Hoang Đảo Chủ Nô

Chương 5: Nghi Ngờ


Bạn đang đọc Hoang Đảo Chủ Nô – Chương 5: Nghi Ngờ


-Này,anh đỡ tôi một chút có được không.

Trương Thành đứng ở một bên đột nhiên lại nghe được giọng nói của Dương Mịch.

Quay đầu lại liền thấy nàng bước đi không vững lại trông rất mệt mỏi,xem ra là đã bong gân.

Thật là loại nữ nhân phiền phức,cần giúp đỡ thì nói là cần giúp đỡ ngay từ đầu đi,còn phải lằng nhằng như vậy.

Trương Thành đi đến gần đống lửa lấy cái áo của mình để cho Dương Mịch mặc tạm vào,tránh cho nàng lại có suy nghĩ xấu về hắn.

Để cho Dương Mịch mặc áo xong hắn liền đỡ nàng,toàn thân Dương Mịch dựa vào trên người Trương Thành,một mùi thơm bay lại,hai vú mềm mại trơn trượt ở trong lớp áo mỏng của nàng đụng vào tay hắn,khiến Trương Thành có chút phản ứng.

Dương Mịch đối với động tác hiểu chuyện của Trương Thành,thái độ cũng hòa hoãn một chút,cách nhìn về hắn chuyển biến tốt đẹp được một ít,xem ra cũng không quá đáng ghét.


May thay quãng đường đến đống lửa không xa,Dương Mịch không có nhìn ra phản ứng của Trương Thành,nếu không sợ rằng lại sẽ có phiền phức không đáng có.

Dựa vào tảng đá và ngồi bên đống lửa trại,tinh thần của Dương Mịch rõ ràng đã hồi phục rất nhiều,lại lần nữa cười chủ động bắt chuyện với Trương Thành.

-Anh tên là gì,vừa rồi tôi nói chuyện có chút khó nghe,nhưng chỉ là xuất phát từ hiểu nhầm mà thôi,anh đừng để ý làm gì.

Nhìn nụ cười của Dương Mịch,trong lòng Trương Thành cảm thấy không vui.

Đừng nhìn vào nụ cười trên mặt của loại nữ nhân như Dương Mịch nàng,nhìn đẹp và rực rỡ lại rất tự nhiên đó,nhưng thực chất chỉ là nụ cười chuyên nghiệp,nói cách khác đều là sự giả dối.

Rất có thể là Dương Mịch đang coi thường hắn!Theo hiểu biết của Trương Thành,đối với một người nữ nhân có ba kiểu cười chuyên nghiệp,loại nữ nhân như Dương Mịch chắc chắn sẽ thừa biết để cười một trong ba kiểu giả tạo đó để hợp với loại khuôn mặt mình nhất,chính vì thế Dương Mịch nụ cười này càng hoàn hảo lại càng lộ ra sơ hở trong mắt Trương Thành.

Tất nhiên,Trương Thành không có hứng thú với suy nghĩ hiện giờ của Dương Mịch,nói.

-Tôi là Trương Thành.

-Trương Thành.

Tôi là! Dương Mịch nỏi được một nửa liền bị Trương Thành chặn lại,nói.

-Không cần,đại minh tinh như cô ai mà không biết đến ?Dương Mịch không có tức giận bởi vì bị Trương Thành ngắt lời,trái lại giống như rất cao hứng nói,nhưng đến khi hỏi thì tâm trạng lại khá là lo lắng.

-Trương Thành,anh biết hòn đảo này ở đâu không,còn có ai khác bị cuốn trôi vào không?-Tôi không biết.


Điện thoại di động của tôi đã mất lại không có dấu vết của con người xung quanh đây.

Về vấn đề còn ai nữa cuốn trôi vào đây không thì phải chờ mới biết được.

Trương Thành biết tình trạng của Dương Mịch lúc bị cuốn trôi lên đảo chính là lõa lồ,tất cả quần áo trên người đều bị sóng cuốn mất thì càng đừng nói đến các vật dụng như điện thoại trên người,cho nên những thứ cần thiết để liên lạc với thế giới bên ngoài chắc chắn nàng cũng không có.

Dương Mịch nghe hắn nói xong trên mặt không có chút nào hoảng loạn,ngược lại vẫn như cũ rất bình tĩnh.

-Không sao đâu,lần này du thuyền xảy ra chuyện,hơn ngàn người gặp nạn,chuyện lớn như vậy.

Công tác cứu hộ chắc chắn sẽ được đẩy cao,rất nhanh có thể tìm đến nơi này.

Điều đó tất nhiên là Trương Thành biết,nhưng mà Dương Mịch cô vừa nhìn đã biết chính là loại nữ nhân yểu điệu thục nữ,đến tay trói gà còn không chặt,nếu như không còn có một số kiêng kị cô đã sớm nằm dưới háng tôi rồi,chưa nói đến việc việc truy tìm của đội cứu hộ không phải ngày một ngày hai,có thể trụ được đến lúc đội cứu hộ đến hay không cũng là vấn đề.

Là ai cho cô tự tin để lạc quan như vậy ?Du thuyền mà hắn ngồi xuất phát từ XXX đi đến Tuần Châu,đi qua các vùng nhiệt đới.

Bây giờ là mùa hè,nhưng thời tiết trên đảo hiện đang khá lạnh và xung quanh đây có nhiều cây ở vùng ôn đới,thậm chí ở vùng lạnh.


Điều này khiến Trương Thành rất hỗn loạn,cẩn thận nghĩ lại cũng không hiểu vì sao.

Chỉ biết rằng nếu như nói chuyện này không có vấn đề gì,có đánh chết Trương Thành hắn cũng không tin.

Vào lúc này,đúng ra là nên tạt một gáo nước lạnh cho cô ta hiểu ra vấn đề thì hơn.

Nhưng mà điều này không cần thiết,hòn đảo này tuy rất kỳ lạ nhưng Trương Thành chưa dám chắc suy nghĩ của mình có đúng không,mới chỉ căn cứ vào những thứ mà hắn quan sát được cùng với một số nghi ngờ trong lòng là quá mơ hồ.

-Ừm,nói không chừng đội cứu hộ đã bắt đầu tìm kiếm rồi,những gì chúng ta cần làm bây giờ là tìm cách sống sót trên hòn đảo này.

***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.