Đọc truyện Hoang Đảo Chúa Tể – Chương 2: Vali Màu Đen
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như này Hải Hoàng cũng cảm thấy bản thân mình cực kì may mắn khi chính mình xuất hiện ở trên bờ biển,nếu như không may xuất hiện trong rừng gặp phải thú dữ hoặc đám người trên đảo thì mọi chuyện đều khó đoán hơn rất nhiều.
Ai mà biết được với 30% thực vật cùng sinh vật sẽ biến con người cũng đám thú dữ thành cái gì.
Trên đảo lúc này, hiện tại có 130 người,vừa rồi con số hiện lên trong đầu Hải Hoàng là 132 nhưng giờ lại là 130,hiển nhiên con số mất đi,ứng với hai người kia đã chết.
Với mật độ người thưa thớt như này cùng với diện tích cực lớn của hoang đảo,khả năng giáp mặt những người ở đây là cực thấp.
Hơn nữa theo Hải Hoàng suy đoán những chiếc rương tiếp tế xuất hiện lúc trước khả năng rất lớn là vẫn còn sót lại vì vị trí của nó không phải cố định,hơn nữa ngoại trừ Hải Hoàng biết được thông tin này nhờ những kí ức vừa nhận được kia thì chả có ai biết được cả.
Bọn họ không thể biết được nơi đây cứ một tháng lại có một cái rương tiếp tế như vậy xuất hiện.
Mà cho dù biết được thì có lẽ chỉ là con số cực ít,thử hỏi trên nơi này đến mệnh của chính mình còn chưa lo xong,có thể có tâm cơ đi lo đến chuyện khác.
Còn đến hai tiếng nữa mới đến lúc xuất hiện hòm tiếp tế,rất may mắn là nó cách nơi Hải Hoàng đang đứng không xa lắm về phía bên trái.
Trong khoảng thời gian này Hải Hoàng không muốn ngồi không chờ đợi,hắn không muốn lãng phí bất cứ một điểm thời gian nào.
Hắn nghĩ rằng chiếc rương này đến 99% là sẽ thuộc về mình,như vậy hiện tại nước ngọt và thực phẩm sẽ không cần tính đến quá gấp,vấn đề hiện tại chính là nơi để trú ẩn.
Khi thủy triều lên cao,Hải Hoàng không thể tiếp tục ở lại gần bờ biển được nữa, phải tìm một nơi cách với mặt đất để tránh côn trùng cùng thủy triều.
Hải Hoàng dựa theo bản đồ của hòn đảo trong đầu tìm đến nơi mà hắn cho rằng là thích hợp nhất.
Sau một vài phút đi bộ Hải Hoàng đã tìm được một chỗ ưng ý cho mình.
Hắn đảo mắt cẩn thận nhìn qua.
Nơi này khá khuất gió vì nó được hai mỏm đá lớn nhô ra che chắn,phía dưới khoảng 3m là một hàng cây khá cao lớn sắp xếp không theo một trình tự nào cả.
Hải Hoàng thấy rằng nơi đây rất thích hợp để làm chỗ trú chân tạm thời,thật ra cho dù có dựng lều trại tạm thời ở đây đều có thể được,khuất gió biển,tránh xa thủy triều,hơn nữa các cây cối kết nối với nhau ở một khoảng cách vừa phải rất dễ để làm ra một cái giường nằm cách mặt đất mà điểm tựa chính là các thân cây.
Tạm thời thì vấn đề đã được giải quyết,nhưng mà còn một vấn đề cũng không kém phần quan trọng mà hắn chưa giải quyết được ngay trong chốc lát đó là “lửa”.
Tầm quan trọng của “lửa” tại nơi đảo hoang này không cần nói Hải Hoàng cũng tự biết được,nhưng hiện tại hắn không có bật lửa hoặc bao diêm gì đó để mà tạo ra “lửa”.
Hải Hoàng đành học theo những kiến thức mà mình biết được để tạo ra lửa,hắn tìm kiếm một chút dễ cháy lá cây khô cùng một ít vỏ coi như nhiên liệu,tìm một cành cây khô bẻ gẫy coi như đánh lửa vật liệu.
Nguyên lí đánh lửa rất đơn giản,ma xát xoa sinh nóng,nhưng đánh lửa kiểu này yêu cầu kĩ thuật rất cao,phải tốc độ vô cùng cao cùng kỹ xảo thuần thục.
Hải Hoàng sau một thời gian miệt mài xoa,mặc dù đã xoa đến phồng rộp cả tay nhưng một điểm động tĩnh cũng không có chứ đừng nói là có điểm mùi khói.
Cảm thấy cứ tiếp tục không có kết quả thế này,Hải Hoàng không thể kiên nhẫn thêm cuối cùng đành phải từ bỏ một phần vì thể lực phải giữ lại làm những việc khác,một phần vì có cố cũng không thể làm gì được vì nó quá khó đòi hỏi sự kiên nhẫn và kĩ thuật rất cao.
“Mẹ nó đến buổi tối lại tiếp tục”.
Hải Hoàng mặc dù rất chán nản nhưng cũng không thể bỏ cuộc,chửi thề một câu rồi tiếp tục tìm kiếm một số củi khô dễ cháy mang về nơi tạm trú.
Dựa theo bản đồ trong đầu Hải Hoàng nhanh chóng tiến vào trong rừng.
Sau khoảng nửa giờ hắn mang về lượng lớn cành cây khô,đặc biệt là khá nhiều các thân cây dài khoảng 2m rất chắc chắn.
Hải Hoàng để chúng riêng sang một bên cùng với đám dây rừng để lúc nữa bện thành tạm thời một cái giường.
Lúc này sắc trời đã chuyển thành màu đỏ nhạt,chắc cũng đã đến lúc hắn đến lấy cái hòm tiếp tế kia.
Mặc dù không có đồng hồ để xác định thời gian một cách chính xác,nhưng Hải Hoàng cũng có thể đại khái ước chừng được thời gian một cách không sai lệch lắm dựa vào bầu trời đổi sắc.
Di chuyển theo phương hướng đã xác định được.
Sau 3p đi bộ.
Đằng xa Hải Hoàng đã thấy sẵn một cái vali màu đen khá lớn nằm ngay trên cát.
Hình như Hải Hoàng còn khá nhiều thứ chưa biết rõ lắm,hắn tưởng rằng hòm tiếp tế này sẽ từ trên trời mà rơi xuống chứ không phải ngẫu nhiên mà biến ra trước mắt hắn thế này.
Nhưng điều này cũng tốt nếu như nó từ trên trời rơi xuống khả năng rất cao là sẽ có người có thể nhìn thấy được và xác định ra phương hướng chính xác của chiếc hòm,rất có thể sẽ lộ ra vị trí của hắn hiện tại.
Hải Hoàng tiến tới mở chiếc vali đó ra,bên trong quả thật có rất nhiều đồ ăn và nước ngọt,ước chừng nếu một người như Hải Hoàng ăn mà dè sẻn thì ít nhất cũng phải trụ được 1 tháng vừa vặn với khoảng thời gian chiếc hòm khác xuất hiện.
Cảm xúc của Hải Hoàng lúc này không thể diễn tả bằng lời,chỉ cần nhìn thấy ánh mắt hắn là đủ hiểu sự hưng phấn,kích động của hắn.
Chiếc vali này rất lớn,theo Hải Hoàng nghĩ thì chỗ thực phẩm và nước ngọt này cũng không thể lấp hết được,chắc chắn là còn thứ khác bên trong.
Hải Hoàng lập tức đưa tay xuống vali tìm kiếm,chỉ thấy bên dưới đồ ăn cùng nước ngọt là một ngăn đựng đồ khác khi mở nó ra Hải Hoàng thấy bên trong có một cái bật lửa,một chiếc rừu,một con dao găm chuyên dụng,và đặc biệt là có một khẩu súng lục.
Hải Hoàng run run tay cầm lấy khẩu súng lên tỉ mỉ quan sát,hắn không có kiến thức về súng ống nên đương nhiên không thể xác định rõ đây là súng lục gì, nhưng hắn chỉ cần biết nó là súng là được.
Bên trong khẩu súng này có 8 viên đạn,đây cũng chính là lần đầu tiên trong đời mà Hải Hoàng có khả năng nhìn qua súng đạn thật.
Có những đồ vật này khả năng tự vệ của Hải Hoàng cũng coi như là có thể uy hiếp đến đối phương.
Tạm thời Hải Hoàng chưa lục soát hết cái vali này,nhưng hiện tại cứ kéo nó về chỗ ở của mình giấu nó đi rồi từ từ lục soát cũng không muộn,tránh trường hợp có biến cố gì có thể sảy ra.