Hoàng Đạo vương triều

Chương 4


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 4

Sáng sớm hôm sau. Cả kinh thành náo nhiệt. Từng hàng kiệu dài nối đuôi nhau tiến về phía hoàng cung.Cỗ kiệu của Cự Giải được ưu tiên đi dẫn đầu. Người dân hai bên đường xếp thành hàng nép sang bên tránh đường cho kiệu lớn đi qua, ồn ào bàn tán.
Bên trong kiệu, Cự Giải tâm tình rạo rực, phấn khởi chờ mong. Chiếc rèm kiệu chốc chốc lại lật bay trong gió, hé lộ ra dung nhan “nghiêng nước nghiêng thành”.
Theo sau là những cổ kiệu của các tiểu thư khuê các khác. Ở phía xa xa, có một cỗ kiệu đơn giản, không xa hoa, lòe loẹt như những cổ kiệu dẫn trước kia.
“Tiểu Ngư, tiến cung rồi con phải hảo cận thẩn, phải biết bảo vệ mình có biết không?”
“Phải, Tiểu Ngư, cha và nương không thể được ở gần bên con nữa rồi, con phải tự lo cho sức khỏe mình
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo trọng a~”- Bảo Bình chu môi nói, mắt đỏ hoe vì khóc.
“Cha, nương, Bảo muội, mọi người về đi, con sẽ ổn thôi!”- Song Ngư vén màn kiệu lên, nhẹ cười nói. Chuyến đi lần này chẳng biết có cơ hội được quay trở về không?
Cả nhà còn lại ba người, đình chỉ cước bộ, lẳng lặng nhìn theo cỗ kiệu đi khuất dần.
Một lúc lâu sau, mới lờ mờ nhìn thấy cánh cổng hoàng cung cao ngất.

Người ta vẫn nói, đi vào cung tựa như con thiêu thân dấn thân vào biển lửa, dẫu biết cái chết chờ đợi ở phía trước nhưng vẫn cứ lao vào.
Ngoài cửa cung, các cỗ kiệu đều đã dừng lại, âm thanh rộn ràng nhốn nháo vang lên.Cổng cung vẫn còn đứng yên, chưa có ý định mở. Đám tú nữ đều rụt rè ngồi yên bên trong, hình như hơi sốt ruột. Thỉnh thoảng lại vén màn hỏi chuyện nha hoàn tùy thân. Nói đến nha hoàn, trước khi Song Ngư rời đi, nương có cấp cho Tử Liên – nha hoàn thân thích của nàng đi theo nàng nhập cung.
Ước chừng khoảng một khắc sau, cánh cổng cao lớn kia chậm rãi mở ra. Tiếng mở cửa nặng nề, từ từ hé ra…Lập tức, một đoàn người đi từ bên trong ra.
Khẽ vén màn kiệu lên, dẫn đầu là một vị thái giám. Theo sau là một đoàn tiểu thái giám và cung tỳ, người nào người nấy mặt mày nghiêm lại, không có cảm xúc.
Lão thái giám cao giọng nói: “Thỉnh các vị tiểu thư theo chúng ta vào cung.”
Lời hắn vừa dứt, không khí phía dưới lập tức nóng lên, tiếng líu ríu vang lên không ngớt.Các nha hoàn nhanh nhẹn vén rèm cửa kiệu lên, các vị tiểu thư lần lượt bước ra.
Đám tú nữ vừa chui ra, tự giác đứng xếp thành hàng. Lão thái giám liếc mắt quét qua một lượt, rất vừa lòng. Lắc lắc phất trần trên tay, hắn nói: “Trong cung không thể so như quý phủ của các tiểu thư, chúng ta phải nhắc nhở các vị, không cần quá hiếu kỳ!”
Thái giám bắt đầu quay người bước đi, mọi người vội vàng đi theo. Nhóm tú nữ được bố trí ở Lan Uyển viện, ba ngày sau có thể chính thức bắt đầu tuyển tú.
Ba ngày nay, sẽ có các ma ma dạy dỗ nhóm tú nữ từng việc trong cung xem nên chú ý những gì. Ngôn ngữ cử chỉ, tôn ti trật tự, ai cũng không thể vi phạm quy củ của hoàng thất. Về phần sau này, kẻ nào có thể giành được ưu ái của hoàng thượng, kẻ đó phải tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Trong đám tú nữ, có nhiều vị tiểu thư con nhà quan lớn trong triều, có gia thế, địa vị, cùng tiền tài, bọn họ cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đám thái giám và mama. Hi vọng sau này có thể một bước “bay lên làm phượng hoàng”.
Về phần Cự Giải, tuy phụ thân là Cựu Tể Tướng đã mất nhưng do có công với triều đình, thêm nữa là gia thế nàng hiển hách cả bên nội và ngoại. Hiển nhiên nàng được ưu đãi đặc biệt hơn, bọn thái giám, mama cũng sớm biết được mối quan hệ giữa nàng và Hoàng thượng, tất nhiên sẽ tranh thủ lấy lòng nàng, mai sau hẳn là còn có người chống lưng cho bọn họ.
Tại nơi Biên cương cách xa kinh thành.
Đám binh lính xếp thành hàng ngay ngắn, tay cầm vũ khí, mắt hướng nhìn về phía trên đài cao. Trên đài cao, một vị tướng anh dũng, chiến bào sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cương nghị trung trực, nét anh tuấn rạng ngời. Ánh mắt sắc lẻm như dao.
“Tướng quân!!”-Một vị binh sĩ từ xa chạy tới.
Nam nhân khẽ quay đầu lại.
“Khởi bẩm Tướng quân, có thư từ hoàng cung gửi tới!” Vị binh sĩ quỳ xuống, tay dâng bức thư lên.

“Lui đi” Nam nhân cầm lấy bức thư, phất tay lệnh rời đi. Đọc xong, nét mặt hắn kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng)
“Ha ha ha, Tứ đệ của ta cũng tới lúc lập phi rồi sao!!”
“Được rồi! Hôm nay tới đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi!”- Nói rồi, quay về phía binh lính, ban lệnh.
Hắn nhanh chân rời đài tiến về phía lều của mình. Một gia đinh chạy tới hỏi.
“Vương gia, có chuyện gì thế, mọi lần giờ này ngài vẫn còn đang tập huấn cho binh lính mà”
“A Tử. Mau chuẩn bị, ngày mai chúng ta hồi thành!!”
“Hả???”- A Tử tròn mắt nhìn theo cái vị hắn gọi là Vương gia. Lẽ nào kinh thành có biến. Vẻ mặt hắn nghiêm trọng thất thường. Nhanh tay lẹ chân chạy đi thu dọn hành lý.
Tại Thiên Quốc – Nước láng giềng của Hoàng Đạo – Ngự hoa viên.
Một mỹ nhân đang ngồi ở một cái đình nhỏ, bên cạnh là ao sen tinh tế. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, dáng ngồi uyển chuyển. Từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
“Bình Nhi” Một giọng nói ồm ồm từ xa vọng lại.
“Vâng?”

“Con cũng tới tuổi cập kê rồi, mẹ con mất khi con sinh ra, ta đã luôn làm tròn bổn phận của mình với con.. . . “

“Nước láng giềng – Hoàng Đạo Hoàng triều. Có ý gửi lời cầu thân!”- Ông nuốt nước miếng, mắt nhìn thẳng Thiên Bình.
Thiên Bình hơi kinh hoảng. “Sao. . . sao lại có chuyện này được!! Phụ hoàng, hoàng nhi không muốn!”
“Ta cũng rất muốn từ chối cuộc hôn nhân này. Nhưng nước chúng ta là một nước nhỏ, không nhờ liên kết với Hoàng Đạo Hoàng triều, e là sớm bị đế quốc khác xâm lược. Đây là bất đắc dĩ . . . Phụ hoàng cũng đành buông xuôi!”- Ông ngậm ngùi nói.
“ . . . “ -Thiên Bình không nói gì, mặt cúi gầm xuống. Nhắm mắt suy nghĩ.
“Hảo!! Vì nhân dân Thiên Quốc! Con là một công chúa, hi sinh hạnh phúc của mình là điều nên làm!” -Thiên Bình ngẩng mặt nói, ánh mắt quyết tâm.
“Hoàng nhi ngoan!!”- Người đàn ông nước mắt ngắn dài, ôm chặt đứa con bảo bối của mình vào lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.