Đọc truyện Hoàng Cung Tư Truyện – Chương 69
Đêm hôm đó hiển nhiên Vũ Hiên đế không hề đến cung của cô,An Nguyệt cũng không có gì làm ngạc nhiên.Các tiểu nương nương mới vào kia ắt hẳn có thứ để nghiên cứu mà dùng hơn là một người nhàm chán như thế này.Cô gọi Thảo Nhu đốt một ít hương bạc hà để giải tỏa căng thẳng,ngồi trên bàn xem lại kế hoạch trốn khỏi cung một lần nữa.Những thứ này cô vẫn chưa hề nói qua cho phụ thân,mẫu thân hay kể cả người thân cận nhất bên mình là Minh Xuân,cô không muốn phải liên hệ gì đến nơi này nữa,yên ổn cùng trưởng công chúa nghĩ cách trở về hiện đại.Đó mới chính là nhà của cô,có những người thân cô muốn gặp nhất, và tất cả sẽ kết thúc như một giấc mơ dài…
“Nương nương,nương nương…Em có tin xấu,không biết có nên cho mọi người biết không…Chuyện này có liên quan đến tính mạng của nương nương…”-Thư Hồng từ đâu chạy vào,vẻ mặt hốt hoảng,dáng dấp vội vã chạy vào bên cạnh cô.Thảo Nhu,Quế Chi , Minh Xuân đứng cạnh đó cũng vội đóng kín cửa lại,đi tới vây quanh An Nguyệt.Thư Hồng vuốt vuốt ngừng,nhìn nhìn xung quanh xong mới dám nói tiếp ,giọng hơi run run:
“Nương nương,ban nãy em đi tìm mấy cung nữ thái giám ở cung khác định cùng nhau bàn luận chút chuyện hay, thì tình cờ phát hiện trong lương đình nhỏ vắng người gần Như Nguyệt các này có hai người đang bàn bạc chuyện gì rất mờ ám.Hơn nữa em còn thấy rõ đó là một nữ nhân đeo mạng che mặt và tiểu thái giám nào đó của Kính Sự phòng,em vội vàng đứng nấp sau một bụi cây,em nghe thấy nữ nhân…nữ nhân…nữ nhân kia đưa ra một túi ngân lượng lớn, nói là …nói là muốn thiêu rụi cung của nương nương người!Mà nàng ta hình như biết em ở đó,phóng một chiếc phi tiêu hình hoa mai năm cánh vào người em…Cũng may là em còn tránh được mà chạy về đây báo tin cho nương nương…Em…em sợ lắm…”-Thư Hồng nói đến đó thì òa khóc,chồm lên ôm lấy cô một cái.Những người còn lại cũng nhìn nhau ,mặt hơi tái nhưng không ai nói lời nào.An Nguyệt chỉ cười cười vỗ vỗ tiểu nha đầu,sau đó dùng giọng thận trọng mà hỏi lại:
“Em chắc chắn nhìn thấy rõ hai người đó,nghe chính miệng nàng ta nói muốn đốt cung của ta à.Còn loại phi tiêu hình hoa mai kia nữa,em có cầm nó không đem ra đây cho ta đi”
“Nương nương…Người không tin em sao?Chính mắt em thấy,chính tai em nghe được mà.Đây,người mau xem đi,chính là cây phi tiêu này…Tên tiểu thái giám kia còn nói sẽ hoàn thành tốt nữa,Như Nguyệt các này sẽ trở lại thành một đống tro tàn…Nương nương…Lúc đó người cũng sẽ bị liên lụy đấy.Em xin người…chúng ta…chúng ta nên đi báo cho hoàng thưởng biết để trừng phạt bọn họ đi.”-Thư Hồng nghẹn ngào khóc nức,Minh Xuân bước tới kéo nàng ra an ủi.An Nguyệt nhận lấy vật kia,chăm chú xem qua một lát…Đây đích thị chính là phi tiêu của thuộc hạ Giang hiền nghi,cũng là của kẻ đến ra tay ám sát Hiền phi:Hoa mai năm cánh,nhụy có gắn lưỡi dao nhỏ phát sáng,cánh hoasắc nhọn bằng đồng có thể giết chết bất cứ kẻ nào trúng phải khi được tẩm vào độc dược.Nàng ta muốn cho người giết cô sao?Không phải một màn hành hạ ở hồ sen như trong tiểu thuyết?Nhưng nếu suy nghĩ một chút…cô cũng có thể lợi dụng việc này để xóa đi hoàn toàn dấu vết bỏ trốn của cô!
“Không cần báo tin,chỉ một lời nói vô căn cứ của em thì chúng ta cũng không thể buộc tội một ai đó được.Các em kín miệng một chút,cứ xem như mọi việc chưa từng xảy ra đi.Không cần phải lo lắng cho ta đâu,ta đã nghĩ ra được cách thoát thân rồi,đảm bảo sẽ giữ được an toàn cho mọi người…Kế hoạch đó phải cần một thời gian khá dài để thực hiện…Bây giờ mau lui ra hết đi,ta muốn ở một mình , không có việc gì quan trọng thì đừng tìm ta”-An Nguyệt vẫy tay, cầm bút lông lên bắt đầu viết một lá thư nhỏ gửi tam vương gia.Cô tò mò không biết hắn ta đã làm gì với tiểu mỹ nhân của mình rồi…
“Nhưng mà…nương nương”-Quế Chi ngắt lời cô,chần chừ không muốn ra ngoài theo một cách khó xử.An Nguyệt ngước mặt lên nhìn nàng trong giây lát, nói:
“Mau đi đi,hôm nay em còn muốn cãi lệnh của ta sao?Ta sẽ không để kế hoạch đó diễn ra suôn sẻ đâu.Hơn nữa trong hậu cung rộng lớn này đâu phải chỉ có Như Nguyệt các để cho ta ở?Thứ gì mất có thể tìm lại,cũng không có thứ gì mãi mãi vững bền…Các em lui ra được rồi-An Nguyệt nhẹ giọng dần,nhìn đám nô tì của cô đi ra ngoài…Quả nhiên không có thứ gì trên đời trường tồn cùng năm tháng…ái tình cũng sẽ giống như vậy…liệu có mấy ai thực sư không lợi dụng tình cảm?Có ai sẽ yêu một người đến trọn đời?Cuộc sống đã vốn không phải là tiểu thuyết,cô ở bên trong một cuốn ngôn tình như thế này còn không thể cảm nhận được nó,thì tình yêu rốt cục ở nơi đâu?
An Nguyệt bất chợt nhớ lại một chuyện…cũng đã lâu lắm rồi…có lẽ bây giờ trong ký ức của cô đã bỏ qua chuyện đó , chỉ còn lại những loại kiến thức mà cô cố ép mình học thuộc.Cô nhớ thời còn học ở mái trường cấp ba,có một cậu bạn cùng lớp đã đến mà nói thích với cô…Cậu ta học rất giỏi,nhưng lại là một người khá lập dị…Lúc đó cô vẫn chưa trở thành bây giờ,nhưng cũng không hiểu được thứ tình cảm đó nên đã từ chối cậu ấy.Sau đó gia đình cậu ta sang nước ngoài,cô cũng ra trường…không còn nhận được tin tức gì nữa…Chỉ là không biết cậu ấy đã tìm được người mình thật sự yêu thương chưa…Nếu như cô có thể quay trở lại thời hiện đại,nhất định sẽ bỏ qua việc kia mà tận hưởng tuổi thanh xuân… đi tìm cậu ấy…
An Nguyệt cười cười,cảm thấy mắt mình mờ đi,hai má đọng lại vài giọt nước.Cô đặt bút xuống cúi đầu chìm vào giấc ngủ…