Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 57
Thiên Yết ra khỏi Ngự thư phòng, định bụng quay về tẩm cung nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy hai nữ nhân đang đứng trong sân Long Ngâm điện, hắn liền dừng lại.
“Vẫn chưa xuất cung sao?”
Kim Ngưu và Thiên Bình đang đứng trò chuyện cùng nhau, nghe giọng Thiên Yết liền xoay người lại hành lễ.
“Được rồi, còn lưu lại đây tức là còn có chuyện muốn nói?” -Thiên Yết xua tay.
“Vâng, bẩm Hoàng thượng, cũng xấp xỉ ba ngày nữa là ngày thành hôn của dân nữ và Thiên Bình công chúa, Đức phi vốn là tỷ muội tình thân của dân nữ, nên dân nữ cố ý lưu lại đây để xin Hoàng thượng một việc” -Kim Ngưu ồn tồn nói.
“Vậy truyền ý trẫm, cho phép Đức phi xuất cung cùng các người” -Thiên Yết cũng hiểu ra vấn đề, liền đông ý.
“Tạ ơn Hoàng thượng” -Kim Ngưu mừng rỡ, rối rít tạ ơn.
Chờ sau khi Thiên Yết vào tẩm cung rồi, hai nữ nhân mới cùng nhau cất bước về phía Giải Thu cung. Hai nữ nhân đi song song cùng với nhau, theo sau là Lục Nhi.
“Thiên Bình công chúa, sao công chúa lại thích Ngũ Vương vậy?” -Kim Ngưu mở lời hỏi.
“Bản thân ta cũng không biết vì sao nữa, nhưng là ở nơi đất khách quê người như vậy, chỉ có mình Ngũ Vương ở gần bên ta” -Thiên Bình đáp, khóe môi cong lên.
“Ngũ Vương nổi tiếng sát gái, trăng hoa lại phong lưu, khắp các tửu lâu trong kinh thành, có ai mà không biết đâu? Ngũ Vương tuy là người không tinh thông võ nghệ, cũng không thể ngắm cảnh mà xuất khẩu thành thơ, nhưng mà không thể công nhận một điều đó là Ngũ Vương đầu óc khôn ngoan, cơ trí hơn người. Chỉ là không biết vì sao lại…”- Kim Ngưu nói những gì nàng biết ra.
“Ta cũng không biết nữa, chỉ là khi lần đầu đặt chân lên đây, người ta thấy đầu tiên lại là chàng ta, chàng ta cũng giống một cơn gió vậy, rất khó nắm bắt, vẻ ngoài lại thu hút nữ nhân, khiến bọn họ cứ bay đến sà vào lòng chàng. Nhưng không hiểu sao ta lại muốn chinh phục cơn gió ấy” -Thiên Bình mỉm cười, nụ cười của nàng như gió xuân, nhẹ nhàng, nếu đem tất cả nữ nhân ra so sánh với nàng, chỉ e nhan sắc của nàng là đệ nhất thiên hạ.
“Ta thật khâm phục Thiên Bình công chúa a” -Kim Ngưu bất ngờ.
“Còn cô, vì sao lại để ý Đại Vương gia?” -Thiên Bình nhìn Kim Ngưu, tò mò hỏi.
“Ta bị nụ cười của chàng hạ gục a, chàng là người điềm tĩnh, võ nghệ lại cao cường, thống lĩnh vạn quân, khí thế uy phong, là một chỗ dựa vững chắc, ở bên cạnh chàng ta thấy an tâm vô cùng. Nhưng là . . .ta vẫn rất sợ . . .” -Kim Ngưu nói, ánh mắt mang chút nét buồn.
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Sợ rằng . . . chàng phải ra trận đánh giặc, sợ rằng . .. chàng sẽ bị hạ gục trên chiến trường, sợ rằng . . . .” -Kim Ngưu nghẹn ngào nói.
Thiên Bình hiểu được những gì Kim Ngưu nghĩ trong lòng, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi nàng.
“Đừng như vậy, không phải Đại Vương gia trải qua biết bao cuộc chiến, vẫn khỏe mạnh đấy sao?”
“Vâng. Mong là vậy” -Kim Ngưu yếu ớt cười, nhưng trong tâm nàng vẫn rất lo lắng.
“Ta gọi công chúa là tỷ tỷ được không?”
“Được, muội muội. . . . “
……………………………
PhượngNghicung.
Song Ngư đang nằm lim dim trên ghế nằm tử đàn, bên cạnh là Tử Liên đang phe phẩy quạt.
*ghế nằm tử đàn: ghế nằm làm ra từ một loại gỗ quý.
Một cung nữ tiến vào bên trong, nhẹ bẩm báo.
“Nương nương, có Dung phi cầu kiến” -Song Ngư mở mắt ra, con ngươi lay động.
“Tới đây là tính gây chuyện nữa sao?” -Tử Liên chán ghét nói. Song Ngư chỉ cười nhẹ.
“Mau mời Dung phi tới chính điện, bổn cung sẽ lập tức tới đó”
Cung nữ lui ra ngoài. Từ sau khi được sắc phong, Song Ngư được ban cho thêm cung nữ cùng tiểu thái giám để tiện hầu hạ nàng. Song Ngư ngồi dậy, đưa tay cho Tử Liên đỡ lấy, dìu nàng ra chính điện. Dung phi vẫn bộ dáng kiêu ngạo như thường ngày, ngồi thưởng thức trà ở chính điện.
Khi Song Ngư vừa đi đến, cung nữ Vân Tú bên cạnh Dung phi liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến Nương nương”
Dung phi cũng đứng dậy, hơi khuỵu gối, tay chắp bên hông hành lễ.
“Tham kiến Duyên quý phi”
Song Ngư không để họ trong mắt, lướt qua cả hai ngồi lên vị trí chủ tọa.
“Miễn lễ” -Song Ngư lười biếng nói.
Dung phi bộ dáng tươi cười, mở miệng nói.
“Nghe Duyên quý phi thân thể không khỏe, muội muội liền có ý tới thăm, nhân tiện dâng lên cho nương nương canh nhân sâm quý này” -Nàng ra hiệu cho Vân Tú đem khay đựng canh đựng nhân sâm tiến lên.
Vân Tú vừa tiến gần tới Song Ngư, khi nâng mắt lên cả người liền run rẩy. Song Ngư khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn Vân Tú toàn thân run rẩy. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng ta lại trượt chân, ngã nhào ra đất. Toàn bộ số canh nhân sâm hất lên người Song Ngư.
“Nô tỳ to gan, dám hất canh nóng vào người Duyên quý phi???” -Tử Liên đứng một bên, tức giận mắng, sau đó vội vã lấy khăn lau đi số canh nhân sâm đang đọng trên y phục Song Ngư.
Vân Tú hoảng sợ, tim đập thình thịch, lắp bắp phân trần.
“Nương nương, nô tỳ không cố ý, nương nương tha tội”- Nàng liên tục dập đầu nhận lỗi.
Dung phi chán nản nhìn cung nữ hậu đậu của nàng, nhưng vẫn phải cố nén, trưng ra một nụ cười.
“Duyên quý phi, cung nữ của muội thật hành xử không phải, mong nương nương bỏ qua”- Song Ngư trừng mắt nhìn Dung phi.
“Bổn cung bị bỏng, có thể bỏ qua sao????” -Song Ngư tức giận lớn tiếng.
Dung phi ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Song Ngư. Đây là Song Ngư mềm yếu, nhẫn nhịn trước kia đây sao?
“Nương nương có phải vì chuyện trước kia, nên cố ý gây khó dễ?” -Dung phi giọng nói điêu ngoa.
“Hừ, ngươi nghĩ bổn cung là kẻ tiểu nhân như vậy? Chuyện trước kia cũng do ngươi một tay cố ý làm ra, là ai gây khó dễ ai trước???” -Song Ngư đập bàn, hừ lạnh nói.
Dung phi bị lời này của nàng làm cho toàn thân chấn động.
“Người đâu!!! Mau đem ả cung nữ này ra ngoài, đánh năm mươi trượng” -Song Ngư lớn tiếng.
Hai tiểu thám giám nghe lệnh, liền chạy vào lôi Vân Tú đang quỳ dưới đất, nước mắt nước mũi như mưa.
“Nương nương, tha mạng a, tha mạng a
” -Vân Tú kêu gào thảm thiết, thanh âm của nàng nhỏ dần cho tới khi hai thái giám đã kéo ra ngoài.
Bên ngoài vang lên tiếng la hét của Vân Tú, tiếng gậy liên tiếp giáng xuống, tiếng la của Vân Tú bỗng dưng im bặt, có lẽ là đã bị bịt mồm lại rồi. Dung phi tái mặt.
“Nương nương nhất định không tha cho Vân Tú?” -Dù gì Vân Tú cũng là tâm phúc của Dung phi, luôn luôn trung thành với nàng.
“Khi bổn cung xin tha, ngươi có dòm ngó tới sao????” -Song Ngư liếc mắt, cười lạnh nhìn Dung phi.
Dung phi sững người, chỉ một câu đó của Song Ngư, nàng ta cũng đủ biết, Vân Tú không thể cứu được rồi. Song Ngư được Tử Liên đỡ về tẩm cung thay y phục, trước khi đi khuất, nàng bỏ lại một câu.
“Nếu ả ta chịu đựng được năm mươi trượng mà còn sống, bổn cung sẽ tha cho ả, còn nếu ả không thể chịu được, vậy thì Dung phi sau này hãy thay ả chịu tội với bổn cung”
Dung phi giận run nhìn thân ảnh Song Ngư dần đi khuất.
“Năm mươi trượng? Một nữ nhân sao có thể chịu được?”
……………………….
Giải Thu cung.
Cự Giải đang ngồi ở dưới cái đình trong sân, trên bàn là giấy Tuyên thành, Cự Giải đang cầm bút nhẹ điểm từng nét.
“Nương nương, người vẽ rất đẹp nga” -Thúy Vân đứng một bên cảm thán. Cự Giải không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Giải tỷ . .. .” -Kim Ngưu vừa bước vào trong Giải Thu cung, lớn tiếng gọi.
Cự Giải đặt bút xuống nghiên mực, xoay người đứng dậy.
“Ngưu muội, sao muội lại ở đây?”
“Hì hì . . . muội vào cùng với Bạch Dương, bàn chút chuyện hôn sự thôi” -Kim Ngưu nắm tay Thiên Bình tới gần. Thiên Bình cười nhẹ với Cự Giải.
“Mau ngồi đi”
Thúy Vân nhanh tay dọn nghiên mực cùng bức tranh, lát sau bước ra với bộ trà trên tay. Trà nóng được rót ra, khói bay nghi ngút, trong không khí có thể cảm nhận mùi thơm nhẹ nhàng của lá trà.
“Hoàng thượng cho phép tỷ xuất cung để tham dự hôn sự của muội đó nga” -Kim Ngưu thổi thổi tách trà, nhấp một ngụm.
“Vậy . . Hoàng thượng không tham dự sao?” -Cự Giải thắc mắc.
“Vâng? Tất nhiên là có, nhưng là tỷ xuất cung trước a”- Cự Giải gật đầu, lại nhìn sang Thiên Bình.
“Thiên Bình công chúa, chúc mừng công chúa” -Nàng cười thân thiện nói.
Thiên Bình cũng đáp lại bằng một nụ cười khách khí.
“Đa tạ Đức phi đã có lòng”
“Tỷ không chúc muội a?” -Kim Ngưu bĩu môi, khoanh tay nói.
“Sắp lên kiệu hoa, còn trẻ con như vậy sao?” -Cự Giải bật cười nhìn Kim Ngưu.
“Sau này sẽ làm Vương phi đó nga”- Thiên Bình che miệng cười nói.
Kim Ngưu đỏ mặt, nương của nàng cũng nói nàng quá trẻ con a. Nhưng mà . . .haizzz đành phải sửa chữa cái tính cách này vậy.
“Muội đã biết” -Kim Ngưu như con nít phạm lỗi, ủy khuất nói.
“Cũng đã giờ ngọ, hay cả hai ở lại dùng bữa với ta?” -Cự Giải đề nghị.
“Chuyện này, có lẽ phải để dịp khác, bây giờ bổn công chúa cùng Kim Ngưu phải xuất cung rồi” -Thiên Bình khéo léo chối từ. Kim Ngưu cũng gật đầu.
“Đúng vậy, có gì sáng mai muội sẽ đợi tỷ ở cửa cung”
Cự Giải cũng không níu kéo gì thêm, gật đầu nói.
“Vậy ngày mai gặp, Thúy Vân, mau lấy điểm tâm ta làm gói lại, đưa cho Ngưu muội”
Kim Ngưu nghe tới điểm tâm, hai mắt sáng rực.
“A! Ta đi cùng ngươi nga” -Nói rồi nàng nhấc váy chạy theo Thúy Vân.
Trong đình còn lại Thiên Bình và Cự Giải.
“Chuyện của Song Ngư, ta không hiểu rõ, vì sao Đức phi không ra tay giúp đỡ?” -Thiên Bình vất vả lắm, mới dám hỏi câu này. Cự Giải vẻ mặt cứng lại.
“Bổn cung có thể làm gì đây?”
Thiên Bình khẽ thở dài.
“Trong chuyện này, ta không phải người trong cuộc, không nên tham dự vào, nhưng là dù sao cả hai cũng xem nhau là hảo tỷ muội, giúp đỡ nhau sinh tồn ở nơi này, thêm một bằng hữu, bớt một kẻ thù”
Kim Ngưu cùng Thúy Vân đã đi ra, Thiên Bình cũng đứng dậy, mỉm cười cáo từ Cự Giải. Cự Giải nhìn hai bọn họ đi xa, trong lòng thầm nghĩ tới lời của Thiên Bình.
“Giải nhi, muội đang suy nghĩ cái gì vậy?” -Giọng nói của Sư Tử vang lên bên tai Cự Giải.
Cự Giải giật mình, ngước nhìn Sư Tử đứng cạnh mình từ lúc nào.
“Huynh tới đây khi nào?”
“Được một lúc rồi, nhưng muội không nhận ra, đi vào trong, huynh có chuyện cần nói” -Sư Tử nói, liền bước luôn vào trong trước.
……………………….
“Muội vì sao lại làm như vậy?” -Sư Tử nhìn thẳng Cự Giải, hỏi vào vấn đề chính.
“Muội làm gì?” -Cự Giải mơ hồ, không hiểu Sư Tử đang nói đến vấn đề gì.
“Nếu muội không muốn đề cập đến, vậy ta cũng không gắng gượng hỏi thêm làm gì, nhưng muội từ nay trở đi đừng tự mình đích thân hành động nữa, Thiên Yết sẽ không vui khi muội như vậy! Muội hiểu không?”
“Vậy thì huynh muốn như thế nào đây? Địa vị của muội đang lung lay, ngay cả Thiên Yết muội cũng khó mà nắm lấy!” -Cự Giải tức giận, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên gò má.
Sư Tử đau lòng nhìn Cự Giải, hắn muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt nhưng có một cái gì đó ngăn cản hắn hành động như vậy.
“Sau này, mọi chuyện hãy cứ để huynh giúp muội”
Cự Giải thôi khóc, ngẩng mặt nhìn Sư Tử, ánh mắt cảm kích. Sư Tử chỉ cười nhẹ, xoa đầu Cự Giải.
“Đừng khóc! Giải nhi . . . ” -Hắn nói xong câu đó, liền đứng dậy rời đi ngay.
Cự Giải sững sờ, đưa tay sờ lấy đầu mình, ở đó còn vương chút hơi ấm của Sư Tử . . .
“Giải nhi . . .” -Miệng nàng lẩm bẩm, nơi khóe mắt, nước mắt lại trào ra.