Bạn đang đọc Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá FULL – Chương 48: Công Lao
Lúc nửa đêm Từ Canh đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra phát hiện bốn phía vẫn đang tối om.
Đưa tay xoa sau lưng, trung y gần như đã ướt đẫm, trên người dấp dính khó chịu, lại cúi đầu xuống, xưa nay Từ Canh luôn bình tĩnh nhưng bây giờ trên mặt đã có vết rạn.
“Điện hạ đã tỉnh rồi sao, có muốn uống nước không ạ?” Kim Tử nhẹ giọng hỏi.
Từ Canh vội vàng trả lời “Không cần”, lại nhanh chóng cởi quần ném xuống chân giường, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Kim Tử lắng nghe tiếng động trong phòng, lặng yên không một tiếng động bước vào phòng, cậu ta nhạy cảm ngửi thấy trong không khí có mùi khác thường, đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, cuối cùng mới phản ứng lại, vội vàng thu dọn chiếc quần ở chân giường.
Đã nửa đêm rồi Từ Canh vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại giống như bánh rán, Kim Tử vẫn luôn trông chừng ở phòng cách vách, chỉ là không có lên tiếng.
Trời chưa sáng Từ Canh đã dậy, sắc mặt không được tốt lắm, khuôn mặt có vẻ hơi tiều tụy, khi rửa mặt vào buổi sáng còn ngẩn người một hồi lâu.
Kim Tử hơi lo lắng, sợ hãi hỏi: “Điện hạ cảm thấy không thoải mái trong người sao, nếu không thì gọi Lưu thái y đến bắt mạch cho ngài nhé.” Kim Tử đương nhiên biết rõ Thái tử Điện đã xảy ra chuyện gì, đối với một thiếu niên trẻ tuổi đây là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu, tại sao hôm nay Thái tử Điện hạ lại có vẻ mặt hồn bay phách lạc như thế này?
“Không cần, ta không sao.” Từ Canh day day ấn đường, lắc đầu nói, trong lòng vẫn còn đang buồn phiền.
Tối hôm qua hắn mơ thấy mộng xuân, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, nhưng vấn đề là, nhân vật trong mộng xuân chính là Tiểu Tam lang của Tân gia, vấn đề này rất là nghiêm trọng.
Mấy ngày trước hắn còn có thể an ủi bản thân rằng đó chỉ là tình huynh đệ mà thôi, kết quả xoay người đã tự làm mất mặt mình, tình huynh đệ có thể thân thiết đến mức mơ thấy người ta trong mộng xuân sao? Nếu như chuyện này bị Tân tiên sinh biết được … Từ Canh không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
“Hôm nay Điện hạ có muốn đến bến tàu không?” Sau khi dùng xong điểm tâm, Kim Tử hỏi.
Từ Canh lắc đầu liên tục, “Không đi!” Ngộ nhỡ hắn không cẩn thận để lộ ra điều gì đó bị Tân tiên sinh nhìn ra thì làm sao bây giờ? Cho dù Tân tiên sinh không để ý, nhưng nếu bị Tiểu Tam lang phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp thì sao? Cậu ta nhất định sẽ chán ghét mình.
Từ Canh cảm thấy bộ dạng chột dạ của mình không thích hợp để gặp bất cứ kẻ nào.
“Vậy hôm nay ngài – – ”
“Ta ở lại hội quán đọc sách.” Từ Canh uể oải nói, nói xong lại ngã xuống giường, nhắm mắt lại nặng nề thở dài.
Thật mệt mỏi! Từ Canh nghĩ, nhất định là khi sống lại đã xảy ra biến cố gì đó, ông trời lại chơi đùa hắn một vố lớn như vậy.
Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy!
Hắn buồn rầu ở trong hội quán ngây ngốc đến tận buổi trưa, không muốn chuyện gì đến thì chuyện đó lại càng đến, mới vừa dùng xong cơm trưa, đầy tớ ở bên ngoài đến báo rằng Tam lang Tân gia cầu kiến.
Gặp, hay là không gặp? Từ Canh do dự.
“Điện hạ?” Kim Tử thấy hắn lại đang ngẩn ra, khẽ gọi một tiếng.
Từ Canh giật mình tỉnh lại, vuốt vuốt huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Chuyện đó… Mời hắn vào.” Lúc nói chuyện, bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa, chỉ một lát sau, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Đại Trân.
Đại Trân vẫn như bình thường mặc một chiếc áo nửa mới nửa cũ, quần áo rất vừa người, làm nổi bật thân hình cao ngất của nàng, Từ Canh nhìn không rời mắt.
Nhưng mà, hắn vẫn cẩn thẩn nhìn về phía sau lưng Đại Trân vài lần, xác định Tân Nhất Lai không đi theo, lúc này mới yên tâm mạnh dạn nhìn.
“Sao hôm nay lại có thời gian tới tìm ta thế này?” Từ Canh vừa tiếp đón Đại Trân ngồi xuống, vừa tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Nếu không có chuyện gì, Tân tiên sinh sẽ không để Tiểu Tam lang đến gặp mặt Thái tử là hắn.
Đại Trân cười, “Cũng không có chuyện gì lớn, thứ nhất là ở nhà mãi chán quá, cho nên muốn vào thành đi dạo một lát, thứ hai là muốn thăm thú xem trong thành có gì để buôn bán không.”
Nàng vừa nói như vậy, Từ Canh lập tức hứng thú, “Ngươi có biện pháp gì sao?”
“Hôm qua cha ta đột nhiên nhắc tới một chuyện.” Đại Trân nghĩ tới chuyện này lại không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào, “Không phải là ông ấy đã đưa vài cuốn sách cho ngươi sao, còn do chính ông ấy viết tay, mất không ít tinh lực.
Hôm qua ta nói đùa rằng muốn mang mấy cuốn sách của ông ấy đi tìm một nhà in để in thêm mấy quyển nữa tặng cho người khác, chỉ tiếc giá thành in sách quá cao, không có lãi.
Kết quả cha ta nói ông ấy có một phương pháp có thể làm cho giá thành in sách hạ xuống – – ”
“Thật sự!” Từ Canh bỗng nhiên đứng lên, hiếm khi hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng không còn suy nghĩ đến chuyện nam nữ nữa, “Tiên sinh có nói là biện pháp gì không?”
“Ông ấy mới chỉ nói ra một ít, nhưng mà bây giờ vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết được, hơn nữa không phải bây giờ ông ấy đang bận rộn với chuyện của xưởng đóng tàu sao, căn bản sẽ không còn tinh lực để quan tâm tới chuyện này.”
“Chuyện này còn quan trọng hơn cả chuyện của xưởng đóng tàu!” Từ Canh kích động đến mức mặt đỏ bừng lên, “Ta phải lập tức đi tìm Tân tiên sinh cẩn thận nói chuyện, bảo ông ấy trước tiên đem cái này… cái này gọi là gì?” Hắn nghiêng đầu hỏi Đại Trân, Đại Trân vội vàng trả lời: “Hình như gọi là kỹ thuật in chữ rời (*).”
(*) Kỹ thuật in chữ rời (活字印刷术): Kỹ thuật in vinh dự được coi là “mẹ của những phát minh”, là một trong bốn phát minh lớn của Trung Quốc thời cổ.
Kỹ thuật in của Trung Quốc thời cổ chia làm hai loại: in bản khắc và in chữ rời.
Kỹ thuật in chữ rời trước hết là chế tạo từng con chữ riêng, sau khi bản thảo được đưa đến nhà in, cần phải nhặt từng chữ, xếp trên một mặt phẳng rồi thực hiện việc in.
Khi in bằng chữ rời, một quyển sách sau khi in xong, có thể gỡ ra, dùng những chữ rời đó để sắp xếp in một quyển sách khác.
Trước khi phát minh ra máy điện toán, đây là phương pháp chủ yếu để người ta sản xuất các loại sách, báo, tạp chí, … trên thế giới.
(Mọi người đọc thêm ở đây nhé vì chủ đề này rất dài mình chỉ trích một đoạn ngắn thôi: http://onggiaolang.com/47-phat-minh-ky-thuat-in-chu-roi/)
“Kỹ thuật in chữ rời, được, ta sẽ bảo Tân tiên sinh dùng kỹ thuật in chữ rời để in sách.”
Kim Tử vội vàng sai hạ nhân đi dắt ngựa, ba người và một đội thị vệ cùng chạy về phía bến tàu.
Trên xe Đại Trân vẫn còn nhỏ giọng nói thầm, “Ta dẫn ngài quay về, cha ta sẽ không tức giận chứ.
Khi ông ấy làm việc luôn rất có kế hoạch, nếu đã nói chuyện này không gấp thì nhất định sẽ không hành động, ngài chạy tới thúc giục ông ấy, nếu ông ấy nổi giận với ngài, sau đó nhất định sẽ mắng ta.”
Từ Canh nhìn nàng rối rắm khiến cả khuôn mặt nhỏ nhăn hết lại, trong lòng cảm thấy rất là buồn cười, không nhịn được muốn đưa tay chọc chọc lên gương mặt tròn trịa của nàng, nhưng lại sợ rằng quá đường đột với nàng, cố gắng kiềm chế đầu ngón tay đang muốn gây chuyện, ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị trả lời: “Ta sẽ giải thích với tiên sinh.”
“Thôi, ” Đại Trân vô cùng buồn bã thở dài, lắc đầu, “Chuyện này không thể giải thích được.” Ban đầu nàng vốn định lên tiếng kêu gọi Từ Canh để chuẩn bị nhân thủ trước, nàng thậm chí còn định không để cho Tân Nhất Lai biết chuyện này, về phần tại sao – – Đại Trân nhạy cảm phát hiện gần đây dường như cha nàng có vẻ hơi phòng bị Thái tử Điện hạ, mặc dù không biết là vì sao, nhưng Đại Trân lại cảm thấy hình như cha nàng không thích nàng ở chung một chỗ với Từ Canh.
Nếu như bị Tân Nhất Lai biết được ông ấy vừa mới nói ra “kỹ thuật in chữ rời”, sau đó Đại Trân đã đi tìm Từ Canh hợp tác, không biết ông ấy sẽ khó chịu đến mức nào.
Từ Canh định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy Đại Trân đang nhíu mày vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng không mở miệng nữa.
Xe ngựa chạy một mạch vào biệt viện của Tân gia, nghe nói Đại Trân và Từ Canh cùng nhau trở về, sắc mặt Tân Nhất Lai lập tức không được tốt.
“Hai đứa đã gặp nhau ở đâu vậy?” Nhìn thấy Từ Canh, dầu gì Tân Nhất Lai cũng phải thu liễm lại gương mặt trở nên nghiêm túc, đầu tiên là hành lễ với Từ Canh, sau đó nặn ra nụ cười nói với Đại Trân: “Không phải con nói là vào thành giải sầu sao, tại sao lại đi cùng với Thái tử Điện hạ vậy.
Con cũng đừng có ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi mà không có quy củ, nếu không, sau này a cha cũng không dám dẫn con ra ngoài nữa.”
Đại Trân không dám giấu ông ta, thành thật khai báo nói: “Không phải hôm qua a cha đã nhắc đến kỹ thuật in chữ rời sao, hài nhi cảm thấy đó là cơ hội để làm ăn, mới đi tìm Thái tử Điện hạ nói chuyện, dự định hợp tác với nhau.
Ngài cũng biết một khi mở rộng việc in ấn, chắc chắn giá thành của sách sẽ giảm xuống, các nhà in lớn ở Giang Nam nhất đinh sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, đến lúc đó không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Hài nhi nghĩ nếu có Thái tử Điện hạ góp cổ phần, các nhà in ở Giang Nam sẽ nể mặt hắn mà không dám làm loạn.” Nói trắng ra là, đang tìm một cổ đông để làm chỗ dựa vững chắc, đương nhiên, các mối quan hệ (*) của Từ Canh cũng rất hữu dụng, sau này việc làm ăn của Tân gia sẽ dần dần được mở rộng, Đại Trân đã bắt đầu cảm thấy vất vả, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì không có nhiều người đắc lực.
(*) Các mối quan hệ (人脉- Nhân mạch): từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh, tùy vào từng văn cảnh.
Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.
Nụ cười của Tân Nhất Lai vẫn không thay đổi, vẻ mặt càng thêm ôn hòa, “Đứa nhỏ này quá nóng vội, chuyện bán gương vẫn chưa làm được, sao đã bắt đầu lăn qua chuyện này.
Không phải đã nói với con kỹ thuật in chữ rời vẫn chưa rõ ràng hay sao, con đã vội vội vàng vàng gọi Thái tử Điện hạ đến đây như vậy, không phải là khiến cho cha con làm trò cười cho thiên hạ sao?”
Đại Trân cúi đầu thừa nhận sai lầm, “Con sai rồi, a cha ngài phạt con đi.”
Từ Canh thấy thế đang muốn mở miệng cầu tình, lại bị Đại Trân dùng ánh mắt ngăn cản – – nếu hắn nói nữa, đó chính là lửa cháy đổ thêm dầu, Đại Trân biết rõ tính tình của cha nàng.
Cũng may thái độ nhận sai Đại Trân rất thành khẩn, cộng thêm sự yêu thương Tân Nhất Lai đối với đứa con gái duy nhất này, cho dù trong lòng không dễ chịu, cũng sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Từ Canh – – tất cả đều là do Thái tử không đúng!
“Được rồi được rồi, nói cứ như thể ta không nói đạo lý vậy.
Ai dám phạt con chứ, sau này quay về lại tố cáo với mẹ con, bà ấy sẽ lại giáo huấn ta một trận.
Con quay về phòng nghỉ ngơi đi, ta và Điện hạ cần thương nghị đại sự trong triều, một đứa bé như con không nghe được.” Tân Nhất Lai vẻ mặt ôn hoà tha cho Đại Trân, cuối cùng Từ Canh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào phòng, Từ Canh lúng túng tạ lỗi nói: “Cũng là do ta quá hấp tấp, nghe tiếng gió đoán trời mưa, không hỏi rõ ràng đã vội vội vàng vàng chạy tới đây, làm trò cười cho tiên sinh, còn khiến Tam lang chịu oan ức.”
“Điện hạ là vì dân vì nước, Tam lang là một đứa bé, suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền, sao có thể so sánh với ngài.” Thái độ Tân Nhất Lai rất là khách khí, lại chủ động chuyển đề tài qua kỹ thuật in chữ rời “Về phần kỹ thuật in ấn kia, vi thần cũng chỉ là đột nhiên nghĩ ra mà thôi, có thể thành công hay không thì khó mà nói được.” Mặc dù ông ta biết nguyên lý cơ bản của kỹ thuật in chữ rời, nhưng chưa thí nghiệm bao giờ cũng không thể tùy tiện khởi công được, những thứ khác không nói, nhưng việc in ấn không thể dùng loại mực bình thường được, ở phương diện này Tân Nhất Lai thật sự là chưa có nghiên cứu.
Nói xong, Tân Nhất Lai lại nói nguyên lý của kỹ thuật in chữ rời cho hắn nghe.
Nguyên lý này vốn cũng không khó hiểu, dĩ nhiên Từ Canh vừa nghe đã hiểu, vỗ trán một cái buồn bực nói: “Đạo lý đơn giản như vậy, sao trước kia chưa có ai từng nghĩ tới chứ?”
Tân Nhất Lai cười lắc đầu, “Chưa chắc là đã không có ai nghĩ tới, có lẽ cũng đã từng thử làm qua, chỉ là không được như ý nên mới từ bỏ, cho nên vi thần mới nói chuyện này còn chưa có rõ ràng.
Nếu Điện hạ cảm thấy hứng thú, có thể sai người lặng lẽ làm thí nghiệm, miễn là ngài sẵn sàng chi bạc, chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp.”
Ông ấy đang muốn đẩy công lao lên người hắn sao? Từ Canh suy nghĩ một lát, lắc đầu từ chối nói: “Tam lang có lòng tốt muốn mời ta hợp tác, ta mượn gió đông kiếm ít tiền lẻ cũng đã là chiếm tiện nghi, sao có thể ôm công lao của tiên sinh lên người mình chứ.”
Tân Nhất Lai cười, “Hôm nay Điện hạ vội vã đến đây còn không phải là vì kỹ thuật in ấn này liên quan đến giới văn sĩ sao, có thể thấy được việc này rất quan trọng.
Không dám giấu Điện hạ, hiện giờ hạ quan đang quá gây sự chú ý, được thăng chức quá nhanh, nếu chuyện này lại rơi xuống đầu…” Ông ta cười khổ lắc đầu, “Đây rõ ràng là một công lao rất lớn, nhưng đối với vi thần đây không phải là một chuyện tốt.”
Một năm qua danh tiếng của Tân gia đã đủ mạnh mẽ, nếu lại tiếp tục rêu rao như vậy, cho dù là Nội các, hay là Hoàng đế Bệ hạ, chỉ sợ cũng sẽ thay đổi thái độ..