Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 52
“Muội có cách a”
“Thật sao? Mau nói ra đi” -Sư Tử nghe được một câu của Kim Ngưu, lòng như mở cờ.
“Ở những nơi như thế này, chắc chắn phải có đường hầm thông ra ngoài chứ” -Kim Ngưu chưa vội nói mưu kế của mình, nhìn Sư Tử hỏi.
“Chính xác là như vậy” -Một giọng nói từ xa vang lên.
Sư Tử chưa kịp trả lời, liền ngoái đầu lại nhìn kẻ phát ra thanh âm ấy.
“A Phong! Đệ tới đây làm gì?”
A Phong sắc mặt âm trầm, Thiên Yết nhìn A Phong bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Huynh còn muốn giấu sao? Vị bằng hữu này của huynh rốt cuộc là ai mà lại bị thích khách ám toán?” -A Phong hất mặt về phía Thiên Yết nói.
“Chuyện này . . . .” -Sư Tử ngập ngừng, có nên tiết lộ hay không?
“A Phong còn là người xa lạ hay sao?” -Bạch Dương lên tiếng.
“Vậy A Phong này có quan hệ mật thiết với Sư huynh sao?” -Song Từ tò mò.
“Tại hạ là đồng môn của Sư Tử” -A Phong đã trả lời cho sự thắc mắc của Song Tử. Mọi người gật đầu.
“Vậy rốt cuộc vị này thân phận thật sự là gì?” -A Phong tiếp tục truy vấn.
“Đương kim Hoàng đế của Hoàng Đạo Thiên triều, Thiên Vương!” -Sư Tử nhìn thẳng vào mắt A Phong, từng lời chắc chắn như đinh đóng cột.
A Phong nghe vậy trợn mắt ngạc nhiên nhìn sang Thiên Yết, một lúc sau hắn mới hoàn hồn, quỳ một chân xuống hành lễ.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
“Bình thân!” -Thiên Yết đáp ngắn gọn.
“Việc thích khách đến thăm lần này quả thực nằm ngoài dự đoán của ta” -Bạch Dương vuốt cằm, ảo não nói.
“Vậy Ngưu hoàng tẩu, rốt cuộc kế sách của hoàng tẩu là gì?” -Song Tử trở lại vấn đề chính.
“Là như vầy, đại hội võ lâm vẫn sẽ tiếp tục diễn ra vào ngày mai, phiền Hoàng thượng hãy chịu khó có mặt lúc ấy” -Kim Ngưu nói.
“Nàng liều lĩnh quá, tính mạng Hoàng thượng không thể đem ra đùa giỡn” -Bạch Dương cau mày.
“Ta đang rất nghiêm túc nha” -Kim Ngưu bực mình, giậm chân nói.
“Được rồi, cứ để Kim Ngưu nói đi” -Thiên Yết lên tiếng.
“Là thế này, đang giữa cuộc thi, hoàng thượng hãy giả vờ ngất hay không khỏe ở chỗ nào đó, tiếp đó cứ nhờ người đưa vào trong nghỉ ngơi, hiện tại bọn thích khách còn chưa dám manh động đâu, người cứ theo đường hầm thông ra bên ngoài, cùng Nhân Mã lên xe ngựa trở về Kinh thành trước. Còn về phần Sư huynh sau khi kết thúc đại hội hãy nhanh chóng theo hồi kinh luôn” -Kim Ngưu rành mạch nói ra cao kiến của mình.
“Cách này không tệ đâu Hoàng tẩu, nhưng vấn đề là ai sẽ đi theo Nhân Mã cùng Hoàng thượng? Họ cần có người bảo vệ a” -Song Tử suy tư nói.
“Nhưng đi nhiều quá sẽ sinh nghi” -Sư Tử hơi khó nghĩ, hắn nên giải quyết như thế nào cho phải đây?
“Nếu cần, hãy để đệ trợ giúp” -A Phong nói.
“Như vậy rất tốt, đệ còn có ý này, ngày mai Bạch huynh sẽ là người đỡ Hoàng thượng vào trong trước mắt bọn họ, sau đó sẽ cùng Hoàng thượng, Nhân Mã, ba người hồi kinh trước. Tới lúc Sư huynh xuất phát, phiền A Phong hãy giả trang làm Bạch huynh, và thêm một vài người nữa giả trang những người còn lại để tránh bọn sát thủ sinh nghi” -Song Tử nói, hắn đã tính toán rất kỹ, nếu không có biến cố xảy ra thì mọi người sẽ an toàn hồi kinh.
“Ý kiến này không tệ, quyết định như vậy đi, A Phong, lần này thật phiền huynh rồi” -Sư Tử vỗ vai A Phong, cười nói.
“Vậy cứ thế nhé, đệ về phòng trước đây” -Song Tử uể oải vươn vai, cất bước về phòng.
“Ngưu nhi, chăm sóc cho Nhân Mã chắc mệt rồi, có muốn dùng gì không?” -Bạch Dương nghịch nghịch mái tóc dài của Kim Ngưu, mỉm cười ôn nhu nói.
“Không muốn” -Kim Ngưu lắc đầu, trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
“Lạ nha, phải nàng không đó???” -Bạch Dương tròn mắt ngạc nhiên.
“Đi dạo một chút đi”- Kim Ngưu yếu ớt cười.
Cả khoảng sân chỉ còn lại Sư Tử và Thiên Yết, A Phong đã rời đi từ lâu.
“Đang lo lắng sao?”- Thiên Yết trầm mặc, hai tay chắp phía sau, khẽ lắc đầu.
“Chỉ là bận tâm việc triều chính thôi”
“Đệ nghĩ ai là kẻ đứng sau?”
“Còn ai đây? Chắc chắn là Thùy gia rồi, bọn họ kết bè kết cánh, tung hoàng trong triều, nghĩ rằng trẫm không biết hay sao? Nhất định trẫm sẽ thu mọi quyền về tay mình” -Thiên Yết nghiến răng nói, hắn không xưng đệ mà trực tiếp xưng trẫm cho dù hiện tại không phải ở trong cung.
“Trước mắt chỉ hi vọng là ngày mai có thể bình yên trở về” -Sư Tử thở dài.
“Không còn sớm, nên đi nghỉ thôi”
……………………………..
Hai người Bạch Dương và Kim Ngưu cước bộ chậm rãi, bầu trời một màu đen kịt, xa xa những đốm sáng lấp lánh ở trên cao, trăng khuyết bị mây che phủ.
“Lần này đi xa, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy . . . ” -Kim Ngưu nói, giọng mang chút chán nản, những tưởng sẽ được đi chơi thích thú nào ngờ . . .
“Bọn chúng thật to gan, dám hành thích người giữa ban ngày ban mặt như vậy lại còn đả thương đệ đệ của ta!” -Bạch Dương mắt hằn lên tia máu, tay nắm chặt nói.
“Chuyện này chúng ta không lường trước được” -Kim Ngưu cười nhẹ, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của Bạch Dương, nhẹ nhàng đem nó duỗi thẳng ra.
“Ta là đại hoàng huynh, nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ tốt bọn họ, để xảy ra chuyện như vậy, ta thật đáng trách…”
Bạch Dương vẻ mặt đau đớn, nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Nhân Mã, lòng hắn chợt quặn lại, Nhân Mã chính là ruột thịt của hắn a. Nhưng hắn không thể tùy tiện rống giận, gào thét lên được, chỉ có thể âm thầm nhịn trong lòng, vì hắn là đại hoàng huynh.
“Đừng như vậy, Nhân Mã sẽ không sao” -Kim Ngưu cười nói.
Bạch Dương cũng nhẹ lòng hơn, xoa đầu nàng.
“Bây giờ đã đói chưa?”- Kim Ngưu gật đầu, cười phá lên.
“Ha ha ha, đói, đương nhiên đói rồi”
…………………………
Trong phòng, không gian yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Bảo Bình lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, ánh mắt tiều tụy nhìn người đang nằm, nàng nhíu mi, đau lòng nói.
“Tiểu Mã, có phải hay không rất đau?”
Người trên giường vẫn nằm yên bất động, sắc mặt tái nhợt, bạc môi không có sức sống, hơi thở yếu ớt.
“Đau thì phải kêu lên đi chứ? Sao lại nằm im như vậy??” -Giọng Bảo Bình có chút nghẹn ngào.
Giờ khắc thấy Nhân Mã lao ra giữa võ đài, nàng như cảm nhận một tia mất mác. Giờ khắc thấy Nhân Mã ngã xuống, nàng như rơi xuống vực sâu thẳm. Nâng bàn tay hẳn còn run rẩy lên, Bảo Bình khẽ đụng chạm vào khuôn mặt hắn, vừa chạm đến da thịt lạnh ngắt, bất giác nàng rụt tay lại, nàng sợ phải cảm nhận được cái sự sống đang yếu ớt dần của Nhân Mã.
“Chờ khi về kinh thành, ta nhất định sẽ cứu được ngươi!!!”
……………………….
Sáng hôm sau, Thúy Vân theo lời dặn của Cự Giải, đem một tiểu bạch thỏ tới tặng cho Song Ngư.
“Nương nương, xin người hãy nhận cho” -Thúy Vân ôn tồn nói sau đó đặt chiếc lồng xuống bàn, lập tức đi khỏi Lam Dương viện.
Song Ngư vẻ mặt không còn chút huyết sắc, đuôi mắt tiều tụy, ánh mắt vô thần nhìn tiểu bạch thỏ ở trong lồng, nàng nhếch miệng cười.
“Vừa đánh vừa xoa sao?”
“Tiểu thư, tiểu bạch thỏ này . . . .tính sao đây?” -Tử Liên khó xử nhìn biểu hiện của Song Ngư.
“Ta không cần!!!” -Song Ngư tức giận, gằn từng tiếng.
Song Ngư đứng phắc dậy, bước tới cửa, nàng quay đầu nói.
“Mang theo thứ đó, cùng ta tới Giải Thu cung”
…………………………
GiảiThucung.
“Nương nương, em đã làm xong lời nương nương căn dặn” -Thúy Vân trở về nói. Cự Giải gật đầu.
“Vất vả cho em rồi, lui xuống đi”- Bỗng một tiếng nói từ bên ngoài truyền đến.
“Tham kiến Ngư mỹ nhân”
“Đức phi hiện tại có thể tiếp ta không?”- Cung nữ bên ngoài chỉ nói vài câu sau đó mở cửa bước vào phòng Cự Giải, hành lễ nói.
“Nương nương, có Ngư mỹ nhân cầu kiến”
“Cho nàng ta vào” -Cự Giải phất phất tay.
Song Ngư tiến vào, theo sau là Tử Liên đang cầm cái lồng.
“Thần thiếp tham kiến Đức phi”
“Nô tỳ tham kiến Đức phi”
Cự Giải ngồi trên ghế, nhìn chủ tử bọn họ tới đây, nàng đã đoán ra được vài phần lý do là gì.
“Miễn lễ, Ngư muội, mau ngồi đi”
“Thật không dám phiền Đức phi, thần thiếp tới đây là để trả lại vật này” -Song Ngư khéo léo từ chối, đưa tay hướng về phía chiếc lồng.
Cự Giải nhìn theo hướng tay Song Ngư, cười nhẹ.
“Bổn cung đã biết chuyện của Ngư muội, có ý tặng lại một con khác, Ngư muội không thích sao?”
“Không phải là việc thích hay không, chỉ là thần thiếp không dám nhận” -Song Ngư mặt lạnh tanh, nàng tự tay cầm lấy chiếc lồng, bước lên đặt nó trên bàn bên cạnh Cự Giải.
“Thần thiếp xin được phép cáo lui” -Song Ngư hành lễ lần nữa, xoay người rời khỏi.
Cự Giải nhìn theo tà áo Song Ngư, tâm trạng phức tạp.
“Ngư muội . .. . chỉ mong muội có thể vượt qua ải này”
…………………………
“Vương gia, tấu chương lại được đem đến a” -Xử Nữ bê một đống tấu chương tiến vào thư phòng, trên người nàng đầy mồ hôi.
Đặt tấu chương xuống bàn, Xử Nữ lấy vạt áo chấm chấm mồ hôi trên mặt, khi về nàng phải tắm rửa thật kỹ mới được a.
“Phiền ngươi rồi”
Ma Kết ngẩng mặt nói, bất ngờ đồng tử hắn giãn ra, trong mắt kinh ngạc không ít, mày kiếm của hắn cau lại, vẻ mặt cực kỳ không vui. Xử Nữ ngạc nhiên nhìn biểu hiện kỳ lạ của Ma Kết.
“Vương gia làm sao vậy?”
“Nói!!! Ngươi rốt cuộc là ai??” -Ma Kết lớn tiếng, trừng mắt nhìn Xử Nữ.
Xử Nữ bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, tim đập nhanh, hồi hộp lo sợ.
“Vương gia . . .thảo dân là Xử Nam đây a”
Ma Kết đưa tay, ngay lập tức giựt lấy râu giả đang nằm méo xẹo trên mặt Xử Nữ. Xử Nữ kinh hoàng, hoảng sợ nhìn râu giả bị cướp mất, nàng bất giác lấy tay che mặt.
“Vương . . .”
“Còn không nói??????” -Ma Kết tức giận vô cùng. Xử Nữ run rẩy, không nói được từ nào.
“Được, không nói phải không? Người đâu???????”
……………………………
CônLuânsơntrang.
Cuộc thi vẫn diễn ra như bình thường, dường như bọn họ không để ý tới chuyện xảy ra hôm qua mà để ý nhiều hơn tới ngôi vị minh chủ võ lâm. Cuộc thi hôm qua cũng chỉ mới đấu có một nửa đã bị hoãn, bây giờ lại tiếp tục diễn ra.
Sư Tử ngồi yên chờ tới lượt mình. Song Tử ngồi cạnh Thiên Yết, nháy mắt ra hiệu. Thế nhưng Thiên Yết vẫn chưa chịu hành động, Song Tử có hơi hối thúc, nhịn không được bèn âm thầm đưa tay nhéo vào bên hông Thiên Yết.
“Ai da!!!!” -Thiên Yết nhăn mặt, kêu lên một tiếng, quay sang trừng mắt Song Tử.
Song Tử làm lơ ánh mắt của hắn, ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh huýt sáo.
“Làm sao vậy?” -Bạch Dương cũng phối hợp diễn.
“Đệ thấy khó chịu trong người quá” -Thiên Yết giả vờ nói.
“Không chừng trúng thực rồi nga” -Song Tử phụ họa theo.
“Mau đưa đệ ấy vào trong nghỉ ngơi đi” -Sư Tử lên tiếng.
Bạch Dương đỡ lấy Thiên Yết, A Phong cũng đứng dậy theo sau bọn họ, đưa bọn họ về phòng. Kim Ngưu nhìn theo bóng lưng Bạch Dương, âm thầm cầu mong hắn có thể bình yên về trước.
……………………………….
Trên đường trở về Lam Dương viện, Song Ngư bắt gặp phải Thục phi. Do tâm trạng buồn bực thành ra nàng không chú ý tới sự xuất hiện của Thục phi, cắm đầu đi thẳng về phía trước.
“Ngư mỹ nhân, thấy bổn cung sao lại không hành lễ?” -Thục phi giọng không vui.
Song Ngư lúc này mới biết được sự xuất hiện ấy.
“Thật xin lỗi, thần thiếp do mải suy nghĩ, không thấy Thục phi, thần thiếp tham kiến Thục phi” -Song Ngư khuỵu gối nhún người một cái, không đợi Thục phi nói miễn lễ mà trực tiếp đứng thẳng người cất bước đi tiếp. Thục phi tức giận vì thái độ không coi ai ra gì của Song Ngư, khi Song Ngư vừa đi lướt qua ả, ả liền giả vờ ngã xuống.
“Ai ya!!!!” -Ả đau đớn kêu lên.
Song Ngư ngạc nhiên, đình chỉ cước bộ, xoay người nhìn Thục phi ngã trên nền đất. Hai cung nữ nhanh nhẹn đỡ Thục phi đứng dậy, Thục phi bèn nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào mặt Song Ngư.
“Ngươi thật to gan, dám xô ngã bổn cung?”
Song Ngư như hiểu ra . . . .
“Thần thiếp còn chưa chạm qua nương nương”
“Ngươi còn ở đó già mồm? Ngươi xô ngã bổn cung, làm vỡ cái vòng ngọc, ngươi còn không nhận tội?” -Thục phi chua ngoa nói, tay chỉ về cái vòng đang vỡ nằm dưới đất kia.
Tình cảnh này, sao giống ngày hôm đó vậy? Song Ngư cười, không nói gì. Thục phi thấy Song Ngư cười, càng thêm tức giận.
“Ngươi thừa nhận?” -Song Ngư nhìn thẳng vào Thục phi, vẻ mặt thản nhiên.
“Là ta làm, thì đã sao????”- Thục phi nhìn vẻ ngông nghênh của nàng, hét lên.
“Hành lễ!!!! Xin bổn cung tha tội!!!!!”-Song Ngư cắn răng, cúi người nói.
“Là thần thiếp mạo phạm, mong Thục phi thứ lỗi”- Thục phi được nước càng lấn tới.
“Muốn bổn cung tha tội, nên hành đại lễ a”
*Chú thích: Hành lễ thông thường thì chỉ cần khuỵu người xuống, cúi mình một chút thôi. Còn hành đại lễ là quỳ xuống, hai tay chạm vào đất, đầu cũng cúi xuống, sát mặt đất.
Song Ngư đờ người, bắt nàng hành đại lễ??? Nàng dù không muốn nhưng cũng không muốn chuốc thêm họa vào thân.
Song Ngư quỳ xuống, nhưng nàng không xấp mình, chỉ cúi nhẹ người.
“Xin Thục phi thứ lỗi”
“Xem ra ngươi không hiểu được, hành đại lễ là như nào” -Thục phi cười, vẻ mặt ả độc ác vô cùng.
“Vân Y, mau chỉ ả cách hành đại lễ”
Cung nữ tên Vân Y vâng lệnh, tới gần Song Ngư, hắng giọng nói.
“Thấp xuống chút nữa”- Song Ngư nhẫn nhục, cúi gập người một ít.
“Vẫn chưa đủ”
“Thấp nữa, thấp nữa”
Song Ngư oán giận, nhìn thoáng qua cung nữ Vân Y, ả vẫn nhìn Song Ngư đầy khiêu khích như cũ, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn Song Ngư quỳ thấp xuống nữa. Khóe miệng Thục phi nở một nụ cười, ả như đang hưởng thụ thú vui tra tấn Song Ngư. Mặt mày dần dần rạng rỡ lên. Cung nữ Vân Y không hài lòng với cách quỳ của Song Ngư, ả liền dùng sức, đưa tay đè lên vai Song Ngư, ấn mạnh nàng xuống. Mà Song Ngư, cuối cùng không thể giữ được.Bịch một tiếng, cả người Song Ngư như dán hẳn trên nền đất lạnh lẽo. Cung nữ kia cười cười, xoay người nhìn Thục phi.
“Nương nương, xem ra Ngư mỹ nhân rất thành tâm nhận lỗi a, hành lễ lớn như vậy”-Thục phi cười.
“Ha ha ha ha ha. Thì ra ngươi không có tự trọng như vậy nha, cho ngươi hành lễ nhẹ nhàng thì không làm, sao phải hành đại lễ? Cũng được, sau này gặp ta, ngươi cứ quỳ lạy với ta như vậy là được”- Song Ngư nén giận trong lòng.
Quỳ lâu quá, cơn đau từ chỗ đầu gối truyền tới, Song Ngư nhíu nhẹ mày. Thục phi xem ra đã hả dạ.
“Được rồi, bổn cung niệm tình thứ lỗi cho ngươi lần này. Chúng ta hồi cung”
Sau khi tiếng bước chân của Thục phi đi xa, Song Ngư lúc này vẫn còn quỳ trên mặt đất lạnh, Tử Liên vội vã đỡ nàng dậy, nhưng nàng vẫn bất động như cũ, trên nền đất, ướt đẫm nước mắt nàng, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, Song Ngư mím môi, không để cho mình khóc thành tiếng, hai tay trên mặt đất nắm lại, thân hình nàng run lên.
“Nhất định, ta sẽ trả lại cho các ngươi những gì ta phải chịu đựng ngày hôm nay”