Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 77
Thấm thoắt đã gần cuối tháng chạp. Hôn lễ của Ma Kết đã sớm được chuẩn bị đầy đủ. Những lồng đèn màu đỏ, bên trên dán chữ hỉ được treo khắp cả phủ. Hạ nhân ai nấy đều tấp nập ra ra vào vào, đi tới đi lui, không khí rất sôi nổi.
Ma Kết hôm nay là tân lang, nhưng trên mặt hắn chẳng hề có chút vui vẻ nào, hắn thật sự không hề thích nhị tiểu thư Thùy Gia, khuôn mặt cô ta thế nào, hắn còn chưa gặp qua nữa là . . .
Bất giác hắn lại nhớ tới Xử Nữ, nàng đã thay hắn sắp xếp hôn lễ này, mọi thứ đều rất kĩ lưỡng, tuyệt không hề có chút sai sót nào.
“Két” -Tiếng mở cửa vang lên.
Ma Kết quay đầu nhìn về phía đó, Xử Nữ hôm nay ăn vận vô cùng đơn giản, sắc mặt nhợt nhạt, để ý kĩ sẽ thấy trên mắt đã xuất hiện quần thâm.
“Huynh chuẩn bị xong hết rồi chứ?” -Xử Nữ ôn tồn hỏi, nàng đăm đắm nhìn Ma Kết vận hỉ phục đỏ tươi, càng tăng thêm vẻ tuấn dật của hắn. Nàng hơi sững người.
“Ừm, đã xong từ sớm” -Ma Kết gượng cười đáp, một nụ cười rất mất tự nhiên.
Cả hai đột nhiên im lặng không biết nói gì nữa. Xử Nữ khẽ thở dài.
“Thôi, muội ra tiếp khách”
Ma Kết ậm ừ nhìn Xử Nữ xoay người bước ra khỏi cửa, chợt Xử Nữ dừng chân, hít một hơi thật dài, Xử Nữ cố nặn ra một nụ cười, quay lại nhìn hắn, nói.
“Huynh hãy hạnh phúc nhé”
Rồi nàng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mình Ma Kết.
Ma Kết cười khổ, cái gì mà hạnh phúc?? Đây rõ ràng là vì đại sự a, hạnh phúc gì ở đây??? Xử Nữ, nàng thật ngốc nghếch!!!
………………….
Ở bên ngoài, một đám người núp trong bụi cây gần đó nín thở quan sát tình hình, chờ khi Xử Nữ đi khuất, một người lên tiếng.
“Xử tỷ thật lạ nha” -Người đó là Bảo Bình.
“Đúng là như vậy, ngày vui của Kết huynh, sao lại xụ mặt thế kia?” -Nhân Mã xoa xoa cằm đánh giá.
“Ta là ta thấy, Xử Nữ có tình ý với Ma Kết huynh đó nha” -Tới lượt Thiên Bình đăm chiêu.
Mọi người trợn mắt ngạc nhiên, có lầm lẫn không đó????? Cự Giải đứng gần đó bật cười khúc khích, nàng được Thiên Yết cho phép xuất cung trước, nên thành ra nàng cũng đứng đây rình mò với đám nhiều chuyện này.
“Là thật, Xử Nữ có tình cảm với Kết huynh đó”
Câu nói của Cự Giải đã khẳng định chắc chắc suy nghĩ của Thiên Bình.
“Ôi chao, nhìn người mình yêu lấy người khác, thật đáng buồn nha” -Sư Tử tiếc rẻ, hiếm khi có người thật tâm thích Ma Kết a.
“Theo như những gì đệ biết, nhị tiểu thư Thùy Gia hai mươi tuổi mà vẫn không hề có ai tới cửa cầu hôn, các món tài nghệ thì chẳng tinh thông cái nào, nghe nói dung nhan cô ta rất khó nhìn a.” -Song Tử rành rọt nói.
“Một nữ nhân như vậy, sao xứng với Kết đệ chứ???” -Bạch Dương nhíu mày, hắn không hài lòng về nhị tiểu thư Thùy Gia chút nào.
Mọi người âm thầm thở dài, tiếc thay cho Ma Kết, một người tuyệt vời như huynh ấy lại phải rước một nương tử không ra gì vào cửa, đáng xấu hổ. Thật đáng xấu hổ!!
“Ta có cách này” -Kim Ngưu vừa ăn xong điểm tâm mang theo, liền phủi phủi tay nói.
“Cách gì???” -Tất cả cùng nhìn Kim Ngưu đồng thanh nói.
“Chẳng phải lễ thành thân hôm nay là múa rìu qua mắt thợ sao??? Chủ yếu là cái chứng cớ tạo phản của lão cáo già Thùy Gia, đâu nhất thiết phải thật sự lấy nữ nhi của lão, ta tính thế này . . . .”
………………….
Hoàngcung.
“Ngư nhi, nàng đã xong chưa?” -Giọng Thiên Yết đều đều vang lên, hắn nhanh chân bước vào phòng Song Ngư, vừa vén màn lên đã thấy dáng người nhỏ nhắn vận y phục màu đỏ, chất liệu vải cao cấp, có thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng lấp lánh.
Song Ngư xoay người lại đối mặt với Thiên Yết, mi khẽ cau lại, bất mãn nói.
“Bụng to quá, mặc gì cũng không đẹp”
Thiên Yết ngớ người, lại nhìn cái bụng Song Ngư, đúng là to hơn trước rồi. Cự Giải mỗi ngày đều mang đồ ăn ngon tới cho Song Ngư, khiến Song Ngư trở nên béo tốt vô cùng.
“Không sao, vẫn rất đẹp” -Thiên Yết cười dịu dàng, tiến đến đỡ lấy nàng, tay vừa chạm vào đã bị nàng gạt ra.
“Tử Liên dìu được rồi” -Song Ngư lãnh đạm nói, nàng không thích tiếp xúc với Thiên Yết nữa, đứa trẻ này là của nàng, tự nàng sẽ chiếu cố nó, không cần tới hắn phải bận tâm.
Tay Thiên Yết cứng đơ giữa không trung, nhìn Tử Liên dìu nàng bước ra khỏi phòng, một cảm xúc hỗn đỗn trào lên nơi lồng ngực, hắn không thích nàng như thế, hắn nhớ Ngư nhi ngày trước, hoạt bát, đáng yêu, không như bây giờ, lạnh lùng, xa cách. Đôi lúc hắn tự nghĩ, tình cảm hắn dành cho nàng rốt cuộc là gì?? Là thích?? Là sự sủng ái?? Là cảm giác thoáng qua??? Hay . .. Là yêu?!
……………………
Xử Nữ mệt nhoài kiếm một chỗ trong khuôn viên của phủ, ngồi xuống ghế đá. Nàng nắn nắn cái vai mỏi nhừ, nhìn khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ, nàng phiền lòng thở dài.
“Xử Nữ” -Tiếng Cự Giải từ xa truyền tới, nàng uyển chuyển tiến về Xử Nữ, trên tay bưng một cái khay, trên khay là một bát sứ trắng.
Xử Nữ nghe người gọi mình, quay đầu lại.
“Là cô sao?”
Cự Giải mỉm cười hì hì.
“Hôm nay vất vả cho cô rồi, tôi có nấu canh này cho cô, rất bổ đó nha, cô uống đi”
Xử Nữ suy nghĩ một hồi, quả thực rất mệt, nàng không nghĩ nữa mà đem bát canh nóng lên, dùng thìa hớt một ít, đưa lên gần miệng thổi nhẹ.
“Ừm . . .rất ngon, cảm ơn cô” -Xử Nữ mỉm cười, nàng tiếp tục uống hết bát canh.
Vừa đặt bát sứ về lại trên khay, một cơn choáng váng liền ập tới, mọi thứ xoay mòng mòng, Xử Nữ nheo nheo mắt, đau đầu quá, ta bị sao thế này? Trước mắt trở thành một mảnh tối om. Cự Giải nhìn Xử Nữ bất tỉnh trên ghế đá, liền đưa tay chọt chọt Xử Nữ, thấy không có phản ứng gì, liền vẫy vẫy tay về phía bụi rậm gần đó. Sư Tử liền xuất hiện.
“Thuốc của Bảo Bình công hiệu thật!”
“Tất nhiên rồi, mà Bạch huynh đã xong chưa??” -Cự Giải nói, mắt liên tục dáo dác nhìn quanh, cũng may đám hạ nhân tập trung ở khu chính nên khuôn viên không một bóng người, thích hợp để làm việc xấu.
“Huynh đây!!” -Bạch Dương xuất hiện, đầu dính đầy lá cây, trên vai là một bịch đen rất to.
Cái bịch khẽ động, có tiếng người phát ra.
“Ưm Ưm”
“Cốp!!!”
Kim Ngưu lập tức giáng một cú đánh xuống, bịch đen lập tức im ru.
“Đem nhị tiểu thư ném vào nhà kho đi” -Bảo Bình cũng xuất hiện, nàng đã kiểm tra rồi, nhà kho là nơi thích hợp nhất.
Bạch Dương và Kim Ngưu cùng cái bịch đen theo sự dẫn đường của Bảo Bình liền rời đi trước.
“Uy uy, còn đứng đó làm gì??? Đi thôi!!” -Thiên Bình từ đâu chui ra, quắc quắc Cự Giải, Cự Giải liền thúc dục Sư Tử vác Xử Nữ đang bất tỉnh lên vai, theo Thiên Bình chạy ra khỏi phủ theo lối cửa sau.
Ở đó đã có Song Tử chờ sẵn, bên cạnh là một chiếc xe ngựa. Không chần chừ Sư Tử liền vác Xử Nữ vào trong, Thiên Bình cũng chui vào. Sau đó Sư Tử liền ngồi ở vị trí phu xe, điều khiển ngựa chạy về phía Thùy phủ. Còn lại Cự Giải và Song Tử đứng nhìn xe ngựa đi khuất.
“Huynh nói xem, liệu có thành công không?”
Song Tử nhún nhún vai.
“Không biết, còn tùy ý ông trời thôi, chúng ta vào trong đi”
Cự Giải gật gật đầu, nhìn theo hướng xe ngựa đi lần nữa, rồi quay gót bước trở vào trong phủ. Chỉ mong, mọi sự sẽ thành công.
…………………
ThùyPhủ.
“Uy, sao bây giờ mới tới???” -Nhân Mã vận hắc phục, đen từ đầu tới chân.
“Đã nhanh lắm rồi a, đợi tý huynh thay y phục khác đã” -Sư Tử nhảy xuống xe ngựa, cầm lấy một gói đồ.
Nhân Mã vén màn xe, bên trong là Thiên Bình và Xử Nữ, Xử Nữ đã được thay một bộ y phục khác, nói đúng hơn là .. . hỉ phục, khuôn mặt cũng được trang điểm kĩ càng, đầu đội mũ phượng trông rất đẹp. Xử Nữ vẫn còn đang bất tỉnh không biết trời trăng gì.
Sư Tử rất nhanh đã trở lại, mặc bộ hắc phục giống hệt Nhân Mã. Tiếp đó hắn vác Xử Nữ lên vai, cùng Thiên Bình lén lút vào trong phủ, Nhân Mã cũng theo sau quan sát xung quanh.
Nhân Mã đã xem qua một lượt Thùy Phủ, nhớ rất rõ đường đi, chẳng mấy chốc đã tới khuê phòng của Nhị tiểu thư Thùy Gia. Ở bên ngoài có vài nha hoàn cùng một bà mai đang đứng đợi. Sư Tử liếc mắt ra hiệu cho Nhân Mã, Nhân Mã đáp lại bằng cái gật đầu, rồi tiến lên trước đánh bất tỉnh đám nha hoàn cùng bà mai, nhanh nhẹn giấu bọn họ vào một rậm cây gần đó.
Cảm giác được người trên vai có vẻ sắp tỉnh, Sư Tử nhắc Thiên Bình cho Xử Nữ uống thêm một viên thuốc khác, khiến thần trí Xử Nữ mơ hồ. Sư Tử để Xử Nữ xuống, nàng có thể đứng được nhưng phương hướng không rõ ràng, không hề biết việc gì đang xảy ra.
Sư Tử ném cho Thiên Bình một cái mặt nạ da, Thiên Bình ban đầu hơi kinh hãi.
“Đeo vào đi, hôm nay muội là bà mai, muốn bị người khác nhận ra sao????”
Thiên Bình gật gù, lật đật đeo mặt nạ da vào, mặt nạ da vừa in, không hề có chút sơ hở nào, Sư Tử giao Xử Nữ cho Thiên Bình dìu ra bên ngoài, hắn đoán chừng giờ này kiệu hoa đã tới rồi.
“Nhân Mã, đệ hãy cẩn thận, huynh về Tam Phủ trước, mọi chuyện nhờ đệ”
Nhân Mã gật đầu, nhún người một cái đã biến mất. Nhiệm vụ lần này của hắn là tìm bằng chứng kết tội lão Thùy Gia.
……………………
Ngự giá từ Hoàng cung tiến về Tam Vương Phủ. Hai bên đường người dân đều im thin thít quỳ xuống. Màu vàng cao quý của Ngự giá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Uy nghiêm bức người. Bên trong Ngự giá, Song Ngư ngồi cách Thiên Yết một khoảng khá xa, khoảng chừng bốn gang tay, nàng yên lặng nhìn ra bên ngoài, chốc chốc lại thỉnh thoảng xoa xoa cái bụng tròn. Thiên Yết vẫn thường hay âm thầm nhìn sang nàng, khẽ thở ra, hắn đưa tay kéo nàng xích lại gần bên. Song Ngư hơi giật mình, nhăn nhó nhìn hắn.
“Phiền quá, không thích!!”
Thiên Yết cau mày nhìn Song Ngư, cái gì mà không thích??
“Nàng làm sao vậy??? Tính khí như vậy?? Rốt cuộc bất mãn cái gì???”
“Thiếp bất mãn cái gì??? Chàng không biết sao???” -Song Ngư cũng không vừa, lớn giọng cãi.
“Nàng im miệng!!! Trẫm là vua một nước, nàng dám lớn giọng với trẫm?????” -Thiên Yết thật sự không nhịn được nữa.
Song Ngư bị ngữ khí băng lãnh của hắn làm hoảng sợ, rụt rè co người lại, tránh xa hắn. Ánh mắt lúng túng không dám đối diện.
“Trước mặt trẫm, nàng còn không thèm hành lễ, nói năng không có trên dưới, trẫm cái gì cũng nhịn!! Nàng muốn thế nào trẫm đều chiều ý. Nàng có cái gì không vừa lòng????”
Song Ngư lắp bắp.
“Thiếp . . . thiếp . . . .” -Con ngươi Song Ngư đảo nhanh, không biết trả lời thế nào.
“Nếu nàng thích như vậy! Kể từ nay trẫm không quan tâm gì đến nàng nữa, nàng muốn làm gì thì làm” -Thiên Yết dứt khoác nói, vừa lúc đó ngự giá đã tới Tam Vương phủ, hắn liền phất áo bước xuống khỏi Ngự giá, để lại Song Ngư còn hãy kinh hãi, bất ngờ.
Tử Liên e dè đỡ Song Ngư bước xuống, ban nãy giọng Thiên Yết quá lớn, những người đi gần đều nghe thấy . . .
“Tiểu thư . . .”
“Không sao, ta không sao” -Song Ngư cười gượng gạo.
“Hoàng thượng giá lâm!!” -Hỉ công công cao giọng khiến mọi người trong phủ tạm ngưng hoạt động, lanh lẹ quỳ xuống nghênh đón.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!!! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!”
Thiên Yết tâm trạng không vui, không thèm nói một tiếng Bình thần mà bước vào trong phủ, mặc bọn người đang quỳ hai bên. Tử Liên cũng dìu Song Ngư theo, bất chợt Song Ngư lại dừng lại, nhìn vào một khoảng sân trong phủ.
Thiên Yết cảm nhận được Song Ngư vẫn chưa theo kịp, đã bực mình nay còn bực thêm, hắn xoay người lại, thấy nàng đang ngẩn ngơ nhìn một cái cây to, vì là mùa đông nên hoa trên cây vẫn chưa nở, chỉ là những nụ hoa màu hồng phấn đang ngủ yên. Nhưng vẫn toát lên một sức hút lạ kỳ. Hắn lại chuyển sang nhìn sắc mặt của Song Ngư.
“Nàng thích nó sao?”