Bạn đang đọc Hoàng Cung Dậy Sóng: Chương 8: Long duệ
Đêm xuân lặng lẽ buông dần, phảng phất cơn gió nhẹ kéo theo những cánh hoa rơi lã tã. Một tiếng đàn tì bà văng vẳng, quyện theo gió lướt nhẹ qua các cành cây. Tiếng đàn ấy có chút gì phẫn uất, càng lúc càng dồn dập, gấp gáp rồi vỡ ra bằng một âm thanh cao vút. Tiếng đàn ngưng bặt, và người ta biết nó phát ra từ phía phòng của Thần phi.
– Nương nương, tiếng đàn của người nghe ai oán quá, người đang buồn bực chuyện gì sao? – Ả cung tì gặn hỏi, bẽn lẽn khép cánh cửa phòng lại.
– Liên quan gì tới ngươi, nhiều chuyện quá!
Ả cung tì biến sắc chẳng dám nói thêm nửa lời, im lặng rót một chung trà dâng cho Thần phi. Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thần phi hỏi vọng ra:
– Ai đấy?
– Là tỉ đây, tỉ vào được chứ?
Nghe giọng nói, Thần phi biết đấy là Dương phi. Nàng cười nham hiểm, đôi mắt liếc xéo, lên tiếng:
– Vào đi!
Dương phi cùng tì nữ bước vào, thần sắc rạng rỡ, khẽ mỉm cười:
– Dạo này không có dịp để thăm hỏi muội muội, tỉ thân là thống lĩnh hậu cung, làm vậy có phần không phải, dù gì thì cũng là những ngày đầu xuân, chũng ta cũng nên bỏ hết mọi chuyện hiểu lầm trước đây.
– Tâm ý của tỉ tỉ muội xin ghi khắc, nhưng hiếm khi tỉ đại giá quan lâm đến đây, chắc là hôm nay trời sắp bão.
Biết Thần phi đang cố tình chọc tức mình, Dương phi vẫn cố tỏ ra điềm đạm:
– Muội hiểu lầm ý tỉ rồi, tỉ hoàn toàn có ý tốt. Vả lại muội đang mang long duệ của hoàng thượng, sao tỉ có thể không quan tâm.
– Phải rồi! Tỉ tất nhiên phải quan tâm! Ngôi thái tử. – Thần phi nhướng mắt. – Ngôi thái tử của Nghi Dân, nó sẽ bị lung lay khi đứa trẻ này là hoàng nam. Tỉ nghĩ vậy chứ gì!
Dương phi đưa tay che miệng cười:
– Muội khéo đùa thật, tỉ nói vậy bao giờ chứ, quyền lực danh vọng tuy có thể cám dỗ được nhiều người nhưng đâu phải ai cũng là nô lệ của nó. Muội hãy cứ thư thả. Chẳng là tỉ có món quà muốn tặng muội, xem như là để gắn kết tình tỉ muội chúng ta.
– Quà gì? – Thần phi hỏi.
Tì nữ của Dương phi mang đến một ít Dược thảo, được đặt gọn trong một hộp gỗ.
– Đây là Cửu Trùng Thảo, là loại cỏ vô cùng quý hiếm của Tây Vực, có tác dụng điều hòa khí huyết, bình ổn tinh thần, đồng thời cũng rất tốt cho thai nhi, giúp cho đứa trẻ sau này sinh ra được khỏe mạnh, cứng cáp. Muội có thể dùng nó xông ngửi mỗi ngày, sẽ rất có ích cho long thai. – Dương phi nói.
– E rằng món quà này muội không có can đảm để nhận.
– Sao vậy? – Dương phi đầy nghi hoặc.
Thần phi cười khì, đôi mắt trở nên sắc sảo:
– Ai biết đâu được, lỡ có người mang độc bỏ vào đây, đến lúc đó một xác hai mạng, muội xuống cửu tuyền cũng chẳng biết ăn nói sao với hoàng thượng.
– Nếu muội sợ thì có thể mang đến cho quan thái y kiểm chứng, nếu thấy yên tâm rồi thì muội hãy dùng.
– Muội không muốn mọi chuyện thêm phiền hà rắc rối, thôi thì… cứ coi như muội đón nhận thành ý của tỉ vậy. – Rồi Thần phi quay sang cung tì của mình. – Mang Cửu Trùng Thảo vào trong.
Dương phi gật đầu cười:
– Mong muội sẽ sớm ngày khai hoa nở nhụy. Trời cũng đã tối, tỉ phải về cung đây!
Rồi nàng lay bước ra cửa. Ánh trăng treo trên đầu ngọn trúc, chiếu sáng vào tà áo thướt tha dần khuất dạng. Thần phi bực dọc ngồi xuống, đôi mắt vô hồn nhìn lơ đãng.
– Nương nương, nô tì đốt một ít Cửu Trùng Thảo cho nương nương ngửi nhé! – Ả cung tì kính cẩn.
– Ngửi cái gì mà ngửi! Biết đây có phải cỏ độc hay không!
– Nương nương…
– Từ trước đến nay ả với ta như nước với lửa. Đột nhiên lần này lại tốt bụng mang thảo dược đến tặng, ai biết đang mưu tính chuyện gì!
– Vậy… nương nương định thế nào?
Thần phi chép miệng:
– Ngày mai ta sẽ mang một lá đến cho quan thái y xem thử là biết ngay chứ gì! Ngươi cất vào đi, tạm thời chưa sử dụng đến.
– Dạ…
Ả cung tì y lệnh. Thần phi bước tới mở cánh cửa, để ột ít gió thổi vào phòng. Những ánh sao lơ lửng trên bầu trời đêm, đâu đó vang lên tiếng ai đang ngâm thơ, mơ hồ, ảo não.
*********************
Thần phi đặt chân đến Ngự y phòng, mang theo một lá Cửu Trùng Thảo. Tiếng chim kêu réo rắt cả buổi sáng bình minh.
– Chẳng hay nương nương đến đây có chuyện gì? – Quan thái y lên tiếng hỏi.
– Khanh y thuật tinh thông, hẳn là biết khá nhiều về những loài thảo dược quý hiếm, bổn cung muốn khanh xem thử, đây là loại thảo dược gì, công dụng ra sao! – Vừa nói, Thần phi vừa đưa lá thuốc cho quan thái y.
Ông ngắm nghía giây lát, đưa lên mũi ngửi rồi nói:
– Thưa nương nương, đây là Cửu Trùng Thảo, loại thảo dược quý của Tây Vực, công dụng của nó rất tốt cho thai nhi, nhưng cực kì hiếm thấy. Có ai biếu cho nương nương sao?
Thần phi định buột miệng nói ra nhưng ngay lúc đó, trong đầu nàng bỗng lóe lên một suy nghĩ gì. Nàng gạt đi:
– Khanh không cần biết, và tốt nhất cũng đừng nên suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, cứ chú tâm hoàn thành bổn phận của mình đi!
Quan thái y ậm ừ:
– Hạ thần… chỉ hơi tò mò một chút.
– Biết nhiều không tốt đâu, việc này không liên quan tới khanh!
Ông rụt rè cúi gầm mặt xuống:
– Hạ thần hiểu rõ, mong nương nương thứ tội.
Thần phi chẳng nói chẳng rằng một mạch rời khỏi ngự y phòng. Quan thái y lấy làm khó hiểu nhưng cũng chẳng dám suy đoán thánh ý. Trong hoàng cung này, động một tí là có thể rơi đầu, những người như ông cũng chỉ biết cúi đầu mà hoàn thành chức trách. Khoảng cách giữa sống và chết tựa như sợi chỉ mỏng manh, có thể đứt bất kì khi nào.
Buổi chiều, hoàng thượng ngồi ở thư phòng đọc sách. Mấy ngày nay tuy vẫn còn chút hương vị ngày tết nhưng không bận bịu nhiều nữa, hoàng thượng mới có thời gian thư thư thái tâm hồn. Lật từng trang sách, ngài nghe tiếng lá cây vi vu theo gió vang lên một âm điệu tuyệt mĩ. Phía chân trời xa, những rặng mây ửng hồng, màu hồng phút chốc lan tỏa cả không gian.
Có tiếng bước chân hối hả chạy đến thư phòng. Hoàng thượng lấy làm lạ bước ra xem. Người cung tì của Thần phi chạy đến, giọng hốt hoảng:
– Hoàng thượng, Thần phi nương nương, người đã…
Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm giác đó lan tỏa khắp người:
– Thần phi thế nào? – Ngài gấp rút hỏi.
– Dạ… – Hơi thở dốc khiến ả cung tì nói chẳng thành tiếng.
– Ngươi làm sao vậy, nói nhanh lên!
– Dạ lúc nãy Thần phi đột nhiên kêu đau bụng, rồi ngã quỵ xuống, máu chảy rất nhiều, e rằng long duệ…
Nghe nói đến việc long duệ gặp chuyện bất thường, hoàng thượng như hồn bay phách lạc. Đó không phải là cảm giác đơn thuần của một vị vua, mà bất kì người cha nào trên dương gian này cũng thế.
– Cái gì? Ngươi… ngươi nói sao? Đã gọi quan thái y chưa?
– Dạ… quan thái y đang tiến hành chữa trị, nô tì đến báo tin cho hoàng thượng.
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu cho thần trí tỉnh táo, rồi nói:
– Ngươi chăm sóc nương nương thế nào mà lại để xảy ra chuyện như vậy?
– Dạ… – Ả cung tì tái mặt.
– Nếu nương nương xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ xử tội ngươi! – Hoàng thượng bực tức.
– Nô tì biết tội, xin hoàng thượng khai ân.
– Ngươi quay trở về với nương nương đi, trẫm sẽ đến ngay!
Tiếng bước chân giục giã của người cung tì như in vào tâm trí của hoàng thượng lúc này. Khép cánh cửa phòng lại, ngài cùng với nô tài đi đến phòng của Thần phi.
******
Quan thái y khép nép đứng ngoài màn xem mạch. Trên tay Thần phi được đặt một mảnh lụa mỏng, tránh để quan thái y chạm vào tay nàng. Trong hoàng cung xưa, quan lại mà chạm vào người phi tần cũng đồng nghĩa với việc phạm thượng, phải xử trảm, quy luật này đã có từ muôn đời trước. Thần phi nằm bên trong, tiếng thở mệt mỏi cứ vang lên đều đều. Được một lúc, quan thái y bước ra, sắc mặt có phần bình ổn.
– Thần phi ra sao rồi? Long duệ thế nào? – Hoàng thượng hỏi.
– Bẩm hoàng thượng… nương nương đã bị động thai. Cũng may là chưa vấn đề gì xảy ra. Long duệ vẫn được giữ lại, nương nương đã ổn hơn rồi.
Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy thì tốt rồi! Thế có biết nguyên nhân là gì không?
– Dạ… hạ thần tìm được một ít Cửu Trùng Thảo trong phòng của nương nương. Đây là loại cỏ quý hiếm rất tốt cho thai nhi.
Hoàng thượng khó hiểu:
– Thế thì có liên quan gì đến chuyện Thần phi bị động thai?
Quan thái y rụt rè:
– Dạ… điều đáng nói là… số thảo dược này… đã bị tẩm thuốc độc. Cửu Trùng Thảo rất công hiệu, nhưng một khi bị tẩm độc dược sẽ phản công hiệu. Mà Thần phi lại mang nó đi xông ngửi, nên long duệ mới…
Hoàng thượng chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang cung tì của Thần phi;
– Từ đâu Thần phi có số thảo dược này?
Ả cung tì lấm lét:
– Dạ… hoàng thượng thứ tội… nô tì không dám nói!
– Ngươi chán sống rồi hả? Nói mau! Tại sao Thần phi có số thảo dược này?
– Dạ… – Ả cung tì ậm ừ. – Là do tối hôm qua, Dương phi đã mang nó đến tặng!
– Cái gì?
Người cung tì lí giải thêm:
– Dạ… Dương phi nói loại cỏ này tốt cho long thai nên tặng cho Thần phi. Lúc nãy nô tì đốt một ít cho nương nương xông ngửi, và thế là…
Hoàng thượng biết rõ Dương phi và Thần phi vốn chẳng hề hòa thuận nhau, nhưng ngài cũng không muốn có chuyện phi tần dùng thủ đoạn độc ác thế này để trừ khử nhau. Hoàng thượng thật sự rơi vào tình thế khó xử. Ngài bần thần ngồi xuống ghế, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo tên thái giám đứng bên cạnh:
– Truyền lệnh của trẫm, bảo Dương phi lập tức đến chánh điện có việc!
– Nô tài tuân chỉ!
Nói rồi tên thái giám đi ra khỏi cửa. Ánh mặt trời khuất dạng, màn đêm dần buông xuống.
******
Hoàng thượng trầm ngâm ngồi ở long ngai, gương mặt thờ thẫn. Dương phi bước vào cung kính:
– Hoàng thượng gọi thần thiếp đến đây có chuyện gì?
Đôi mắt của hoàng thượng không nhìn Dương phi, nhưng miệng vẫn lên tiếng:
– Thần phi vừa mới bị động thai, nàng biết chuyện đó chứ?
Dương phi hốt hoảng:
– Sao… sao lại như vậy, thế muội ấy có làm sao không?
Hoàng thượng nhìn Dương phi nghi hoặc:
– Tạm thời không sao, nhưng nàng có biết tại sao lại xảy ra chuyện đó không?
– Dạ không! – Dương phi lắc đầu, gương mặt vẫn chẳng có chút gì kinh sợ.
– Đó là vì Thần phi đã dùng Cửu Trùng Thảo xông ngửi. Loại cỏ này tuy tốt cho thai nhi nhưng đã bị tẩm độc, vì thế nên đã phản tác dụng.
Dương phi hơi biến sắc:
– Hoàng thượng nói vậy là…
Hoàng thượng đứng dậy rời khỏi long ngai, tiến đến Dương phi:
– Trẫm hỏi nàng, tối hôm qua có phải nàng mang Cửu Trùng Thảo đến tặng cho Thần phi không?
– Dạ… dạ đúng, vì thần thiếp nghe nói đó là loại cỏ rất công hiệu, nhưng sao hoàng thượng hỏi vậy?
Hoàng thượng không trả lời. Dương phi dường như đoán biết được điều gì, nàng tiếp:
– Hoàng thượng nghi ngờ thần thiếp? Cho dù thần thiếp có căm ghét Thần phi cách mấy nhưng chẳng lẽ lại dã man đến nỗi đi sát hại một bào thai đang tượng hình? – Dương phi thanh minh.
– Lần trước nàng có thể tát Thần phi, thì có dùng cỏ độc hại nàng ấy cũng có ai biết được! – Hoàng thượng nổi giận nhìn Dương phi.
Một nỗi ngạc nhiên, bần thần đến chua xót, Dương phi đi thụt lùi, cắn chặt môi.
– Lần trước khác, lần này khác. Thần thiếp thừa nhận thần thiếp với Thần phi chẳng thể hòa thuận nhau, thần thiếp nóng nảy chứ chẳng sâu sắc như muội ấy, tại sao hoàng thượng chỉ nghe lời từ một phía mà gieo nỗi oan lên người thần thiếp! – Dương phi nói trong nước mắt.
– Hỗn xược! – Hoàng thượng quát. – Nàng dám chỉ trích cả trẫm?
– Thần thiếp xin thề có trời đất chứng giám, nếu thần thiếp có ý định dùng cỏ độc hại Thần phi, thần thiếp sẽ bị trời tru đất diệt chết không toàn thây.
– Thề thốt thì có ích gì, trẫm hoàn toàn thất vọng về nàng! Người mà trẫm tin tưởng bấy lâu nay cuối cùng lại thành ra thế này. Trẫm không ngờ nàng lại lắm mưu nhiều kế đến thế, nàng không xứng đáng là phi tử của trẫm!
Không xứng đáng? Những gì nàng hi sinh, những gì nàng làm, tất cả đã trôi theo mây gió. Nàng cô đơn, nàng buồn tủi, nào ai hiểu thấu. Hoàng thượng vô tình đến thế sao, tại sao ngài không nghĩ đến cảm nhận của nàng. Trái tim như vỡ vụn theo từng câu nói, nàng quặn thắt cả tâm can. Nhớ ngày nào khi vừa bước chân vào cung, hoàng thượng đối với nàng ân ái mặn nồng, nàng cứ nghĩ đó là yêu, một tình yêu như nàng hằng tưởng. Nhưng không, tất cả chỉ là sự ngộ nhận, cái gọi là sủng ái thoáng chốc chẳng khác gì bèo dạt mây trôi, mãi xa tít ngoài tầm tay.
– Hoàng thượng có thể quát nạt thần thiếp thế nào cũng được, nhưng thần thiếp hoàn toàn trong sạch! Nỗi đau này… còn đau hơn cả bị lăng trì! Hoàng thượng chỉ vì cô ta mà nặng lời với thiếp. Thần thiếp đâu phải sỏi đá, thần thiếp cũng biết buồn, biết vui, biết yêu, biết hận. Tại sao thường dân thì có thể sống một cuộc sống phu thê đầm ấm hạnh phúc, nhưng trong chốn đền đài cao sang quyền quý, điều đó lại trở nên quá xa xỉ. – Dương phi nói ra bằng tất cả nỗi lòng mình dồn nén bấy lâu nay. Nước mắt nàng tuôn ra như suối, hòa lẫn với tiếng nấc đầy uất ức.
Hoàng thượng đột nhiên cũng cảm thấy mình quá đáng, ngài cũng muốn bước đến để Dương phi tựa đầu vào ngực mình mà khóc. Nhưng lòng tự tôn của một bậc đế vương quá lớn, ngài chỉ có thể nhẹ giọng:
– Không cần phải nói nhiều nữa. Nếu nàng cho rằng mình trong sạch, trẫm cho nàng thời hạn 3 ngày để tìm ra sự thật, còn không, trẫm sẽ thẳng tay xử trí!
Rồi ngài rời khỏi chánh điện, để lại Dương phi với hai dòng nước mắt chảy dài bên má. Đây không đơn thuần là nỗi đau khi sĩ diện bị đánh mất, mà là nỗi đau khi chính hoàng thượng – người mà nàng yêu tha thiết lại buông ra những lời nói đó. Cơn gió lạnh càng làm cho lòng nàng tê tái, bên ngoài, trời rả rít tiếng mưa. Đêm dần trôi…