Bạn đang đọc Hoàng Cung Dậy Sóng: Chương 12: Hương phai
Đôi ba chén rượu nồng, đôi ba hạt lệ tuôn. Thánh giá lại đến cửa cung, Dương phi vờ như không thấy, nàng chăm chú tưới những đóa hoa, mặc cho tiếng bước chân cuả người ấy đang đến gần.
– Dương phi, nàng…
– Nơi này không xứng đáng để hoàng thượng phải nhọc lòng, chỉ sợ làm ô uế bước chân hoàng thượng.
Ánh mắt nàng vẫn không hướng về ngài, dường như có một bức tường vô hình ngăn cản hai người vậy.
– Tối qua trẫm không đến cung của nàng là vì trẫm…
– Thần thiếp không dám than phiền hoàng thượng, người là bậc cửu ngũ chí tôn, người nói một thiên hạ không thể nói mười, người đâu cần phải nghĩ đến thần thiếp.
– Tối qua thần trí của trẫm không được tỉnh táo, khi đến cung của Thần phi, trẫm cảm thấy bần thần, uể oải nên quên cả việc đã hứa với nàng…
Dương phi lắc đầu, cười nhạt nhẽo:
– Dù sao thần thiếp cũng đã chịu đựng cảnh này gần nửa năm nay rồi, mọi chuyện đâu phải là lạ.
– Trẫm nghe nói tối qua nàng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, còn tự tay nấu mấy món trẫm thích, trẫm không đén chắc nàng thất vọng lắm phải không?
– Chỉ là những món ăn bình thường như Ngự thiện phòng làm, không có gì đáng nhớ đâu hoàng thượng!
Hoàng thượng bước đến nắm lấy tay Dương phi:
– Trẫm hứa sẽ không bạc đãi nàng!
– Thần thiếp không muốn nghe những lời hứa của hoàng thượng nữa. Thần thiếp đã không đủ kiên nhẫn, hoàng thượng hà tất phải lừa hoa gạt nguyệt!
– Dương phi! – Hoàng thượng bất ngờ phẫn nộ: – Trẫm vì nghĩ đến nàng cô đơn chiếc bóng nên mới đến đây, nàng chẳng những không cảm thấy hoan hỉ, mà còn buông lời phạm thượng, làm thế là sao?
– Ồ… Hóa ra đã khiến hoàng thượng nhọc tâm, thần thiếp muôn phần biết tội.
Hoàng thượng quay lưng đi, đôi mắt sắc lạnh:
– Nàng về học lại cung quy cho trẫm! – Rồi quay sang những tên nô tài. – Bãi giá!
Đời là thế, người với người luôn luôn phũ phàng, có ai trao cho nhau một lời chân thành thật sự. Mộng tưởng tẻ nhạt như cánh hoa rơi trên nước, bị vòng xoáy cuốn vào trong vô định.
***********************************************************
Bên thềm giọt nắng rơi đầy, nắng mùa thu buông tỏa khắp nhân gian, một góc trời vàng rực. Dương phi tựa cửa, đôi mắt hướng về nền trời xanh kia, nghĩ thân phận mình như đám mây bồng bềnh trôi lơ lửng, muốn tìm một bến đõ yêu thương mà không được.
Trong vô thức, bước chân cảu nàng dẫn đến chánh điện. Nàng đang làm gì? Nàng vẫn còn muốn thấy gương mặt quân vương kia nở một nụ cười ân cần với nàng. Trái tim nàng sao yếu đuối quá.
– Tỉ tỉ muốn gặp hoàng thượng sao? – Một giọng nói chua ngoa vang lên. Dương phi xoay người lại, nhận ra vẻ đắc thắng trên gương mặt Thần phi. Nàng liếc ngang, nhếch môi:
– Đúng thì sao, không đúng thì sao? Liên quan đến muội à?
– Chẳng qua muội thấy tỉ ngày đêm u sầu nên dạ cũng có cảm giác bất an. Dù sao hoàng thượng cũng đã không đến thăm tỉ gần nửa năm rồi, chịu đựng một đêm có đáng là bao!
– Rồi đây tất cả các cung phi trong hoàng cung này đều phải chịu cảnh như vậy. Chỉ cần hoàng thượng tuyển thêm phi tần, muội nghĩ ai có thể thoát khỏi số mệnh này? Tất cả đã trở thành lời nguyền rồi!
– Nhưng muội không tin không thể phá giải lời nguyền ấy. Chỉ cần bước lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, đến lúc đó, dù lời nguyền có mạnh cách mấy cũng không có tác dùng.
Dương phi cười khinh miệt:
– Muội nghĩ mình làm được?
Thần phi thở phào, mắt nhìn lơ đãng, mông lung:
– Không ái có thể đoán trước được chuyện tương lai như thê nào, sự đời biến chuyển khó lường, cũng như tỉ trước đây từng được hoàng thượng sủng ái hết mức, ai dè bây giờ phòng không gối chiếc, tình cảnh thật làm người ta thương xót.
Một lời nói động vào chính cái vết thương lòng mà Dương phi đang cố gắng chữa trị, làm nàng thêm nhức buốc. Nàng phẫn nộ:
– Ta sống hay chết không cần ngươi thương xót. Bày mưu tính kế tước đoạt mọi thứ của người khác, ngươi không sợ bị trời tru đất diệt sao?
– Tất cả cũng do tỉ mà ra thôi! Nếu yên thân yên phận giữ chức thống lĩnh hậu cung thì đâu có việc gì, ai bảo còn muốn tranh giành hơn thua với người khác.
– Cả Bùi quý nhân và Ngọc Dao ta đều không gây mâu thuẫn. Chỉ có ngươi, chỉ một mình ngươi! Ngươi nghĩ ngươi tài giỏi hơn ai, ngươi tót đẹp hơn ai? Chẳng qua cái đuôi hồ ly của ngươi chưa lộ rõ trước mặt hoàng thượng thôi!
– Muội thì nghĩ tỉ nên về xem lại chính bản thân min, không lẽ tỉ chưa bao giờ thắc mắc tại sao hoàng thượng không sủng ái tỉ sao? Hương sắc tàn phai, ngay cả Bùi quý nhân tỉ còn không sánh kịp huống hồ gì những cung nhân mới mười tám, đôi mươi trong hoàng cung.
– Ta không cần ngươi dạy khôn ta. Miệng lưỡi độc như rắn. Ngươi nên nhớ luật nhân quả mẹ làm con chịu, phải biết tu nhân tích đức để Bang Cơ hoàng tử còn được nhờ.
Nói rồi Dương phi khuất áo bước ra, mang theo vẻ phẫn nộ còn trên gương mặt. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng rơi rụng.
Thần phi tựa người vào ghế, nâng chung trà lên nhâm nhi, cảm nhận vị dịu nhẹ thấm vào đầu lưỡi. Ả cung tì đứng cạnh kính cẩn thưa:
– Nương nương, bình mê hồn hương ấy chúng ta đổ đi chưa? Nô tì sợ sẽ có người phát hiện ra đêm đó chúng ta dùng mùi hương của mê hồn hương làm cho thần trí hoàng thượng mê loạn.
Thần phi gật đầu:
– Ta quên mất nghĩ đến việc đó, ngươi mang đổ đi, nhớ làm việc cẩn thận, tuyệt đối không được để ai phát hiện ra bất kì một dấu vết nào!
– Nô tì hiểu! Nô tì thật sự khâm phục nương nương, người chỉ cần xuất một vài chiêu, ngay lập tức khiến cho Dương phi đứng ngồi không yên.
– Đấy chỉ mới là màn dạo đầu, bao nhiêu đó vẫn chưa thấm thía gì với ả đâu.
– Bước tiếp theo, nương nương định thế nào?
Thần phi cười nham hiểm, nói:
– Ngày mai ngươi ra ngoài cung tìm cho ta một tên thầy bói. Ai cũng được, miễn sao hám tiền và ăn nói linh hoạt là được!
– Để làm gì thưa nương nương?
– Đến chừng đó ngươi sẽ biết, không cần phải thắc mắc nhiều.
Ả cung tì hiểu ý, lui ra. Thần phi nhìn vào khoảng trống xa xăm, đôi mắt dường như hằn sâu một kế hoạch gì mà không ai hiểu nổi. Kể từ lúc xuống tay giết một người, nàng nhận thức được rằng sống trong cung, chỉ có thể sống bằng mưu mô, thủ đoạn.
Buổi tối, hoàng thượng ngự tại chánh điện thưởng trà cùng với các cung phi và tổng quản. Hương trầm tỏa ngát khắp không trung, đem đến cho người ta cảm giác an nhàn. Hoàng thượng lên tiếng nói:
– Bao nhiêu năm nay trải qua bao biến cố khôn lường, Đại Việt vẫn giữ vững được nền độc lập, đúng thật là một điều đáng mừng.
Dương phi tiếp:
– Muốn quốc thái thì dân phải an, hoàng thượng chăm lo cho đời sống của bá tánh nên đất nước mới an bình.
Bùi quý nhân hỏi:
– À sao dạo này thần thiếp ít thấy Nguyễn Trãi đại nhân vào cung?
– Ông ấy bận thu xếp một số việc tại nhà, sắp tới trẫm sẽ đi duyệt binh ở thành Chí Linh. Trên đường đi sẽ ghé ngang nhà của Nguyễn Trãi. Nghe nói trên đoạn đường này có một khu vườn rất đẹp, gọi là Lệ Chi Viên, trẫm muốn xem phong cảnh ở đó như thế nào.
Thần phi cũng lên tiếng:
– Thần thiếp thấy hoàng thượng luôn nhọc lòng vì chuyện quốc gia đại sự, cũng muốn góp một phần sức mình cho đất nước.
– Nàng nói đi!
– Thần thiếp nghe nói ở Sơn Tây có một thầy tướng số thần cơ diệu toán, bói thuật phi phàm nên thần thiếp có mời ông ta về để tiên đoán long mạch cho Lê triều, hiện ông ta đang đợi ngoài cửa.
– Truyền vào đi!
Trong chốc lát có một lão thầy bói râu tóc điểm bạc, gương mặt trầm tư đĩnh đạc từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu hành lễ:
– Thảo dân tham kiến hoàng thượng!
– Bình thân đi!
– Tạ hoàng thượng!
– Trẫm nghe nói ông là một thầy tướng số nổi danh thần cơ diệu toán, trẫm muốn ông tiên đoán xem long mạch Lê triều sắp tới sẽ thế nào?
Lão thầy bói kính cẩn gật đầu, bấm đốt tay ngẫm nghĩ, hồi lâu ông nói:
– Long mạch Lê triều đang ở vào thời cường thịnh, đất nước sẽ phát triển vững bền, có thể nói giai đoạn này là thời kì hoàng kim của Lê triều.
– Thế thì tốt quá rồi!
– Nhưng…
Hoàng thượng bất giác giật mình hỏi:
– Nhưng sao?
– Có phải trong hoàng tộc Lê triều hiện tại có người sinh vòa tháng 10 năm Kỉ Mùi không hoàng thượng?
Hoàng thượng chau mày ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Dương phi, đoạn nói với lão thầy bói:
– Đúng vậy, thế thì sao?
Lão thầy bói thở dài ảo não:
– Hoàng thượng thứ tội cho thảo dân nói thẳng, bổn mệnh của người đó là khắc tinh của long mạch Lê triều, nếu cứ để người đó lại trong hoàng cung này, e rằng điềm hung sẽ mau chóng xảy đến.
Hoàng thượng mở tròn mắt, nhưng rồi cũng điềm tĩnh đáp:
– Chẳng lẽ ông nghĩ chỉ một lời nói của ông mà trẫm tin được sao?
– Thảo dân chỉ nói theo những gì mình tiên đoán, long mạch thuộc ngũ hành mộc, người đó lại thuộc mạng kim, kim khắc mộc, sớm muộn gì cũng sẽ ảy ra đại họa.
Thần phi cũng thêm vào:
– Hoàng thượng, theo thần thiếp biết, người sinh vào tháng 10 năm Kỉ Mùi trong hoàng tộc hình như chỉ có mình thái tử Lê Nghi Dân.
Dương phi nghe nói động đến con trai mình cũng không thể nào nhịn được, đứng dậy thẳng thừng:
– Ngươi đừng ở đó nói năng xằng bậy, rõ ràng lão thầy bói này chỉ toàn nói lời bịa đặt!
– Lão ta nổi tiếng cả một vùng Sơn Tây, sao có thể nói lời bịa đặt được. Khi quân phạm thượng, chẳng lẽ lão ta không sợ chết sao?
– Ai biết được có đúng như những lời ngươi nói hay không, hay lão ta là thuộc hạ của ngươi, cố tình làm theo sự sắp đặt của ngươi để mưu hại hoàng nhi của ta!
– Đủ rồi, hai nàng đừng cãi nhau nữa! – Hoàng thượng lên tiếng, rồi quay sang lão thầy bói. – Dù lời tiên đoán của ông hôm nay là đúng hay sai, đều có ảnh hưởng rất lớn đến hoàng tộc họ Lê, tốt nhất ông nên rời khỏi cung ngay bây giờ. – Rồi ngài ra lệnh. – Quân đâu, ban cho lão một ít ngân lượng rồi đưa ra ngoài cung.
Hoàng thượng bực dọc bỏ dỡ buổi thưởng trà, quay trở về phòng. Không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm cả chánh điện. Dương phi nhận thức được Thần phi bắt đầu tuyên chiến với mình, và nếu như không chủ động đề phòng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thân bại danh liệt. Nàng bước nhanh ra phía cửa, chỉ quay đầu lại nhìn Thần phi cười khinh miệt.