Đọc truyện Hoàng Cung Tư Truyện – Chương 90: Ngoại truyện 3: Ngày hạnh phúc (1)
Trụ sở tập đoàn giải trí Nhật Hoa…
An Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao phía trước mắt, có trời mới biết cô hồi hộp như thế nào khi nhận được điện thoại của anh ấy. Còn không nghĩ ngợi gì mà xin phép viện trưởng về sớm,lao thẳng ra khỏi chỗ làm mà chạy đến đây,mang theo thức ăn trưa.An Nguyệt di chuyển chậm chạp đến cửa lớn, còn cẩn thận ngắm lại chính mình qua cửa kính,cô sẽ không phải quá hở hang đấy chứ?Sau khi được xuất viện,cô đã cất hết tất cả tài liệu thạc sĩ,xin vào bệnh viện nơi Hoàng Minh đại thần làm trở thành bác sĩ, đồng thời tân trang lại bản thân.Một phần đều nhờ chị Hoa và đám bạn thân,đem cho hết đống quần áo của cô,chất lại một đống đồ hợp mốt…Tuổi thanh xuân của cô cứ như vậy mà quay trở lại,và có cả anh ở bên nữa…
“Xin chào,đây là tập đoàn giải trí Nhật Hoa ,chúng tôi có thể giúp gì được cho cô đây?”- cô gái đeo bộ đàm ngẩng đầu, mỉm cười hỏi cô. Ánh mắt rất thân thiện cùng kính trọng, tay vẫn tiếp tục viết viết gì đó trên giấy,vô cùng bận rộn.An Nguyệt liếc nhìn xung quanh một chút,trả lời:
“Tôi muốn gặp chủ tịch Kỳ,phiền cô dẫn đường”
“Xin cô đợi một lát,bên kia có quầy giải khát miễn phí,xin cô cứ tự nhiên.Tôi sẽ liên lạc ngay với ngài chủ tịch.”- Cô lễ tân mắt mở to , hơi ngạc nhiên,nhưng sau đó nhanh chóng trở lại phép tắc,đưa tay về phía bên trái mời cô gái phía trước ngồi xuống.Cô chỉ là hơi ngạc nhiên một chút, không nhớ dạo này chủ tịch nhà mình có qua lại với tiểu thư nào,hôm nay đột nhiên có mỹ nữ đến,quả thật đáng ngờ mà.Điện thoại được kết nối rồi,cô nàng vội hỏi thư ký chủ tịch,một lát sau đó miệng không khỏi há hốc mà gác điện thoại lại.Cô nàng vội vã chạy khỏi bàn,tới trước mặt An Nguyệt,cung kính nói:
” An tiểu thư,cô đến đây lại không báo trước cho chúng tôi đây chuẩn bị.Chúng tôi thật là có lỗi, mời cô đi theo tôi.Chủ tịch đang bận tiếp khách,tôi sẽ đưa cô vào văn phòng ngài ấy ngay lập tức,phiền cô chờ ngài chủ tịch một lát.”- Cô lễ tân vô cùng kích động,nhân vật lớn thế này đến đây,tại sao không ai báo trước chứ?Nếu không may vị mỹ nữ này khó tính,chẳng phải cô sẽ mất việc sao?… Đợi khi hộ tống xong nhân vật lớn đến cửa, lập tức bật bộ đàm lên,nói:
“Khẩn cấp,khẩn cấp,yêu cầu các bộ phận chú ý. Người có thể trở thành phu nhân chủ tịch đang có mặt tại đây,tuyệt đối không được xảy ra sơ sót nào.”
An Nguyệt đi dạo trong phòng anh,nơi này có treo rất nhiều những bức ảnh các ngôi sao mà công ty quản lý.Cô cũng chỉ mới biết việc này không lâu, và bạn trại của Như Băng chính là một ngôi sao lớn nổi tiếng thuộc tiếp quản của công ty,cũng là một game thủ vô cùng nổi tiếng trong giới eSport…Thật buồn là cô mới chỉ ngất có hai tháng đã không đi kịp thời đại.An Nguyệt cười cười nhìn bàn làm việc của anh,cái người này luôn cho mình nghiêm khắc,thật ra tính tình lại vô cùng trẻ con,nhìn xem bàn làm việc của anh lộn xộn như thế nào.Bàn tay bất chợt dừng lại, vì trên bàn có một tờ giấy nhắn,bảo cô mở ngăn kéo ra…tuy không hiểu lắm,cô vẫn làm theo,kéo ngăn bàn ra…bên trong là một chiếc hộp nhỏ,nằm bên cạnh xấp hình dày cộp…Mà tất cả đều là hình của cô, giống như mọi khoảnh khắc đều được ghi lại…An Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ,đã bị một bàn tay xoay người lại,và anh đang đứng trước mặt cô,áo vest chỉnh chu,trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.Anh mỉm cười,cầm lấy chiếc hộp kia,mở ra để lộ chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn nằm gọn trong lớp nhung đỏ:
“Hoàng hậu của anh,anh vẫn chưa nói được câu nói kia.Bây giờ không phải quá muộn rồi chứ?Em vẫn muốn sinh thái tử cho anh không?”- Kỳ Nhật quỳ xuống nhìn cô,ánh mắt đầy vẻ yêu thương.An Nguyệt im lặng một chút,lao đến ôm lấy anh,nói:
“Như vậy cũng thật là thuận tiện cho anh rồi…Em đồng ý”
Ánh sáng rực rỡ của buổi trưa xuyên qua lớp màn che,lộ rõ hai bóng người đang ôm nhau, trao nhau một nụ hôn nồng cháy…thậm chí còn có một đám người không liên quan trốn sau cửa lớn bàn tán:
“Ghê,ghê , hèn chi thấy sáng hôm nay chủ tịch không ngừng lẩm bẩm lẩm bẩm gì đó như một gã tự kỹ,thì ra là cầu hôn phu nhân nha.”
“Chúng ta có nên báo cáo cho giám đốc không nhỉ?”
“Cảnh lãng mạn như vậy…kệ họ đi,chúng ta còn nhiều thời gian mà…”