Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 4: Kẻ hạ độc


Bạn đang đọc Hoàng Cung Dậy Sóng: Chương 4: Kẻ hạ độc

“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàn hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du”.
Dương phi ngâm nga bốn câu thơ của Thôi Hiệu trên đường đến chánh điện. Nắng chiều nhạt dần, mơn đùa bên khóm trúc. Ngước mắt nhìn lên có thể thấy đôi én đang quấn quýt liệng bay. Tết sắp đến gần. Trước đây, khi còn là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, cứ mỗi lần tết gần đến, Dương phi lại cảm thấy lòng nôn nao khó tả. Những đêm lạnh ngày tết mang đến cho cuộc đời người con gái bao nhiêu kỉ niệm. Nhưng rồi từ khi trở thành một người mẹ, từ khi phải chịu cảnh cô phòng nơi hoàng cung lạnh lẽo này, cái tết đối với nàng không còn thú vị nữa.
Hoàng thượng ngồi trên long ngai, gương mặt u sầu, ảo não. Thần phi đứng phía dưới, sụt sùi khóc, thi thoảng lại đưa bàn tay sờ lên má của mình.
– Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! – Dương phi bước vào chánh điện cúi đầu.
– Bình thân đi! – Hoàng thượng bực dọc.
– Chẳng hay hoàng thượng triệu kiến thần thiếp có chuyện gì?
Hoàng thượng khó chịu:
– Trẫm thật không hiểu nỗi hai nàng. Mọi chuyện còn chưa đủ rối hay sao mà hai nàng còn gây thêm phiền phức.
Phiền phức này do ai tạo ra, do ai khởi sự. Dương phi cảm thấy thật bất bình, nhìn bộ dạng của Thần phi giờ đây nàng thấy tức nghẹn cổ.
– Thần thiếp không hề muốn sinh sự, đang yên đang lành, chẳng ai phạm ai, đột nhiên có người đến gây chuyện. – Dương phi bày giải.
Thần phi cũng không chịu thua kém:
– Thần thiếp thấy hậu cung dạo này xảy ra nhiều chuyện, tỉ tỉ một mình cai quản, làm sao có thể xử lí hết được nên chỉ muốn thăm hỏi, vốn là dụng ý tốt, vậy mà tỉ tỉ lại chẳng hiểu lòng thần thiếp, lại còn ra tay…
Dương phi trừng mắt nhìn:
– Ngươi thăm hỏi ta hay là đến dạy khôn ta?

– Muội chỉ muốn góp ý để cùng tỉ xây dựng hậu cung, ngoài ra không có dụng ý gì khác. Thế mà tỉ lại ngang nhiên tát muội!
– Ngươi đừng ngậm máu phun người, trước mặt hoàng thượng ngươi nhân từ lễ độ, nhưng sau lưng lại tâm tà bất chánh.
– Muội biết tỉ có thành kiến với muội ngay từ ngày muội bước chân vào cung. Muội không muốn chấp những chuyện đó, nhưng càng ngày tỉ càng chèn ép muội.
– Ta chèn ép ngươi hay chính ngươi muốn cả hậu cung này đại loạn?
– Đủ rồi! – Hoàng thượng quát lớn, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai phi tần. – Trong mắt hai nàng còn có trẫm không? Dám cãi nhau ở đây?
Thần phi khép nép:
– Hoàng thượng tha tội, thần thiếp không giữ được khẩu ý của mình.
– Thực hư bên trong như thế nào trẫm không cần biết, nhưng chuyện phi tần trong cung xích mích đến nỗi nặng lời và động thủ là điều không thể chấp nhận được. Trẫm phạt hai nàng ở trong phòng chép Kinh Liên Hoa, trong vòng 15 ngày không được bước ra khỏi phòng nửa bước.
– Hoàng thượng, nhưng còn chuyện của Ngự thiện phòng? – Dương phi hốt hoảng.
– Chuyện đó đã có trẫm và các đại thần giải quyết, nàng không cần bận tâm.
Biết hoàng thượng đang giận, Dương phi cũng lẳng lặng chẳng nói gì thêm. Lời của thiên tử sánh tựa ngàn cân, có cách gì thay đổi được. Bóng hoàng thượng nhanh chóng bước ra khỏi chánh điện, trời cũng vừa sẩm tối. Dương phi quay sang nhìn Thần phi đầy nghi hoặc:
– Rốt cục ngươi có ý đồ gì? Ngươi biết rõ Ngự thiện phòng đang gặp nguy hiểm, vậy mà lại cố tình đẩy ta vào tình thế này?
– Tỉ thông minh như vậy, không lẽ không hiểu muội muốn gì sao?
– Hạng người như ngươi, muốn nắm giữ chức thống lĩnh hậu cung, đừng mơ tưởng!
– Chẳng biết ai thua ai, mọi chuyện vẫn còn đang ở phía trước! – Thần phi quay lưng bước ra khỏi chánh điện, trên môi vẫn nở nụ cười đắc ý. Dương phi nhìn theo, ánh mắt tràn đầy niềm phẫn nộ. Nàng lay bước quay về cung, vầng trăng bắt đầu treo lơ lửng, đếm từng cánh hoa rơi nhẹ nhàng, nàng nghe lòng mình nặng trĩu.
*************************************************************
– Sứ giả, ngài đã cảm thấy khỏe hơn chưa? – Hoàng thượng nói khi đang đi thưởng hoa cùng sứ giả, theo sau có một đoàn cung nữ và hầu cận.

– Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, bổn sứ đã đỡ nhiều rồi!
Hoàng thượng tỏ ra phấn khởi:
– Nếu vậy thì trẫm cũng cảm thấy vui lòng. Lần trước yến tiệc chuẩn bị chưa chu đáo, để gây ra nhiều chuyện, mong sứ giả bỏ qua cho.
– Bổn sứ vốn cũng chẳng để chuyện đó trong lòng làm gì. Chỉ có điều… không biết hoàng thượng đã điều tra mọi chuyện đến đâu rồi.
Hóa ra sứ giả ngoài miệng nói chẳng để chuyện đó trong lòng nhưng thật tâm thì nghĩ khác. Hoàng thượng thừa biết thế, ngài cười trừ:
– Mọi thứ vẫn chưa có tiến triển gì mới, trẫm sẽ cố gắng.
– Lần này bổn sứ sang đất nước các ngài, không ngờ lại xảy ra cớ sự này. Bổn sứ vốn tính rõ ràng, trong vòng 3 ngày nữa, hi vọng các ngài sẽ có câu trả lời. Còn nếu không, thứ lỗi bổn sứ nói thẳng… e rằng tình hòa hiếu giữa Minh triều và Đại Việt sẽ rạn nứt.
Đoán biết được ngụ ý của sứ giả muốn nói gì, hoàng thượng bình tĩnh:
– Trẫm sẽ sớm có câu trả lời cho ngài!
– Hi vọng là vậy, à, đây là loài hoa gì vậy? – Sứ giả khom người, nâng nhẹ một bông hoa có cánh hồng, nhụy hoa màu vàng có pha sắc đỏ, hương thơm thanh khiết.
– Đây là Đàm Nhược hoa, một loại hoa quý của bổn quốc.
Sứ giả ngắm nghía giây lát rồi nói:
– Hoa này từ màu sắc đến hương thơm đều toát lên vẻ quý phái, quả thật rất đẹp.
– Nếu ngài thích, đến khi ngài về nước, trẫm sẽ tặng cho ngài một số loại hoa quý.
Sứ giả cười, ánh mắt đầy toan tính:
– Nhưng e rằng hoàng đế Minh triều không phải chỉ muốn có hoa.

Hoàng thượng điềm tĩnh đáp:
– Có những thứ một khi không phải là của mình thì dù cố gắng cách mấy cũng chẳng thể nào có được.
Sứ giả giả vờ gật gù:
– Quả là một đạo lý hay!
Lời tán thưởng kia chẳng qua cũng chỉ muốn phớt lờ câu chuyện đang nói. Hoàng thượng chẳng muốn khơi sâu thêm nữa làm gì, ngài cũng xuôi theo sứ giả:
– Ở kia còn có rất nhiều loài hoa quý, mời sứ giả đến xem thử.
– Được!
Cuộc thưởng hoa lại tiếp tục trong cơn gió mát của mùa xuân. Trời xanh được điểm tô thêm những vệt mây trắng, bồng bềnh vắt mình ngang khóm trúc.
******
Cánh cửa phòng được mở, Ngọc Dao chầm chậm bước vào. Dương phi đang mải mê chép Liên Hoa kinh, những đường bút nhanh thoăn thoắt, điêu luyện như rồng bay phượng múa. Sợ làm kinh động đến Dương phi, Ngọc Dao chỉ rón rén đến gần.
– Muội đến đấy à? Sao không lên tiếng? – Dương phi nhìn Ngọc Dao tươi cười, gác bút vào nghiên.
– Muội thấy tỉ đang chăm chú viết, sợ làm kinh động.
– Muội ngồi đi!
Ngọc Dao nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay cầm lấy quyển Liên Hoa Kinh đọc.
– Lời kinh nhẹ nhàng mà thâm thúy sâu sắc, hướng con người đến từ bi bác ái, thanh tịnh uyên thâm, quả thật rất tuyệt diệu.
– Hoàng thượng phạt tỉ ngồi trong phong chép Liên Hoa Kinh, thật ra cũng có chủ ý tốt, khiến cho tâm tánh ôn hòa, lòng bớt đi phiền não, biết giữ gìn thân khẩu ý.
Ánh mắt của Ngọc Dao hiện lên vẻ thanh nhàn, nàng nói:
– Dẫu biết thế gian nhiều phiền não, song vẫn không thể nào trốn tránh mãi được.
– Phật có dạy, trên đời không nơi nào là biển yên sóng lặng, mà quan trọng là ta đối mặt với cuộc đời như thế nào.
– Tỉ tỉ quả nhiên nắm nhiều giáo lý, muội tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Dương phi bước đến nắm lấy tay Ngọc Dao:
– Tỉ có chuyện muốn nhờ muội!
Ngọc Dao gật đầu:
– Xin tỉ cứ nói!
– Lệnh của hoàng thượng không thể nào cãi lại được, bây giờ tỉ không thể nào bước ra ngoài, mà Ngự thiện phòng thì đang gặp nguy hiểm.
Ngọc Dao lờ mờ hiểu ra điều gì, nàng chau mày hỏi:
– Muội cũng có biết đến chuyện này, nhưng ý của tỉ là…
– Tỉ tin Ngự thiện phòng không hề làm chuyện tày đình như vậy, nhưng phen này sứ giả nhất định sẽ làm khó dễ hoàng thượng, bắt phải tìm ra kẻ thủ án trong thời gian sớm nhất. Có khi vì bảo vệ vận mệnh quốc gia, hoàng thượng sẽ xử tội Ngự thiện phòng. Bao nhiêu người phải chết trong oan khuất, tỉ thật sự không đành lòng, tỉ muốn muội tìm ra kẻ hạ độc càng sớm càng tốt.
– Nhưng chúng ta có manh mối gì?
Dương phi khoan thai:
– Tỉ có! Trong nắp bình rượu của sứ giả hôm dự yến tiệc có chứa độc dược, nó được khoét một lỗ nhỏ để độc dược theo đó rơi vào trong rượu.
– Nếu vậy, có lẽ đã có người bỏ độc vào trước đó!
Dương phi thở dài ra chiều ngao ngán, dẫu biết vậy thì đã sao. Sứ giả sắp về nước, mà kẻ gây án thì còn nhởn nhơ bên ngoài. Trách nhiệm đang đè nặng trên vai nàng, mà nàng lại không có đường xoay sở.
– Tỉ… có nghi ngờ… là ai làm không? – Ngọc Dao hỏi.
– Tỉ cũng không rõ, nói chung chẳng biết phải làm sao. Chỉ đành trông cậy vào muội vậy. Bây giờ người tỉ tin tưởng nhất chỉ có thể là muội.
Ngọc Dao chần chừ một lúc rồi lên tiếng:
– Muội sẽ cố gắng!
Dương phi gật đầu tin tưởng, trong ánh mắt của nàng le lói lên một niềm hy vọng. Và Ngọc Dao cũng biết rõ bây giờ mình cần phải làm gì, mạng sống của tất cả những người ở Ngự thiện phòng còn đang trông đợi nàng. Nếu nhanh chóng tìm ra cách xoay chuyển tình thế, chắc chắn họ sẽ được cứu. Bóng Ngọc Dao thướt tha khuất sau cánh cửa trở về phòng. Dương phi lại quay trở về với việc chép kinh, nàng cảm thấy lòng mình bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.