củ cũng không có.”
“Ngươi –” Tiết Tĩnh Uyển thở hổn hển trừng mắt nhìn nàng ta.
Tiết Tĩnh Xu ngăn nàng lại rồi cười nhạt nói: “Hôm nay làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là Tứ muội muội muốn dạy Ngũ muội quy củ, giờ lại đến Đại tỷ tỷ nói tỷ muội chúng ta không hiểu quy củ. Được thôi, nếu Đại tỷ tỷ đã nói vậy thì muội cũng có vài câu muốn nói. Không sai, muội lớn lên từ am ni cô nên quả thực quy củ không tốt bằng Đại tỷ tỷ và Tứ muội muội. Dù không hiểu nhưng ta cũng biết Đại tỷ tỷ là chính phi của thái tử trước. Thái tử mất sớm nên tiên hoàng ban thưởng tên thụy Hoài Văn, đương nhiên Đại tỷ tỷ cũng muốn được gọi là Hoài Văn thái tử phi. Nhưng lúc nãy, ta nghe rõ ràng chỉ có mỗi vị cung nữ quyền lực bên cạnh tỷ này gọi tỷ là thái tử phi. Xin hỏi hiện nay, kim thượng chưa có con lại không có thái tử thì lấy đâu ra thái tử phi? Ta khuyên Đại tỷ tỷ đừng vội dạy người khác quy củ, trước tiên hãy quản lý tốt hạ nhân bên cạnh mình đi đã. Nếu không bị người ngoài nghe thấy lại nghĩ Tiết gia chúng ta có tâm tư không tốt, nếu thật vậy thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được đâu.”
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: “Đúng vậy, muội cũng nghe thấy!”
Lục cô nương ngồi ở một bên cũng gật đầu theo, Tiết Tĩnh Uyển thấy vậy thì vui vẻ xoa đầu nàng. Giờ nàng mới phát hiện ngày thường tỷ muội tuy ghét nhau nhưng đến thời khắc mấu chốt phải là tỷ muội thân thiết mới đồng lòng.
Thị nữ kia sợ hãi rồi lúng túng nhìn Tiết Tĩnh Thiền.
Tiết Tĩnh Uyển nghĩ đến điều gì đó liền vội nói: “Với lại Tam tỷ tỷ đã là hoàng hậu do chính hoàng thượng phong rồi. Thánh chỉ đã sớm ban xuống, nói đến chuyện hành lễ thì ai dập dầu với ai còn chưa biết đâu đấy.”
Trên mặt Tiết Tĩnh Thiền không còn chút ý cười nào nữa, mặt trầm như nước.
Ở phía bên kia bình phong, Tiết lão thái gia bất mãn ho một tiếng.
Chu lão thái quân liếc Đại phu nhân Vương thị, Vương thị vội vàng đứng lên, tươi cười sắp xếp: “Đều là tỷ muội trong nhà cả, cần gì nghi thức xã giao chứ? Đều là do tiểu nha đầu này tư tung tự tác, còn không mau lui xuống nhận phạt?!”
Khuôn mặt thị nữ kia trắng bệch, cúi đầu vội vàng lui ra.
Vương thị lại nói: “Hôm nay là gia yến mà, Thiền nhi trở về thì đương nhiên lấy thân phận Tiết gia Đại cô nương rồi. Tỷ muội các ngươi chỉ cần gọi nàng Đại tỷ là được. Thiền nhi, con nói có đúng không?”
Tiết Tĩnh Thiền nở một nụ cười, “Mẹ nói phải ạ.”
Vương thị lại hỏi Tiết Tĩnh Xu, “Tam cô nương thấy thế nào?”
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: “Đại nương là trưởng bối, đương nhiên là phải nghe người rồi.”
Vương thị thở phào nhẹ nhõm vội sai người dọn chỗ cho Tiết Tĩnh Thiền, sắp xếp cho cô nương ngồi ở đầu bàn lớn, mấy người còn lại chuyển chỗ ngồi theo thứ tự.
Tiết Tĩnh Thiền thấy Tiết Tĩnh Xu điềm nhiên như không nên trong tâm càng không cam lòng, “Không ngờ khi còn bé Tam muội muội ít nói vậy mà giờ lại nhanh mồm nhanh miệng thế.”
“Đại tỷ tỷ quá khen.” Tiết Tĩnh Xu thản nhiên nói.
Tứ cô nương ngồi bên cạnh nàng bĩu môi, nhìn bát món xào tám loại (八珍烩) thì con ngươi lập tức xoay chuyển. Nàng lấy đũa gắp một miếng thịt cua viên nhưng viên thịt lại quá trơn, chiếc đũa trên tay nàng lung lay sắp rơi, viên thịt suýt lọt vào trong chén lại bất thình lình lăn sang một bên rơi vào chiếc váy lụa xanh biếc của Tiết Tĩnh Xu.
“A.” Tứ cô nương vội nói, “Tam tỷ tỷ thật xin lỗi, là do muội bị trượt tay.”
Tiết Tĩnh Uyển lớn tiếng nói: “Gì mà trượt tay chứ, ta thấy ngươi cố ý thì có.”
Tiết Tĩnh Xu xua tay, “Uyển Uyển, không cần la to như vậy. Tứ muội muội không giống chúng ta, nàng vô cùng hiểu quy củ nên sao có thể cố ý làm ra chuyện vụng về như vậy.”
Tiết Tĩnh Uyển chớp mắt mấy cái liền hiểu ý nàng, lập tức che miệng cười nói: “Đúng vậy, sao Tứ tỷ tỷ lại ngu như thế được chứ.”
Tứ cô nương tức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể phản bác.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy đến trước bàn trưởng bối thi lễ: “Tôn nữ không cẩn thận làm bẩn quần áo nên cần lui xuống thay quần áo. Xin bà và mọi người thứ lỗi.”
Chu lão thái quân bất mãn nhìn Vương thị một cái rồi quay đầu lại ân cần nói: “Đi nhanh về nhanh, trời tối đường trơn, hạ nhân phải cẩn thận một chút.”
Trở lại viện Nghênh Xuân, Liễu Nhi tìm bộ quần áo sạch sẽ thay cho Tiết Tĩnh Xu, “Tiểu thư, chúng ta quay lại đó tiếp sao?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, thoải mái nằm trên giường êm, “Em đi truyền lời với Vân Hương nói người ta không khỏe nên không đi nữa.”
Liễu Nhi thông báo với Vân Hương xong rồi tiến lên nói: “Không đi cũng tốt, chỉ ăn một bữa cơm mà cũng phải tốn lời như vậy, ăn vào cũng chẳng bù hết cho những lời nói ra.”
Tiết Tĩnh Xu cười cười.
Liễu Nhi lại nói: “Tiểu thư, người nói Đại cô nương nghĩ gì vậy? Lão thái gia có mời nàng đâu, nếu là em thì em sẽ chẳng tới, mất mặt lắm.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, “Lòng người phức tạp lắm, làm sao chúng ta đoán được. Nhưng ta lại cảm thấy với tính tình của nàng thì dù trong tâm không cam lòng nhưng cũng không đến mức lỗ mãng như vậy, chuyện ngày hôm nay có lẽ là nàng cố ý làm vậy.”
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: “Vì sao ạ?”
“Ta cũng không biết nữa.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, “Không thể không đề phòng người khác, điểm ấy ta vẫn hiểu được.”
Liễu Nhi đi tới ngồi bên người nàng, kéo tay nàng lắc lắc rồi nói khẽ: “Tiểu thư, người có hận nàng ta không?”
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ, “Cớ gì phải phí tâm vì nàng?”
Lúc trước Tiết gia đưa nàng đi, đối với nàng mà nói thì chưa chắc đó đã là chuyện xấu. Nếu nàng lớn lên ở Tiết phủ thì tình cảm với họ rất sâu đậm vậy sau này sẽ không tránh được chuyện bị bọn họ mưu lợi, làm ra chuyện trái với lương tâm.
Hiện tại thì không phải lo những chuyện này nữa rồi. Nàng chẳng có bao nhiêu tình cảm với người của Tiết phủ, không có yêu cũng không có hận, bởi vậy cũng sẽ không phải lo lắng quá nhiều.
Liễu Nhi may mắn nói: “Vậy là tốt rồi. Em nhớ sư tỷ Tĩnh Từ đã từng nói, yêu và hận trên thế gian này đều là đao cùn tra tấn con người. Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng dùng đao cùn tra tấn bản thân mình đó. Em nghe thôi đã đau chết đi được.”
Tiết Tĩnh Xu cười nhìn nàng, “Hẳn là yêu và hận, em có hiểu không?”
Liễu Nhi bĩu môi, “Giờ em không hiểu nhưng không chừng về sau sẽ hiểu.”
Tiết Tĩnh Xu chỉ cười.
Liễu Nhi vuốt bụng, thắt bụng như có chuyện lạ nói: “Tiểu thư, giờ em cảm thấy có một thanh đao cùn đang tra tấn bụng em.”
“Em ấy.” Tiết Tĩnh Xu bật cười rồi điểm trán nàng một cái, “Đói bụng thì nói là đói bụng, lại còn đao với chả cùn, bị nhập ma rồi à?”
Liễu Nhi cười ha ha nói: “Hôm nay còn chưa kịp ăn cơm chiều, em muốn đến phòng bếp tìm ăn, tiểu thư người ăn thêm một chút đi.”
“Được, em cầm theo đèn lồng đi. Đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Hôm nay phòng khách bày tiệc, hạ nhân tụ tập ở bên kia hết nên nơi khác còn ít người hơn một chút.
Vốn Liễu Nhi không cảm thấy làm sao nhưng khi đi qua một thân cây thì nghe thấy tiếng gì trên cây như chạy loạn. Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy lạnh sống lưng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lại chẳng dám nhìn bóng đen xung quanh, chỉ cúi đầu rụt vai chạy chậm.
Không biết có phải ảo giác hay không mà nàng cảm thấy động tĩnh trên cây tựa hồ đi theo nàng cả con đường.
Nàng bị suy đoán này hù đến mức nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn của phòng bếp rồi. Quả thực khiến nàng mừng phát khóc.
Phòng bếp không có gì ăn, Liễu Nhi mở hết các nơi nhưng cũng không có gì. Nàng hết hy vọng vén tay áo chuẩn bị nấu nướng.
Nàng có cái bụng tham ăn nên từ nhỏ đã thích đi loanh quanh trong phòng bếp. Đến lúc nàng lớn hơn thì đã tự mày mò làm ra được rất nhiều món ăn, chẳng những nuôi được rất nhiều miệng ăn trong am ni cô mà còn tự nuôi bản thân mình tới mức béo tròn.
Lúc trước ở trên núi, có thể ăn này nọ không nhiều lại phải ăn chay theo sư phụ nên những thứ trước mặt đều đồ chay. Dù trong phòng bếp của Tiết phủ thứ không bao giờ thiếu chính là sơn hào hải vị nhưng nàng đã ăn chay quen rồi nên chỉ lấy một ít rau cải xanh để nấu một nồi cháo thơm ngào ngạt.
Nàng vừa nuốt nước miếng vừa tìm hai cái bát đặt trước mặt. Sau khi múc xong ra bát thì trong nồi vẫn còn thừa một ít, nàng đậy nắp nồi nghĩ chốc nữa nếu có người đói bụng giống nàng tìm ăn thì có thể ăn nốt chỗ này.
Cầm cặp lồng đi ra ngoài phòng bếp, bên ngoài vẫn tối đen như vậy. Nàng nuốt nước miếng rồi hít sâu một hơi, nhắm mắt mải miết xông vào bóng đêm.
Nàng đi rồi, xà ngang trong phòng bếp có một người nhẹ nhàng rơi xuống. Người nọ mở nắp nồi ra nhìn, không khách khí múc ra ăn ngấu ăn nghiến.
Trong phòng khách, sau khi nghe nói thân thể Tiết Tĩnh Xu khó chịu không tham gia tiệc nữa thì Tiết lão thái gia lạnh lùng nhìn Tiết Đại lão gia một cái rồi vung tay áo rời đi.
Chu lão thái quân cũng nhanh chóng kêu mệt mỏi sai người đỡ bà đi nghỉ ngơi, sau đó người trong phòng cũng tìm cớ rời đi. Cả căn phòng lớn chỉ còn lại mấy người.
Tiết Đại lão gia vòng qua bình phong nhìn vợ con rồi thở dài, lắc đầu đi tìm tiểu thiếp mới nạp.
Chỗ ngồi yên ắng vắng ngắt, Đại phu nhân Vương thị xoa xoa khóe mắt rồi mạnh mẽ cười nói: “Đi thôi Thiền nhi, mẹ tiễn con.”
Bên ngoài cũng vô cùng quạnh quẽ, mấy chiếc đèn lồng lắc lư trong gió khiến bọn hạ nhân vội vàng giải quyết hậu quả.
Vương thị dắt tay con gái lớn nói khẽ: “Con không nên tới.”
Tiết Tĩnh Thiền lạnh lùng cười: “Nếu con không đến chỉ sợ sẽ chẳng còn ai nhớ đến con.”
“Hà tất phải tranh giành khẩu khí này.” Vương thị khổ tâm khuyên nàng, “Hiện giờ từ trên xuống dưới tâm mọi người đều thay đổi rồi, con có đến cũng không ngăn được.”
Tiết Tĩnh Thiền lắc đầu cười lạnh, “Mẹ à, mẹ nghĩ con không đến thì nàng sẽ bỏ qua cho con sao? Năm đó đối xử với nàng như vậy con cũng không hối hận, chỉ hận trời cao bất công, ông trời đứng ở phía nàng. Bây giờ nàng được như vậy thì sao không xử lí con chứ? Đạo lí đó chúng ta đều hiểu mà. Nếu như con không làm gì ngược lại càng khiến nàng cảnh giác, không chừng muốn đối phó với con ngay lập tức. Không bằng cứ tùy tính lỗ mãng, con càng ngốc thì nàng càng yên tâm.”
Vương thị nghe vậy thì vô cùng xót xa sau đó nức nở nói: “Số ta thật khổ… Mẹ con chúng ta đều là người số khổ.”
Tiết Tĩnh Thiền mím môi không cam lòng nói: “Mẹ đừng khóc, con gái sẽ không để người bị giẫm đạp cả đời đâu. Một ngày nào đó con sẽ khiến những người khinh nhục mẹ con ta phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”
Vương thị bất an nói: “Con… Con định làm gì? Đừng làm việc điên rồ!”
Tiết Tĩnh Thiền hời hợt kể qua rồi nói: “Mẹ yên tâm đi, mẹ chỉ cần nhớ rõ hôn nhân của muội muội không cần gấp. Viện Viện của chúng ta không thể kém hơn người khác, đương nhiên phải gả cho người tôn quý nhất.”
Vương thị vẫn vô cùng lo lắng nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình trong phủ bây giờ, đến đứa con gái xinh đẹp về sau sẽ sống những ngày tốt lành, cuối cùng gật đầu: “Thiền nhi, tất cả đều nhờ vào con.”
Cả một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai Tiết Tĩnh Uyển cùng Lục cô nương đến tìm Tiết Tĩnh Xu, điều khiến hạ nhân trong phủ ngạc nhiên chính là hai vị cô nương kia tay trong tay cùng nhau đi.
Tiết Tĩnh Xu cũng tò mò nhìn Tiết Tĩnh Uyển vài lần, không biết hôm nay muội muội này được ngọn gió nào thổi vào.
Tiết Tĩnh Uyển bị nàng nhìn cho xấu hổ liền la ầm lên: “Lục muội muội ngốc như vậy, muội mà không nắm tay nàng thì nàng sẽ bị ngã sấp xuống!”
Nàng nói rất hùng hồn, làm như tám chín năm nay người ta không được nàng nắm tay nên không thể xuống đất đi bình thường được.
Tiết Tĩnh Xu buồn cười trong lòng, nhưng chú ý đến da mặt nàng vì thế cũng không cười hẳn ra.
Tiết Tĩnh Uyển tranh thủ nói sang chuyện khác, “Tam tỷ tỷ, hôm nay bọn muội tới đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu nhấp một ngụm trà, “Nói đi.”
Tiết Tĩnh Uyển nói: “Muội quyết định từ nay về sau sẽ học quy củ thật chăm chỉ nhưng từ trước đến giờ mẹ toàn thuê ma ma rất hung dữ. Tỷ có thể nói với mẹ vài câu cho bà mời ma ma ôn hòa một chút để muội với Lục muội muội cùng nhau học được không?”
Đột nhiên nàng nói đến vấn đề này, Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút liền hiểu hôm qua nàng bị người của Đại phòng kích thích nên trong lòng kìm nén bực bội đây.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần hai muội muội chủ động hiếu học thì chẳng lí gì nàng lại không đồng ý sau đó nàng gật đầu nói: “Việc này ta sẽ đi nói với mẹ.”
“Tuyệt vời!” Tiết Tĩnh Uyển hoan hô.
Lục cô nương vui vẻ nói: “Cảm ơn Tam tỷ tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Bây giờ vui vẻ như vậy nhưng đừng vừa học được hai ngày lại tìm ta khóc nhè nói không muốn học đấy nhé.”
Tiết Tĩnh Uyển nắm chặt tay nói: “Không đâu, lần này nhất định phải kiên trì đến cùng! Lục muội muội, chúng ta cùng nhau kiên trì!”
Lục cô nương cũng kiên định gật đầu, “Vâng!”
Bởi vì đã đồng ý việc này nên sau khi ăn sáng xong, Tiết Tĩnh Xu vào viện của Tần thị nói tâm nguyện của Tiết Tĩnh Uyển.
Tần thị suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó hai mẹ con lại chẳng còn gì để nói.
Tiết Tĩnh Xu ngồi bên cạnh uống trà.
Mấy lần Tần thị định hỏi nàng ở trong phủ có quen không nhưng lại thấy nàng đã về lâu như vậy rồi, trước không hỏi, bây giờ hỏi dường như đã hơi muộn nên đành nuốt lời nói xuống. Bà muốn hỏi mấy năm nay nàng sống trên núi thế nào nhưng cuối cùng vì quá nhiều nỗi băn khoăn nên cũng không mở miệng hỏi.
Tiết Tĩnh Xu uống xong một chén trà liền đứng dậy cáo từ.
Tần thị muốn nói lại thôi, đành phải nhìn nàng rời đi.
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi nhưng ngoài trời vẫn lạnh hơn bình thường một chút.
Mũi Liễu Nhi lạnh nên đỏ lên, nàng đi đến bên cạnh Tiết Tĩnh Xu lại nghĩ đến bộ dạng Tần thị vừa rồi bèn nói: “Tiểu thư, em thấy hình như Nhị phu nhân có điều gì muốn nói với người.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hồ băng trơn bóng rồi khẽ gật đầu.
Nàng hiểu đại khái mẹ muốn nói gì, chỉ là những lời đó, nếu bà chẳng nói được nên lời thì cũng không cần phải nói làm gì.
Trong cung, thái hoàng thái hậu vừa uống xong thuốc liền tựa vào đầu giường, sai cung nhân mở cửa sổ ra.
Xảo ma ma khuyên nhủ: “Bên ngoài gió lớn lắm ạ.”
Thái hoàng thái hậu lắc đầu, “Không sao đâu.”
Xảo ma ma không còn cách nào khác, chỉ đành sai người đốt thêm nhiều than một chút rồi mới mở cửa sổ ra một khe nhỏ.
Thái hoàng thái hậu xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi sau mới thở dài nói: “Đợi mùa xuân đến còn lâu lắm.”
Xảo ma ma vội nói: “Lập tức đến lễ mừng năm mới, sang năm là mùa xuân rồi ạ. Buổi sáng hoàng thượng còn sai người mang hoa mai, hoa nhung Dương Châu tới đây.”
“Ồ?” Thái hoàng thái hậu hào hứng nói: “Mang cho ta nhìn một chút xem năm nay lại có kiểu hoa văn thế nào.”
Xảo ma ma vội sai cung nhân mang hoa lên, “Người xem, năm nay các nghệ nhân đã tốn hết công phu rồi. Các thứ của năm nay không hề giống của năm ngoái.”
Mười bông hoa được đặt chỉnh tề trong chiếc hộp sơn đặc chế, mỗi đóa đều được làm từ các bông hoa giống nhau, trời băng đất tuyết lạnh giá càng làm nổi bật vẻ đẹp của hoa.
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn những bông hoa này, giọng điệu phức tạp nói: “A Xảo, ngươi còn nhớ khi chúng ta tiến cung không? Vào mùng một đầu năm hàng năm đều kiễng chân trong cung ngóng trông thái giám bên cạnh hoàng thượng đưa hoa đến. Toàn bộ hậu cung chỉ có hai mươi đóa, mỗi người chỉ được một bông mà còn có rất nhiều người không được bông nào.”
Xảo ma ma nói: “Đương nhiên lão nô còn nhớ. Năm đó khi ngài tiến cung, năm thứ nhất thì có còn các năm sau không thể thiếu người, phần ân sủng này không nương nương nào có thể sánh bằng.”
Thái hoàng thái hậu lại lắc đầu cười, khẽ thở dài.
Xảo ma ma đợi mãi không thấy người nói tiếp bèn thăm dò nói: “Năm nay những hoa này người định xử lí thế nào ạ?”
Hậu cung của kim thượng trống không. Năm xưa chỗ hoa ban cho phi tần này đều bị đặt dưới đáy hòm của thái hoàng thái hậu. Dù năm nay đã phong hoàng hậu nhưng người còn chưa tiến cung nên không biết có thay đổi gì không.
Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi cho người mang đến chỗ của hoàng thượng đi, còn chỗ hoa này thì từ nay về sau không cần phải mang đến cung của ta nữa.”
“Vâng.”
Thái hoàng thái hậu nhắm hai mắt dưỡng thần, một lúc sau lại hỏi: “Tối hôm qua Thiền nhi cũng đi?”
Xảo ma ma gật đầu rồi cân nhắc nói: “Nghe nói người trên dưới Thừa Ân công phủ sơ sẩy nên sót mất thiệp mời của Hoài Văn thái tử phi.”
Thái hoàng thái hậu lắc đầu cười khổ, “Hồ đồ, lão già hồ đồ mà con cháu cũng hồ đồ. Hồ đồ…”
Bà đã sớm biết nhà mẹ đẻ không thể dùng được lại không ngờ bọn họ có thể hồ đồ đến mức này. Trong lòng chỉ cảm thấy may mắn, may vì lúc trước đã chọn Tiết Tĩnh Xu trưởng thành ở ngoài Tiết phủ.
Từ sau mùa đông năm nay, cơ thể bà kém đi trông thấy, ngược lại bà thấy mình đã sống đủ, không còn gì để đáng tiếc nữa. Trong lòng chỉ còn hai chuyện chưa bỏ xuống được, một là lo nhà mẹ đẻ sẽ bị lụi tàn, hai là đau lòng hoàng thượng cô đơn, một người vợ chăm lo nóng lạnh cũng không có nên mới có ý tưởng để Tiết gia cô nương tiến cung.
Bà lợi dụng bệnh của mình bắt hoàng đế nhượng bộ nhưng để chọn được người tiến cung rất khó.
Nếu muốn vào cung làm hậu thì cô nương thứ xuất đương nhiên là không được, tuổi quá nhỏ cũng không được, vì vậy cuối cùng chỉ còn Tứ cô nương và Ngũ cô nương có thể chọn nhưng sau khi gặp qua bà đều thấy không thích hợp.
Tứ cô nương xinh đẹp, trong kinh đô cũng có chút mỹ danh nhưng người phá hủy nàng chính là tỷ tỷ ruột trước đó là thái tử phi. Nếu tuyển nàng thì nhất định trong nội tâm của hoàng đế có khúc mắc.
Ngũ cô nương không phải cố kỵ điều này nhưng thái hoàng thái hậu nghe nói nàng được mẹ nuông chiều vô cùng nên tính tình rất trẻ con, dù đã mười bốn tuổi nhưng lại ham chơi, không hề hợp với hoàng đế chút nào.
Đúng lúc bà đang khổ não thì Xảo ma ma vô tình nói Tiết gia còn có Tam cô nương sống ở ngoài thành tĩnh dưỡng.
Thái hoàng thái hậu cũng có ấn tượng với tiểu cô nương kia. Lúc ấy khi thời buổi đang rối loạn đột nhiên lại nghe nàng bị bệnh cần tĩnh dưỡng, khi ấy bà cũng không nghĩ gì nhưng giờ nghĩ lại lại thấy điểm đáng ngờ chồng chất nên sai người đi tìm hiểu, lúc này mới tra ra vụ phượng mệnh năm đó.
Có phải phượng mệnh hay không thái hoàng thái hậu cũng không quan tâm. Bà chỉ thấy cô nương bằng tuổi nhau, tính tình ôn lương thuần khiết tốt bụng nên rất hài lòng.
Về phần cô nương này sống ở ngoài thành từ nhỏ nên không gần gũi với người Tiết gia cũng không khiến bà lo lắng.
Bà sống nhiều năm như vậy cũng hiểu tuổi trẻ trôi qua rất nhanh, bất kể là hào môn thế gia thế nào cũng sẽ có ngày lụi bại. Còn Tiết gia tàn bại từ trong ra ngoài, do nam nhi Tiết gia một đời không bằng một đời không chịu thua kém tạo nên, không thể nhờ nữ tử làm hoàng hậu mà có thể cứu vãn.
Bà không cần hoàng hậu thân thiết với Tiết gia nhiều làm gì, cũng không hi vọng Tiết gia có thể thăng chức nhanh chóng. Bà chỉ hy vọng hoàng hậu là bùa hộ mệnh cho bọn họ bình an, không gây ra tai họa gì là được.
Hộp hoa nhung bị trả lại điện Sùng Đức, Đức công công cúi thấp đầu cung kính truyền lại lời của cung Trường Nhạc.
Hoàng đế cúi đầu phê tấu chương tựa như không nghe thấy gì.
Đức công công vẫn giơ cao hộp hoa nhung không nhúc nhích.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng hoàng thượng truyền đến từ trên đầu, “Vậy thì mang đến cho hoàng hậu đi.”
“Vâng.” Đức công công vội vàng lui xuống, ra đến ngoài điện mới đứng lại lau mồ hôi trên thái dương rồi hồi tưởng lại lời bệ hạ, cảm giác thích thú đã đến – đưa đến cho hoàng hậu. Trước giờ chỉ nói đưa đến Tiết phủ.