Đọc truyện Hoàng Cung – Chương 13
Vào đúng tiết trung thu năm Nguyên Thành Tông thứ ba, hoàng đế Thiết Mộc Nhĩ phát lệnh chiến tranh. Khắp nơi dân tình xôn xao lo lắng vì vị vua trẻ lên ngôi chưa bao lâu nay lại dồn đất nước vào cảnh binh đao loạn lạc.
Nhưng rồi chỉ trong vòng một thời gian ngắn, hoàng đế đã có thể định an lòng dân và khiến cho con dân từ khắp nơi trên đất nước rộng lớn tự nguyện đổ dồn về những quân trang. Tất cả họ đều không phân biệt đâu là người Hán, đâu là người Mông mà chỉ biết mình là con dân của Đại Nguyên quốc, và giờ đây thế trận đang lâm nguy, chí làm trai phải biết xả thân vì đại nghiệp.
Tuy tin thắng trận cứ liên tiếp báo về nhưng điều này hoàn toàn không làm vơi đi nỗi lo lắng của dân chúng vì chiến sự càng lúc càng căng thẳng khi tất cả các hãn quốc đều tập hợp lại nhằm lập đổ nhà Nguyên. Lúc này để nâng cao sĩ khí ba quân, đích thân đương kim thiên tử đã xuất chinh thống lĩnh tam vạn đại quân san bằng cả những thành trì rộng lớn của Kim Đô, Tây Tạng và những vùng lân cận.
Đây thật đúng là cuộc chiến một mất một còn, nếu thắng, tất cả giang sơn đều thu về một mối. Nhưng nếu thống lãnh chỉ huy trực tiếp mà gặp chuyện thì e rằng…..
Lúc này, tại hậu cung của Nguyên Thành Tông.
– Thật sao?
– Dạ, là thật. Nơi ngài ấy ở lúc nào cũng có lính gác canh phòng cả. Dường như ngay cả một con muỗi cũng khó lòng mà chui lọt.
– Nhưng……. Chẳng lẽ y chưa từng một lần có hảo ý muốn đến thăm đại tỷ của mình?
Yến phi chau mày suy xét.
– Có lẽ ta phải nhờ sức của Hạ Minh Châu rồi.
Dù nói là mượn sức, nhưng trong ánh mắt nàng đã tỏ ra hết những thái độ khinh ghét đối với cái tên Hạ Minh Châu. Kể cũng phải, vì vốn dĩ ngay từ buổi đầu khi Hạ Minh Châu mới nhập cung làm tài nhân, và cho đến tận cùng của thời điểm này thì nàng và Minh Châu vẫn cứ như nước với lửa. Đã bao lần nàng muốn mượn tay đại tỷ của mình mà đẩy ả vào chỗ chết nhưng vì cái tên Minh Châu ấy quá thông minh nên ả ta chưa từng một lần vướng phải sai phạm.
Giờ đây khi không còn một lựa chọn nào khác thì cái tên Minh Châu bỗng chốc lại dấy lên trong đầu nàng. Dù nàng có căm ghét Minh Châu đến đâu đi nữa thì ả ta cũng chỉ được hoàng thượng ân sủng có vài ngày. Còn Hạ Minh Ngọc em ả thì lại luôn được ở cạnh hoàng thượng và lúc nào cũng được ngài yêu chiều chăm sóc.
“Ta thề lần này ta sẽ làm bằng mọi giá để đánh đổ cái tên Hạ Minh Ngọc trong mắt hoàng thượng.”
………….
– Tham kiến Yến phi nương nương.
– Miễn lễ. Các ngươi lui hết ra ngoài.
– Dạ.
Minh Châu khẽ tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ của Yến phi. Nhưng rồi nàng khẽ phẩy tay cho Như Ý lui ra hòng xem coi mụ đàn bà này dám làm gì nàng.
– Yến phi hôm nay có nhã hứng…
– Không đâu, vì ta vừa tìm thấy một dị bảo nên muốn đem cho muội xem ấy mà.
– Dị bảo?
– Phải, là một viên ngọc quý giá đã được cất giữ rất lâu trong cung, nay mới có dịp xuất hiện.
– Ý của Yến tỷ là….
– Còn ý gì khác hơn là Hạ Minh Ngọc đệ đệ của muội, viên ngọc bảo quý giá của hoàng thượng.
– Thì ra tỷ tỷ vì Minh Ngọc mà đến đây….. Vậy mà muội cứ tưởng…..
Minh Châu không hề khách khí khi nói ra điều ấy. Có vẻ như chính nàng cũng biết nếu Yến Nhi muốn trách tội nàng vì câu nói ấy là một điều không thể. Vì cái tên Minh Ngọc từ lâu đã là điều cấm kị trong chốn hậu cung nhưng Yến phi vẫn cố tình nhắc đến cái tên ấy thì rõ ràng là Yến phi đang tự chuốc họa vào thân.
– Muội muội lại hiểu sai ý của ta rồi.
Yến phi cười giả lả.
– Ý ta đến đây hôm nay là vì ta đã biết được nơi ở của tiểu đệ của muội. Thật ta chỉ muốn cho muội biết để hai tỷ đệ có thể dễ dàng tâm sự hơn trong những lúc…. Thiếu vắng hoàng thượng.
“Ngươi…….ngươi, rõ ràng ngươi muốn………Được lắm. Ngươi đã tỏ thái độ đó ra thì ta cũng chẳng tiếc gì mà không đáp trả lại. Nên nhớ Hạ Minh Châu này không phải là một người hiền lành để ngươi dễ bắt nạt đâu.”
– Vậy ý của Yến phi muốn muội đây phải làm gì?
– Ta……
Như bị dồn vào thế bí, Yến phi vội lắc đầu nói.
– Ta chỉ muốn báo cho muội biết, còn việc làm gì thì tùy vào muội cả chứ. Chẳng phải hai người là hảo tỷ đệ với nhau sao?
– Vậy theo tỷ….. Liệu muội phải làm sao đây?
Minh Châu vờ như sầu khổ.
– Nó là đệ đệ của muội, lại cũng là kẻ tranh giành phu quân của muội. Vậy theo tỷ, muội phải làm gì với nó đây? Muội không thể nào đến gặp nó, kẻ đã cướp mất trái tim phu quân của mình, lại chẳng thể nào căm ghét nó vì nó là hảo tiểu đệ của muội. Vậy muội biết phải làm sao?
Từng giọt châu rơi tung xuống đất như để chứng minh cho lời nói ấy là thực tâm. Nhưng nào ai biết rằng bên trong những giọt nước mắt ấy có cả những suy tính đáng sợ trái hẳn với vẻ ngoài hiền lành nhu mì của nàng.
– Ta, ta thật không có ý làm muội khó xử. Chỉ là……..
Lúc này Yến Nhi bỗng cảm thấy có chút đồng cảm với Minh Châu, liệu phải chăng đó là thứ tình cảm tỷ muội mà nàng vẫn thường hay nói?
– Ta muốn giúp muội giải tỏa ưu sầu thôi.
– Giải tỏa ưu sầu?
– Phải, chỉ cần là muội thì chắc chắn sẽ thực hiện được….
Yến Nhi gật đầu tỏ ý khích lệ nàng.
“Rõ ngốc. Ta chỉ đóng kịch có một chút là ngươi đã nói ra hết tâm can của mình rồi. Vậy mà muốn đẩy ta ra khỏi hậu cung sao? Ngươi chưa đủ tư cách để so tài so trí với ta đâu.”
– Vậy ý tỷ kêu muội hãy thử khuyên Minh Ngọc rời cung ư?
– Ừ. Sóng gió trong cung rất nhiều, điều này không cần nói thì cả ta và muội đều hiểu. Vậy nên chính muội nếu muốn bảo vệ Minh Ngọc thì hãy khuyên y rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
– Nhưng hoàng đế đã xuất chinh, việc chuẩn tấu cho những quý phi được phép hồi hương vẫn còn phải gác lại…. Thì làm sao??
– Muội muội ngốc ơi. Việc này đã có hoàng hậu đảm trách rồi. Muội chẳng biết câu:”Ban ngày là vua, ban đêm là hậu” sao?
– Vậy ra…. Khi hoàng đế bận việc thì hoàng hậu sẽ thay người chủ trì hậu cung à?
– Phải, đích là như vậy.
Yến Nhi khẽ mỉm cười tự mãn.
– Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nhỡ như khi hoàng đế trở về không gặp Minh Ngọc thì chẳng phải là ta gặp rắc rối lớn rồi sao?
– Muội yên tâm đi, đến lúc đó tự khắc hoàng hậu sẽ có cách giải thích. Chỉ cần muội y theo kế hoạch mà hành sự là được rồi.
– Vâng. Muội hiểu rồi.
Cả Minh Châu lẫn Yến Nhi cùng cười thật tươi. Nhưng trong lòng cả hai cùng đang hướng về những sự thể khác nhau. Rõ thật dụng tâm của con người một khi đã muốn làm một chuyện gì thì sẽ cố gắng hết mình để đạt được nó.
Nhưng tạo hóa lại khéo trêu ngươi cho kẻ hiền lành lại đụng phải một bầy lang sói. Liệu rằng ở hiền có gặp lành như câu nói của cổ nhân xưa không? Hãy cùng đến biệt cung của Minh Ngọc sẽ rõ.
– Thưa, xin ngài đừng ngồi lâu quá.
– Không sao đâu. Ta mới đọc sách được chừng vài canh giờ thôi. Ngày xưa khi nghiên cứu y phổ, ta đã phải thức suốt ba ngày ba đêm để đọc cho xong những cuốn sách quý ấy.
– Thảo nào ngài lại nhỏ con đến vậy. Nô tỳ nghe nói người nào đọc sách càng nhiều thì cơ thể càng gầy yếu.
– Hahaha ở đâu ra câu nói ấy vậy?
– Thì nô tỳ nghe tiểu Xuân tử nói vậy mà.
Cô cung nữ đỏ mặt e lệ khi bắt gặp nụ cười xinh như hoa hàm tiếu ấy. Rồi bỗng nàng nghe có tiếng động.
– Nơi đây là cấm địa, xin nương nương quay về.
– Tại sao lại cấm? Rõ ràng đây là một ngự viện xinh đẹp mà.
“Giọng nói này….. không lẽ là đại tỷ?”
– Đại tỷ.
– Nhị đệ.
Hai tỷ đệ chưa kịp tay bắt mặt mừng thì hai tên lính canh đã chặn lại. Một người trong chúng bảo.
– Xin người lui vào trong, không có lệnh của hoàng thượng thì bất cứ ai cũng không được phép đặt chân đến nơi này.
– Nhưng đây là đại tỷ của ta.
– Đó là lệnh của hoàng thượng. Ai cãi lệnh, chém.
– Nhưng…….
– Thôi được rồi, tỷ đệ ta có thể đứng cách nhau một khoảng mà tâm sự cũng được rồi.
– Không được.
– Năn nỉ ngươi mà, Ất Ba tướng quân.
Ất Ba chính là quan thống lĩnh ngự tiền thị vệ trong cung, ông đỗ đầu trong kỳ thi võ trạng nguyên vào năm hai mươi bảy tuổi nhưng thay vì ra làm quan thì ông lại được hoàng thượng ngự dụng và cho phép ở lại trong cung hầu hạ. Hoàng đế rất tinh tưởng ông, vậy nên ông được giao trọng trách phải bảo đảm an toàn cho bảo bối yêu của vua khi ngài vắng mặt.
Có ai nói là Minh Ngọc rất biết cách lấy lòng người khác chưa? Chắc hẳn là chưa đúng không? Đây gần như không phải là lấy lòng mà là làm nũng thì đúng hơn. Rõ ràng con tiểu ngọc thố này sau những ngày tháng bên cạnh hoàng đế đã biết cách xin xỏ hơn rồi.
– Minh Ngọc…. ơ ngài ngài……….
Minh Ngọc cười thật tươi với Ất Ba đại nhân và thản nhiên bước đến gần bên đại tỷ của mình. Vị thống lĩnh ấy thầm lắc đầu rồi y quay người đi chỗ khác hòng trách việc bị hiểu lầm là nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nhưng lúc này đây cậu nào biết được rằng đại tỷ của cậu đang thập phần ghen tỵ với những ân huệ mà hoàng thượng đã ngự ban cho cậu.
“Do lâu ngày không gặp hay thật là do nó đã đẹp hơn trước? Tại sao đường đường là thống lĩnh thị vệ cũng phải nghe lời nó? Rõ ràng….. Không thể để nó ở lâu trong cung được nữa.”
– Đại tỷ?
– À, nhị đệ dạo này càng lớn càng xinh đẹp.
– Xin đại tỷ đừng ngạo đệ. Phàm là nam nhân ai lại muốn được khen là xinh đẹp bao giờ?
– Nhưng vì đệ đệ ta ngày càng khuynh quốc khuynh thành nên ta phải khen thế chứ biết nào cách nào khác hơn được?
– Đệ…..
Cậu đỏ mặt lên như tỏ ý phản đối, để rồi cậu từ tốn giải thích.
– Đệ được như vậy đều nhờ đệ giống được một phần của đại tỷ. Tỷ tỷ của đệ là một đại mỹ nhân thì hẳn nhiên đệ cũng được hưởng một chút ân phúc trời ban ấy rồi. Chỉ tiếc là nếu đệ được cao lớn một chút thì tốt biết mấy…
Khi nói ra câu này là lúc trong đầu cậu đang thầm tiếc thương cho số phận của mình. Phải chi cậu được nhỉnh thêm vài phân nữa thì tên hoàng đế kia đừng hòng mà bắt nạt cậu như vậy. Lúc nào cũng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu. Khi nào hắn muốn thì hắn cứ việc ép cậu vào lòng như một con miêu nhỏ để hắn tha hồ ve vuốt. Cậu cũng là nam nhân vậy…. Ơ thì đúng là vậy mà. Cậu cũng có lòng tự trọng của một nam nhân mà.
Nhưng sao…. Khi thiếu vắng hơi ấm của hắn, cậu như mất đi một nửa thần trí. Dường như việc ngày nhớ đêm mong thôi chưa đủ để hành hạ cậu, lúc nào cậu cũng phải lo lắng sợ sệt vì không biết hắn có sao không? Sa trường nguy hiểm thế kia mà.
Có ai biết rằng mỗi tối trước khi nghỉ ngơi, cậu đều cầu nguyện cùng các thần linh xin cho hắn được bình an trở về, cho dù lời cầu nguyện ấy có được đánh đổi bằng dương thọ của mình thì cậu cũng vẫn cam lòng.
Cậu từng có những cơn ác mộng, khi thì thấy người hắn bê bết máu, khi thì thấy hắn bị bao vây bởi hàng trăm hàng ngàn quân giặc… Và lúc nào cũng vậy, khi tỉnh khỏi cơn mộng cũng là lúc cậu nhận biết rằng mình đã rơi lệ ngay cả trong giấc mơ…
– Xem ra đệ cũng rất nặng tình với tỷ phu của mình.
– Đệ……
Bị Minh Châu bắt bí, Minh Ngọc hoảng hốt quay lại thực tại.
– Không sao, tỷ tỷ hiểu mà. Ai mà lại chẳng có ham muốn giàu sang phú quý. Mà nhất là tỷ ca của đệ lại là vua, người đứng trên thiên hạ nữa…
– Đệ hoàn toàn không có ý muốn có được cuộc sống giàu sang phú quý mà lại bị mất tự do như thế này. Đệ cũng không có ý….
– Tranh giành hoàng đế với tỷ?
Minh Châu khẽ nhíu mày lại.
– Dạ.
– Vậy đệ đệ vẫn ở trong cung là ý gì?
– Đệ…….. Chỉ là đệ không thể rời khỏi đây…..
Thấy Minh Ngọc tỏ rõ ý không muốn tranh giành với mình, Minh Châu khẽ cười và nàng dịu dàng nói.
– Ta nói thế thôi chứ ta biết là đệ không muốn bị như vậy mà. Hay là hai tỷ đệ ta vừa đi dạo một vòng ngự hoa viên vừa nói chuyện nhé?
– Dạ.
Nhưng khi Minh Ngọc vừa định cất bước đi thì Ất Ba đã chặng lại.
– Không được. Hoàng đế có lệnh ngài không được phép rời khỏi nơi này.
– Nhưng mà….
– Đây là lệnh.
– Thôi đệ đừng làm khó ngài thống lĩnh đây nữa. Chúng ta hãy ngồi ở tảng đá đằng trước nói chuyện chắc cũng được mà.
– Vâng.
Minh Ngọc nhẹ gật đầu.
Vốn dĩ Minh Ngọc biết chức trách của Ất Ba đại nhân là phải coi sóc và bảo vệ sự an toàn cho cậu. Nhưng mà đây là đại tỷ của cậu, chẳng lẽ tỷ ấy lại đi ám hại cậu sao? Rõ thật là, cả Ất Ba lẫn hoàng thượng đều lo lắng thái quá rồi.
– Tỷ nghe nói sắp tới đây sẽ có một cuộc tuyển chọn tài nhân mới.
– Dạ.
– Còn những tài nhân và quý phi không được vua sủng hạnh sẽ được phép rời khỏi hậu cung mà trở về với gia đình.
– Dạ vâng.
Minh Ngọc thoáng buồn trong đáy mắt, và hiển nhiên là điều này không thoát khỏi được đôi mắt tinh tường của Minh Châu. Từ nãy đến giờ nàng khẽ quan sát tiểu đệ của mình và nàng đã thu được khá nhiều kết quả. Quả đúng với lời đồn đãi, nó thật sự đã yêu quý hoàng thượng mất rồi.
“Ta phải ép nó rời cung càng sớm càng tốt. Chứ e để lâu sẽ sanh ra biến.”
– Đệ có muốn nhân cơ hội này mà rời cung không?
Minh Châu chẳng buồn dùng lời lẽ hoa mỹ nữa mà nàng hướng thẳng vào vấn đề chính. Có vẻ như nàng đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn rồi.
– Rời cung ạ?
– Đệ không muốn sao?
– Không… Đệ muốn nhưng mà………
“Nếu ta rời cung thì ta sẽ vĩnh viễn không còn gặp hoàng thượng nữa…..”
– Nếu đệ không muốn thì tỷ tỷ đây không ép, đành chịu chia sẻ lang quân với hảo tiểu đệ của mình vậy.
Dù miệng Minh Châu nói vậy nhưng qua ngữ điệu Minh Ngọc dư biết là tỷ tỷ của mình đang rất nóng giận vì việc cãi lời của mình. Vì vốn dĩ từ nhỏ, cái gì của Minh Ngọc cũng đồng nghĩa là của chung, nhưng phàm là đồ của Minh Châu thì bất cứ ai cũng không được phép đụng đến.
– Có thể để đệ suy nghĩ thêm một thời gian được không ạ? Tại thình lình quá…. Mà với lại…. Nếu đệ rời khỏi đây mà không báo lại một tiếng e rằng cha sẽ lo lắng.
– Cha đã đi Vân Nam để tìm kiếm thiên sơn tuyết liên rồi. Đệ không nhớ cứ hằng năm vào dịp này là cha sẽ xuống Vân Nam để canh hái cho bằng được đóa sen trắng ấy sao?
– Vâng. Đệ quên mất mấy hôm trước cha đã bảo rằng mình sẽ đi xuống Vân Nam một chuyến.
Nhìn sâu vào ánh mắt ưu tư của Minh Ngọc, Minh Châu lấy lại ngay được vẻ vui tươi lúc ban đầu. Nàng dịu dàng đóng vai một hiền tỷ mà nói.
– Ngọc đệ cứ suy nghĩ kĩ đi. Tỷ tỷ không hối thúc đâu. Nhưng nhớ là hạn thời gian chỉ có hai ngày thôi đó. Vì sắp tới này là ngày mở cửa cho các cung phi hồi hương, nếu chậm trễ e sẽ không kịp đâu. Mà chắc cha sẽ vui lắm khi thấy đệ được khôi phục lại sự tự do của mình.
– Vâng.
Minh Ngọc cười buồn.
– Vậy tỷ tỷ không phiền Ngọc đệ nghỉ ngơi nữa. Nhớ là hai ngày sau tỷ tỷ sẽ đến, nếu thật đệ muốn đi thì hãy chuẩn bị sẵn. Còn vấn đề lộ phí để rời khỏi kinh thì ta sẽ chuẩn bị cho đệ.
– Vâng, đệ hiểu rồi ạ.
– Ừ. Đệ đệ ta là người thông minh, vì thế chắc đệ biết rằng, việc nam nhân và nam nhân ở cạnh nhau sẽ chẳng bao giờ có thể nảy sinh được thứ tình cảm cao thượng mà đó chỉ là thứ hỏa dục tầm thường của con người mà thôi. Rồi một thời gian nữa khi hoàng thượng đã chán ngấy khẩu vị cũ rồi, thì người sẽ lại quay về với những cung tần mỹ nữ khác. Trong cung hàng năm là phải tuyển thêm tài nhân, lập thêm quý phi. Liệu rằng đến lúc đó muốn rời bỏ đi nhưng e đã quá muộn.
– …………
– Lại nữa…. Hạ gia chỉ có một mình đệ là con kế tự.
– Đệ hiểu mà tỷ.
Minh Ngọc u uấn nói. Để rồi cậu nhắm mắt lại để không cho mình được phép yếu đuối trước mặt đại tỷ.
– Nhưng nếu đệ không muốn thì…………
– Không. Đệ hiểu nỗi lòng của tỷ mà. Đệ sẽ đi. Không cần chờ đến hai hôm nữa. Đệ quyết định sẽ đi.
– Thật vậy à?
Minh Châu vui mừng khôn xiết khi nghe Minh Ngọc nói vậy. Nhưng nàng nhận ra có vẻ như mình đã vui mừng hơi sớm nên nàng vội thu hồi sắc mặt và vấn lại.
– Thật là đệ sẽ rời bỏ nơi này sao?
– Thật. Nhưng đệ chỉ sợ…..
– Chuyện đó có ta lo. Đệ đừng bận tâm. Vậy tối mai đệ sẽ lên đường.
– Tối sao? Không phải là ban ngày à?
– Không. Cung tần mỹ nữ trong cung rất nhiều. Không thể một ngày một buổi mà giải quyết hết được. E là càng trễ thì đệ sẽ càng khó rời khỏi.
– Vâng đệ hiểu rồi. Ban đêm cũng được.
– Vậy đúng canh hai sẽ có người đến đón. À, mà đệ nhớ là phải thay đổi xiêm y lại…. Mà không sao, lúc ấy khắc có người đến nhắc nhở.
– Đệ đã thông suốt, tạ tạ đại tỷ.
Dù Minh Ngọc khóe miệng cố nở một nụ cười nhưng rõ ràng đó chỉ là một nụ hàm tiếu nở muộn. Minh Châu thấy hết điều ấy, nhưng nàng không quan tâm, cái cần nhất lúc này là phải đến báo tin mừng cho Yến phi được biết và dặn nàng ta phải chuẩn bị cẩn thận. Nhất là về y phục, nhằm trách cho những thị vệ trong cung nhận ra Minh Ngọc.
Có vẻ như dù muốn hay không thì Minh Ngọc cũng phải rời cung để tránh đi những nanh vuốt của loài sư tử cay nghiệt này. Nhưng hẳn nhiên dù rời khỏi đây thì Minh Ngọc vẫn chưa hẳn sẽ bảo toàn được tách mạng của mình, vì chính đương kim hoàng hậu đã mật lệnh cho tất cả các sát thủ nội ngoại kinh thành phải tìm và giết cho bằng được một thư sinh có tên là Hạ Minh Ngọc.
Chỉ mong lão thiên gia thương xót cho kẻ hiền lành sẽ sớm được tai qua nạn khỏi.
……………..
Có vẻ như số phận của Minh Ngọc là phải chịu gian truân nhiều, hay là do thuyết hồng nhan bạc mệnh tiền nhân khi xưa đã nói nay ứng nghiệm? Yến phi đã sai người dùng mê hương để đánh mê cả toán thị vệ canh gác cổng. Ngay sau đó nàng dùng lệnh bài của hoàng hậu và ra lệnh cho tất cả các ngự tiền trong cung không một ai được phép hé răng chuyện xảy ra tối hôm nay. Và hiển nhiên cũng có một cung nữ hầu hạ Minh Ngọc lâu ngày, nay lại thấy trong cung sinh biến bèn đem lòng nghi ngờ xem xét. Để rồi ngay khi biết chủ tử đang gặp nguy hiểm, nàng liền âm thầm viết thỉnh nguyện thư cầu cứu đương kim thánh thượng.
Cuồng phong bắt đầu nổi lên.
Dáng vẻ Minh Ngọc xiêu vẹo đi trên con đường vắng vẻ. Thường ngày Minh Ngọc tự ví mình như một cánh chim tự do tự tại nhưng nay khi bản thân được dịp soải cánh tung bay thì lại thấy như khao khát muốn quay về chốn lồng son ấy mà ẩn mình.
Hoa đương động khẩu ưng trường tại
Thuỷ đáo nhân gian định bất hồi
Trù trướng khê đầu tòng thử biệt
Bích sơn minh nguyệt chiếu thương đài
Minh Ngọc lòng dạ buồn bã khẽ ngâm hai khúc thi cổ. Rồi bóng trắng từ từ chìm dần trong màn đêm u tối, để rồi….
– Vị công tử kia, cho hỏi đang đêm khuya thanh vắng, sao ngươi lại tự ý đi ra ngoài? Phải chăng ngươi đang có gì vội vã?
Hắc y nhân tay cầm thanh đao miệng cười khanh khách. Lúc này Minh Ngọc tuy chưa hiểu chuyện nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng, nên vội lui ra đằng sau. Nhưng kẻ ấy đã nhanh chóng lao nhanh đến, còn thanh đại đao thì thẳng tay giáng xuống ngay thân mình.
Bỗng……….
Keng
Minh Ngọc chưa hết hoảng sợ thì đã nghe tiếng binh khí liên tiếp va vào nhau. Rõ ràng là có kẻ đã đỡ thanh đao ấy cho cậu, vậy là….. Hồn cậu còn chưa lìa khỏi xác.
Vị tráng sĩ ấy rõ ràng xét cả về nội công lẫn ngoại lực đều cao hơn tên hắc y nhân kia một bậc. Đánh nhau chừng vài hiệp thì tên hắc y nhân ấy tìm cách bỏ chạy. Nhưng vị đại hiệp ấy đã cố tình ngăn cản lối thoáng hậu. Bị bức đến đường cùng, hắc y nhân đã dùng thanh đao đẩy một đường quanh cổ mà tự sát. Lúc này vị tráng sĩ kia quay sang Minh Ngọc mà vấn:
– Đang đêm khuya thanh vắng thế này, sao công tử lại tự ý xuất hành?
– Ta…….Vì có việc…..
Minh Ngọc không biết phải trả lời thế nào nên đành ậm ừ cho xong. Nhưng rồi bỗng chợt nhớ đến việc phải tạ ơn cứu mạng của vị tráng sĩ ấy, Minh Ngọc vội chấp tay thi lễ.
– Đa tạ tráng sĩ đã cứu mạng, không thì tại hạ có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.
– Thật chẳng có gì lớn lao cả. Giữa đường gặp chuyện bất bình nên ra tay tương hiệp thôi.
Vị tráng sĩ ấy có vẻ là người trong giang hồ nên sau khi đã quan sát kĩ lưỡng gương mặt của tên hắc y nhân ấy thì hắn đưa ra nhận xét.
– Đây chính là Lãnh Vô Tình. Hắn ta là sát thủ lang bạc, thường được thuê đi giết các quan lại địa phương hoặc các viên ngoại giàu có. Vậy công tử đã làm gì để xúc phạm đến hắn?
– Tại hạ….. Tay trói gà còn không chặt, thì làm sao có thể xúc phạm đến người trong giang hồ?
Minh Ngọc lắc đầu đáp. Tuy miệng vừa nói nhưng tay cậu đã lần xuống vết thương cổ của tên hắc y nhân. Một lúc thì cậu lắc đầu mà rằng.
– Không cứu được.
Vị tráng sĩ nhìn Minh Ngọc với ánh mắt kinh ngạc. Có lẽ dưới ánh đèn lập lòe của chiếc đèn lồng nhỏ không đủ để hắn có thể thấy được hết dung nhan của vị công tử khác người này.
“Rõ ràng vừa rồi tên hắn y nhân vừa mới có ý muốn tổn hại hắn. Xoay người lại hắn lại có ý muốn cứu giúp kẻ đã làm hại mình. Có lẽ tên công tử này không phải là kẻ tầm thường. Nhìn y yếu ớt thế mà sao lại có thể đắc tội với tên Lãng Vô Tình được? Ắc hẳn phải là con của một quan phụ mẫu nào đây….. Có lẽ nên đem hắn về trình với vương gia thôi.”
Minh Ngọc cảm thấy vị tráng sĩ ấy cứ nhìn mình chăm chăm, khiến cho thần trí cảm thấy đôi nét kì lạ. Nhưng rồi đôi mày ngài khẽ dãn ra và giọng nói từ tốn cất lên.
– Một lần nữa vô vàng cảm tạ ơn cứu mạng của tráng sĩ. Xin nhận ở tại hạ đây một bái để tỏ lòng biết ơn.
– Kìa công tử. Xin đừng hành đại lễ như vậy, Hắc tôi không dám nhận đâu. Phận ta cũng chỉ là nô bộc cho phủ vương gia thôi. Mà công tử đã tính sẽ trú lại tại đâu chưa?
Tráng sĩ ấy nâng hai tay Minh Ngọc để tỏ ý phản đối, xong hắn ân cần hỏi han.
– Thú thật thì tại hạ cũng chưa biết phải đi đâu cả. Quê nhà thì ở quá xa, trời thì lại tối. Quán trọ thì đã đóng cửa. Thật không biết nơi đâu có thể dung chứa nữa.
Gương mặt giai nhân lộ rõ vẻ âu sầu y như đóa bạch mai đang buông lơi trong cơn gió. Lúc này Hắc Báo đưa hai tay lên dụi dụi mắt mình, rõ ràng đây là một trang nam tử, vậy mà sao lại????
– Công tử có phải là người không?
– Hả? Ngươi nói cái gì?
Minh Ngọc hốt hoảng nghe hắn hỏi điều ấy. Ánh mắt cậu nhìn hắn cứ như kẻ bị thất tam phong, để rồi đôi mắt trong suốt ấy bị đôi mắt gian manh kia nuốt trọn. Hắc Báo khẽ nuốt một khẩu nước bọt, rồi hắn cố lấy giọng bình thản mà nói.
– Công tử có thể theo ta về phủ của Thạc Đức vương gia. Vì vương gia là người có tâm địa bồ tát nên ắc hẳn sẽ cho công tử một chỗ trọ qua đêm.
– Thật……… Thật sao?
– Ta há gạt công tử thì được ích lợi gì? Vậy giờ chúng ta đi thôi.
Hắc đại nhân đưa tay vòng qua người Minh Ngọc, rồi hắn dùng khinh công lướt nhẹ lên bức tường gần đó. Nhìn chân hắn như đang di chuyển trong không khí một cách nhẹ nhàng khiến Minh Ngọc không khỏi thán phục. Tuy rằng lúc đầu chưa hiểu chuyện gì nên Minh Ngọc đã hốt hoảng đẩy vội hắn ra, nhưng khi đã rõ sự tình thì trong lòng lại cảm thấy đôi chút áy náy vì sự hiểu lầm không đáng của mình.
– Còn chưa hỏi quý danh của công tử?
Vị tráng sĩ kia nói như hét trong gió.
– Tại hạ…… Lâm Thiên Nguyệt.
Vốn dĩ Minh Ngọc muốn nói thẳng tên của mình, nhưng rồi cậu lại sợ. Sợ rằng chẳng may cái tên Minh Ngọc được lưu truyền rộng rãi ra ngoài thì chẳng khác nào là…..
Chữ Lâm trong cái họ mà Minh Ngọc chọn bắt nguồn từ chữ Mộc trong tên của hoàng thượng. Còn hai chữ còn lại, Minh đồng nghĩ với Thiên. Còn Ngọc, xưa nay cổ nhân thường ví Nguyệt như một viên ngọc quý mà thiên gia đã ban tặng cho người phàm. Vì vậy nên có cái tên Lâm Thiên Nguyệt.
– Tên…. nghe hay quá.
– Còn tráng sĩ? Xin cho biết quý danh?
– À, ta tên chỉ có hai chữ. Hắc Báo.
– Đúng là cái tên trong giang hồ nào nghe cũng oai dũng nhỉ?
Minh Ngọc thầm khen tặng. Lúc này Hắc đại nhân bật cười ha hả vì lần đầu tiên có người khen tặng cái tên nghe chói tai của hắn. Sẵn đây nói, Hắc Báo chính là quan thị vệ trong phủ của Trát Nhan Thạc Đức. Tuy chỉ là thị vệ nhưng hắn võ nghệ cao cường, kèm theo đó là tính khí cương trực nên đã được phong làm quan thất phẩm. Nhưng suy cho cũng thì thất phẩm bên quan võ cũng vẫn thấp kém hơn thất phẩm bên quan văn rất nhiều. Bởi vậy nên cổ nhân mới có câu, cho dù là nhất phẩm trọng thần thì phàm là võ quan vẫn phải đeo gươm theo hầu.
– Tới nơi rồi.
Hắc đại nhân thả Minh Ngọc xuống đất. Lúc này Minh Ngọc chưa kịp hoàn hồn, tay chân như còn đang lơ lửng trên mây. Cậu cố gắng giữ cho mình đứng vững nhưng đôi tay vẫn phải vịnh vào người Hắc Báo. Điều này khiến hắn trong lòng có chút vui vẻ. Lý do vì sao thì ngay chính hắn cũng chẳng rõ ràng.
– Đây là…..
– Phủ vương gia.
– Nhưng nơi đây cách kinh thành bao xa?
Minh Ngọc thoáng đã đứng vững liền hỏi. Vì vốn dĩ Minh Châu đã nói, một khi đã đi rồi thì hãy mai danh ẩn tích luôn chứ đừng thể xuất đầu lộ diện với các tên Hạ Minh Ngọc nữa, nếu như không muốn cả gia đình phải chịu án tru di tam tộc.
– Nơi đây là đất Kinh Lạp.
– Không…….Không thể nào………. Vậy chẳng lẽ là xa hơn quê nhà của ta đến mấy trăm dặm sao? Ngươi………. Ngươi là thần tiên đúng không???
– Hahahaha ta sợ công tử rồi đấy.
Giữa lúc hai người đang đứng trao đổi thì đã nghe tiếng vọng lớn.
– Là ai?
– Hắc thị vệ, Hắc đại nhân đây. Mau mở cửa.
– Dạ.
Tiếng dạ hùng dũng vang lên. Lúc này cánh cổng to lớn bật mở ra, hai toán thị vệ cùng những bó đuốc lớn bước vòng ra ngoài cung kính chào đón vị đại nhân này. Rõ ràng nơi đây không phải là một nơi tầm thường mà.
Minh Ngọc nhờ ánh đuốc sáng mà nhìn lên phía trên tấm biển lớn bằng gỗ liêm quý treo ở ngoài chính đường, trên ấy có ghi những chữ ngoằn nghèo như thể là chữ Mông Cổ, phía dưới tấm biển có một ấn tích bằng chữ Hán.
Thánh đức Thần công Văn vũ Hoàng đế ngự ban.
“Thánh đức Thần công Văn vũ Hoàng đế là ai vậy?”
Tội nghiệp Minh Ngọc, do cuộc sống không màn đến thế thái nhân tình của Hạ đại phu tác động vào nên ngay cả thụy hiệu của Hốt Tất Liệt hoàng đế mà cậu cũng không biết. Hốt Tất Liệt chính là vị hoàng đế đầu tiên sáng lập ra nhà Nguyên, cũng tức là ông nội của đương kim thiên tử. Nếu nói ra đó chính là có liên quan máu mủ đến người mà cậu đang mong nhớ Thiết Mộc Nhĩ hoàng thượng thì có lẽ cậu sẽ phần nào xấu hổ vì câu hỏi xuẩn ngốc vừa rồi của mình.
– Vương gia tới.
– Bị chức tham kiến vương gia.
Khi Minh Ngọc đang còn ngơ ngẩn nhìn tấm phù điêu cổ thì đã nghe tiếng hô lớn. Lúc này một nam nhân trên thân khoác bộ y phục vương giả, để ý kĩ thì thấy bộ y phục của hắn phải được dệt từ loại tơ lụa thượng hạng. Có lẽ nếu đánh giá thông qua bộ y phục thì hắn chỉ còn thua bậc đế vương thiên tử một nhỉnh mà thôi.
– Sao không mau hành lễ?
Hắc Báo trợn mắt nhìn Minh Ngọc. Đến lúc này Minh Ngọc mới nhận ra là mình đã quá sơ xuất. Cậu vội quỳ xuống hành lễ.
– Tham kiến vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
– Công tử đứng dậy đi. Mà công tử không cần dùng đại lễ với ta như thế đâu. Ta là vương gia chứ không phải hoàng thượng, càng không thể được nhận đại bái một khi chưa thi ân.
– Dạ.
Minh Ngọc hơi chột dạ khi nghe vị vương gia ấy nhắc đến hoàng thượng. Nhưng rồi không để cho Minh Ngọc kịp suy nghĩ lâu, Thạc Đức vương gia đã tiến đến đỡ cậu dậy. Từ cơ thể người này Minh Ngọc ngửi ra được một mùi thơm từ loại hương liệu quý chỉ có ở Tây Tạng. Điều này càng làm cho Minh Ngọc thêm nhớ về một người…
– Ngươi tên là gì?
– Thần….. Ơ tại hạ tên Lâm Thiên Nguyệt.
– Thiên Nguyệt, đúng là cái tên cũng đẹp như người sở hữu nó.
Trát Nhan Thạc Đức mỉm cười nói.
– Ngươi có thể ngước mặt lên được không?
– Dạ?
Minh Ngọc ngẩn đầu lên nhìn. Vừa lúc hai ánh mắt chạm nhau thì vị vương gia kia cũng rơi ngay vào trạng thái thất tam phong như Hắc Báo vừa rồi.
“Không thể nào trên đời này lại có một nam nhân diện mạo bất phàm như vậy…. Hay đây chính là nữ cải nam trang?”
Nhưng rồi vương gia để ý kĩ đến cần cổ và phát hiện ra nơi yết hầu của vị công tử ấy vẫn nhô ra một ít. Còn về phần ngực thì hoàn toàn không có những đường nét của nữ nhi.
“Rõ ràng đây là một nam nhân, nhưng lại có vẻ đẹp yêu kiều làm người khác nao lòng….”
Vừa lúc vương gia quan sát Minh Ngọc thì Minh Ngọc cũng đã rút ra một nhận xét.
“Nhìn vị vương này có đôi nét giống hoàng thượng, cũng cao to, cũng gương mặt anh tuấn oai phong của bậc vương giả. Từng cử chỉ ánh lên sự uy nghiêm cao quý….. ”
– Thưa vương gia, bị chức mang Thiên Nguyệt công tử về đây, vì giữa đường công tử đã bị Lãng Vô Tình truy sát, chỉ e sự nguy hiểm cho tính mạng. Đồng thời, Lâm công tử đây hoàn toàn không thể tìm gặp một nơi nghỉ chân an toàn để trọ qua đêm. Vì thế nên bị chức mới mạo muội to gan dẫn hắn về…..
– Không sao.
Thạc Đức vương gia nở một nụ cười như để cắt ngang lời nói của Hắc đại nhân. Lúc này ngài quay về Minh Ngọc và vấn.
– Ngươi không có chỗ trú thân à?
– Thần……. Dạ vâng, tại hạ lỡ bước, nên không kiếm ra được một chỗ trọ đàng hoàng.
– Vậy thì ngươi cứ ở lại đây, bao lâu cũng được.
Ngay cả Hắc đại nhân cũng khá ngạc nhiên vì sự nhiệt tâm của chủ tử mình. Nhưng hiển nhiên là hắn không dám ngắt lời chủ tử mà vấn lung tung vì hắn còn muốn giữ lấy chiếc mũ ô sa nhỏ nhắn trên đầu.
– Không được đâu ạ. Tại hạ chỉ xin vương gia một chỗ nghỉ ngơi, để sáng ngày mai tại hạ sẽ lên đường sớm.
– Ngươi tính đi đâu?
– Bốn bể là nhà.
Minh Ngọc thoáng thở dài khi nói ra câu này. Ngay chính cậu cũng chưa rõ rằng mình sẽ phải đi về đâu nữa, nhưng thôi, phận là nam nhi thì trời là màn, đất là chiếu. Há sợ gì đau khổ?
– Dạo này binh đao loạn lạc, dân tình tứ phía đổ xô về đây như để lánh nạn giặc dữ. Còn công tử thì vẫn cứ thản nhiên rời đi sao?
– Xin hỏi, tình hình chiến sự như thế nào rồi?
Có vẻ như vấn đề này có thể thu hút được sự chú ý của Minh Ngọc, vì thế nên vị vương kia vội nói sâu vào.
– Hoàng đế đã dẫn mấy ngàn hùng binh đi dẹp yên bọn phản loạn, chỉ là…. Giặc dữ tuy đang giẫy chết nhưng dù chỉ còn một tia hi vọng, chúng vẫn ngoan cường chống trả, vậy nên hoàng thượng buộc phải truy cùng giết tận bọn chúng… Mà đó cũng là một trong những tôn chỉ khi hành quân của người Khiết Đan chúng ta, đã nhổ cỏ thì phải nhổ cho tận gốc…
Vương gia thoáng nhếch miệng tạo thành một nụ cười đầy hàm ý.
– Vậy, chiến sự vẫn còn sao?
– Còn. Nhưng sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Thạc Đức nhìn vẻ mặt thoáng buồn của Minh Ngọc mà cười nhẹ. Rồi ngài bảo.
– Ngươi đừng quá lo lắng, cho dù dân có nổi loạn đi chăng nữa thì dưới chân thiên tử cũng có cách để dẹp yên được mà. Vả lại giang sơn cẩm tú này, những con người hiền lành này, không thể nào trở thành loạn dân mà đi hãm hại ngươi được.
“Hắn ta nghĩ đi đâu vậy?”
Minh Ngọc khẽ nhìn vị vương tử ấy, rồi cậu khẽ thở dài. Chỉ e là hắn đã đi quá xa so với suy nghĩ của mình rồi. Cậu vốn dĩ chỉ là một thường dân thì há sợ gì bị loạn dân hãm hại? Đó là chưa kể đến, việc sinh tử vốn là ý trời, Minh Ngọc từ lâu đã thấm nhuần đạo lý ấy rồi. Vậy thì hà cớ gì phải lo đến chuyện sống chết của bản thân? Cái mà Minh Ngọc đang lo lắng, đó chính là sự an nguy của một người……… Có lẽ trọn cuộc đời này Minh Ngọc sống cũng chỉ dành hơi thở để lo cho những người thân yêu xung quanh mình mà thôi.
– Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau thu xếp phòng cho Lâm công tử đi.
– Dạ.
Kẻ hạ nhân xoay người bước đi thật nhanh để chuẩn bị chỗ ngủ cho Minh Ngọc. Lúc này từ chối mãi cũng chẳng xong, Minh Ngọc đành để vương gia kia tiếp đãi như một thượng khách. Ngay sau đó là một căn phòng rộng rãi được dành sẵn cho cậu.
Tất nhiên Thạc Đức cũng vào đến tận nơi để đảm bảo rằng Thiên Nguyệt công tử có được một chỗ ở vừa lòng.
– Thưa, nơi này quá sức…..
Minh Ngọc đang suy nghĩ từ để nói, rõ ràng căn phòng này là quá cao trọng đối với một kẻ ngủ nhờ như cậu.
– Công tử xin đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một phòng ngủ bình thường trong vương phủ mà thôi. Xin công tử hãy nghỉ ngơi sớm.
– Khoan đã vương gia….
Mặc kệ tiếng gọi của Minh Ngọc, vị vương kia mỉm cười phẩy tay bỏ đi. Lúc này Minh Ngọc lại tiếp tục thở dài vì những hồi ức cũ nay lại trở về.
“Chẳng thà cho ta trú ở chuồng ngựa qua đêm, tại sao lại đưa ta vào một nơi sang trọng, để rồi ta lại phải nhớ về hắn.”
Nhưng rồi do sự mệt mỏi của cơ thể, kèm với những đau xót cứ ùa đến dồn dập, khiến Minh Ngọc chìm dần vào trong giấc ngủ đầy ma mị.
Sáng hôm sau, tại vương gia phủ.
– Chào Thiên Nguyệt công tử.
– Ơ…. Xin chào.
Minh Ngọc khẽ dụi dụi mắt vì sự mở cửa đột ngột khiến cho ánh mặt trời chiếu rọi thẳng vào mắt cậu. Cậu mỉm cười nhìn cô hầu gái bước vào.
– Nô tỳ là người hầu trong phủ, xin công tử hãy thức dậy rửa mặt…
– Nhưng mà ta chỉ là kẻ ở trọ qua đêm………
– Đã là khách thì đối với ai vương gia cũng tiếp đãi chu đáo hết chứ không riêng gì công tử đâu.
Cô tỳ nữ cười khúc khích khi nhìn ngắm gương mặt còn mơ ngủ của Minh Ngọc.
– Vâng, vậy xin đa tạ cô nương.
Minh Ngọc bước đến gần chậu nước và rửa mặt thật sạch. Để rồi sau đó cậu được dẫn đến dục trì.
Minh Ngọc thanh tẩy cơ thể được một lúc thì nghe có tiếng người gọi. Có vẻ như vị vương tử này đang muốn gặp cậu.
– Xin ra ngay.
Minh Ngọc đáp lời. Rồi sau đó cậu nhanh chóng búi gọn lại tóc tai của mình. Nhưng, cậu nhận ra rằng nếu vẫn búi đầu như cũ thì gương mặt mình sẽ chẳng thay đổi là bao. Vậy nên Minh Ngọc liền dùng tay thắt tóc mình thành một bím để dài ra đằng sau. Có lẽ do vội quá nên cậu cũng chẳng buồn soi lại gương để ngắm nhìn gương mặt mới của mình.
– Khả dĩ ta làm vậy là vì…………
Lúc này Minh Ngọc bước đến và cắt ngang cuộc chuyện trò giữa hai chủ tớ.
– Thiên Nguyệt công tử đã dậy rồi à?
Hắc Báo cười chào. Minh Ngọc cũng nhẹ gật đầu đáp lễ. Bím tóc dài làm cho những giọt nước còn chưa lau khô vương ngay chiếc cổ trắng ngần ấy chảy dọc xuống ngực áo, cảnh tượng này chỉ khiến cho người khác như lạc vào chốn thần tiên.
– Thiên Nguyệt công tử, ta cho người gọi công tử sớm thế là vì ta muốn hỏi công tử về vài chuyện.
– Vâng, xin vương gia cứ vấn.
– Quanh đây chừng mấy trăm dặm có một trấn nhỏ đang xảy ra căn bệnh dịch tả. Vốn dĩ ta nghĩ rằng sẽ dán bảng bố cáo để tuyển mộ những danh y tài đức về phụ giúp ta kiếm thuốc để chữa trị cho dân. Nhưng do tối qua do cơ may nói chuyện với công tử đã khiến ta biết rằng công tử đây có kiến thức sâu rộng về mặt y thuật.
– Không……Không phải………
– Xin công tử chớ nóng vội. Ta chỉ muốn nhờ công tử giúp sức tìm thuốc chữa trị cho lê dân bá tánh. Ta tuy thân làm vương một cõi nhưng chẳng giúp sức gì cho triều đình được bao nhiêu cả. Nay thấy cảnh nước biến, dân khổ, bậc vương tử lại chẳng thể làm được gì. E là không xứng với ân sủng của hoàng thượng.
– ……………
Minh Ngọc vẫn im lặng không đáp.
– Thưa, vương gia nói vậy thôi chứ ngài ấy chính là đại ân nhân của mấy vạn người dân của nạn đói năm đê Hoàng Hà bị vỡ đấy ạ.
– Hắc Báo, ở đây khi nào mới đến phiên ngươi lên tiếng?
– Dạ, bị chức rõ.
Hắc đại nhân khúm núm. Lúc này vương gia quay sang nhìn Minh Ngọc cầu khẩn.
– Vậy công tử có thể nào vì lê dân mà hiến chút sức lực? Ta biết rằng đường đột thỉnh cầu như vậy là bức ép công tử….. Nhưng do tình thế cấp bách, cứu người như cứu hỏa.
– Tại hạ……. chỉ e tài thô học thiển không giúp gì được nhiều. Nhưng nếu vương gia có ý muốn dùng tài hèn, tại hạ cung kính chi bằng tuân mệnh.
Minh Ngọc cúi đầu đáp. Lúc này Thạc Đức vương trong lòng hoan hỉ vô cùng, liền nhanh chóng ra lệnh cho kẻ hầu mang tất cả những dược liệu vào để Minh Ngọc có thể bắt đầu ngay công việc.