Bạn đang đọc Hoàng Cung Dậy Sóng: Chương 22: Thâm cung nội chiến
Mấy ngày nay Thần phi không rời khỏi phòng nửa bước, vì một lẽ Bang Cơ đổ bệnh, lên cơn sốt cao. Vừa mới được hoàng thượng ban chiếu chỉ lập làm thái tử, cứ ngỡ là chuyện vui, ai ngờ điều không may lại ập tới. Thái y đã vào bắt mạch và kê đơn, tất cả cung tì cũng thay nhau chăm sóc Bang Cơ cùng với Thần phi. Ngự thiện phòng cũng gấp rút làm những món ăn bổ dưỡng thuộc vào loại thượng hạng nhất để Bang Cơ tẩm bổ. Dù chăm sóc bằng nhiều cách khác nhau nhưng dường như tình trạng của Bang Cơ chẳng hề thuyên giảm. Hoàng thượng hay tin lo lắng đến thăm nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Những ngày như thế cứ trôi qua, Thần phi buộc phải đến tâu với hoàng thượng:
– Chuyện Bang Cơ đột nhiên trở bệnh nặng như thế, hoàng thượng… có thấy gì lẫn khuất bên trong không?
Hoàng thượng đưa tay xoa thái dương, hỏi:
– Nàng cảm thấy có gì bất thường sao?
– Theo như lời chẩn đoán của quan thái y, Bang Cơ chỉ bị cảm phong hàn, cho dù có nặng cũng không thể nào không thuyên giảm phần nào được.
Hoàng thượng bước từng bước chậm rãi, mắt nhìn về khoảng không trong đêm tối xa xăm:
– Mấy ngày nay trẫm cũng cảm thấy vô cùng bất an. Nó là hoàng nhi của trẫm, trẫm thực sự không muốn nó xảy ra chuyện gì!
– Hoàng thượng… có bao giờ người nghĩ… chuyện này… có liên quan đến việc sử dụng bùa chú không?
Hoàng thượng ngạc nhiên:
– Bùa chú?
– Thần thiếp từng nghe nói một người bị ếm bùa hoặc là sẽ liên tục gặp những chuyện xui rủi, hoặc là sẽ dẫn đến cái chết bất đắc kì tử, hay bệnh tình cứ kéo dài mãi không khỏi.
– Nàng cho rằng… Bang Cơ bị ếm bùa à? – Hoàng thượng gạt ngang. – Rõ hoang đường, trong hoàng cung này ai cũng biết sử dụng bùa chú sẽ mang tội lăng trì, kẻ nào dám làm thế??
– Thần thiếp chỉ nghi ngờ vậy thôi! Nhìn thấy Bang Cơ ngày đêm quằn quại, khổ sở với căn bệnh, thần thiếp rất đau lòng.
Hoàng thượng thở dài:
– Trẫm cũng hiểu cảm giác của nàng. – Hoàng thượng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thần phi mà cảm thấy có chút xót xa. – Bản thân trẫm cũng thế, nhưng chúng ta có thể làm gì khác được?
– Thần thiếp cho rằng có thể! – Thần phi quyết đoán. – Mong hoàng thượng cho phép thần thiếp ngày mai được mời một thầy pháp vào để tìm ra cách trị liệu cho Bang cơ.
– Hoàng cung không phải nơi ô hợp! Dạo này động một chút thì thầy pháp, động một chút thì thầy tướng số, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Thần phi e dè, lặng đi hồi lâu rồi đáp:
– Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng ưng thuận lần này nữa, có còn hơn không, lỡ may Bang Cơ khỏi bệnh thì sao?
– Nàng tin là vậy à?
Thần phi khẽ gật đầu. Suy nghĩ một lúc lâu, hoàng thượng lên tiếng:
– Trẫm không kì vọng nhiều vào cách đó, nhưng nếu nàng quyết định vậy thì coi như trẫm ưng thuận lần này, sẽ không có lần nữa đâu!
– Thần thiếp hiểu, tạ ân điểm của hoàng thượng.
Rồi Thần phi lặng lẽ lui bước trở ra. Cơn gió lạnh lùa qua còn đường dẫn lối về cung, vài ngôi sao le lói, và đâu đó tiếng tiêu nghe buồn ảm đạm.
*****************************************************************
Một thầy pháp được mời về cung để đoán bệnh cho Bang Cơ, giữa lúc trời còn sáng sớm. Thần phi đứng bên cạnh, gương mặt thoáng chút hi vọng pha lẫn lo lắng. Lão thầy pháp dùng một loại cỏ nhúng vào trong bình nước rồi rải đều khắp người Bang Cơ, sau đó tĩnh tâm nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối như đang ngồi thiền. Một lát sau thì cánh cửa cung cũng hé mở, hoàng thượng đến cùng với những hầu cận. Mấy nagyf nay mỗi lần thiết triều xong, hoàng thượng lại đến chỗ Bang Cơ, hoàng nhi trở bệnh nặng, trong lòng ngài cũng lo lắng chẳng kém gì Thần phi.
– Mọi việc sao rồi? – Hoàng thượng đưa mắt nhìn Bang Cơ rồi hỏi.
– Ông ta đang tiến hành, thần thiếp cũng chẳng biết sẽ thế nào nữa!
Hai cánh tay lão thầy pháp bống nhiên duỗi thẳng ra, miệng lầm rầm khấn một câu thần chú gì đấy rồi mở mắt quay sang hoàng thượng:
– Lão nhân biết hoàng thượng đến đã lâu nhưng không hành lễ, mong hoàng thượng thứ tội!
– Chuyện đó trẫm không chấp, nhưng hoàng nhi của trẫm thế nào rồi?
Lão thầy pháp ậm ừ một lát rồi nói:
– Thái tử đích thực đã bị nhiễm phong hàn, nhưng việc bệnh tình không thuyên giảm là có nguyên nhân khác.
– Là nguyên nhân gì?
– Dạ bẩm… như hoàng thượng thấy quanh mắt thái tử có quầng thâm kì lạ, mặt mày trắng bệch không chút sức sống, huyết khí di chuyển hỗn loạn, quả thật… thái tử đang bị một luồng tà khí đeo bám khiến cho cơ thể suy nhược, bao nhiêu dược liệu đưa vào cũng dều bị đào thải ra ngoài chứ không được hấp thụ, vì thế mà bệnh chữa mãi không khỏi.
Hoàng thượng thần sắc có chút bất an:
– Vậy hiện giờ nó thế nào rồi?
– Bẩm… thái tử đã thuyên giảm, dần dần hồi phục, cũng bớt nóng sốt rồi, hoàng thượng có thể kiểm chứng!
Thần phi bước đến sờ lên trán Bang Cơ, rồi trên gương mặt bỗng nở một nụ cười hạnh phúc:
– Hoàng thượng… người… người xem… đúng như lời lão ta nói… Bang Cơ bớt nóng rồi, thần khí cũng dần ổn định trở lại.
Hoàng thượng nghe thấy thế trong dạ cũng có chút vui mừng, ngài bế thái tử lên rồi bất chợt mỉm cười:
– Đúng như nàng nói, chứng phong hàn của Bang Cơ đã giảm đi nhiều rồi, quả đúng là hiệu nghiệm. – Rồi ngài quay sang bảo lão thầy pháp. – Lần này ông đã lập được công lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Rồi Thần phi nhìn lão thầy pháp vẻ dò hỏi:
– Ông có thể cho bổn cung biết… luồng tà khí mà ông nói xuất phát từ đâu và vì sao lại có?
Lão thầy pháp bấm đốt tay, suy nghĩ một lúc rồi đọc một bài thơ huyền bí:
“Hình nhân bát tự
Yểu mệnh vô minh
Ác nữ huy Ngô
Dao đích thị danh”
– Lão nhân mạo muội, cho hỏi hoàng thượng… trong cung có ai là nữ, họ Ngô, tên Dao không?
– Họ Ngô tên Dao, lại là nữ? – Hoàng thượng chau mày nghĩ ngợi.
Thần phi nhìn hoàng thượng một lúc rồi lên tiếng:
– Thần thiếp cũng đã đoán biết được phần nào là do ai làm! Nhưng chỉ sợ… hoàng thượng không nỡ xuống tay.
– Nàng cứ nói thẳng ra đi, đừng úp úp mở mở nữa, có kẻ nào mà trẫm không dám xử trí?
Thần phi cười nhạt:
– Là nữ, họ Ngô tên Dao, trong cung này chỉ có mình Ngọc Dao mà thôi!
Hoàng thượng há hốc mồm kinh ngạc, thần sắc bất thường thấy rõ. Ngài đặt Bang Cơ vào nôi rồi nói:
– Nàng đừng nói bừa, không có căn cứ thì đừng tùy tiện vu oan người khác!
– Thần thiếp không vu oan, sự thật rõ ràng là như thế. Ả biết Bang Cơ ở ngôi thái tử nên sinh lòng ghen tức, mới dàn nên kế hoạch tiểu nhân này.
Hoàng thượng gạt ngang:
– Ngọc Dao không phải người như thế, trẫm biết rõ về điều đó!
– Tất nhiên là trước mặt hoàng thượng, ả phải tỏ ra nhân từ lễ độ rồi, nhưng sau lưng, ả là một con người hoàn toàn khác.
– Không bao giờ có chuyện như thế, rõ ràng các người chỉ cố tình đổ tội cho Ngọc Dao!
Thần phi giọng đầy uất ức:
– Bang Cơ đã bị ả hại đến suýt nữa mạng vong, vậy tại sao hoàng thượng lại còn bênh vực ả?
– Nhưng Ngọc Dao không bao giờ làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy!
Thần phi dịu giọng:
– Thần thiếp biết trong lòng hoàng thượng, Ngọc Dao quan trọng thế nào. Nhưng sự thật vẫn sẽ là sự thật, nếu hoàng thượng vẫn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, cứ cho người đến cung Ngọc Dao lục soát, chắc chắn sẽ tra ra sự tình bên trong.
Hoàng thượng không nói, ngài lẳng lặng rời khỏi phòng, Thần phi thấy được trong ánh mắt của ngài một thứ tình cảm hỗn độn. Từ trước đến nay, trong chốn hoàng cung này, ngoại trừ thái hậu, Ngọc Dao có lẽ là người phụ nữ duy nhất khiến cho ngài rơi vào trạng thái ấy, làm thay đổi trái tim của một đế vương tưởng chừng như sắt đá.
********************************************************************
Khi bóng chiều vừa đổ xuống, nhuộm tím cả dãy núi thì cũng là lúc đoàn lính ngự tiền xông vào cung của Ngọc Dao lục soát. Nàng vừa định bước ra ngăn lại thì bọn họ giơ kim bài của hoàng thượng lên nên nàng cũng đành lùi sang một bên, hậm hực chờ đợi. Cánh cửa khẽ mở, hoàng thượng và Thần phi bước vào, nhìn thấy thần sắc có phần ảm đạm trên gương mặt hoàng thượng, Ngọc Dao đã phần nào linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra đối với nàng. Nàng mạo muội cất tiếng hỏi:
– Hoàng thượng, thật ra… họ vào đây làm gì và nguyên nhân vì sao?
Hoàng thượng ngập ngừng trong chốc lát:
– Có tin bảo nàng… – Giọng ngài run run. – Nàng sử dụng bùa chú để hại Bang Cơ thái tử, trẫm chỉ tìm ra bằng chứng xem có đúng thế không.
Ngọc Dao ngẩn người, thụt lùi về phía sau,vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt:
– Thần thiếp sao có thể dùng bùa chú để hại thái tử được? Việc làm đó quá độc ác, trong khi thái tử vẫn còn quá nhỏ!
– Trẫm cũng hi vọng là nàng không làm, và cũng mong là… lính ngự tiền sẽ không tìm ra thứ gì khả nghi. – Đôi mắt hoàng thượng đổ mọi ánh nhìn về phía Ngọc Dao – ánh mắt đầy lo lắng. Thần phi nhếch môi, nói:
– Ngươi đừng ở đó giả tạo, có hay không, chỉ một lát nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Để xem lần này ngươi còn giấu nổi cái đuôi hồ ly của mình nữa hay không!
– Tỉ đừng ở đó ngậm máu phun người, muội chưa làm bất cứ chuyện gì hổ thẹn với lương tâm!
– Vở kịch đến cuối cùng cũng phải hạ màn, dù ngươi diễn giỏi cách mấy cũng thể qua mắt được ta!
– Nàng có im ngay hay không? – Hoàng thượng quay sang phẫn nộ nhìn Thần phi rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ đợi. Vầng dương sắp sửa lặn ngoài kia, lá lác đác rụng, chợt Ngọc Dao cảm thấy đôi bàn tay mình lạnh buốt. Việc này nàng vốn đã lường trước từ lâu, mâu thuẫn giữa nàng và Thần phi trong hậu cung sớm muộn gì cũng phải tìm ra một hướng giải quyết. Nhưng không ngờ bây giờ kẻ rơi vào thế bí lại chính là nàng. Được một lúc, toán lính ngự tiền chạy ra, một tên quỳ xuống tâu với hoàng thượng:
– Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ tìm được cái này!
Nói rồi hắn đưa cho hoàng thượng một hình nhân bằng vải, trên đó có vài cây kim châm. Còn chưa hết ngỡ ngàng thì ngài đã giật thót mình đến đánh rơi hình nhân xuống đất, mặt tái nhợt. Ngài quay sang nhìn Ngọc Dao, miệng lắp bắp:
– Ngọc Dao,… tại…. tại sao….?
Tên lính ngự tiền lý giải thêm:
– Thuộc hạ tìm được hình nhân này dưới gầm giường của Ngô Tiệp dư.
Ngọc Dao cũng mở tròn mắt hoảng hốt;
– Hoàng thượng, hình nhân này… thần thiếp không biết ở đâu ra cả. Thần thiếp không dám nửa lời gian dối.
Thần phi nhặt hình nhân lên ngắm nghía một lúc rồi quả quyết:
– Bằng chứng ở ngay trước mắt, ngươi còn dám chối cãi. Trên hình nhân này có ghi rõ tên tuổi, năm sinh bát tự của Bang Cơ. Ngươi định dùng thuật trù ếm bằng hình nhân để làm hoàng nhi của ta sống không yên ổn!
– Tại sao muội phải làm thế, tỉ đừng ăn nói quá đáng!
Thần phi trừng mắt:
– Ngươi còn dám nói lời xúc xiểm ở đây? Tâm tánh chẳng khác gì rắn độc, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, ngươi xứng đáng sống trên cõi đời này sao? – Rồi nàng quay sang gọi quân lính đang đứng bên ngoài. – Người đâu! Ngay lập tức mang Ngọc Dao ra ngoài thì hành án voi giày cho ta!
– Dừng tay! – Hoàng thượng lên tiếng dứt khoát. – Ai cho nàng dám tự tung tự tác? Không ai được mang Ngọc Dao đi đâu cả!
– Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Theo luật lệ Lê triều, dùng bùa chú hại người trong hoàng cung sẽ bị khép vào tội voi giày, tại sao hoàng thượng còn bênh vực ả? – Thần phi tỏ ra bất bình.
– Nhưng Ngọc Dao đang mang long duệ của trẫm, nhất định không được dụng án!
– Hoàng thượng…
– Ở đây trẫm là hoàng đế, có phải nàng muốn trẫm khép nàng vào tội khi quân không?
Thần phi nhìn Ngọc Dao tức tối:
– Nhưng thần thiếp cảm thấy như vậy quá bất công với Bang Cơ, nó cũng là hoàng nhi của hoàng thượng mà!
– Nhưng muội không hề làm chuyện này, chắc chắn là có kẻ dàn kế vu oan. – Ngọc Dao thanh minh.
– Động chuyện gì ngươi cũng bảo là có kẻ vu oan ngươi, dám làm mà không dám nhận, sĩ diện của ngươi để đâu rồi? Bệnh tình của hoàng nhi ta không thuyên giảm cũng chính vì cái hình nhân này!
– Thật sự quá hoang đường, bùa chú chẳng qua chỉ là chuyện mê tín, không thể có cái cớ vô lý như vậy!
– Ngươi có nói nhiều cũng vô ích! Mọi thứ đã sáng tỏ hoàn toàn, bản chất thật của ngươi đến giờ khắc này mới thật sự lộ rõ! – Rồi nàng quay sang hoàng thượng. – Nếu ngươi muốn giữ lại long duệ, đợi đến khi nào ả sinh xong, tới lúc đó mới dụng án.
Hoàng thượng bần thần, đầu như sắp nổ tung. Ngài nhìn Ngọc Dao khẩn khoản, đôi mắt dường như có một giọt nước suýt nữa trào ra;
– Nàng cho trẫm một lời giải thích đi. Trẫm sẽ bỏ qua tất cả, nàng nói cho trẫm nghe đi!
Nước mắt lăn dài trên má, Ngọc Dao nói:
– Thần thiếp không làm thì làm sao mà giải thích. Mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến thần thiếp.
Thần phi thêm vào:
– Hoàng thượng, cho dù ngài đối với Ngọc Dao thế nào, nhưng ngài không nên vì tình riêng mà quên đi phép nước, để sau này còn có thể dùng nó mà trị vì thiên hạ! Huống hồ bao nhiêu ngày qua ngài đã thấy Bang Cơ phải vất vả, khổ sở thế nào cơ mà! Thần thiếp mong người suy nghĩ thấu đáo.
– Trẫm… phải làm sao? – Hoàng thượng như bị giằng xé giữa một bên là tình cảm, một bên là danh dự, địa vị. Tại sao một bậc đế vương thì phải luôn đối mặt với những chuyện thế này? Ngài đã quá mệt mỏi. Ngài dường như không còn đủ sức chịu đựng nữa. Nỗi lòng của ngài… ai thấu hiểu. Đúng lúc đó thì bên ngoài bỗng có một tiếng hô lớn, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều phải ngoáy đầu nhìn, kèm theo đó là một vóc dáng ung dung tiến tới:
– Nguyễn Trãi đại nhân đến!