Bạn đang đọc Hoang Đảo Chủ Nô – Chương 22: Tiện Nhân
Trương Thành sau khi ăn xong tiếp tục rời khỏi trại nhằm đi tìm kiếm thức ăn cùng thăm dò.
Cúc Tịnh Y thấy hắn rời đi sau đó liền ngay lập tức tiến đến muốn ăn trộm dừa,có điều vừa mới hành động thì đã bị Dương Mịch cắt ngang,nói.
-Tịnh Y,ngươi làm cái gì ?Cúc Tịnh Y đẩy Dương Mịch ra,lấy lên một quả dừa,gấp gáp nói.
-Còn có thể làm cái gì,Mịch tỷ,hắn không ở đây,chúng ta tranh thủ ăn vài quả,ta không tin hắn mất nhân tính đến mức đánh cả nữ nhân chúng ta.
Tất cả những quả dừa này,Cúc Tịnh Y cùng Dương Mịch nàng có thể ăn bao nhiêu tùy thích,nhưng đó là lúc trước,còn bây giờ nếu như ăn,Trương Thành nhất định sẽ có lý do làm khó nàng cùng Tịnh Y đấy.
Dương Mịch tối hôm qua mới chứng kiến Trương Thành giết Triệu Huy xong,có thể khẳng định người như hắn là không cái gì không dám làm,đạo đức,nhân tính ở trong mắt Trương Thành căn bản chỉ là đồ bỏ đi một dạng.
Nếu như Cúc Tịnh Y nghĩ rằng cứ ăn mấy quả dừa này sau đó Trương Thành sẽ coi như không có gì mà bỏ qua.
Vậy thì nàng hoàn toàn sai lầm !!Triệu Huy vì ăn của hắn một miếng thịt rắn liền bị hắn tính toán giết chết ? Cúc Tịnh Y thái độ với Trương Thành như vậy,thân thể đến giờ này còn lành lặn đã là tốt lắm rồi,còn muốn tự đi tìm đường chết !!Tịnh Y nàng không biết Triệu Huy đã bị Trương Thành giết,nhưng Dương Mịch nàng biết,vì thế,vì an toàn của Tịnh Y,nàng nhất định phải ngăn cản.
-Không được,Trương Thành hắn tính tình cực đoan,Triệu Huy gương ngươi còn chưa thấy rõ ? Cứ cho là hắn thật sự không đánh ngươi,nhưng ở trong hoàn cảnh này,hắn có thể làm những gì ngươi còn cố tình không hiểu sao.
Cúc Tịnh Y có chút chột dạ cũng tự nhận biết được hành động này sẽ có hậu quả gì,nhưng mà nàng hiện tại đói lắm rồi,ăn thì cùng lắm bị Trương Thành làm khó cái gì đó thôi,nhưng không ăn thì nàng chết thật đấy,cho nên nàng vẫn là liều mạng muốn ăn,nói.
-Mịch tỷ,ngươi mặc kệ ta,ăn thì cùng lắm bị tên súc sinh đấy đánh mấy cái.
Ngươi đừng làm khó ta nữa,ngươi đi theo hắn cả ngày no đủ đương nhiên tỉnh táo,còn ta gần ba ngày mới ăn được mấy thứ linh tinh,bây giờ không ăn thì sẽ chết thật đấy.
Dương Mịch vẫn như cũ lắc đầu cương quyết nói.
-Ngươi suy nghĩ về Trương Thành quá đơn giản rồi ! Không bằng lát nữa lúc hắn trở về ngươi chịu ủy khuất một chút,không phải chỉ là để hắn nhìn mấy cái sao ?Nhìn mấy cái ?Cúc Tịnh Y không hiểu nối Dương Mịch làm sao lại nhu nhược như vậy,cũng bắt đầu sinh ra tức giận với nàng.
Cứ tưởng ngươi ban đầu là bị hắn cưỡng hiếp,hóa ra là một cái tiện nữ nhân chủ động đi câu dẫn hắn đổi lấy đồ ăn,bây giờ thấy ta ở trong hoàn cảnh này liền muốn thuận nước đẩy thuyền.
Để cho hắn nhìn mấy cái,mẹ nó lão nương không có không biết liêm sỉ như ngươi,vì mạng sống liền tùy ý một cái để một cái dã nam nhân chơi mình.
Cúc Tịnh Y giận dữ nói.
-Ngươi tránh ra,ta không giống ngươi.
Dương Mịch khó hiểu nói.
-Giống ta ?? Giống cái gì!!Cúc Tịnh Y khinh miệt xì một cái,không quan tâm đến Dương Mịch lao đến cướp lấy dừa.
Dương Mịch thấy Cúc Tịnh Y lao đến liền có chút giật mình,nhanh chóng ôm lấy nàng,vội vàng nói.
-Tịnh Y,ngươi bình tĩnh,đừng giận quá mất khôn.
Cúc Tịnh Y trên mặt hiện lên điên cuồng lại dữ tợn,dùng sức đẩy Dương Mịch ra đồng thời kêu to.
-Ngươi tránh ra tiện nhân.
A! Mau buông ta ra !-Tịnh Y,ngươi đang nói vớ vẩn cái gì,tỉnh táo lại cho ta.
Dương Mịch biết Cúc Tịnh Y tâm lý đang có chút kích động,nhưng bị nàng gọi là tiện nhân thật cũng không dễ nghe tí nào,lông mày nhướng lên đè Cúc Tịnh Y xuống càng mạnh.
Cúc Tịnh Y vừa mới giằng co,ban đầu là rất mãnh liệt.
Thế nhưng dù sao nàng cũng đã đói bụng ba ngày.
Hơn nữa Dương Mịch có học qua tán thủ,bình thường nàng cũng không có cách nào đối kháng lại Dương Mịch! ! Thời gian dần dần trôi qua,Cúc Tịnh Y chống cự ngày càng yếu ớt,nhưng ánh mắt vẫn như cũ vẫn nhìn chằm chằm Dương Mịch không buông tha.
Dương Mịch thấy Cúc Tịnh Y cứng đầu,biết cứ thế này không phải là cách hay liền đưa mặt mình đến trước mắt Cúc Tịnh Y,đau xót nói.
-Triệu Huy hắn chết rồi,ngươi biết không,hắn đêm qua liền bị Trương Thành giết chết rồi!.
Cúc Tịnh Y thân thể đột nhiên căng cứng,hai mắt trợn to nhìn Dương Mịch,run rẩy nói.
-Triệu Huy chết! chết rồi,vớ vẩn! ta không tin! ngươi đừng hòng lừa ta !!Dương Mịch tát Cúc Tịnh Y một cái thật mạnh,hét lên.
-Ngu xuẩn,đã đến mức này,ta lừa ngươi có cái gì tốt,Triệu Huy thân thể hắn như vậy có thể chạy đi đâu được nữa? Giờ này hắn còn chưa về ngươi còn không hiểu sao,đêm qua Trương Thành trong lúc giết hắn một chút ghê tởm,do dự đều không có.
Ngươi nghĩ rằng loại người như vậy sẽ cùng ngươi giảng đạo lý ?Cúc Tịnh Y vẻ mặt thẫn thờ giống như không thể tin nổi,thân thể nhũn ra xụi lơ xuống.
***Trong rừng phương hướng rất khó xác định vì thế khi di chuyển đến đâu Trương Thành đều để lại các dấu hiệu nhận biết ở gần đó tránh việc mình bị lạc đường.
Phía trước Trương Thành lúc này là một cái cây lớn,trên bề mặt thân cây của nó có khá nhiều cây nấm hình móng ngựa mọc xung quanh.
Loại nấm này Trương Thành biết,nó gọi là nấm mộc móng,tuy không thể ăn được nhưng có tác dụng trừ tích tụ,khử huyết ứ,lại có thể cháy âm ỉ trong vài giờ nên thường được dùng làm lửa đốt.
Tuy tài nguyên xung quanh khu trại có rất nhiều loại quả cũng như các loại nấm,nhưng đáng tiếc là chúng đều vượt ngoài tầm hiểu biết của Trương Thành,không phán đoán được loại quả hay nấm đó có thể ăn được hay không,cho nên Trương Thành bắt buộc phải di chuyển xa hơn nhằm tìm kiếm tài nguyên.
-Xoạt xoạt.
Đột nhiên bụi cây đằng sau truyền đến động tĩnh để Trương Thành giật mình.
Hắn ngay lập tức theo phản ứng cầm lấy con dao nấp vào một gốc cây quan sát nhìn xem.
-Vù vù! vù !!! Liên tiếp hai ba con thỏ từ trong bụi cây lao ra đến bãi đất trống phía trước chỗ Trương Thành đang đứng,bọn nó nhìn trước sau mấy cái rồi lại nhảy đi mất,giống như là đang tìm kiếm thức ăn một dạng.
Là thỏ rừng !!Trương Thành có chút bất ngờ nhìn theo,tuy thỏ cũng là một nguồn thức ăn không tồi,nhưng mà tốc độ của thỏ rừng có thể đạt đến 70km/giờ,muốn đuổi theo bắt được đó là không thể nào,nếu như muốn bắt được thì nhất định cần có một cái bẫy.
Có điều chuyện này phải tính sau,dù sao tài nguyên dụng cụ hiện tại rất hạn hẹp,gần như là không có gì.
Lại nói ở bờ sông cũng không thiếu thức ăn đi.
Trương Thành quan sát khu vực này thêm một lúc sau đó để lại các tín hiệu rồi lại nhanh chóng trở về.
.