Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 81
“Sư Vương, xem ra lần này . . . ngươi không thoát được rồi?” -Xà Phu cười đắc thắng . . .
“Hừ!!” -Sư Tử hừ lạnh, tính mở miệng thì bị một giọng nói khác chen ngang.
“Đừng mừng vội!!!!”
Giọng nói có vẻ quen quen, Sư Tử quay đầu lại nhìn. . . mắt mở to . . . mồm há hốc. Ba nam nhân anh tuấn ngời ngời, hào quang lấp lánh, mỉm cười tiêu sái bước vào chính điện.
“Ba người . . . Bạch Dương, Nhân Mã, Thiên Yết . . .sao lại . . . “
“Bọn ta chính là ham vui a . . . .thật không ngờ vừa tới đã gặp cảnh tượng này!” -Bạch Dương cười cười, coi những tên sát thủ như không khí.
“Sư huynh, sao lại để chúng chĩa kiếm thế này” -Nhân Mã làm bộ mặt cún con, tiến lên đẩy những mũi kiếm đang chĩa về Sư Tử.
Bọn sát thủ tính phản kháng, nhưng mà dường như lực Nhân Mã quá mạnh, khiến cây kiếm bị dời đi không chút khó khăn nào. Đám sát thủ biết không phải hạng xoàng, liền đứng yên không manh động.
“Ồ . . . thật không ngờ cả Hoàng Đế Hoàng Đạo cũng hạ cố tới thăm Xà Quốc nhỏ bé” -Xà Phu vẫn ngạo nghễ như trước.
“Tốt thôi, tất cả cùng chết chung!!”
“Xông lên!!!!”
Đám sát thủ nhận lệnh, lập tức xông lên tấn công, Xà Phu vẫn ngồi yên trên ngai mà xem cuộc đấu.
“Không biết lượng sức” -Bạch Dương lạnh giọng, thần thái tập trung, rút kiếm bên hông ra, tư thế sẵn sàng.
“Hừ. . . để xem bản lĩnh thế nào mà đòi đối đầu với bọn ta?” -Nhân Mã nhếch miệng, coi khinh đám sát thủ.
Thiên Yết từ đầu không có hứng thú mở lời, chỉ muốn nhanh chóng hạ gục cái tên Xà Phu, trả thù cho những gì hắn gây ra. Tiếng kiếm chạm vao nhau leng keng nghe rất chói tai, kẻ bay lên, người đáp xuống, kẻ né đòn, người tấn công. Ý chí chiến đấu sục sôi. Không cần tốn nhiều thời gian . . . đám sát thủ liền lần lượt bị hạ gục. Sư Tử thừa cơ hội, xông lên tấn công Xà Phu, trả mối hận xưa. Xà Phu không phải hạng tép riu, tất nhiên không dễ dàng bị hạ gục. Hắn rất nhanh rút kiếm ra nghênh chiến.
Sư Tử cẩn thận hơn lần trước, nhất định cây kiếm đó đã sớm tẩm độc, trúng một nhát liền mất mạng như chơi . . . mắt hắn luôn luôn quan sát sơ hở đối phương để nhân cơ hội mà tấn công. Hai bên người ở thế chủ động, người thế phòng thủ cứ thế thay phiên nhau.
“Sư Vương, ngươi vĩnh viễn là kẻ bại trận!!!”
Câu nói của Xà Phu như châm ngòi cho sự tức giận của Sư Tử. Tròng mắt Sư Tử hằn lên tia máu, sát khí tỏa ra. Trên mặt Sư Tử hiện lên ba chữ Đừng tới gần!!!!.
“Xà Phu ơi Xà Phu . . chọc giận ai cũng được . . .sao lại dám đi chọc giận cái Sư Tử ấy chứ” -Bạch Dương lắc đầu . . . nhìn Xà Phu với ánh mắt cảm thông.
Xà Phu nhìn bọn họ rồi lại nhìn Sư Tử . .cái gì mà không nên chọc Sư Tử??? Hừ . . . ta đây không sợ, một kẻ từng bại dưới tay ta . .. há có thể ngóc đầu lên được sao??? Sư Tử không quan tâm tới gì, chỉ có sự tức giận vây quanh, Sư Tử hắn cả đời oanh oanh liệt liệt, chưa bao giờ bại trận trước ai, lần đó là vì có Cự Giải nên hắn mới để Xà Phu làm tàn. Lần này thì không!!!!!
Sư Tử liền lao đến, tấn công Xà Phu liên tục, hắn như môt con mãnh thú thèm khát . . .ra sức tóm lấy con mồi. Từng đường kiếm của hắn đều chí mạng . . .Xà Phu bị tấn công dồn dập, thần trí bàng hoàng . . nghi ngờ người trước mặt có phải là Sư Vương hay không? Xà Phu lăm le thanh kiếm trên tay chỉ cần một nhát . . . Sư Tử sẽ toi mạng, độc lần này còn mạnh, độc hơn cả lần trước .. . .hắn cười thầm trong lòng. Vừa hay thấy được sơ hở, Xà Phu liền vung kiếm . .. .
“Keng!!!”
Thanh kiếm Xà Phu bị chém gãy đôi . . . .còn thanh kiếm của Sư Tử đang kề sát cổ hắn . . . .
“Ngươi nên nhớ. . . .lần trước ta đúng là bị ngươi làm cho bị thương, nhưng ngươi lúc đó cũng không khá khẩm là bao, nằm dưới đất giữa vũng máu mà chờ thuộc hạ tới cứu!” Sư Tử nghiêm mặt, rành rọt nói. “Hay nói cách khác, chúng ta ngang sức ngang tài . . . cho tới lúc này . . .”-Sư Tử nhếch miệng cười.
“Phập!”
Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Xà Phu, máu từ miệng hắn chảy ra, hai mắt hắn trợn ngược . . .
“Ngươi . . . ngươi . . . “
Sư Tử rút kiếm ra, đá ngã Xà Phu, Xà Phu lăn xuống bậc tam cấp trong kim điện . . . Sư Tử lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống hắn . . .
“Để xem lần này . . .có ai cứu được ngươi?”
……………………….
Tháng sáu năm Thiên Vương thứ hai, Xà Quốc chính thức bị xóa khỏi bản đồ, thay vào đó được đổi tên thành Nhật Nguyệt Quốc. Sư Tử chính thăng đăng ngôi, trở thành Hoàng Đế Nhật Nguyệt Quốc lấy niên hiệu là Hỏa Vương. Cự Giải trở thành Hoàng Hậu của Nhật Nguyệt Quốc. Trong đêm tân hôn, khi Cự Giải hỏi vì sao đặt tên là Nhật Nguyệt, Sư Tử chỉ đơn giản mỉm cười trả lời.
“Ta là Nhật, nàng là Nguyệt . . . rất xứng đôi!”
*Mặt trời và Mặt trăng . . . không phải rất xứng đôi sao ^ ^
Chẳng bao lâu sau thì Cự Giải sinh hạ một hoàng tử nhỏ . . . Sư Tử đặt cho hắn một cái tên rất kiêu ngạo Kiêu Đường ngụ ý mặt trời chói chang.
………………
Bạch Dương quyết định rời xa chốn chiến trường khốc liệt, trở về với nương tử của mình là Kim Ngưu bắt đầu kế hoạch buôn bán. Trong vòng ba năm đã trở thành gia đình Vương giả giàu có nhất nước, tiền tài nhiều vô số kể. Bọn họ cũng sinh một cặp long phụng, hai đứa trẻ này rất phá phách, khiến cho Bạch Dương dở khóc dở cười. Có một lần tiết trời trong xanh. Ba mẹ con rủ nhau ra hồ ngắm cá.
Kim Ngưu nhìn đám cá ú na ú núc bơi trong hồ, đột nhiên cồn cào muốn ăn cá. Thế là hai hài tử bé nhỏ vì thương mẹ, liền chạy đi lấy mấy thỏi vàng ném xuống hồ, chẳng mấy chốc xác cá nổi lềnh bềnh, sùi bọt mép.
Bạch Dương đau lòng nhìn đám cá vàng trị giá hàng vạn ngân lượng của hắn, lại nhìn nương tử và hai hài tử làm bộ mặt cún con vô tội, đành nghẹn ngào mà cho qua. Lại có lần đêm khuya thanh vắng, Kim Ngưu lại đòi ngắm hoa. Giữa mùa đông thì hoa đâu mà ngắm!!!!!
Hai tên tiểu hài tử lại loi choi, đi lấy một đống trân bảo có hình dáng bông hoa đem treo trên cây, treo thôi thì nói làm gì!! Đằng này chúng vặt cả nụ hoa mới nhú ra, vặt sạch lá, nói vậy để cho dễ ngắm mấy thứ vừa treo. Ôi trời ơi!! Cây mai tứ quý tốn hàng trăm vạn lượng, chờ tới mùa xuân là nở . .. ấy thế mà chúng nỡ vặt sạch!!! Bạch Dương vì thế mà khóc ròng bảy ngày trời, xuân năm đó hắn không thèm đón, cứ ủ rũ nằm nhà ôm nổi buồn. Dù vậy nhưng gia đình họ vẫn cứ yên ấm như thường, cuộc đời giàu sang phú quý . . .
*cặp long phụng: sinh đôi trai gái.
………………………
Còn Nhân Mã và Bảo Bình, phải hai năm sau họ mới thành thân. Bảo Bình trở thành một mỹ nữ không thua kém hai tỷ tỷ của mình, cười một cái đã làm khuynh đảo chúng sinh. Sau khi thành thân thì họ liền lên đường đi khắp nước chữa bệnh, đồng thời cũng tìm kiếm dược liệu quý. Danh tiếng của họ vang xa lẫy lừng, ai nấy nghe tên đều biết.
Danh hiệu Y Tiên cũng nhờ đó mà càng được chứng minh, lưu danh muôn đời. Bọn họ dù ở độ tuổi bao nhiêu, vẫn giữ nguyên tính tình trẻ con, lúc nào cũng có thể cười đùa. Con cháu họ mai sau trở thành những thầy thuốc xuất sắc, số khác lại thành hiệp khách chuyên giúp đỡ người dân.
Về phần Xử Nữ và Ma Kết. Hai người đều từ quan mở trường dạy học, không phân biệt nam nữ, chỉ cần có lòng hiếu học đều được nhận. Những học đồ qua tay họ rèn luyện, người nào người nấy thi đỗ bảng vàng, vào triều làm quan tứ phẩm trở lên. Nhờ có Xử Nữ mà giờ đây nữ nhân cũng được phép vào triều làm quan, cống hiến cho xã tắc. Xử Nữ được lưu danh sử sách, được nữ nhân ngưỡng mộ vô cùng, lấy nàng ra làm tấm gương để noi theo. Họ sinh được ba người con trai, đều thông minh khác thường. Con cháu họ mai sau cũng thành những vị quan văn nức tiếng.
Ma Kết thỉnh thoảng vẫn đứng phía sau trợ giúp triều đình, nhiều lần Nhân Mã qua dụ dỗ dãy võ cho ba đứa trẻ liền bị Ma Kết đuổi đi. Hắn nói .. cái gì mà . .. . mưu trí mới cần thiết, còn võ nghệ không hợp với ba đứa trẻ. Nhìn chung . . . gia đình Vương gia này chủ yếu thích dạy học, trường học của họ cũng được mở rộng, các kỳ thi cử, đề thi đa số đều do họ chuẩn bị. Trở thành một phần không thể thiếu của triều đình.
…………………
Phụ Hoàng của Thiên Bình băng hà, nàng cùng Song Tử về Thiên Quốc. Khoảng vài tháng sau . .. do không có con trai, lại chỉ có một mình Thiên Bình là con . .. nên Song Tử đã lên ngôi lấy niên hiệu là Phong Vương. Thiên Bình trở thành Thiên Bình Hoàng Hậu. Đất nước nhỏ này dưới sự dẫn dắt của Song Tử năm năm tháng tháng phồn thịnh, chuyên giao thương với các nước khác.
Thiên Bình sinh hạ một công chúa, xinh đẹp không thua kém gì mẫu hậu của mình. Cô nhóc này tuy nhỏ tuổi thế nhưng đã có người tới tận nơi để cầu thân. Người đời truyền miệng nhau gia đình Hoàng tộc có bài thuốc bí truyền, khiến bọn họ trẻ mãi không già . . . Quả đúng là trẻ mãi thật, vì Thiên Bình và Song Tử dung mạo đều không thay đổi nhiều, dù tuổi có cao đi chăng nữa . . . từ nơi này xuất phát thêm nhiều mỹ nữ, mỹ nam đệ nhất thiên hạ. Có lẽ là do nòi giống đặc biệt . . . từ hoàng tử tới công chúa ai nấy đều đẹp đẽ lạ thường.
………………………..
Banămqua . . .
Song Ngư vẫn ngủ vùi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Bảo Bình định kỳ vẫn về cung để xem mạch cho Song Ngư, kết quả mọi lần đều như nhau. Thiên Yết không còn ở Long Ngâm điện nữa mà chuyển sang Phượng Nghi cung ở, hắn nói chỉ có nơi đây mới có hình bóng của nàng. Hắn đặt làm riêng cho Song Ngư một chiếc giường, xây thêm một tòa nhà riêng ở Phượng Nghi cung, để nàng ở tại nơi đó.
Ở tòa nhà này luôn luôn mang theo mùi thuốc . . .nên Thiên Yết không thể ở lại. Bảo Bình nói chỉ bằng cách này mới có thể duy trì mạng sống Song Ngư . . . dù là nàng ở trạng thái thực vật. Phượng Nghi cung được đổi tên thành Vĩnh Hằng cung. Thiên Yết ngoại trừ phê duyệt tấu chương ra .. . thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi bên ngự án mà vẽ tranh.
Ba năm qua hắn không ngừng vẽ tranh, các bức vẽ đều treo đầy thư phòng. Mà nhân vật trung tâm của bức vẽ đều là một nữ nhân.
Đúng vậy .. đó là Song Ngư. Những biểu hiện hỉ, nộ, ai, lạc của nàng đều được hắn vẽ qua, bức vẽ nào cũng tỉ mỉ, chăm chút, khung cảnh mỗi bức vẽ là bốn mùa khác nhau . . .cứ thế thay phiên. Mỗi tối trước khi ngủ hắn đều tới thăm nàng.
“Ngư nhi . . . con chúng ta đã tròn ba tuổi, ở ngoài kia yến tiệc náo nhiệt, nhưng xem ra con thích gặp nàng hơn. Nàng mau tỉnh dậy ôm con, được không?” -Thiên Yết bế Tư Đẳng, đặt hài tử bé nhỏ nằm cạnh Song Ngư.
Tư Đăng nhổm người, tay nắm lấy tóc Song Ngư mà kéo.
“Đẳng nhi ngoan, đừng nghịch, sẽ đau mẫu hậu” -Thiên Yết nhẹ nhàng gỡ tay Tư Đẳng ra.
“Ngư nhi, nàng mau tỉnh lại đi, ta và Đẳng nhi rất nhớ nàng”
…….
“Ngư nhi, cây đào lại nở hoa rồi, rất đẹp, nàng mau tỉnh lại để xem đi, chẳng phải nàng thích nhất chính là nó sao?”
…………
“Ngư nhi, ta rất nhớ nàng, nàng tỉnh lại đi có được không?”
………….
Hắn mỗi ngày đều thăm nàng như thế, lần nào cũng nhắc nàng hãy tỉnh lại .. . Tới một ngày . . . hắn bận xử lý chính sự, không tới thăm nàng, phải tới tờ mờ sáng hôm sau hắn mới tới. Khi tới nơi hắn thấy nơi khóe mắt nàng hơi đỏ, còn gối thì đã ướt đẫm, hắn kinh ngạc.
“Ngư nhi, nàng khóc sao? Nàng tỉnh lại rồi phải không???”
Không có ai đáp cả. . . nhưng nước mắt Song Ngư lại tiếp tục chảy dài . . . Dù lay thế nào Song Ngư vẫn không mở mắt . . . rất lạ. Hôm sau Thiên Yết đành cho người tìm Bảo Bình về.
…………..
“Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Hoàng thượng người cố nhớ xem .. . có điều gì tác động đến Ngư tỷ không?” -Bảo Bình hỏi.
“À. . trẫm mỗi ngày cứ tới giờ ngọ sẽ thăm nàng, hôm đó trẫm bận chút việc, sáng sớm hôm sau mới đến . . .” -Thiên Yết kể lại ngày hôm đó.
“Vậy là việc Hoàng huynh thăm Ngư tỷ đã thành một thói quen, cứ tới giờ đó là tới, thế nhưng hôm đó lại tới trễ . . . có lẽ . . . Ngư tỷ tưởng rằng Hoàng huynh xảy ra chuyện gì . . .cho nên đã khóc” -Nhân Mã phân tích vấn đề.
“Nếu vậy . . .Ngư tỷ cần chất kích thích!” -Bảo Bình đập tay.
“Kích thích thế nào đây?” -Thiên Yết nhíu mày, không hiểu nhìn hai người.
“Cứ làm thế này .. . “
…………………
Giờngọ
.
Cánh cửa lại được mở ra. Thiên Yết chầm chậm bước tới bên giường, hắn vuốt ve khuôn mặt Song Ngư . . .giọng nói hơi nghẹn.
“Ngư nhi . . ta thật có lỗi với nàng . .. Đẳng nhi . . .Đẳng nhỉ đã .. .”
Nói tới đây hắn liền rên rỉ khóc lóc. Lúc sau .. hắn mới tiếp tục . . .
“Đẳng nhi bị đậu mùa, hiện tại . .đang rất nguy kịch. Còn Bảo Bình thì đổ bệnh suy yếu không thể cử động được . . .”
-Thiên Yết lại tiếp tục khóc lóc, hắn đưa mắt liếc nhìn Song Ngư, thật ngạc nhiên khi nàng cũng khóc, tâm hắn có hơi chút kích động.
“Hoàng huynh, không hay rồi!!!!!” -Nhân Mã từ đâu xông vào cửa.
“Chuyện gì?”
“Tư Đẳng . . .Tử Đẳng . . . khó thở. .. có lẽ không qua khỏi”
Thiên Yết còn chưa kịp đọc tiếp lời thoại thì Song Ngư từ trên giường bật người dậy, nước mắt giàn dụa . . . Trước sự kinh ngạc của Thiên Yết và Nhân Mã, nàng leo xuống giường, chân trần chạy về phía Đông Cung.
“Đẳng nhi . . .con không được xảy ra chuyện gì . .. .”
……………
ĐôngCung.
“Rầm!” -Cánh cửa thô bạo bị đẩy ra.
Bảo Bình đang ẵm Tư Đẳng trên tay, hát ru cho hài tử ngủ, chợt nàng dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Song Ngư đang đứng trước mặt.
“Đẳng nhi . . ” -Song Ngư nhào tới ôm lấy Tư Đẳng. Dường như Tư Đẳng nhận ra đó là mẫu hậu của mình, liền bật cười khanh khách.
“Ngư tỷ . . . “- Bảo Bình lắp bắp . . .mắt nhìn về phía cửa, Thiên Yết và Nhân Mã cũng đã tới nơi.
Bảo Bình nhìn Song Ngư sau đó lui ra . . . .để Thiên Yết ở lại trong phòng.
“Ngư nhi . . .”
Song Ngư đang nựng tiểu hài tử, nghe Thiên Yết gọi mình chợt sững người, nàng xoay người nhìn hắn, nước mắt lại tuôn.
“Yết . . “
Thiên Yết đứng yên không nhúc nhích, mỉm cười nhìn nàng.
“Ngư nhi . . . ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi .. .”
“Ta yêu nàng”
Ba chữ hắn nói ra, rất dứt khoác, rất nhẹ nhàng, rất chân thực. Song Ngư đặt hài tử vào trong nôi, chạy tới ôm lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp mà khóc. Nàng đã chờ. . . đã chờ câu nói này của hắn từ rất lâu . . . rất lâu rồi. . . .
……………
“Óa . . . .hu hu hu hu hu hu . . . .”
“Trời ơi . . Hỉ công công . . . có cần khóc tới mức đó không??” -Nhân Mã giật giật khóe mắt . . . nhìn Hỉ công công khóc bù lu bù loa.
“Ba năm rồi a . .. rốt cuộc . . .đã đoàn tụ a . . .” -Hỉ công sụt sịt nói.
………………
Phải, ba năm chờ đợi, ba năm ngóng trông, ba năm nhung nhớ. Hắn nhớ tiếng cười, nhớ giọng nói, nhớ từng cái nhíu mi, nhớ từng cái cử chỉ . . . hắn không có lúc nào là thôi nhớ về nàng. Ba năm, không là dài, không là ngắn . .. dù cho thế nào . . . hắn vẫn sẽ đợi nàng . . . Rốt cuộc . . . mong muốn của hắn đã được thực hiện!
THE END.