Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 28
Quay trở lại với Bảo Bình và Nhân Mã. Cả hai đang thong dong xuống núi, Nhân Mã miệng huýt sáo đi trước, Bảo Bình vai mang giỏ, lạch bạch theo sau, mồ hôi thấm đầy mặt, chốc chốc Bảo Bình lại đưa tay lau mồ hôi.
“Cái tên ngựa này, sao đi nhanh vậy?”
“Ái …”
Nhân Mã nghe thấy, quay đầu lại xem có chuyện gì, thì thấy Bảo Bình đang nằm dài dưới đất.
“Ngươi mệt sao? Muốn dừng chân à?”
“Dừng chân gì ở đây, ta bị ngã, không thấy sao hả?” -Bảo Bình ngẩng mặt lên quát.
“Thật là, sao hậu đậu vậy.” -Nhân Mã tiến tới, đỡ Bảo Bình dậy.
“Ui da.”
“Làm sao vậy?”
“Hình như bị trặc chân rồi.” -Bảo Bình xoa xoa cổ chân nói.
Nhân Mã đỡ Bảo Bình ngồi xuống, cầm lấy chân nàng.
“Ngươi tính làm gì?” -Bảo Bình nhíu mày.
“Ê! Có rồng bay trên trời kìa.” -Nhân Mã chỉ lên bầu trời, Bảo Bình theo hướng tay của hắn nhìn theo. Nhân Mã thừa cơ, bẻ lại khớp xương cho Bảo Bình.
“Rắc!!”
“Á ……………….” -Bảo Bình nước mũi nước mắt tèm lem, thống khổ kêu lên.
“Ngươi muốn hại chết ta sao hả??????”
“Hết đau chưa?”
Bảo Bình cử động bàn chân.
“Đỡ hơn rồi. Nhưng làm sao xuống núi bây giờ.”
“Leo lên.” -Nhân Mã cúi người ngồi xuống.
Bảo Bình sững người . . .Bảo ta leo lên lưng hắn sao, không có được đâu nha, Xử tỷ nói nam nữ thụ thụ bất thân nha.
“Mau leo lên.” -Nhân Mã nhíu mày ra lệnh.
“Hay cô muốn ta bế???”
“Không, để ta leo lên.” -Bảo Bình gượng dậy, trèo lên lưng Nhân Mã.
Dù vác thêm một người trên lưng, nhưng xem ra Nhân Mã không hề hấn gì, vẫn thảnh thơi đi như thường. Bảo Bình ở phía sau, lí nhí nói . . . .
“Tiểu Mã, cảm ơn!!”
“Ngươi nói gì?” -Nhân Mã làm bộ không nghe thấy.
“Cám ơn.” -Bảo Bình nói to hơn một chút.
“Vẫn không nghe a.” -Nhân Mã cố tình làm khó nàng.
Bảo Bình tức giận, hít một hơi, thét to vào tai Nhân Mã.
“C. . Á . . M . . Ơ. . N”
Nhân Mã điếng người.
“Ngươi dám hét vào tai ta??? Có tin ta ném ngươi xuống không hả.”
“Hứ, ngon thì ném đi.” -Bảo Bình bĩu môi.
Vì thương cho cái chân của Bảo Bình, Nhân Mã nén giận, không nói gì, tiếp tục cõng Bảo Bình đi tiếp.
……………………………….
Nắng trưa thật gay gắt, chói chang. Ngoài đường ít người đi lại hơn, trong các quán nhốn nháo tiếng người cười nói. Kim Ngưu hôm nay nổi hứng, ra ngoài ăn trưa. Tới một quán ăn có tiếng trong kinh thành, nàng và Viên Viên cùng bước vào, những nam nhân trong quán nhìn thấy nàng hơi ngẩn người ra. Nói nàng là mỹ nhân, có lẽ không hợp, nàng xinh xắn theo kiểu đáng yêu hơn, kết hợp với hai má phúng phính, khiến người khác nhéo vào cảm thấy rất thích, khuôn mặt nàng lúc nào cũng ửng hồng tự nhiên, thật giống với một tiểu oa nhi.
*tiểu oa nhi: baby á
Vừa ngồi vào bàn, đã bắt gặp thân ảnh quen thuộc và người đó cũng đưa mắt nhìn nàng.
“Cừ . . . .Cừu . . . Trắng .. . ” -Kim Ngưu lắp bắp.
Bạch Dương trông thấy Kim Ngưu, nhưng quay mặt đi, coi như người không quen biết.
Kim Ngưu hơi ngớ người ra . . .
“Giận rồi sao?”
“Tiểu thư, Vương gia không thích người nữa rồi.” -Viên Viên buộc miệng nói.
Kim Ngưu nghe từ không thích như sét đánh ngang tai, hai mắt kinh ngạc nhìn Bạch Dương.
“Không thích nữa sao? Không thèm để ý tới ta sao?” -Kim Ngưu lẩm bẩm, nàng không muốn vậy đâu nha. Phút chốc mắt Kim Ngưu ngấn nước, khuôn mặt ửng đỏ, òa khóc ngay tại quán đông người.
“Hu oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.” -Kim Ngưu khóc lớn.
Bạch Dương nghe thấy tiếng khóc của Kim Ngưu, quay mặt lại nhìn nàng. Thấy nàng khóc lóc, trong lòng hắn nổi lên một trận đau lòng. Tính quay mặt đi nhưng không hiểu sao lại không thể hành động theo ý nghĩ của mình được. Hắn đấu tranh tư tưởng rốt cuộc cũng bị tình cảm đánh bại lí trí.
“Vì sao lại khóc?”
Nghe tiếng Bạch Dương, Kim Ngưu khóc bạo hơn nữa.
“Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.” -Bạch Dương dỗ dành Kim Ngưu.
“Bổn Vương mua kẹo hồ lô cho nàng, chịu không?”
Kim Ngưu lắc lắc đầu.
“Không thèm.”
“Vậy bánh bao thiệt bự?”
“Không thèm.”
“Vậy ăn bánh hỉ chịu không?”
Kim Ngưu thôi khóc, hỏi Bạch Dương.
“Có ngon không?”
“Rất ngon a.” -Bạch Dương lém lỉnh cười.
“Có vị gì?”
“Có ngọt, có chua, có cay, có đắng, nhưng nếu được cả hai người đồng tâm làm ra, ăn vào sẽ thấy hạnh phúc.” -Bạch Dương mỉm cười.
“Huynh sẽ làm cho muội ăn nha. Còn nữa, muội còn muốn ăn thật nhiều thật nhiều món lạ trên đời.” -Kim Ngưu thút thít nói.
“Ha ha ha . . . Món ngon của lạ trên đời . . . khó có thể sánh được với chân tình của ta.” -Bạch Dương ánh mắt dịu dàng, nắm tay, nhìn thẳng vào Kim Ngưu nói, đó là những lời xuất phát từ tâm hắn, nửa câu cũng là thật.
Mọi người trong quán thấy được cảnh này, nhất thời hô hào, sôi nổi cả lên. Nhiều người còn tới chúc phúc cho cả hai, Bạch Dương cười rạng rỡ, cảm ơn từng người. Kim Ngưu thẹn đỏ cả mặt, rúc vào trong ngực Bạch Dương. Nhìn nữ nhân ở trong lòng mình, trong tâm hắn bỗng dâng tràn một cỗ hạnh phúc.
……………………………………..
Vừa cõng Bảo Bình về tới nhà thì đã bắt gặp Xử Nữ đang tìm Bảo Bình ở khắp nơi.
“Bảo Bảo, muội làm sao vậy?” -Xử tỷ lo lắng hỏi.
Nhân Mã đỡ Bảo Bình ngồi xuống mới lên tiếng.
“Đi hái thuốc bị té, trặc chân tí ấy mà.”
“Vậy sao Mã đệ biết mà đưa về?”
“Đệ đi cùng Bảo Bảo a.”
Xử Nữ nghe vậy, tức giận.
“Đệ . . . đệ thân là một đấng nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, đã đi cùng Bảo Bảo tại sao lại không hảo hảo bảo hộ muội ấy, lỡ muội xảy ra chuyện gì thì sao??? Hôm nay có thể là trặc chân, còn khi khác sẽ là gì??? Song Ngư đã vào cung rồi, bá mẫu và bá phụ chỉ còn lại mình Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ đau lòng chết mất.”
Nhân Mã nghe Xử Nữ tận tâm giáo huấn, hai tai hắn ong ong, mắt hơi hoa lên.
“Xử tỷ hiền diệu, ôn nhu đâu mất rồi a?”
“Xử tỷ, là do muội a.” -Bảo Bình nói đỡ.
“Còn muội, thân là nữ nhi, sao có thể tùy ý lên núi như vậy, nếu được diện kiến sơn tặc thì sao?? Muội liệu có thể toàn mạng trở về hay không?”
“Có a, Nhân Mã đã đánh bọn sơn tặc ấy bầy nhấy nát bấy luôn.”
“CÁI GÌ???? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi, hôm nay may mà có Nhân Mã, từ này cấm muội lên núi hái thảo dược, cấm đi đâu quá xa. CẤM, CẤM TẤT!!!!”
Nhân Mã và Bảo Bình bịt hai tai lại để bảo vệ màng nhĩ của mình.
“Thôi, đệ đi trước nga. Hai tỷ muội cứ thoải mái hàn huyên tâm sự a.” -Nhân Mã chạy trước.
“Ngươi dám bỏ lại ta một mình sao???” -Bảo Bình tức giận.
Nhân Mã đã chạy mất xác từ lâu.
“Đợi đó, ta sẽ trả thù.”
“Bảo Bảo, muội không còn nhỏ nữa, nên biết suy nghĩ hơn. Đừng để chuyện này lặp lại lần nữa.” -Xử Nữ hạ giọng.
“Vâng. Muội biết.”
“Chốc nữa ta sẽ đem bữa trưa đến cho muội, chân muội như thế này, không thể vận động nhiều được.” -Xử Nữ toan bước ra khỏi phòng.
“Xử tỷ . . .” -Bảo Bình gọi lại.
“Có chuyện gì?”
“Xử tỷ vẫn nuôi ý định đó sao?” -Bảo Bình cụp mắt hỏi.
” . . . “
“Dù là phận nữ nhi, có gì là không thể?” -Xử Nữ mỉm cười, đáp lời.
“Nhưng . . .” -Bảo Bình còn muốn nói gì đó, nhưng Xử Nữ đã rời khỏi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh . . . đám mây trôi bồng bềnh, bất giác nàng mỉm cười . . .Ước mơ, hi vọng của nàng, nhất định nàng sẽ làm được. Quyết tâm!!