Hoàng Bán Tiên

Chương 89: Tương tư khôn tỏ


Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 89: Tương tư khôn tỏ

Nan ký tương tư.

Nhóm người đón tiếp Hoàng Bán Tiên so với lần đón Thái tử hồi triều còn hùng hậu phô trương hơn hẳn. Chỉ hai mươi vạn binh mã tháp tùng theo cũng đủ làm người ta phải hãi hùng. Họ vung chiêng gióng trống mở đường tiến bước, cờ xí lũ lượt dẫm lên lớp đất nâu vàng trên lối đi, dường như muốn tuyên bố với cả thế gian rằng Hoàng Bán Tiên đã quyết định sẽ vào cung vậy.

Tiểu Hoàng ngồi một mình trong cỗ xe rèm lụa rộng thênh thang, trong xe lót một lớp đệm làm bằng lông cừu rất mềm mại. Bên cạnh y là sách vở, còn có hoa quả tươi sẵn có. Nhưng Tiểu Hoàng vẫn luôn ngồi ngẩn người ra trong xe, không có lòng nào mà đọc sách, càng chẳng có tâm tư để ăn uống gì. Y ngồi lặng lẽ, thấy chỗ bên cạnh mình trống trơn thì nhớ đến dù cho mình có cưỡi ngựa hay ngồi xe, mình đều bám chặt vào Tư Đồ ở bên cạnh. Dựa vào hắn thật sự rất thư thái. Ngày hè thì mát, đông sang thì ấm, còn nữa, bàn tay hắn luôn ấm nóng…Nếu Tư Đồ ở đây mà thấy y cứ rầu rĩ mãi thế này thì chắc chắn sẽ nghiêng sang hôn khẽ mình một chút, sau đó sẽ mở mồm nói toàn những chuyện tào lao trời đất, chọc cho mình cười lên mới chịu thôi.

Mới xa cách Tư Đồ có ba ngày ngắn ngủi thôi, mà Tiểu Hoàng bỗng dưng phát hiện ra rằng mỗi lúc mình càng nhớ hắn hơn, trong lòng mình cũng lặng lẽ ngóng chờ rằng Tư Đồ có việc cần phải xử lý thì có lẽ đại khái trong mười ngày sẽ xong cả thôi. Rồi hắn đuổi kịp mình cũng sẽ mất thêm ba, bốn hôm nữa…Dù cước trình của Tư Đồ rất nhanh, nhưng Tiểu Hoàng lại mong Tư Đồ có thể nghỉ ngơi một lát, hắn đừng vội vàng quá…thế thì là sáu ngày đi vậy. Tổng cộng sẽ mất mười sáu ngày. Bây giờ mới là ngày thứ ba, còn đến mười ba ngày nữa…Tiểu Hoàng giơ những ngón tay ra, bắt đầu đếm từng ngày trôi đi.

Đang suy nghĩ mông lung, cỗ xe chợt rung lên dữ dội. Tiểu Hoàng không kịp chú ý nên ngã nhào khỏi chỗ ngồi. May sao khắp khoang xe đều lót lông cườu, cho nên Tiểu Hoàng chỉ bị ngã xuống sàn mà không bị lăn đi. Tiểu Hoàng buồn bực gượng dậy. Lại nghĩ tới nếu Tư Đồ có ở đây thì nhất định sẽ đón được mình, rồi kéo vào lòng hắn, sau đó cười ha hả bắt đầu giở trò xấu xa… Thế là y ngồi ngơ ngẩn dưới sàn xe mà nhớ đến Tư Đồ, lúc này rèm xe chợt giở lên. Tiếu Lạc Vũ ló đầu vào trong, hỏi – “Cậu không việc gì chứ?”

Tiểu Hoàng lắc đầu, quay qua hỏi y – “Sao lại ngừng xe?”

Tiếu Lạc Vũ cười khanh khách – “Tiểu Tiên Tiên có đói bụng không?”

Tiểu Hoàng không buồn chú ý.

“Tiểu Tiên Tiên?” – Tiếu Lạc Vũ lại hỏi thêm lần nữa.

Tiểu Hoàng nhìn y một cái, lạnh lùng bảo – “Ta không thích ai ngoài Tư Đồ gọi như vậy. Ông và tất cả những người khác gọi Hoàng tiên sinh là được rồi.”

“Đi thôi, Tiểu Hoàng tiên sinh” – Tiếu Lạc Vũ vẫn chớt nhả như trước. Tiểu Hoàng cũng không phản ứng lại y, chỉ gượng dậy trở về chỗ ngồi…Trong lòng y buồn bực, bản thân mình trước giờ chẳng thường trút giận lên kẻ khác như thế. Có lẽ là vì cứ nhớ đến Tư Đồ mà thôi…

Khi đó Hạ Viêm Quảng cũng rời đội quân phía trước đi tới, nói với Tiểu Hoàng – “Hoàng tiên sinh, trời cũng tối rồi, hôm nay dừng chân nghỉ ngơi tại khách sạn này được không?”

Tiểu Hoàng nhẹ gật đầu – “Sao cũng được.”

Sau đó, Hạ Viêm Quảng đi thu xếp để dừng chân buổi tối nay. Toàn bộ khách sạn đều được bao, không còn bóng dáng khách khứa nào khác, để một gian phòng hảo hạng cho Tiểu Hoàng ở. Tiếu Lạc Vũ ở phía bên tay trái phòng y, Thái sư ở gian bên phải.

Đến bữa tối, Thái sư cho dọn lên bàn của Tiểu Hoàng một bàn đầy ắp thức ăn. Tiểu Hoàng nhìn mà ngấy, bảo hạ nhân dọn tất cả xuống, nhưng không nên vứt đi mà cứ để cho các quân sĩ được cơm nước cho tử tế.


Dặn dò cho thủ vệ canh ngoài cửa không được đến gần quấy rầy xong, Tiểu Hoàng ngồi một mình trên giường, ngơ ngẩn nhìn chú thỏ ngọc trong tay mình, nghĩ chi bằng đi ngủ sớm một chút, như thế ngày thứ ba sẽ mau chóng đến một chút rồi, và từ mười ba ngày sẽ chỉ còn lại mười hai ngày mà thôi.

Đang lúc suy nghĩ miên an, chợt nghe có tiếng cửa sổ bị gõ cộc cộc.

Tiểu Hoàng biết chắc chắn rằng không thể nào là Tư Đồ được, nhưng y cũng đứng lên đi đến mở cửa sổ ra. Điều đầu tiên cảm nhận thấy mà mùi hương của món canh đuôi bò mà mình thường hay uống. Sau đó là thấy Mộc Lăng bưng theo chung canh ngồi xổm trên bậu cửa.

Tiểu Hoàng cảm thấy rất vui, vừa định nói điều gì đó thì thấy Mộc Lăng nhẹ nhàng thở dài với y một tiếng. Sau đó Mộc Lăng vào bên trong, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.

Mộc Lăng đặt chung canh xuống bàn, quay lại nhìn thì thấy Tiểu Hoàng hỏi han có vẻ rất khẩn thiết – “Tư Đồ thế nào rồi?”

Mộc Lăng bĩu môi, đưa tay nhéo má Tiểu Hoàng – “Đồ nhỏ mọn nhà ngươi, chỉ biết nhớ tới Tư Đồ thôi.”

Tiểu Hoàng xoa xoa má, nhưng vẫn hỏi tiếp chưa thôi – “Huynh ấy thế nào rồi?”

Mộc Lăng ngẫm nghĩ một hồi rồi nghiêng người qua bảo – “Tư Đồ ấy à…chao ôi…” – Đoạn, thở thật dài ra, lắc đầu.

“Huynh ấy làm sao?” – Tiểu Hoàng càng sốt ruột tợn.

Mộc Lăng thấy bộ dạng âu lo của y thì cũng không còn lòng dạ nào đùa giỡn nữa. Y nói – “Tên Tư Đồ của ngươi xảy ra được chuyện gì chứ? Hắn nhớ ngươi lắm.”

Tiểu Hoàng gật đầu, ngồi xuống bên bàn rồi trầm giọng xuống – “Chuyện của Chu lão gia tử, thật ra Tư Đồ đã biết lâu rồi, có điều huynh ấy vẫn không muốn nói ra đấy thôi… Tư Đồ nhất định rất đau lòng.”

“Yên tâm đi” – Mộc Lăng mở nắp chung canh ra, đưa muỗng cho Tiểu Hoàng – “Tư Đồ bảo ta trông nom ngươi mười ngày, bây giờ đã qua ba ngày rồi, chỉ còn bảy ngày nữa thôi là ngươi đã có thể gặp hắn rồi nha.”

Tiểu Hoàng nhìn Mộc Lăng – “Thật sao?”

“Cũng chưa biết chừng.” – Mộc Lăng đẩy chung canh đến trước mặt Tiểu Hoàng – “Thôi, cứ ăn cho no đi đã, nuôi ngươi cho béo tốt lên để tới chừng đó Tư Đồ làm thịt ngươi.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt lên lầm bầm – “Nói bậy…” – Vừa nói, vừa bắt đầu ăn canh.


Mấy hôm nay, Tiểu Hoàng ăn không ngon ngủ không yên, thêm vào đó thức ăn mà thái sư chuẩn bị cho lại có quá nhiều dầu mỡ, không hợp khẩu vị tí nào. Nói theo cách khác đi, chuyện ăn uống của y đã bị Tư Đồ nuôi cho đến sinh hư luôn rồi, những thứ mà Tư Đồ chuẩn bị cho đều ngon lành cả, cho dù người khác có làm món ngon đến đâu chăng nữa thì vào trong miệng y vẫn cứ nhạt thếch mà thôi.

Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng ngoan ngoãn uống canh thì cũng an lòng đi ít nhiều. – “Thôi, ta không ở lâu được, Tiếu Lạc Vũ ở sát vách ngươi nhạy bén lắm.”

Tiểu Hoáng gật đầu, lại hỏi với chút lo âu – “Mộc Lăng à, buổi tối huynh ở đâu?”

Mộc Lăng chỉ tay lên nóc nhà – “Đừng lo, mười ngày này ta sẽ luôn ở gần ngươi.”

Tiểu Hoàng lo lắng – “Buổi tối huynh ở bên ngoài sao? Thân thể của huynh có sao không?”

Mộc Lăng đưa một vật gì đó vào lòng bàn tay Tiểu Hoàng, hì hì cười – “Nếu ta sơ sẩy để cho ngươi bị mất đi cọng tóc nào, tới chừng đó kẻ mà Tư Đồ muốn làm thịt sẽ là ta đây này!” – Nói rồi, nháy mắt mấy cái, mở cửa sổ luồn ra ngoài.

Tiểu Hoàng mở lòng bàn tay ra, thấy đó là một chú tượng đất nung, nhìn dữ tợn, mặt mày thì kiêu căng, thân mặc áo đen tuyền…sao mà giống Tư Đồ quá chừng.

Tiểu Hoàng nhìn tượng đất ấy mỉm cười, rồi ngoan ngoãn uống cho hết chung canh, leo lên giường nằm ngủ, đặt chú tượng nhỏ ở cạnh bên gối và ngủ một giấc say sưa.

Mấy ngày sau, hễ khi nào có cơ hội Mộc Lăng đều đến thăm Tiểu Hoàng, nhưng cũng không phải là mang đồ ăn thức uống gì cho y cả, mà là đem đến những món đồ chơi. Mỗi ngày trôi qua, Tiểu Hoàng lại càng thêm hy vọng. Ngày trôi đi rất mau chóng, cũng rất thú vị.

Lại thêm mấy hôm nữa, rốt cuộc cũng gần đến được hoàng thành. Lòng Tiểu Hoàng cũng khẩn trương hơn. Hôm nay nữa là mười ngày rồi. Hẳn Tư Đồ đã thu xếp xong mọi sự vụ, hay nói cách khác, huynh ấy đã bắt đầu khởi hành chạy đến đây rồi.

Sáng sớm hôm ấy, Tiểu Hoàng đã rất bồn chồn, lúc ngựa xe đến được Lạc thành vào tầm trưa, khí trời bỗng dưng thay đổi, gió lớn từ ở đâu không biết ào ào nổi lên. Rèm xe Tiểu Hoàng ngồi bị gió thổi mà run bần bật không ngừng, nghi trượng đi ở phía trước cũng bị gió cản bước.

Tiểu Hoàng nắm chặt tượng đất trong xe, thầm nghĩ…hôm nay gió lớn như vậy, Tư Đồ đi trên đường nhất định không được suôn sẻ rồi. Dù mình rất muốn gặp huynh ấy, nhưng mà…Ừm, gặp muộn một ngày thì có sao đâu nào.

Tiếu Lạc Vũ thấy xe ngựa chật vật không đi được bèn nói vói Hạ Viêm Quảng – “Thái sư à, Thất Tinh Thủy trại của chúng ta có một biệt viện tại Lạc thành, chi bằng tới đó nghỉ ngơi một chút đã, chờ gió lặng hẳn rồi mới đi tiếp.”

Thái sư vẫn hỏi ý Tiểu Hoàng như thường lệ. Tiểu Hoàng ước sao có thể dừng ở nơi này mấy ngày đợi Tư Đồ thêm ít lâu, nên mới gật đầu đồng ý.


Rồi đại đội nhân mã tiến vào trong Lạc thành, dừng bước trước một tòa trang viên bề thế có tên là Bách Hoa Trang.

Tiểu Hoàng trên đường đi tâm trạng vẫn luôn bất an, nào có tâm tưởng để thưởng thức kỳ hoa dị thảo trong biệt viện này chứ. Hạ Viêm Quãng ở bên cạnh y tấm tắc khen ngợi – “Tiếu trại chủ à, biệt viện này của ngài rất có khí phách.”

Tiếu Lạc Vũ cười sảng khoái, bình thản nói – “Nếu đem so với Hắc Vân Bảo thì khác nào đâu đem núi thấp so với núi cao, chẳng phải Hoàng tiểu tiên sinh ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn đấy sao?”

Tiểu Hoàng lúc này mới phản ứng lại, y ngẩng nhìn xung quanh một lát, thấy kỳ hoa dị thảo chen chúc đầy sân thì nhỏ nhẹ cười, nói – “Sở thích của Tư Đồ khác với Tiếu Trại chủ, huynh ấy không thích trồng những loài hoa thơm cỏ lạ chật kín trong một hoa viên, mà thích để các loài cỏ hoa ấy được tự do sinh trưởng, có thể cao lớn được bao nhiêu thì cao lớn bấy nhiêu.”

Thái sư nghe mà thấy hơi bực bội – “Vậy có khác gì để cỏ dại mọc tràn sân à? Làm sao mà so được với lầu gác, suối chảy róc rách, tao nhã nhưng vẫn rất sang trọng nơi này! Nói Tư Đồ nắm hết mọi phú quý của thiên hạ như vậy có phải là nói quá lên không?”

Tiểu Hoàng nhìn ông ta thấp giọng nói – “Tư Đồ là đại anh hùng, không thích những thứ chỉ tỏ vẻ cho có. Huynh ấy thích cỏ dại hoa đồng, cười nhìn mây ngàn trôi, xa lánh những thứ tầm thường cũ rích.”

“Ha ha ha…” – Tiếu Lạc Vũ vỗ tay liên tục, cười to – “Xét cho cùng thì đem cảnh trí này cho Tư Đồ thì không thích hợp chút nào đâu.”

Tiểu Hoàng thoáng chốc đã đi dạo khá nhiều trong sân, thấy bản thân cũng hơi mệt mỏi, muốn vào phòng nghỉ ngơi.

Tiếu Lạc Vũ lập tức sai người dọn dẹp cho Tiểu Hoàng một gian viện biệt lập rất đẹp đẽ. Hạ Viêm Quảng muốn bố trí thủ vệ, Tiếu Lạc Vũ cười cản lại – “Kẻ đã có thể dễ dàng đột nhập vào biệt viện của Thất Tinh Thủy trại thì một hai tên thủ vệ há có thể chống lại sao, đừng lãng phí sức người.”

Thái sư bất đắc dĩ đành thôi, Tiểu Hoàng có một chút mơ hồ, Tiếu Lạc Vũ rốt cuộc là có tâm tư gì đây? Y hồi này thì giúp bọn họ, hồi khác lại hại họ, chính không chính mà tà cũng không tà… Chẳng biết rốt cuộc con người này có mục đích thật sự là gì đây.

Gọi tất cả mọi người ra khỏi viện hết rồi, Tiểu Hoàng lẳng lặng một mình ngồi trong sân chờ đợi. Mãi đến trời khuất bóng phía tây, trăng treo lơ lửng trên mái đầu, sao trời bốn phương đều nhấp nháy… mà Tư Đồ nào thấy bóng dáng đâu.

Tiểu Hoàng ngồi trong sân nhủ thầm, cũng phải mà…mới vừa qua mười ngày thôi, cho dù Tư Đồ có một mạch không ngủ chạy đến đây thì cũng không thể nào từ Hắc Vân Bảo đến Lạc Thành chỉ trong một ngày được.

Y lấy chiếc đàn mình mang theo từ trong phòng ra, nhẹ nhàng rung những dây đàn, tiếng đàn đing đang theo ngọn gió khoan nhặt trôi đi.

Hôm nay ngay cả Mộc Lăng cũng mất dạng…Tiểu Hoàng đưa tay chống cằm, nhìn tượng đất nhỏ trên bàn mà ngơ ngẩn. Đang ngắm nhìn, đột nhiên có cơn gió thốc tới…Tiểu Hoàng híp mắt lại, lúc mở mắt ra thì… Tượng đất biến mất rồi.

“Hở?” – Tiểu Hoàng lấy làm lạ, bèn tìm hết cả trên bàn lẫn dưới đất – “Lạ thật, rớt ở đâu vậy chứ?”

Bên dưới bàn cũng không thấy. Tiểu Hoàng hơi hoảng lên, tiểu Tư Đồ của y biến đâu mất rồi…

Trong lúc hoảng hốt, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng – “Ai làm cho ngươi nhăn mặt nhăn mũi như thế hử?”

Tiểu Hoàng sửng sốt, bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp phía sau lưng mình. Y chậm rãi quay lại, thấy Tư Đồ đang đứng ở phía sau, tay hắn cầm chú tượng đất nhỏ kia, mỉm môi cười…


“Tư…” – Tiểu Hoàng bắt đầu phấn chấn, nhưng còn chưa kịp mở miệng hết đã bị Tư Đồ kéo về.

Tiểu Hoàng cảm nhận được chiếc ôm quen thuộc, lòng thoáng yên lại, đưa tay vòng ôm lấy Tư Đồ.

Tư Đồ cúi xuống, đưa mặt Tiểu Hoàng lên quan sát một lúc, y trông vẫn dễ nhìn như vậy, cũng không phải, mới có đôi ba ngày không gặp càng khả ái hơn xưa… Hắn nhịn không được, cúi xuống hung hăng hôn lên một cái. Nhưng một cái còn chưa thỏa cơn nghiện, hắn bèn dứt khoát dán kín miệng hai người vào nhau. Tư Đồ tiếp tục mãnh liệt hôn, vói đầu lưỡi vào trong miệng Tiểu Hoàng, cảm nhận được tiểu hài tử cũng đáp lại mình, nên tâm trạng lơ lửng của mấy ngày nay rốt cuộc mới đằm xuống trở lại. Kết thúc nụ hôn thật dài, cả hai đều khẽ thở dốc. Tư Đồ nhìn khuôn mặt Tiểu Hoàng, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu – “Mẹ nó, muốn lão tử chết đây mà.”

Tiểu Hoàng nhịn không được bật cười, quay người kéo Tư Đồ đang vô cùng cao hứng vào bên trong phòng.

Mới đóng cửa xong, Tiểu Hoàng đã bị Tư Đồ đặt lên giường tiếp tục hôn. Tư Đồ bên này vừa buông rèm xuống, miệng vừa lẩm bẩm – “Để ta xem một chút, coi béo lên hay gầy nhom đi đây.”

Tiểu Hoàng vừa nhột nhạt nhưng cũng rất cao hứng, đang lúc động tình bèn ôm lấy cổ Tư Đồ, chủ động hôn hắn. Tất nhiên, đổi lại là một trận hôn môi như mưa dữ gió rền.

Hai người ôm ấp nhau một lúc, Tiểu Hoàng mới phát hiện ra rằng trên y phục của Tư Đồ bết thẫm sương mai, giầy cũng mòn vẹt, tóc rối tung rối mù, lẫn đâu đó còn có lá cỏ vướng vào… Y đau lòng không thôi, hỏi han – “Huynh lên đường suốt đêm sao?”

Tư Đồ gật đầu – “Tiên Tiên, ta sắp chết tới nơi rồi, mỗi ngày nhìn cái gì cũng ra ngươi, ban ngày ban đêm cũng không phân biệt được, nếu không gặp được ngươi ta thật sự muốn chết.”

Trong lòng Tiểu Hoàng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Y chợt đứng dậy, kéo Tư Đồ ấn vào trong tủ. Sau đó Tiểu Hoàng ra ngoài gọi hạ nhân ngoài viện chuẩn bị một thùng nước nóng lớn, còn có một bàn thức ăn ngon. Bọn hạ nhân cũng không nhiều lời, nhanh chân đi chuẩn bị cho Tiểu Hoàng, sau đó đều bị cho lui hết ra ngoài.

Tiểu Hoàng kéo Tư Đồ từ ngăn tủ ra ngoài, trước hết ấn hắn ngồi xuống bàn, đút cho hắn ăn.

Tư Đồ chạy một mạch suốt ngày đêm, không hề dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, lúc này chắc chắn phải đói meo lên rồi. Hắn vừa ăn vừa trò chuyện với Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, tất cả đều làm xong hết theo ý ngươi, mấy ngày nay giang hồ đồn ầm lên, tất cả cho rằng Hắc Vân Bảo sắp phân rã rồi.”

Tiểu Hoàng rót cho Tư Đồ một chén rượu, nhỏ giọng hỏi – “Hân nhi không sao chứ?”

“Không sao cả.” – Tư Đồ cười – “Phùng Ngộ Thủy đưa con bé an toàn về với cha mẹ rồi, Tứ Nương và Lô Ngự Phong mang theo một phần bang chúng, ta đã dàn xếp cho họ ở khe núi phía sau Cao Hạp. Lúc trước Tứ Nương đã cho trữ lương thực và thú săn ở đó, đủ để bọn họ có thể cầm cự qua hơn nửa năm.”

“Vậy…còn Chu lão gia tử?” – Tiểu Hoàng dè dặt hỏi.

Tư Đồ buông bát cơm xuống, buồn bã nói – “Ta cũng không đành lòng giết ông ta. Như ngươi đã nói, phải luôn khoan dung rộng lượng. Có điều, ông ta phản bội ta, ta có thể tha thứ, nhưng ông ta lại đi làm ra cái việc hại đến tất cả mọi người… Ta đã phế võ công của ông ta, phái người đưa ông ta đến phương bắc, cho ông ta chút ngân lượng, bắt ông ta mãi mãi không được về Trung Nguyên.”

Tiểu Hoàng gật gù, gắp cho Tư Đồ một đũa thức ăn – “Ông ta cũng vì lo nghĩ cho huynh mà thôi.”

Tư Đồ lắc đầu cười nhạt – “Ông ta có một đứa con gái, luôn muốn cô ta thành thân với ta, muốn làm lão tử của ta, nối dõi tông đường vinh hiển đời sau vân vân, có ai còn lạ gì?” – Đoạn, ôm Tiểu Hoàng hôn một cái – “Ai dám khiến chúng ta xa nhau, ta đều không khách khí với kẻ đó, cho dù có là ai cũng vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.