Hoàng Đạo vương triều

Chương 24


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 24

Đêm nay, chính là thời khắc quan trọng của các vị nương nương. Bọn họ đua nhau vận xiêm y thật lộng lẫy, thật xinh đẹp, khuôn mặt tô son trát phấn dày cộm, trông rất mất tự nhiên. Cự Giải một thân áo xanh nhạt, thướt tha, mềm mại, tóc búi lên. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp, đôi mắt ôn nhu, cử chỉ hòa nhã, khiến cho bất kỳ nam nhân nào trông thấy đều yêu thích vô cùng.
Nàng tới từ sớm, an vị tại chỗ ngồi của mình. Dung phi, Thục phi, Hiền phi kéo nhau cùng tới, bọn họ ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng thì trái ngược hoàn toàn, trông nụ cười bọn họ giả tạo, nhức mắt vô cùng. Bọn họ tới gần Cự Giải.
“Đức phi, cô tới thật sớm nga.” -Dung phi mở đầu.
“Cũng vừa vặn giờ rồi còn gì.” -Cự Giải không mấy thiện cảm với đám nữ nhân này.
Dung phi vẫn giữ nét mặt tươi cười.
“Trong cung ai mà không biết cô và Hoàng thượng đều có giao tình khá lâu, mọi người thật ganh tị với cô nha.”

Phải phải, cô xinh đẹp như thế này mà.” -Thục phi phụ họa.
“Chúng ta cũng đều là phi tử của Hoàng thượng rồi, cũng nên hòa thuận với nhau, cái gì cũng nên chia sẻ công bằng.” -Hiền phi đệm lời.
“Vậy sao? Cái đó còn tùy thuộc vào mỗi người, sống trong hoàng cung này mà đòi hỏi sự công bằng sao? Các cô có phải là đang ngây thơ quá mức hay không?” -Cự Giải ngữ khí không hòa nhã nói.
Dung phi nhíu mày, mắt liếc nhìn Cự Giải.
“Hừ! Bọn ta cố ý chào hỏi, mong là sẽ cùng cô kết duyên bạn bè, nhưng nếu thái độ cô như vậy, thì thôi!!!”
Nói rồi, Dung phi xoay người rời khỏi chỗ Cự Giải, tiến về bàn của mình, Thục phi cùng Hiền phi không nói gì, lặng lẳng về chỗ.
Cự Giải thấy bọn họ rời đi, trong lòng nhẹ thở ra .
“Tốt nhất là không nên kết giao gì với bọn họ. Thật khó ưa! Phải rồi, Thúy Vân, Song Ngư đã tới chưa?”

“Bẩm nương nương, Ngư Mỹ nhân vẫn chưa xuất hiện.” -Thúy Vân đáp lời.
Cự Giải gật gật, không nói gì thêm.
………………………….
“Nương nương, sao người không mặc xiêm y giành cho Mỹ nhân?” -Tử Liên thắc mắc.
“Quá lòe loẹt, ta không thích. Còn nữa, đừng gọi nương nương, nghe già quá.”
“Ách, vậy sao được.”
“Ta nói được là được.” -Song Ngư liếc nhìn Tử Liên.
“Vâng. Vậy tiểu thư, thân thể cô mới khỏe lại, đi dự yến tiệc có được hay không a?”
“Không sao, ta hiện tại rất ổn. Với lại, bây giờ mang thân phận khác, không thể có bất kỳ hành vi không cẩn thận được, sẽ bị kẻ khắc lấy ra mà chỉ trỏ, phê phán.” -Song Ngư khoác lên mình xiêm y màu trắng, ở trên có thêu hoa sen hồng, trông nàng không khác gì tiên tử.
“Ăn mặc đơn điệu quá, sẽ thua kém bọn họ a.” -Tử Liên nuối tiếc nhìn đống quần áo sặc sỡ.
“Ta mặc cho bọn họ ngắm sao?” -Song Ngư không vui nói.
“Hảo hảo, em không nói nữa. Chúng ta đi thôi.”
……………………..
LongNgâmđiện.
“Hoàng thượng ca ca, chúc mừng huynh nga.” -Nhân Mã nhốn nháo nói.
“Hửm? Chúc mừng cái gì?” -Thiên Yết đang thay long bào, nhếch mày hỏi.
“Đệ còn giả ngây, một lúc hốt một đống mỹ nữ về hậu cung, thật có phước nga.” -Bạch Dương cười gian nói.
“Hừ. Chẳng qua chỉ là nạp phi, không can hệ!!” -Thiên Yết lạnh giọng nói.
“Phải rồi! Người ta chỉ nạp có vài trăm cung tần mỹ nữ chứ có bao nhiêu đâu a.” -Song Tử trêu chọc nói.
“Được rồi! Mọi người tính ở đây đâm chọt nhau tới bao giờ? Sắp bắt đầu tiệc rồi, nên đi thôi.” -Ma Kết đề nghị.
“Hảo!”
Sáu huynh đệ cùng nhau rời khỏi Long Ngâm điện, trên đường đi ai nấy cười đùa với nhau, riêng Sư Tử chỉ im lặng đi sau cùng. . . Trong lòng mang tâm sự nặng nề.
…………………….
Song Ngư đã đến chỗ tổ chức yến tiệc, xiêm y trắng thướt tha, đơn giản, nhưng thu hút không ít sự chú ý của người khác. Dung nhan diễm lệ, đôi mày thanh mảnh, mắt phượng thu hút ánh nhìn, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ hồng. Khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.
“Cự Giải ngồi tít ở kia sao?” -Song Ngư tiếc nuối nói.
“Vâng, tiểu thư người đừng gọi thẳng tên ra như vậy nha, tiểu thư Cự Giải bây giờ là Đức phi rồi!” -Tử Liên thận trọng nhắc nhở.

“Rườm rà vậy sao?” -Song Ngư nhíu mày.
“Hoàng thượng giá lâm!!!!!!!!!!!!!” -Tiếng nói eo éo của Hỉ công công vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người đang ở đây.
Các phi tần nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Tới khi Thiên Yết cùng năm Vương gia bước vào, tất cả đồng loạt hô:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Bình thân hết đi.”- Thiên Yết ban lệnh, sau đó nhanh chân tới vị trí ngồi của mình.
Song Ngư sau khi nghe giọng nói này, cảm thấy quen quen, nhưng chưa kịp nhìn xem khuôn mặt Hoàng đế dài ngắn, mập béo như thế nào, thì hắn đã về tới chỗ ngồi của mình. Nàng chỉ là một Mỹ nhân nhỏ bé, có tư cách ngồi gần cái người gọi là Hoàng thượng đấy sao? Nhưng nàng vẫn thắc mắc không thôi, rốt cuộc là giọng nói của ai?
Sau khi an tọa, Thiên Yết mới ra lệnh.
“Có thể bắt đầu!” -Hắn thật là kẻ kiệm lời a.
“Hoàng thượng! Thiếp xin được hiến vũ” -Dung phi giọng nói nhão nhẹt nói.
*Hiến vũ: Múa cho hắn xem
“Hoàng thượng! Vậy để thiếp đệm đàn cho Dung phi.” -Thục phi cũng bon chen nói.
Thiên Yết không thèm lên tiếng, chỉ phất tay cho phép, mắt không thèm liếc nhìn bọn họ. Dung phi và Thục phi hơi bất mãn vì không được Hoàng thượng chú ý, nhưng chỉ có thể im lặng, không dám hó hé nửa lời. Thục phi nhận đàn từ cung nữ đem tới, Dung phi ra giữa để chuẩn bị múa.
Tiếng đàn của Thục phi rất hay, truyền cảm, êm dịu, ngân vang. Dung phi dáng người thướt tha, yểu điệu, từng động tác múa đều hoa mỹ, quyến rũ.
“Đây là ai?”- Nhân Mã lên tiếng hỏi.
“Là Dung phi, cha là kẻ có thế lực lớn trong triều.” -Ma Kết đáp.
“Hừ, điệu múa không bằng các kĩ nữ ở Lạc Hồng Lâu a.” -Song Tử nhàm chán nói.
“Tiếng đàn của Thục phi không bằng Song Ngư a.” -Ma Kết bất giác nói.
“Huynh vừa nói gì?” -Thiên Yết chợt nghe thấy, nhưng không chắc chắn nên hỏi lại.

“Nga, Song Ngư là tên nữ nhân hôm bữa huynh nói đấy sao?” -Nhân Mã nhớ ra nói.
“Kết đệ, phải chăng là ý chung nhân trong lòng đệ” -Bạch Dương cười gian nói.
“Kết huynh, rốt cuộc huynh cũng xứng đáng với danh nghĩa của một đại trượng phu rồi a.” -Song Tử xúc động nói.
“Người trong lòng sao? Gì chứ? Nàng ta sao phải là ý chung nhân của Ma Kết huynh chứ?” -Thiên Yết nhíu mày, suy nghĩ lung tung.
“Thiên Yết, đệ quen nữ nhân đó sao?” -Sư Tử nhận ra được biểu cảm của Thiên Yết, ngay lập tức tò mò, Thiên Yết rất ít khi để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
“Không có, sao lại quen chứ.” -Thiên Yết bối rối nói.
“Sao mà không quen được, nàng ta chẳng phải là phi tử của đệ sao?” -Ma Kết thản nhiên nói.
“CÁI GÌ????” -Thiên Yết ngạc nhiên.
“Ây da, Hoàng thượng ca ca, huynh đừng nói ngay cả phi tử của mình huynh cũng không biết nha.” -Nhân Mã nói.
“Xem cái khuôn mặt ngẩn tò te như vậy là đủ biết rồi.” -Song Tử lắc đầu nói.
“Yết đệ, huynh không ngờ đệ đó nha.” -Bạch Dương tiếp lời.
“Cũng phải thôi, đệ ấy có thèm xem danh sách các phi tử đâu” -Ma Kết đệm thêm.
“Trẫm . . . trẫm . . Chẳng qua Trẫm bận lo quốc sự, sao có thời gian chứ” -Thiên Yết hơi xấu hổ nói, nàng là phi tử của ta sao? Phải không đây?
Cả đám được dịp, tiếp tục trêu chọc Thiên Yết. Sư Tử không nói gì, hắn nhận ra được, nữ nhân Song Ngư đó có ảnh hưởng lớn tới Thiên Yết, nhưng như vậy không được, còn Giải nhi thì sao? Không thể, nữ nhân đó không được phép giành lấy những gì của Giải nhi!!! KHÔNG THỂ!!!!!!!!!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.