Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá

Chương 38: Quảng Cáo


Bạn đang đọc Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá FULL – Chương 38: Quảng Cáo


“Muốn con ngựa chạy, nhưng lại muốn con ngựa không ăn cỏ, hừ, coi ta như súc sinh để sai sử đây mà.” Tân Nhất Lai vừa hồi phủ lập tức tìm Hoàng thị than thở, “Xây dựng thủy quân, nói thì rất dễ, nhưng một năm ít nhất cũng phải trên trăm vạn lượng bạc, lão tử đúng là xui tám kiếp mà, đường đường là một giáo sư mà lại bị cha con hoàng đế để mắt tới, không thể làm nghiên cứu, lại muốn ta trở thành một kẻ làm thuê nghĩ cách kiếm tiền …”
Hoàng thị cười vui sướng khi người khác gặp hoa, “Ơ, nói cứ như bản thân ông cực kỳ không vui vậy, nhưng ta thấy trong lòng ông hình như đang rất vui mừng, thích thú đó nha.”
“Đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi.” Tân Nhất Lai nghĩa chính ngôn từ nói: “Thật ra trong lòng ta vô cùng không tình nguyện.

Nếu muốn ta có thể kiếm rất nhiều tiền, còn giữ cái chức Công bộ thị lang quái quỷ này làm cái gì, đã sớm từ chức trở thành thủ phủ (*) của Đại Lương Triều rồi.”
(*) Thủ phủ: Nhà giàu nhất một nước.
Hoàng thị “A” một tiếng, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, “Mấy cái siêu thị của Bé (*) kiếm được rất nhiều tiền, tiền thu vào một tháng bằng cả thu nhập một năm đó.”
(*) Bé (gốc là Niếp Niếp): Cách gọi trẻ con một cách thân mật.
Tân Nhất Lai lập tức ghé đầu nhìn vào sổ sách, đắc ý nói: “Quả nhiên là khuê nữ nhà chúng ta, rất có năng lực.”
“Vậy ông đã nghĩ ra biện pháp gì chưa? Đừng nói là làm thủy tinh nha.”
“Tại sao không?” Tân Nhất Lai đúng lý hợp tình nói: “Đây chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, hơn nữa còn không cần động não, thật tốt nha.”
Hoàng thị lập tức im lặng, “Ông bị ngốc à, thứ này kiếm được tiền nhanh, nhưng mà ông đang làm việc cho ai? Dốc sức cho triều đình, cảm thấy mình đặc biệt chí công vô tư đúng không, chính mình cũng khiến bản thân cảm động đúng không? Thật ra chính là ngu xuẩn, ông làm như vậy, những người khác làm sao bây giờ? Bị so sánh với ông như vậy, những người khác trên triều đình sẽ thành cái gì? Nếu sau này bọn họ mua bán kiếm được ít tiền cũng phải giao ra đúng không? Xi măng là một chuyện, dù sao cũng liên quan đến việc xây dựng quốc gia, đâu có giống thủy tinh chứ? Một bó tuổi rồi, đầu óc có thể bình thường được không hả, còn tự xưng mình là người thông minh, ông như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không bằng.”
Tân Nhất Lai bừng tỉnh hiểu ra, “Bà nói rất có đạo lý.”
“Há lại chỉ có lý, lời ta nói chính là chân lý!” Hoàng thị nghiêm nghị dặn dò: “Nếu hiện nay ông làm việc cho triều đình, nên dâng tấu lên triều đình, hết thảy đều làm theo quy củ.

Tuy rằng bệ hạ đồng ý cho ông tự do làm việc, nhưng ông cũng không cần phải tự đào góc tường nhà mình trợ giúp cho triều đình, không nói tới chuyện không trợ cấp nổi, cho dù thật sự có thể chống đỡ, cuối cùng không những không nhận được một chữ tốt, mà còn khiến các đồng liêu nói ông không đúng.

Không phải ông nói muốn thành lập một thương đội ra biển sao? Dùng danh nghĩa Công bộ đi làm đi, trong kinh ai muốn thành hợp tác đều được mượn sức, mọi người cùng nhau kiếm tiền, sau này người ta cũng sẽ nói chuyện giúp ông.

Về phần có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ có thể kiếm được mười vạn lượng bạc, hoàng đế bệ hạ lại không chịu sao?”
Tân Nhất Lai gật đầu, “Bà nói đúng, ta cũng không phải là Thượng Thư Hộ Bộ, cũng không cần phải quan tâm đến chuyện kiếm tiền.

Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, mười vạn kia kiếm được cũng là công lao của ta.

Về phần quân lương, triều đình nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.” Các đại thần Nội các cũng không phải chỉ biết há mồm ăn cơm, mọi người hợp mưu hợp sức, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó.


Đợi đến khi Hải Quan chính thức bắt đầu kiếm ra tiền, dĩ nhiên Thủy quân sẽ có quân lương.
Lúc này Tân Nhất Lai mới biết mình đã phạm sai lầm, trước kia rõ ràng ông ta cũng không phải là một người chí công vô tư, tính tình thích ôm đồm nhiều việc như vậy, không biết tại sao gần đây lại bỗng nhiên trở nên thích quản lý công việc, hôm nay lại có thể hồ đồ muốn dâng lên kỹ thuật chế tạo thủy tinh, quả thực là ngu xuẩn.

Mặc dù ông ta không quan tâm đến chút tiền kia, nhưng vấn đề này sẽ mở ra khởi đầu cực kỳ không tốt, nhất là đối với tương lai của Viện Khoa Học Hoàng Gia, nếu như thành quả nghiên cứu của mọi người lại thuộc sở hữu của triều đình, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nhiệt tình nghiên cứu của mọi người.

Nhà nghiên cứu thì không cần ăn cơm sao?
Tân Nhất Lai nghiêm túc thi lễ với Hoàng thị, nói lời cảm tạ: “May nhờ có bà mắng mà ta mới tỉnh ra, nếu không hôm nay ta sẽ phạm phải một sai lầm lớn.”
“Được rồi, ” Hoàng thị cười nói: “Ông cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, qua một thời gian bản thân ông sẽ tự hiểu ra, sẽ không để cho mình chịu thua thiệt.

Đúng rồi, lúc ông thành lập thương đội nhớ nói với Bé một tiếng, hôm nay con bé lại đến hỏi nữa đó, nói là muốn góp cổ phần trong đó.

Trong tay ta cũng có chút tiền nhàn rỗi, đến lúc đó coi như ta cũng góp một phần.

Chao ôi, trong nhà có nhiều đứa nhỏ, đều phải suy nghĩ cho bọn chúng.”
Mặt Tân Nhất Lai đỏ lên, “Sao có thể để mình bà lo lắng nuôi gia đình được.

Nếu không thì, ta sẽ xây dựng xưởng làm thủy tinh trước? Đại lang cũng đã mười tám, không đến hai năm nữa sẽ thành thân, sính lễ cũng không thể keo kiệt được.”
“Ơ, ông còn có tâm tư quan tâm đến chuyện này sao, thật không dễ dàng nhỉ.” Hoàng thị nửa như cười nửa như không nói: “Ngay cả một chữ trong bát tự của tức phụ Đại lang cũng không có, ông đã nghĩ đến việc đưa sính lễ rồi sao.”
Tân Nhất Lai không hề lo lắng cho hôn sự của Thụy Hòa một chút nào, ” Thụy Hòa nhà chúng ta vừa thông minh lại tài giỏi, tướng mạo tuấn tú lịch sự, còn sợ không tìm được vợ sao? Ta chỉ sợ nó sẽ chọn đến mức hoa mắt chóng mặt thôi! Bà có biết trong nha môn có bao nhiêu người đã bóng gió nói với ta về vấn đề hôn sự của nó không? Ta cũng chỉ biết giả vờ nghe không hiểu.

Hôn sự của nó, phải do chính nó quyết định.

Chờ qua một thời gian ngắn nữa khi thi khoa khảo xong lại từ từ nghị thân cũng không muộn.”
Qua mấy ngày, quả nhiên có Thượng Thư Ngự Sử muốn đổi Chế Hộ Đinh sang Chế Điền Mẫu để ngăn chặn chuyện thôn tính đất ruộng, nhất thời kích thích hàng ngàn lớp sóng, lập tức khiến cho triều đình nghiêng trời lệch đất, lúc trước khi xóa bỏ lệnh Cấm Biển chỉ là tiểu đả tiểu nháo (*) hoàn toàn không thể so được với chuyện lần này.


Tân Nhất Lai vẫn luôn giả bộ không biết gì, giống như chuyện này không hề liên quan đến ông ta, tất nhiên các vị đại thần Nội Các cũng sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.
(*)Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Sau nhiều ngày tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Chung Thượng Thư quyết định ném mồi nhử ra ngoài, không ngoài suy đoán của mọi người, song phương đều lui một bước, cuối cùng triều đình đã yên ổn.
Tân Nhất Lai đặc biệt bình tĩnh bắt đầu thành lập thương đội rời bến, tin tức cũng được cố ý tiết lộ ra ngoài, đương nhiên là chỉ với những người có quan hệ thân thiết.

Tất nhiên sẽ có Hoàng gia cha vợ của Tân Nhất Lai, đêm đó lão gia Hoàng gia tự mình đến phủ bàn đại sự, Cố Hưng của Võ Anh Hầu phủ có quan hệ tốt với Tân Nhất Lai không có ở đây, nên lão Hầu gia đã phái Thế tử đến, còn có Chung Thượng Thư và Lý Nội Các cũng tha thiết biểu đạt mong muốn được hợp tác.
Mà ở chỗ Đại Trân, lại nhận được thiệp mời của Từ Canh.
“Sao Thái tử Điện hạ không đến nhà chúng ta nhỉ, nhất định phải đến tửu lâu nghị sự sao?” Trong lòng Đại Trân hoài nghi, nhưng vẫn lập tức đổi nam trang đi ra ngoài.
Tại sao chứ? Từ Canh nghĩ, có lẽ là bởi vì hắn phát hiện được địch ý mơ hồ của Thụy Hòa, mặc dù không hiểu tại sao, Từ Canh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định lặng lẽ làm việc.

Nói đến Thụy Hòa thật đúng là không đáng yêu mà!
Địa điểm vẫn là ở Đắc Ý Lâu, Từ Canh vừa uống trà vừa nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, người trên đường đi qua đi lại, vô cùng náo nhiệt.

Có một tiếng động lớn trên đường cái, một chiếc xe ngựa nhỏ màu đen chậm rãi chạy đến, càng lúc càng gần, cuối cùng dựng lại trước Đắc Ý Lâu.

Màn xe được vén lên, một bóng dáng mảnh mai nhanh nhẹn nhảy từ trên xe ngựa xuống, còn tiện thể giũ áo bào, tư thế cũng không đẹp đẽ gì.

Nhưng không hiểu sao tim Từ Canh lại đập thình thịch liên hồi.
Mãi cho đến khi Đại Trân bước lên lầu vào phòng, Từ Canh vẫn còn choáng váng, gương mặt nóng bừng, cũng không biết là vì sao.
“A Điện hạ, sao mặt ngài lại đỏ như vậy? Do chậu than trong phòng đốt quá nóng sao?” Đại Trân vừa vào phòng lập tức nhìn thấy gương mặt đỏ thẫm của Từ Canh, bèn ân cần hỏi.
Gương mặt Từ Canh càng thêm nóng ran, vội vàng phân phó Kim Tử nói: “Trong phòng oi bức quá, mau mang một chậu than đi.” Nói xong, hắn lại vội vàng nói sang chuyện khác, “Nghe nói Tân tiên sinh muốn tổ chức một thương đội ra biển, không biết ta có thể góp một chân không?”
“Dĩ nhiên là được.” Đại Trân đương nhiên trả lời: “Nhưng mà chuyện này ngài trực tiếp nói với gia phụ không phải là tốt hơn sao? Ông ấy có thể cự tuyệt ngài hay sao.”
Nụ cười trên trên mặt Từ Canh cứng đờ, đương nhiên hắn cũng hiểu điều này, nhưng mà, chuyện muốn tìm Tiểu Tam Lang phải nói làm sao bây giờ?
“Việc đó không giống nhau.” Từ Canh tùy ý nói: “Nếu ta đi tìm Tân tiên sinh nhắc tới chuyện này, đó là chuyện Thái tử muốn nhập cổ phần, nhưng nếu tìm ngươi, thì chính là bằng hữu muốn hợp tác, tất nhiên là không giống nhau rồi.


Đúng rồi, khi nào thì thương đội xuất phát vậy, ta nên góp bao nhiêu bạc mới thích hợp?”
Quả nhiên sự chú ý của Đại Trân đã bị dời đi, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Nghe nói bến tàu Thiên Tân xây cũng gần xong rồi, nếu thật sự muốn rời bến, khi nào đi cũng được.

Nhưng mà rất khó tìm thuyền, ta nghe cha ta nói, thuyền của Đại LươngTriều quá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có ba nghìn liêu (*), không thể chứa được nhiều hàng hóa, hơn nữa ngộ nhỡ trên đường gặp phải gió bão rất dễ bị lật thuyền, bây giờ ông ấy đang rất đau đầu suy nghĩ.”
(*) Liêu: Đơn vị tính toán tải trọng thuyền bè của Trung Quốc thời cổ đại.

Trước kia Trung Quốc cổ đại chưa xuất hiên đơn vị đo lường là Tấn, thường lấy liêu là đơn vị tính toán kích cỡ lớn nhỏ của thuyền bè.

Trước kia liêu không phải là đơn vị chỉ tải trọng của chiếc thuyền, mà là số lượng gỗ để làm ra chiếc thuyền.
Từ Canh không hiểu nhiều về thuyền bè, nếu Tân Nhất Lai cảm thấy đám thuyền bè kia quá nhỏ, thì chắc chắn chính là quá nhỏ.”Không thể tổ chức một nhóm nhiều chiếc thuyền với nhau sao?”
“Ông ấy lại nghĩ, cho dù có là thuyền ba nghìn liêu nhưng không phải muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Đại Lương Triều cấm biển đã nhiều năm rồi, có thể tìm được mấy cái thuyền cũng không dễ dàng.

Cha ta nói hiện tại Công bộ đang định mở xưởng đóng tàu đó, nhất định sẽ buôn bán vô cùng tốt.

Một khi Hải quan được mở, sẽ có rất nhiều thương nhân muốn ra khơi, nếu ngươi có nhiều bạc có thể đầu tư vào đó, nhưng mà việc làm ăn này phải bỏ ra rất nhiều vốn, lại hoàn vốn chậm, ngươi phải có kiên nhẫn mới được.”
Gương mặt Từ Canh lộ vẻ khó xử, “Tiền nhàn rỗi trong tay ta cũng không nhiều, chỉ có ba vạn lượng bạc sợ Tân tiên sinh sẽ chướng mắt.” Năm trước hắn đầu tư không ít bạc vào cửa hàng của Đại Trân, tuy buôn bán không tệ, những cũng không thể thu hồi toàn bộ vốn trong vòng mấy tháng được, bây giờ trong tay Từ Canh đúng là không có nhiều tiền.
“Sao lại chướng mắt được chứ.” Đại Trân cười, “Hiện tại Công bộ nghèo muốn chết, cha ta nói Mao Thượng Thư đang nhìn chằm chằm vào nhà máy xi măng Thiên Tân kìa, muốn cắn được một miếng thịt trong đó, nhưng bây giờ tất cả tiền mà nhà máy xi măng kiếm được đều quăng vào hai bến tàu còn lại rồi, Mao Thượng Thư đang vô cùng tức giận.

Nếu lúc này ngươi đưa tiền đến, mặc kệ có bao nhiêu, dầu gì cũng có thể khiến ông ta bình tĩnh hơn, ông ta chắc chắn sẽ thích ngươi muốn chết.”
“Khụ khụ…” Từ Canh mất tự nhiên ho khan vài tiếng, nhớ tới lão mập Mao Thượng Thư, hắn kìm không được sợ run cả người.

Lão mập đó thích hắn mới là lạ.
Từ Canh cẩn thận hỏi chi tiết về xưởng đóng tàu, chỉ tiếc Đại Trân không biết được nhiều lắm, câu trả lời cũng mơ hồ, Từ Canh đành phải đi tìm cha nàng hỏi kỹ.
“Cha ta cái gì cũng biết hết á.” Nàng vô cùng tự hào nói.
“Đúng rồi, ta có quà cho người nè.” Đại Trân vỗ tay một cái, cuối cùng mới nhớ ra chuyện vô cùng quan trọng mà hôm nay nàng đến đây, “Ngươi chờ một lát, ta sai người mang thứ đó mang lên đây.” Nói xong nàng nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Từ Canh cảm thấy mong đợi, rốt cuộc là món lễ vật quý trọng thế nào mà lại cần có người mang lên?
Đợi ước chừng thời gian uống cạn tuần trà, cuối cùng Đại Trân cũng trở lại, đứng sau lưng nàng chính là hai hộ vệ cường tráng, hai người khiêng một cái gì đó được dán giấy vuông vức vào phòng, dường như rất nặng.

“Ngươi nhìn đi.” Đại Trân nhanh chóng xé lớp giấy bên ngoài ra, lộ ra một mặt kính thủy tinh ở bên trong, xung quanh được bao bằng khung gỗ, còn được cẩn thận mài nhẵn, bằng phẳng lại bóng loáng.

Từ Canh lập tức đứng lên, kinh hô: “Đây… Đây là… Thủy tinh?” Rốt cuộc món đồ này đã xuất hiện!
Ở Đại Lương Triều thủy tinh là một thứ đồ hiếm có, do thương nhân Ba Tư lặn lội buôn từ Europa(*) tới đây, đại đa số đều được làm thành trà cụ và đồ uống rượu, hoặc là một ít món đồ thưởng thức, giá cả vô cùng đắt đỏ.

Nhưng Từ Canh lại biết giá thành của thứ này rất rẻ, cách làm ra cũng đơn giản, bởi vì đời trước Tân tiên sinh dựa vào thứ đồ này mà kiếm được không ít tiền.
(*)Europa: Châu Âu
“Đây là cửa sổ thủy tinh, là một món đồ mà xưởng nhà ta mới làm được.” Đại Trân đắc ý nói: “Lắp nó vào cửa sổ, trong nhà sẽ sáng như ban ngày, còn có thể đọc được cả sách.

Ta không biết rõ kích thước cửa sổ trong cung của ngươi là bao, nên làm theo kích cỡ cửa sổ nhà ta, chủ yếu là để cho ngươi nhìn trước, lát nữa ngươi đưa số đo cửa sổ trong cung của ngươi cho ta, ta sẽ cho nhà xưởng làm theo yêu cầu của ngươi.”
Từ Canh chậm rãi tiến lên vuốt ve cửa kính, luôn miệng cảm thán, “Đây thật sự là một món đồ tốt, Tân tiên sinh thật là đại tài.”
Đại Trân ngửa mặt đắc ý, “Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem ông ấy là phụ thân của ai.

Đúng rồi – -” nàng ngừng nói, thái độ trở nên nịnh nọt, “Còn có chuyện muốn xin ngài giúp đỡ.”
“Đừng nói giúp đỡ làm gì, ngươi cứ nói thẳng đi.”
“Chính là, tẩm cung của bệ hạ…”
Từ Canh hiểu ý cười một tiếng, cố ý đùa nàng, “Muốn thu tiền sao?”
“Ngài đừng có nói đùa, ta nào dám chứ.”
“Không phải chuyện đó sao.” Từ Canh cười nói: “Tiện nghi lớn như vậy, ta cũng muốn chiếm, tất nhiên phụ hoàng ta cũng giống vậy.

Ta nói nha, ngoại trừ tẩm cung của phụ hoàng, cung Thái Cực, còn có toàn bộ Ngự Thư Phòng đều được trang bị những thứ tốt nhất.”
Đại Trân lập tức lộ ra vẻ mặt thương nhân, “Cung Thái Cực cũng không phải là tẩm cung của bệ hạ, đó là nơi các quan lên chầu triều, nếu muốn sửa chữa lại cũng phải do Quốc khố bỏ tiền, điện hạ ngài muốn thay bệ hạ tiết kiệm bạc trong nội khố cũng không tồi, nhưng cũng không thể vì tiết kiệm bạc trong quốc khố mà tính vào đầu những nhân vật nhỏ bé như chúng ta được.

Nếu không thì, ta tự làm chủ giảm giá cho ngài có được không?”
Từ Canh bị dáng vẻ tham tiền của nàng chọc cho buồn cười, lắc đầu nói: “Được rồi, đùa ngươi thôi, còn tưởng là thật sao.”
“Ngài làm ta sợ hết hồn.

Cung Thái Cực lớn như vậy, nếu thật sự phải miễn phí phí lắp đặt thế thì ta mất công toi rồi.” Phí quảng cáo cũng quá mắc đi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.