Bạn đang đọc Hoàng Cung Dậy Sóng: Chương 10: Kẻ chủ mưu
Thần phi ngả người vào ghế, định cho thần trí thư giãn một chút, nhưng nỗi phiền muộn cứ đeo bám lấy nàng. Người cung tì rót cho nàng một chung trà định thần, nhưng nàng gạt phắt đi rồi mở cửa bước ra vườn thượng uyển. Đêm xuống mang theo cái không khí lạnh buốt, điều đó làm ả cung tì lo sợ. Cô ta cuốn quýt chạy theo, không quên mang theo chiếc áo lông để mặc cho nàng.
– Nương nương, trời đêm nay lạnh thế, nương nương ra ngoài làm gì? – Ả cung tì vừa nói vừa khoác chiếc áo lông lên người Thần phi.
– Mặc kệ ta! – Nàng nói cộc lốc. Một sự bực tức len lỏi đâu đó trong người, khiến câu nói cũng không được tròn trĩnh. Từ ngày bước chân vào hoàng cung này, nàng chẳng còn biết cái gì gọi là niềm vui thật sự, có chăng chỉ là giả tạo mà thôi. Ả cung tì dáo dác xoay đầu nhìn quanh rồi nói:
– Nhưng ban đêm ban hôm ra vườn thượng uyển thế này, lỡ có ai nhìn thấy, nô tì sợ sẽ phiền phức to!
– Ta muốn yên tĩnh một chút không được sao, ngươi lắm lời quá đấy!
– Dạ… – Ả cung tì nuốt nước bọt, rụt rè nói: – Nô tì biết… nô tì biết chuyện long duệ đã…
– Đã thế nào? – Thần phi trừng mắt cắt ngang. – Ngươi tưởng ta sợ bọn họ sao, không lẽ bây giờ ta đi cúi đầu lĩnh tội trước hoàng thượng?
– Nô tì… nô tì không có ý đó!
Thần phi thở dài:
– Có lẽ tạm thời phải rút lui thôi!
– Nhưng nương nương… với bao nhiêu chứng cứ ấy, họ vẫn chưa đủ khả năng để nói nương nương là người bày ra mọi chuyện. Hơn nữa, việc một người mẹ có chủ ý giết đứa con trong bụng mình là điều xưa nay khó tin, nương nương đâu cần phải sợ!
– Kẻ mà ta sợ không phải Dương phi, mà là người đứng sau lưng ả!
– Ý nương nương nói là… Ngô Tiệp dư?
Thần phi gật đầu:
– Đúng! Chuyện buổi tiệc trà trưa hôm nay nhất định là chủ ý của Ngọc Dao. Với bản tính của Dương phi, ả không thể nào nghĩ ra diệu kế như vậy!
– Dương phi ngoài mặt nóng nảy nhưng bên trong lại rất đơn giản. Còn Ngô Tiệp dư thì mặt hiền tâm hiểm, khó đoán biết được đang nghĩ gì!
– Ta cứ tạm thời lùi một bước chờ đợi thời cơ. Nếu cứ tiếp tục đấu vớii ả, e rằng ít lợi nhiều hại. Đến lúc nước tới chân, muốn chạy cũng chạy không kịp. Bây giờ, cẩn trọng là thượng sách. Cũng may long duệ vẫn còn, nó sẽ giúp ta giữ vững uy thế trong hậu cung.
Ả cung tì thắc mắc:
– Nhưng nương nương làm cách nào… để ngăn họ tiếp tục điều tra. Lỡ đến khi họ tìm được đầy đủ bằng chứng, e rằng…
Thần phi cười nham hiểm, dường như trong đầu nàng vốn đã nghĩ ra diệu kế tự lúc nào.
– Tìm… kẻ thế mạng.
– Kẻ thế mạng? – Ả cung tì nghe giọng nói đanh thép ấy, thấy hơi sợ hãi. Thần phi vẫn điềm tĩnh giảng giải:
– Chi cần tìm được kẻ đứng ra nhận hết mọi tội lỗi. Đến lúc đó, trong mắt hoàng thượng tất cả đã có câu trả lời, mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp.
– Vậy kẻ đó là ai? – Ả cung tì gặn hỏi.
– Kẻ này. – Thần phi cười. – Có lẽ ngươi cũng quen.
Ả cung tì vẫn ngơ ngác:
– Hắn ta chấp nhận đứng ra lĩnh tội sao? Động đến long duệ là tội chết mà!
– Người sống thì không thể chấp nhận, nhưng người chết thì có thể.
Ả cung tì mở tròn mắt, mặt tái nhợt nhìn Thần phi hốt hoảng. Câu nói chứa đầy hàm ý, trước đây cô cứ nghĩ đơn giản Thần phi chỉ lắm mưu nhiều kế thôi, không ngờ nàng cũng bạo dạn chẳng thua ai.
– Nương nương, người định…
– Ngươi sợ sao?
Ả cung tì lắc đầu, nhưng miệng vẫn lấp vấp:
– Dạ không, nhưng mà… phải giết người sao? Nô tì thấy…
– Muốn thành đại sự thì phải tàn nhẫn, ngươi hiểu đạo lý này mà!
Ả cung tì cúi gầm mặt xuống, cố né ánh mắt của Thần phi. Trước mặt cô bây giờ Thần phi không còn là một người phụ nữ yếu đuối hôm nào, mà có thể vì mục đích bất chấp tất cả. Thần phi quay đầu sang, ánh mắt như lời gọi:
– Ngươi đến đây ta có việc giao cho ngươi!
– Dạ…
Người cung tì tim đập thinh thịch, bẽn lẽn bước đến. Giờ đã gần nửa khuya, không gian gần như tĩnh lặng hoàn toàn. Cô ta cảm thấy hai tay mình lạnh buốt, hơi thở gấp khúc theo sự run rẫy.
– Thật ra việc đó là…
Thần phi chưa nói hết câu thì bất chợt… phập… Ả cung tì há hốc mồm, miệng cứng đờ không nói được nửa lời. Cô nhìn xuống vung bụng, một lưỡi dao xuyên qua ngọt lịm, máu tuôn ra thấm ướt cả áo. Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt, cô ú ớ:
– Nương nương… người… người…
Thần phi cố gắng trẫn tĩnh mình:
– Nếu ngươi không chết thì bổn cung sẽ chết:
– Nhưng… nhưng… tại sao… tại sao kẻ đó lại là nô tì?
– Ngươi đã trung thành với ta trong suốt thời gian qua, coi như lần này ngươi giúp ta đi! Được không? Sau khi ngươi chết, ta sẽ lo lắng chu toàn cho cuộc sống của mẹ ngươi ở quê nhà, sẽ không để bà chịu khổ cực trong suốt quãng đời còn lại!
– Không! – Ả cung tì nói trong chút sức lực cuối cùng. – Nô tì không muốn chết, không!
– Ta không muốn bị đày vào lãnh cung, làm ơn đi!
– Nô tì…. nô tì phải đi nói tất cả cho hoàng thượng biết, về những gì mà nương nương đã làm!
Rồi cô bất ngờ giật phắt lưỡi dao ra, ôm vết thương đầy máu chạy theo con đường vào nội cung, tiếng thở hỗn hển cứ vang lên từng hồi. Thần phi cũng gấp rút đuổi theo, tiếng bước chân của hai con người rượt đuổi nhau giữa màn đêm tĩnh lặng. Vết thương chảy máu khá nhiều, người cung tì gần như đuối sức, mắt cô nhòa đi, tay chân mỏi rã rời. Thần phi vẫn đang chạy theo phía sau, trên tay vẫn con dao sắt bén. Chỉ cần ra khỏi vườn thượng uyển này, nhất định Thần phi sẽ không dám sơ suất mà hành động, người cung tì sẽ được cứu. Nhưng cô không thể nào cầm cự được tới lúc đó. Thần phi càng lúc càng đến gần mà cô thì không còn đủ sức để chạy nữa. Cô ngã quỵ sang bên, chỉ biết nói bằng giọng khẩn khoản:
– Nương… nương, tha… tha cho nô tì!
Gương mặt của Thần phi vẫn lạnh như băng:
– Bây giờ tất cả mọi người đều ngủ cả rồi, cấm vệ quân cũng đang canh ở nội cung, sẽ không ai nghe thấy ngươi kêu cứu nữa đâu!
Ả cung tì khóc thét trong sợ hãi:
– Cứu! Cứu tôi! Ai đó… cứu tôi!
– Câm miệng!
Thần phi khẽ rít rồi nhắm nghiền mắt đâm mạnh xuống. Tiếng dao xé toạt không khí lao vút và cắm phập trên ngực người cung tì. Máu phún tứ tung, lấm lem trên tay và ngực của Thần phi. Người cung tì đôi mắt trợn ngược, miệng há lớn để áu cứ tuôn ra từng hồi. Tay chân cô đã lạnh cứng, rõ ràng không còn sống. Thần phi nhanh chóng lau sạch máu trên người mình rồi dùng một tay của ả cung tì đặt lên con dao, tay kia nắm lấy một mảnh giấy do nàng thảo sẵn. Xong xuôi, nàng nhìn quanh xem có ai phát hiện ra không rồi chạy liền một mạch về cung. Đêm tối om và nàng có thể yên trí là chẳng ai nhìn thấy cảnh vừa xảy ra. Nhưng nàng cũng là bậc nữ nhi, và đây là lần đầu tiên nàng xuống tay giết một người, cảm giác sợ hãi và khó chịu cứ mãi đeo bám. Giết người, đến giờ nàng vẫn không tin mình đã làm điều đó. Nhưng nàng không còn cách nào khác, việc nàng là người đứng sau mọi chuyện sắp sửa bị vạch trần. Nàng hối hận vì trước đây đã dàn ra kế hoạch ấy, một kế hoạch theo lẽ vô cùng hoàn hảo nhưng chính nàng đã để lộ sơ hở trong buổi tiệc trà ngày hôm nay, nhưng có nói gì thì việc cũng đã rồi…
************************************************************
Buổi sáng hôm nay có nhiều sương mù, tựa như một mảnh vải vô hình cố che lấy đất trời. Hoàng thượng sau buổi thiết triều lại trở về cung nghỉ ngơi, long thể của người dạo này hơi kém, có lẽ vì hao tâm tổn trí quá nhiều. Một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng đâu đây, cái vị mà chỉ hoàng tộc mới có. Tiếng cánh cửa kêu ken két mở đều, vóc dáng của một bóng hồng bước vào, với bát canh nhân sâm thượng hạn trên tay. Hoàng thượng xoay người sang, nhận ra đấy là Dương phi, gương mặt ngài vẫn lạnh lùng như băng.
– Thần thiếp có tự tay làm một bát canh nhân sâm cho hoàng thượng bồi bổ, mong hoàng thượng dùng. – Dương phi nói rồi đặt bát canh nhân sâm lên bàn. Hoàng thượng liếc nhìn rồi quay sang nơi khác.
– Sao nàng không bảo Ngự thiện phòng làm, cần gì phải khiến mình nhọc tâm?
Biết hoàng thượng vẫn còn nhớ chuyện hôm đó, Dương phi cố nén tiếng thở dài:
– Hoàng thượng… vẫn còn trách tội thần thiếp sao?
Hoàng thượng ngồi dậy, thong thả bước ra rồi ngồi xuống ghế.
– Trong lòng nàng, trẫm nhỏ mọn vậy sao?
Dương phi lấm lét:
– Thần thiếp không dám!
– Trẫm cũng rất mong nàng không phải là người gây ra chuyện đó! – Hoàng thượng ừa nói vừa nâng nhẹ bát canh lên, cảm nhận hương thơm dịu quyện với vị ngọt thanh. Dương phi đứng lên, nhìn hoàng thượng với đôi mắt sầu não:
– Thần thiếp muốn hỏi câu này, nếu giả sử thần thiếp thật sự là người dàn ra mọi chuyện, có phải hoàng thượng sẽ truyền lệnh xử lăng trì theo như luật lệ không?
Hoàng thượng ngạc nhiên đặt bát canh xuống, hỏi:
– Nàng nói vậy là ý gì? Không lẽ nàng thật sự là kẻ chủ mưu?
Dương phi cười nhạt:
– Thần thiếp chỉ muốn biết trong lòng hoàng thượng, thiếp và Thần phi, ai được người xem trọng hơn?
Hoàng thượng phớt lờ:
– Đã là phi tử trong hậu cung, đừng ganh tị thế này thế khác nữa. Trẫm không thương ai bỏ ai cả, nàng đừng hỏi vậy!
– Thần thiếp hiểu!
Bất chợt có tiếng nói khép nép bên ngoài:
– Hoàng thượng, Dương phi nương nương, nô tì có chuyện muốn bẩm báo!
Hoàng thượng lên tiếng, giọng nói đày thị uy:
– Vào đi!
LÀ cung tì của Dương phi, cô ta chậm rãi bước vào cúi đàu hành lễ. Dương phi hỏi:
– Bổn cung bảo ngươi đến chỗ Ngự thiện phòng kêu chuẩn bị vài món mà, ngươi vào đây làm gì?
– Dạ… xin hoàng thượng và nương nương thứ tội, nô tì bạo gan vào đây là vì mới phát hiện ra…
– Ngươi phát hiện ra gì? – Hoàng thượng giục.
– Dạ… là xác cảu Tiểu Hoa, cung tì của Thần phi ở ngoài vườn thượng uyển.
Dương phi sửng sốt:
– Ngươi nói thật chứ?
– Dạ… nô tì không dám gian trá nửa lời.
Hoàng thượng ra lệnh:
– Nếu vậy thì gọi người đến chôn cất Tiểu Hoa đi, đến tìm trẫm và Dương phi làm gì?
Ả cung tì nhìn quanh rồi nói:
– Dạ… vì cái chết của Tiểu Hoa có liên quan đến chuyện… Cửu Trùng Thảo bị tẩm độc.
Đến lúc này hoàng thượng mới bất giác giật mình:
– Ngươi nói rõ hơn xem!
– Dạ… lúc nãy nô tì đi nang vườn thượng uyển, thấy có vài vết máu nên vào xem thử, thì thấy Tiểu Hoa đã nằm bất động, trên tay còn nắm một mảnh giấy, trong đó còn ghi rõ rằng cô ta… mới chính là người bỏ độc vào Cửu Trùng Thảo.
Hoàng thượng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Ngươi dẫn ta và Dương phi đến đó đi!
Ả cung tì vâng lệnh rồi nhanh chóng bước ra cửa. Sương sớm tan dần, và hoa cũng bừng tỉnh giấc.
***************
Đúng như những gì người cung tì nói, Tiểu Hoa đã chết cứng tự bao giờ, mặt tái xanh, với con dao cắm trên ngực và mảnh giấy nắm trên tay. Thần phi cũng đã đến đó, đôi mắt đỏ hoe, ần ật nước. Vừa thấy bóng dáng của hoàng thượng và Dương phi từ xa, nàng cúi đầu:
– Tham kiến hoàng thượng, tham kiến tỉ tỉ.
Hoàng thượng nâng nhẹ tay:
– Bình thân đi! Nàng đến đây khi nào vậy?
– Dạ lúc nãy thần thiếp nghe một người cung tì đến bẩm báo, nói là có tìm thấy xác của Tiểu Hoa ở vườn thượng uyển nên thần thiếp lập tức tới ngay. Cả buổi sáng hôm nay không thấy Tiểu Hoa đâu, thần thiếp cũng hơi lo, nhưng thật không ngờ… – Thần phi thở dài nghe ảm đạm.
Hoàng thượng truyền lệnh cho thái giám mang tờ giấy trên tay Tiểu Hoa đến xem thử. Và chính ngài cũng bất giác giật mình khi đọc nó.
“Nô tì cảm thấy vô cùng hối hận về việc đã tẩm dộc vào Cửu Trùng Thảo để Thần phi nương nương bị động thai. Nô tì vì bất mãn trước nương nương nên mới làm thế, định phá đi nguồn vui duy nhất của nương nương. Không chỉ vậy còn khiến nương nương bị người khác nghi ngờ là mặt người dạ thú. Nô tì biết Ngô Tiệp dư tài trí hơn người, hiện đã có trong tay một vài manh mối nên sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra mọi chuyện. Nô tì không muốn phải chịu đau đớn trong cảnh lăng trì nên tự kết liễu đời mình bằng on dao găm này, mong tạ tội cùng thánh thượng.”
Hoàng thượng gương mặt trầm tư quay sang Dương phi:
– Mọi chuyện rốt cục đã rõ ràng rồi, trẫm… coi như không trách tội nàng nữa.
Thần phi đưa tay gạt nước mắt, cúi đầu:
– Dù gì ngày trước Tiểu Hoa cũng đã theo hầu bên cạnh thần thiếp, bây giờ có làm chuyện gì tày đình đi nữa thì chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa cũng nên để cho người chết được yên nghỉ. Thần thiếp mong hoàng thượng khai ân, cho chôn cất Tiểu Hoa như bao cung tì khác.
– Nàng nghĩ được như vậy trẫm cũng mừng trong lòng, Tiểu Hoa đã làm chuyện như vậy mà nàng vẫn không oán trách ả, đúng thực đáng để các phi tần khác noi theo. Thôi thì cứ theo ý nàng vậy.
Dương phi cũng bước lại gần cạnh khóe:
– Tỉ hơi thắc mắc một chút, không biết muội muội có thể cho tỉ câu trả lời?
– Tỉ muốn hỏi gì?
– Theo lẽ thường, đáng ra muội phải bất ngờ lắm khi biết Tiểu Hoa đứng sau mọi chuyện chứ? Nhưng tỉ… lại thấy muội dường như hơi bình tĩnh quá thì phải.
Hoàng thượng thừa biết nếu không nhanh chóng ngăn lại, sớm muộn gì giữa hai phi tần cũng xảy ra tranh cãi. Ngài lên tiếng:
– Đủ rồi đấy Dương phi, trẫm thấy nàng làm hơi quá mức rồi đấy!
– Nhưng mà hoàng thượng…
– Không nói gì nữa hết. Phi tần trong hậu cung cần phải đoàn kết lẫn nhau. Huống hồ nàng đã được trả lại sự trong sạch, nàng còn muốn gì nữa?
– Thần thiếp cảm thấy cái chết của Tiểu Hoa có vấn đề, có khi bức thư này cũng là ngụy tạo. – Dương phi bày giãi.
– Đây không phải chuyện của nàng, trẫm nói gì nàng không nghe rõ sao?
Dương phi chau mày bực dọc, mắt lơ đãng nhìn ra xa. Hoàng thượng tiếp:
– Mọi chuyện ổn thỏa cả rồi, các nàng lui về cung đi!
Thần phi và dương phi đồng loạt lạy ta. Bốn mắt nhìn nhau chẳng hề có tí thiện cảm. Trên môi Thần phi nở nụ cười đắc ý. Dương phi vẫn nhớ rõ nụ cười đó. Nắng tỏa bóng râm một hình thù kì dị. Nước in bóng mây phủ mờ mặt sóng. Một cánh hoa rơi….