Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 97: Đại chiến sát kề
– Đại chiến tương chí –
Tiểu Hoàng bị cơn giận đột ngột làm cho hoảng sợ, nhìn lại thấy tường thủng một mảng to, bèn nhỏ giọng hỏi Tư Đồ – “Huynh…sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng, miệng há to thở dốc liên hồi nên chẳng nói được lời nào, cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài – “Không có gì đâu.”
Tiểu Hoàng tin sao cho nổi chứ, bộ dạng đó của Tư Đồ rõ ràng là giận dữ đến cực điểm, mà cũng rõ ràng là hắn đi nghe lén xem Ngao Thịnh dùng biện pháp gì thuyết phục Hạ Lỗ Minh tạo phản, vậy phải chăng chính phương pháp ấy của Ngao Thịnh đã chọc giận hắn?
Tiểu Hoàng càng nghĩ càng buồn bực. Tuy rằng tính tình Tư Đồ lúc thường cũng nóng nảy, nhưng có mấy khi hắn nổi trận lôi đình thế này đâu…Dáng vẻ này thật sự là giận dữ ghê gớm lắm.
“Huynh nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” – Tiểu Hoàng tiến đến níu chặt góc áo Tư Đồ.
Tư Đồ đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng đang ôm nai con mà nói không nên lời. Tiểu hài tử này từ lúc đến hoàng thành thì cứ lo trước lo sau, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một con nai khiến y vui vẻ được mấy hôm, cả ngày cứ ôm lấy nó chạy tới chạy lui. Việc này mà để cho y biết thì cầm chắc sẽ tự trách mình…Mà thế thì hắn làm sao mà nỡ lòng nói đây.
“Không có gì.” – Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng – “Là ta nhìn Hạ Lỗ Minh không thuận mắt thôi.”
Tiểu Hoàng vẫn còn hoài nghi – “Chỉ vậy thôi sao?”
Tư Đồ gật đầu – “Chỉ thế thôi.”
Tiểu Hoàng ngồi phịch xuống, nổi giận – “Ta không tin đâu, huynh gạt ta.”
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng không vui liền vội vàng ôm lấy y đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng bảo – “…Là tên Hạ Lỗ Minh khó ưa ấy dám động tay động chân với Tương Thanh. Tương Thanh đang trọng thương không thể trả đũa, mà ta cũng không biết hỗ trợ y làm sao cả.”
Tư Đồ đành tùy tiện buông mấy câu nói dối Tiểu Hoàng.
“Thật ư?” – Tiểu Hoàng mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra tức giận – “Tên Hạ Lỗ Minh này thật là…Uổng công ta nghĩ hắn là chính nhân quân tử đấy, ai mà ngờ lại là một kẻ tiểu nhân. Tương Thanh không sao chứ?”
Tư Đồ lắc đầu, lại xoa đầu Tiểu Hoàng lần nữa – “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“Thế…Ngao Thịnh làm cách nào để Hạ Lỗ Minh tạo phản vậy?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“…” – Tư Đồ ngẫm nghĩ, sau đó nhỏ giọng đáp – “Hạ Lỗ Minh sớm đã có tâm muốn làm hoàng đế rồi, nên cũng không cần mấy công sức, Ngao Thịnh chỉ bảo Tương Thanh đi khích tướng hắn thôi.”
Tiểu Hoàng nghe xong liền gật gù – “Ra là thế! Nhưng mà Tương Thanh bình sinh tính tình thiện lương, dẫu cho Hạ Lỗ Minh là kẻ tâm thuật bất chính, nhưng bảo huynh ấy đi hại người thế này đúng là làm khó huynh ấy mà.”
Tư Đồ nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Nếu để Tiểu Hoàng biết được tình hình thực tế, nói không chừng có chưa biết sẽ tổn thương rồi tức giận đến mức nào đâu.
“Tư Đồ!” – Tiểu Hoàng đưa tay sờ lên mặt Tư Đồ – “Sắc mặt huynh không tốt này, đừng giận nữa nha.”
Tư Đồ gật đầu, vươn tay ôm Tiểu Hoàng vào lòng, còn sờ cả đầu cả nai con y đang ôm nữa. Tiểu Hoàng ngước lên cười với hắn, hắn lại càng ôm chặt Tiểu Hoàng hơn, nhẹ nhàng vỗ về lưng y.
Cổ Tư Đồ kề sát vào cổ Tiểu Hoàng, cho hắn cảm nhận về sự mềm mại trên người y, cũng khiến hắn nghĩ rằng, tất cả mọi điều thương tâm đau khổ chỉ nên để một mình ta gánh vác, phần ngươi, hãy cứ vĩnh viễn vui vẻ như thế đi.
Tiểu Hoàng dụi đầu vào ngực Tư Đồ, hai mắt đỏ hoe…Mỗi khi Tư Đồ nói dối, ánh mắt hắn chưa bao giờ dám đối diện với y cả…
Vài ngày sau đó hoàng thành vẫn bình an vô sự, nhưng kỳ thật theo thám tử mà Tư Đồ an bài ở phương Bắc báo đến, thì gần đây bộ binh ở nơi ấy đang có sự điều động lớn, ngay cả cấm quân trong hoàng thành cũng đã bắt đầu rục rịch.
“Xem ra Ngao Thịnh đang chiêu binh mãi mã đây.” – Tư Đồ thương lượng với Tiểu Hoàng – “Chúng ta cần chuẩn bị những gì?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ, sau đó đáp – “Giúp Ngao Thịnh trù bị một số tinh binh, bảo nó mỗi đêm đều nhập cung thỉnh an hoàng đế…Còn nữa, cho binh mã mai phục ở những trạm kiểm soát chính yếu trong hoàng thành…Vài hôm nữa là đại thọ của Hoàng đế, ta áng chừng bọn người Thần Quý sẽ động thủ vào dịp ấy.”
“Ba ngày sau à…Vậy ta sẽ đi căn dặn người chuẩn bị.” – Tư Đồ xoay người đương chuẩn bị rời đi thì chợt khựng lại, sau đó ngoảnh sang bảo với Tiểu Hoàng – “Phải đưa ngươi đến chỗ của Tương Thanh trước, tên Đầu Gỗ cũng ở bên ấy, bỏ ngươi ở đây một mình ta lo lắm.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu đi theo Tư Đồ sang chỗ Tương Thanh.
Tư Đồ vừa đi khỏi thì cửa phòng Tương Thanh xịch mở, sau đó Mộc Lăng lao ra níu chặt lấy Tiểu Hoàng – “Hoàng Hoàng, đệ đệ ngươi khi dễ ta kìa.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, thấy Ngao Thịnh vác cái mặt đen sì đi đến, trừng mắt ngó Mộc Lăng.
“Thịnh Nhi?” – Tiểu Hoàng cảm thấy khó hiểu.
Ngao Thịnh hậm hực – “Ta chỉ bảo hắn thay thuốc thôi mà, mắc mớ gì lại sờ mó lung tung thế hả?”
“Đã thay thuốc thì hiển nhiên là phải sờ vào rồi.” – Mộc Lăng bĩu môi – “Không sờ thì làm sao mà thay chớ.”
Tiểu Hoàng lúc này mới hiểu ra, bèn bảo với Ngao Thịnh – “Thịnh Nhi à, đừng thế mà, Mộc Lăng giúp Tương Thanh thay thuốc thì tránh sao khỏi việc động chạm chứ.”
Ngao Thịnh liếc Mộc Lăng – “Ngươi đã thay xong đâu, chạy cái gì hả?”
Mộc Lăng bĩu môi, chồm đến cọ cọ Tiểu Hoàng – “Hoàng Hoàng, đệ đệ của ngươi hung dữ quá đi. Ta và Tiểu Thanh vốn là thanh mai trúc mã mà…hắn nỡ lòng nào chia uyên rẽ thúy vậy chứ.”
“Ngươi…” – Ngao Thịnh dựng đứng hết cả chân mày lên – “Ngươi dám nói quàng nói xiên nữa thử xem.”
Tiểu Hoàng cũng đành bó tay trước Mộc Lăng, chỉ biết vỗ về y – “Mộc Lăng à, vẫn là nên mau mau giúp Tương Thanh thay thuốc đi.”
“Thay thuốc thì dễ thôi.” – Mộc Lăng nhướn mày liếc Ngao Thịnh – “Nhưng hắn thì không được bước chân vào.”
Ngao Thịnh lại sắp nổi lửa thì bị Tiểu Hoàng níu chặt – “Đệ ở đấy Mộc Lăng mới trêu đệ ấy. Huynh ấy và Tương Thanh chả phải thanh mai trúc mã gì đâu, huynh ấy với Tư Đồ mới là bạn bè từ nhỏ…”
“Ọe…” – Tiểu Hoàng còn chưa dứt lời thì Mộc Lăng đã làm ra bộ dạng buồn nôn, tay bịt chặt hai tai vọt thẳng vào phòng Tương Thanh để giúp y thay thuốc.
Ngao Thịnh những muốn vào theo thì bị Tiểu Hoàng vịn lại – “Đợi đã, có chuyện muốn nói với đệ này.”
Ngao Thịnh bồn chồn đi theo Tiểu Hoàng đến ngồi ở ghế đá trong viện. Tiểu Hoàng thấp giọng bảo – “Ba ngày sau, có lẽ Thần Quý sẽ nhân dịp đại thọ Hoàng đế mà động thủ…Đến lúc đó đệ phải nắm thế chủ động.”
Ngao Thịnh nghe nói đến việc chính sự liền nghiêm chỉnh lại ngay, gật gật đầu.
Tiểu Hoàng thấy hắn trước sau cứ ủ rũ liền hỏi – “Thịnh Nhi, đệ làm sao vậy, có tâm sự gì à?”
Hắn ngẩng lên nhìn Tiểu Hoàng, thật lâu sau đó mới đáp – “Hoàng Hoàng, ta cảm thấy từ xưa đến nay hình như Hoàng đế rất cô đơn.”
Tiểu Hoàng gật gù – “Tự cổ chí kim quân vương đã lắm đơn côi rồi.”
Ngao Thịnh quay sang, nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng – “Nếu huynh không thương Tư Đồ, vậy liệu có xảy ra việc hắn cưỡng ép huynh không?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu.
Ngao Thịnh tỏ ra không hiểu – “Hắn cưỡng ép huynh mà huynh không tức giận sao?”
Tiểu Hoàng lại nghĩ, sau đó lắc đầu – “Thịnh Nhi, cưỡng ép và thương tổn là hai phạm trù rất khác nhau.”
“Nghĩa là sao?” – Ngao Thịnh không mấy rõ.
“Tư Đồ thích ta, nhưng là cưỡng ép ta để cho huynh ấy thích, chứ không phải cưỡng ép ta thích huynh ấy…Đệ có hiểu không?” – Tiểu Hoàng nhẹ giọng hỏi.
Ngao Thịnh tựa hồ như không hiểu, nhưng rồi lại tựa hồ như đã hiểu, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Còn nữa.” – Tiểu Hoàng nhìn hắn – “Chỉ cần trong những thời khắc yêu thì toàn tâm toàn ý trao đi tình yêu là được rồi, không nhất thiết mỗi phút mỗi giây đều phải yêu đâu.”
Ngao Thịnh hơi nhíu mày, suy ngẫm thật lâu, sau đó mới cất giọng – “Đó là huynh thôi…Ta đây chả có điểm nào khiến người ta yêu quý, lúc nào cũng muốn biết y cảm thấy gì về ta. Chỉ cần ánh mắt y không dừng lại trên người ta thì sẽ cảm thấy y không thích mình, tâm tư cũng rối loạn cả lên.”
Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài. Ngao Thịnh từ bé đã không có nhiều tình thương, bởi thế thằng bé không có cả tự tin lẫn cảm giác an toàn, bất cứ khi nào cũng hoài nghi chính mình. Xem chừng đứng về phía nó mà nói thì nó đã thật sự yêu Tương Thanh đến khổ sở rồi.
“Suốt một năm qua đã xảy ra việc gì sao?” – Tiểu Hoàng cười.
Ngao Thịnh sửng sốt đến há hốc mồm – “Ừm…không thể nói rõ ràng được, nhưng tóm lại y là người đối tốt với ta nhất, và ta biết là mình thích y.”
Tiểu Hoàng lại mỉm cười, vươn tay đến vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ngao Thịnh để an ủi – “Đừng lo, đệ thích huynh ấy là tốt rồi, từ từ sẽ ổn thôi.”
Ngao Thịnh thở dài – “Đúng…là ta quá vội vàng rồi.”
Trong phòng kia Mộc Lăng vừa giúp Tương Thanh thay thuốc vừa dỏng tai nghe lỏm chuyện người ta, lúc quay sang thì thấy mặt Tương Thanh ửng đỏ.
Mộc Lăng cười gian tà – “Ái chà chà…chả biết là ai may mắn đến thế, hoàng đế tương lai đối với y quả nhiên là thần hồn điên đảo rồi nha.”
Tương Thanh liếc xéo y – “Lời huynh nói ra thật khiến người ta muốn đập huynh một trận.”
Mộc Lăng nhịn không được phải bật cười, thay thuốc cho Tương Thanh xong bèn nói – “Khó khăn lắm mới tống cổ được thằng nhóc kia, ngươi có gì muốn nói với ta thì mau tranh thủ đi.”
Tương Thanh ngẩng lên nhìn chằm chằm Mộc Lăng trong chốc lát rồi nói nhỏ – “Ta muốn…huynh giúp ta một việc.”
Mộc Lăng thu gọn hòm thuốc – “Nói đi!”
…
Đêm đó Tư Đồ ôm một thân phong trần trở về, vừa vào phòng đã nói với Tiểu Hoàng – “Nhân mã của Thần Quý và Hạ Viêm Quảng không ít đâu, cũng may thằng oắt con này bản chất cũng thành thật, bằng không lỡ hắn tạo phản thì ngôi vị hoàng đế sớm đã là của hắn rồi.”
Tiểu Hoàng lắc đầu khó xử – “Chả trách sao hoàng đế từ nhỏ đã không thèm quan tâm đến Ngao Thịnh. Ông ta lo lắng nếu Thần Quý mà biết thì sẽ giết Ngao Thịnh ngay, sau đó còn lập tức tạo phản.”
Tư Đồ cười khổ – “Không phải ta ác mồm, nhưng sức chịu đựng của hoàng đế quả là to lớn.”
Tiểu Hoàng hỏi – “Việc chuẩn bị thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, hết thảy đều tốt cả rồi.” – Tư Đồ nói xong liền lấy từ trong ngực ra một chiếc chuông bạc nhỏ, phía trên còn ***g một sợi dây da.
“Cái này là?” – Tiểu Hoàng đón lấy.
“Cho nai con của ngươi đấy.” – Tư Đồ hôn nhẹ lên mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhẹ tay lắc lắc sợi dây, chuông liền kêu lên đinh đinh đang đang, vừa thanh thoát vừa êm tai.
“Hay quá!” – Tiểu Hoàng ôm nai con đặt lên đầu gối mình, đeo chuông vào cho nó.
Nai con cảm giác cổ bị có vật gì đó vướng vào liền vươn chân khều khều khiến chuông lại vang lên, âm thanh vô cùng dễ nghe.
Tiểu Hoàng cảm thấy nó rất đáng yêu bèn nhoẻn miệng cười. Tư Đồ chồm sang bảo – “Còn một cái khác là cho ngươi.” – Nói xong lại lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng bạc tinh xảo, phía trên còn đính thêm vài chiếc chuông nhỏ.
Tiểu Hoàng đón lấy – “Đeo vào tay à?”
Tư Đồ mỉm cười ngồi xổm xuống bắt lấy chân y. Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, những muốn rụt chân về nhưng lại bị Tư Đồ nắm chặt lấy, nhẹ nhàng cởi giày y ra, tay cầm lấy bàn chân nhỏ xíu trắng trẻo.
Tiểu Hoàng vốn mang một đôi giày vải nhỏ, giày bị tuột mất rồi thì lộ ra mấy đầu ngón chân tròn vo, cả chiếc cẳng chân nhỏ nhắn nữa. Tư Đồ lại còn không biết xấu hổ mà nâng chân y lên hôn một cái chóc.
Mặt Tiểu Hoàng lập tức đỏ bừng, bàn tay ôm nai con chợt luống cuống, hai mắt hướng xuống, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng hoàn toàn không hề muốn trốn tránh.
“Cái này đeo ở cổ chân.” – Tư Đồ nhấc lấy chiếc vòng từ tay Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng đeo vào chân cho y.
Tiểu Hoàng hấp háy mắt mấy cái, nhẹ nhàng thu chân về, quả nhiên khiến mấy chiếc chuông trên chân mình vang lên leng keng. Vòng trang sức bạc đeo trên cổ chân trắng nõn như tuyết của Tiểu Hoàng, đẹp đến không nói nên lời.
Tư Đồ ngẩng lên hỏi – “Có thích không nào.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Có!”
Tiểu Hoàng ôm nai con trong nay, đầu hơi cúi xuống hôn lên môi Tư Đồ. Hai người họ nhẹ nhàng hôn nhau, nai nhỏ trên đầu gối Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng ngước lên, tò mò nhìn hai người kia hôn gì mà chăm chú thế.
Ba ngày sau, đại thọ của Hoàng đế, cũng là khi đại chiến nổ ra…