Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 85: Đổi thay bất ngờ
Tiểu Hoàng ở suối nước nóng bị Tư Đồ làm khổ, cho nên cả người mềm nhũn dán mình trên giường suốt ba ngày, mãi đến ngày thứ tư mới có thể bước chân xuống mặt đất, vừa hay lại nhận được một tin tức thú vị…Từ trong hoàng thành truyền đến rằng Hoàng thượng lâm trọng bệnh, bốn hôm trước đã di giá đến hành cung dưỡng bệnh. Hoàng đế ra đi gấp rút, không kịp gặp mặt Thái tử, chỉ hạ lệnh cho Thái tử thay mặt chấp chính trong vòng một năm. Trong một năm này sẽ có ba vị đại thần phò trợ, một là Thái sư Hạ Viêm Quảng, hai là Đại tướng quân Khâu Minh Phiền, người còn lại chính là ca ca cùng cha khác mẹ, Viên Thần Quý.
Lúc nhận được tin này thì Tiểu Hoàng đang ở trên trúc tháp đọc sách, Tư Đồ ở sát một bên bóc vỏ cua gỡ thịt, cẩn thận chấm xì dầu dâng tận miệng cho y. Nhiều ngày trôi qua, Tư Đồ chợt phát hiện Tiểu Hoàng rất thích các loại hải sản, tôm cua cá mực đưa đến miệng liền hớn hở mặt mày ngay. Tư Đồ vì phúc lợi của chính mình mà bắt đầu tận sức mời các đầu bếp của hoàng thành, bắt họ chế biến ra đủ các món hải sản đa dạng, để hắn mang đến vỗ về bảo bối.
Sau khi nghe được tin này thì Tiểu Hoàng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ hơi mỉm cười.
“Lão Hoàng đế hồ ly này lại bày ra trò bịp bợm gì nữa đây?” – Tư Đồ sau khi cho người truyền tin lui ra liền ngoảnh sang hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp – “Đại khái là muốn Thịnh Nhi và Hạ Viêm Quảng xung khắc với nhau.”
“Hử?” – Tư Đồ dùng khăn lau tay, sau đó ngồi xuống cạnh Tiểu Hoàng – “Nói thế là sao?”
“Đứng ở phương diện Hoàng đế thì chính là muốn Thịnh Nhi và Hạ Viêm Quảng song phương lâm vào cảnh ngươi chết ta sống, lão ở giữa đắc lợi, đúng không nào?” – Tiểu Hoàng hỏi Tư Đồ.
“Phải!” – Tư Đồ gật đầu – “Nhưng lão triệu Ngao Thịnh hồi cung, rồi lại trốn trốn núp núp không gặp là đạo lý gì chứ?”
Tiểu Hoàng cười cười – “Trong chuyện này còn có huyền cơ.”
Tư Đồ nhoài người qua ôm lấy thắt lưng Tiểu Hoàng, cười lớn – “Hoàng tiên sinh à, ngươi đừng có mà thừa nước đục thả câu, mau giải nghĩa cho vi phu hiểu đi.”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ lại tỏ ra không đứng đắn bèn nhấc chân đạp hắn một cái, nhưng Tư Đồ nhanh mắt thấy được, thế là chụp lấy chân Tiểu Hoàng, nâng lên hôn cái chóc. Chỉ một động tác nhỏ thế này cũng khiến Tiểu Hoàng mặt mày đỏ bừng, vội vã rụt chân về. Thế là Tư Đồ men theo đó tiến lên hôn môi y, y liền vung tay đánh – “Huynh làm cái trò gì vậy? Hết hôn chân lại hôn môi là sao?”
Tư Đồ cười – “Vậy ngươi có nói hay không nào?”
Tiểu Hoàng ngồi xếp bằng lại rồi đáp – “Hoàng đế là muốn khơi mào việc cạnh tranh giữa Ngao Thịnh và Thần Quý.”
Tư Đồ khẽ nhíu mày – “À…nếu nói như ngươi vậy thì Hạ Viêm Quảng sẽ đứng về phe ngoại tôn của lão, còn Khâu Minh Phiền thì giúp Ngao Thịnh, hai đối hai. Tuy rằng bề ngoài thì thực lực của bên phía Ngao Thịnh yếu thế hơn Hạ Viêm Quảng đôi phần, mà hoàng đế thì muốn giúp hắn mạnh thêm một chút rồi mới để họ đấu. Nào ai ngờ đâu Ngao Thịnh thẳng đường tiến cung, chẳng những không bị hại mà còn khiến Hạ Lỗ Minh thụ thương. Thế cho nên hoàng đế nhường chiến trường lại cho nó đấu.”
“Thật thông minh!” – Tiểu Hoàng vỗ vai Tư Đồ – “Hiểu một lại suy được những ba.”
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng cười tủm tỉm lập tức xoay người nhanh như hổ đói rình mồi, áp sát mục tiêu.
…
Trong lúc Tư Đồ và Tiểu Hoàng đang ấm áp mãn nguyện thì Ngao Thịnh ở đầu kia đang vội vội vàng vàng chuẩn bị đại điển đăng vị thái tử. Ngao Thịnh phải tỏ ra bộ dạng người lớn, bụng dạ thâm sâu không lường được, đi tiếp đãi các quan viên, kẻ hiếu kỳ có, mà kẻ tâm thuật bất chính cũng có. Thế nên tuy rằng Ngao Thịnh đã hạ lệnh mỗi ngày không tiếp quá mười quan viên nhưng vẫn mệt đến đứt cả hơi.
Đoàn đoàn lớp lớp quan viên trước kia đối với nó đến cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, thế mà giờ đây lại thi lễ đủ ba khấu chín bái. Thời gian đầu, Ngao Thịnh còn cảm thấy có phần sung sướng thầm, nhưng sau đó lại cảm thấy chả có gì thú vị cả.
Hạ Lỗ Minh thụ thương ngoài dự đoán, Hạ Viêm Quảng tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trên mặt vẫn hiển hiện rõ sự đau lòng. Ngao Thịnh vốn cảm thấy rất thống khoái, song tâm tình sung sướng này chẳng duy trì được bao lâu, bởi lẽ đã bị thái độ của Tương Thanh khiến cho mất tăm mất tích hết.
Tương Thanh là người ngay thật, tâm địa thiện lương, tuy rằng ngoài mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng cứng cỏi, là một người rất có chủ kiến. Đây chính là điểm Ngao Thịnh ghét nhất, bởi nó cảm thấy không có cách nào có thể khống chế y được. Đã thế con người này lại cứ hay ở trước mặt nó bày ra bộ dạng trưởng bối nữa chứ.
Thế là Ngao Thịnh thầm hạ quyết tâm nhất định phải mau chóng trở thành một đại nhân vật có thể một mình đảm đương mọi việc.
…
Ban đêm, tại một bờ biển tràn ngập những hàng dừa ở miền nam, Tiểu Hoàng ngồi trên gốc cây khô, ôm một chiếc lá cây thật to, nhìn Tư Đồ đang nướng cá.
Cá này là vừa mới bắt được. Lúc Tư Đồ bắt cá cơ hồ khiến y bị dọa cho chết khiếp. Sau khi Tư Đồ lên bờ phải dỗ dành một phen mới khiến sắc mặt của tiểu hài tử hồng hào trở lại.
Tiểu Hoàng thấy ánh hoàng hôn đang khuất dần trên mặt biển cả, thủy triều dâng lên mang theo những luồng sáng lấp loáng, ào ạt vỗ bờ cát trắng…Nâng trái dừa lên nhấp một ngụm, lại hít một hơi căng tràn hương vị của gió biển…Thật là biết bao sảng khoái.
“Tiên Tiên!” – Tư Đồ cầm hai xiên cá nướng đến ngồi bên cạnh Tiểu Hoàng, đưa một xiên cho y.
Tiểu Hoàng đón lấy, thấy cá nướng vàng ươm, ghé miệng cắn một miếng, nóng đến phồng rộp cả lưỡi. Cá này mặt ngoài cháy sém, mặt trong lại mềm, hơn nữa trước khi nướng Tư Đồ còn cố ý tẩm qua một lượt nước biển nên hương vị rất vừa ăn.
“Ngon lắm!” – Tiểu Hoàng một tay ôm trái dừa, một tay cầm xiên cá, bờ môi đỏ ửng lên, cao hứng như chưa bao giờ cao hứng vậy.
Tư Đồ chồm đến, một tay ôm vai y, tay kia cầm xiên cá bảo – “Nếu có rượu thì tốt rồi, uống nước dừa chẳng đã thèm gì cả. Đúng rồi, ta nghe bảo có rượu chưng cất từ nước dừa, ngày mai đi tìm nếm thử một chút xem sao.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng ăn hết con cá đầu tiên liền đánh mắt sang con còn lại trên tay Tư Đồ.
Tư Đồ mỉm cười – “Vẫn còn muốn ăn nữa sao?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu, Tư Đồ bèn đưa nó cho y, còn mình thì ôm lấy y, để cho y ngồi trên đùi mình thong thả ăn. Đương ăn thì Tiểu Hoàng đưa tay chỉ về phía bờ biển – “Tư Đồ, rùa!”
Tư Đồ trừng mắt lại – “Ngươi mới là đồ rùa con ấy!”
Tiểu Hoàng giật mình bật cười bảo – “Không phải mắng huynh, nhìn phía kia kìa! Có rùa! Một con to ơi là to.”
Tư Đồ ngẩng lên thấy – “Ngươi muốn ăn sao? Ta đi bắt mang về nướng nhé.” – vừa nói xong đã muốn phóng đi ngay.
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười níu hắn lại – “Nói bậy bạ gì đấy? Ở đâu có người ăn thịt rùa chứ?”
“Rùa này ghê gớm thật!” – Tư Đồ từ xa nhìn đến – “Còn đào hang nữa chứ.”
“Chắc là sắp đẻ trứng đấy mà.” – Tiểu Hoàng cười – “Hai tháng sau sẽ nở thành rùa con đấy, đến lúc đó chúng ta đến xem có được không?”
Tư Đồ cúi xuống hôn quai hàm y, tiếp đến là vành tai, rồi đến cổ…
Tiểu Hoàng mới đầu có cảm giác hơi ngứa ngáy, nhưng bởi lực chú ý đều đặt ở xiên cá nướng trên tay với rùa ở xa xa, thế nên mãi đến lúc Tư Đồ bắt đầu giải khai vạt áo thì y mới phát giác, vội quay đầu lại – “Huynh…ưm…”
Tư Đồ nhanh chóng chặn miệng Tiểu Hoàng lại, nhẹ nhàng cởi bỏ áo y, cởi bỏ cả áo của chính mình.
“Tư Đồ…!” – Tiểu Hoàng bị Tư Đồ khóa chặt đôi môi, nhìn thấy tay mình dính đầy mỡ, một tay cầm cá, tay kia còn nửa trái dừa chưa uống xong…
“Huynh đừng có náo loạn!” – Tiểu Hoàng giãy giụa nhưng không dám động tay. Dừa là mới rồi Tư Đồ trèo lên cây hái cho y, cá là mới rồi Tư Đồ bắt cho y, y không nỡ vất bỏ chút nào.
“Tiên Tiên!” – Tư Đồ tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư Tiểu Hoàng – “Cá là ta tận tâm tận lực nướng đấy, vất thì tiếc lắm, còn nữa, dừa cũng không thể lãng phí nha.”
Tiểu Hoàng khóc không ra nước mắt, chỉ đành trơ người nhìn tay Tư Đồ đã tiến đến tháo dỡ dây dưng mình.
“Huynh…” – Tiểu Hoàng cực thẹn thùng. Đây là bên ngoài mà. Ở ôn tuyền thì tốt xấu gì cũng là nơi không có ai, còn ở đây ngộ nhỡ có người đi qua thì…
“Huynh đừng náo loạn nữa mà.” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ tỏ vẻ đáng thương– “Có người thấy thì biết làm sao?”
Tư Đồ cười – “Trong vòng mấy dặm đều không có ai cả, nếu có thì ta sẽ nghe thấy thôi.”
“Nhưng mà… ưm!” – Tiểu Hoàng còn chưa dứt lời thì đã kêu lên sợ hãi. Tay Tư Đồ đã chạy vào tận trong quần y, bắt đúng vào nơi thẹn thùng rồi.
“Gì cơ?” – Tư Đồ vừa cắn nhẹ tai Tiểu Hoàng vừa hỏi – “Sao vậy, chưa chạm vào đã có cảm giác rồi ư?”
Mặt mày Tiểu Hoàng đỏ bừng bừng, xoay mặt trừng mắt liếc hắn một cái. Đáng tiếc cái liếc mắt này chẳng có lấy nửa phần hung hãn, ngược lại chỉ tà mị mê hoặc thôi. Thế là Tư Đồ toàn thân vui sướng, động tác tay cũng nhanh hơn, miệng càng không nhàn rỗi – “Tiên Tiên háo sắc quá đi! Miệng cứ bảo không cần, nhưng trong lòng cũng đã nghĩ đến mấy chuyện kia rồi, có phải hay không?”
“Không có mà!” – Tiểu Hoàng giận dữ, tay hơi run rẩy, trái dừa nặng quá…
“Còn chối nữa!” – Tư Đồ lại cười – “Ướt đẫm cả ra rồi đây này.”
“Huynh…” – Tiểu Hoàng cực kỳ giận dữ. Tên Tư Đồ này cứ chiếm tiện nghi của người khác thôi, đến miệng cũng chẳng chịu yên giùm nữa. Y càng nghĩ càng giận, bèn cầm luôn xiên cá nướng nhét vào miệng Tư Đồ.
Tư Đồ nháy mắt mấy cái. Mới rồi hắn vốn định cúi xuống hôn môi Tiểu Hoàng, ai ngờ đâu lại bị tọng đầy một họng cá nướng thế này.
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ ngây ngốc ngậm cá nướng thì buồn cười đến quên cả giận, liền bật cười khanh khách. Nhưng y đã quên người huynh đệ nhỏ của mình còn nằm trong tay Tư Đồ. Mà Tư Đồ cũng thật hư hỏng, dùng lưỡi lừa xương phun ra ngoài, sau đó cười to hỏi Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, còn muốn ăn cá nữa không?”
Tiểu Hoàng cả kinh, hốt hoảng nhìn Tư Đồ – “Huynh, huynh muốn làm gì vậy?”
Tư Đồ cười, cúi thấp lưng xuống, hé miệng ngậm lấy vật thể nhỏ đã ngẩng dậy của Tiểu Hoàng.
“Á…” – Tiểu Hoàng nhớ đến mới rồi miệng Tư Đồ còn đầy cá nướng thì rùng cả mình, giãy giụa bảo – “Huynh… bẩn quá đi!”
Tư Đồ cười – “Cái gì bẩn cơ? Chẳng phải mới rồi ngươi cũng ăn cá nướng sao?”
“Không phải!” – Tiểu Hoàng dùng tay kẹp chặt đầu Tư Đồ lại, nhưng khi Tư Đồ bắt đầu phun ra nuốt vào thì chẳng mấy chốc sau Tiểu Hoàng đã mềm nhũn cả ra, tựa vào vai Tư Đồ thở hổn hển, rồi tiết ra. Tiểu Hoàng toàn thân mồ hôi đổ ròng ròng ngã vào lòng Tư Đồ, thấy người nọ đang nuốt cái gì đó, lại còn liếm môi nữa chứ. Tiểu Hoàng như sắp sửa bốc khói lên đến đầu, trừng Tư Đồ – “Huynh…”
Tư Đồ cười đến thắt ruột thắt gan nhìn Tiểu Hoàng, sau đó liền bảo – “Tiên Tiên, sao vẫn còn cầm trái dừa trong tay, không nặng à?”
Lúc bấy giờ Tiểu Hoàng mới nhớ đến. Mới nãy vì quá khẩn trương mà quên mất trên tay mình còn đang cầm cả một trái dừa – “Đều tại huynh hết đó!” – Tiểu Hoàng thở phì phì ném nguyên trái dừa vào giữa mặt Tư Đồ.
Tư Đồ chẳng biết là cố tình hay vô tình, mà lại để cho trái dừa đập thẳng vào mặt mình.
“Nha…” – Tiên Tiên hoảng hốt vội nhào đến xem mặt của Tư Đồ. Y xem xét kỹ càng rồi thì thở phào nhẹ nhõm. May mà da thịt người này dày cui nên dường như không xảy ra việc gì cả.
Tiểu Hoàng thì chỗ nào cũng cảm thấy đau lòng, trong khi Tư Đồ chẳng đau cũng chẳng ngứa, nhìn thấy lá cây trên tay thì lại thầm nghĩ…Thân thể tiểu hài tử trắng nõn mềm mại, còn trắng hơn cả cơm dừa nữa, thật là đẹp quá. Thế là hắn đột ngột vươn tay trút bỏ y phục của Tiểu Hoàng, rồi dùng nước dừa…tưới khắp người Tiểu Hoàng.
“Nha…” – Tiểu Hoàng kinh hãi, trừng mắt lên – “Huynh, làm gì vậy? Sao lại dội hết cả lên người ta thế này?”
Tư Đồ cười – “Đừng lãng phí mà, để ta ăn.”
Tiểu Hoàng nổi giận – “Đều vung vãi cả rồi, còn ăn làm sao được nữa chứ?”
Tư Đồ cười gian tà – “Ta khắc có biện pháp thôi.” – Nói xong liền giữ chặt Tiểu Hoàng rồi bắt đầu liếm, và quả nhiên đã liếm sạch sẽ toàn bộ nước dừa trên người Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cảm giác được đầu lưỡi nóng hừng hực của Tư Đồ lả lướt trải khắp người mình, khó chịu đến cực điểm, vừa thẹn lại vừa khô khốc cả người. Cuối cùng, Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng, để cho y ngồi ngay phía trên mình, canh cho tư thế vừa vặn liền thuận theo đó mà tiến vào.
“Ừm…” – Tiểu Hoàng nhắm chặt hai mắt. Chẳng biết vì là ở tư thế ngồi, hay là bởi nơi đây lộ thiên mà hôm nay y có cảm giác rất đặc biệt, miệng cũng vì thế mà phát ra những âm thanh rên xiết nỉ non. Tư Đồ hiếm khi thấy Tiểu Hoàng động tình như thế, lại thấy mồ hôi y chảy ròng ròng trên đầu thì sợ y bị cảm lạnh. Thế là hắn vội dùng áo ngoài của mình phủ lên người y, ôm chặt lấy y vào lòng. Tiểu Hoàng cảm thấy trên áo còn có nhiệt độ cơ thể của Tư Đồ, cảm nhận được sự cẩn thận của hắn thì trong lòng muôn phần cảm động. Y ngả người vào lòng Tư Đồ, nương theo những đẩy đưa của hắn, tay choàng quanh vai hắn mà vươn người lên hôn.
Tư Đồ vốn đã ý loạn tình mê, nay Tiểu Hoàng lại còn chủ động yêu thương bày tỏ thì sướng tê cả người. Hỏa nhiệt của hắn xông thẳng đến đỉnh đầu, kềm lòng không đặng liền ôm siết lấy Tiểu Hoàng, vùi càng sâu càng chặt dục vọng của mình vào cơ thể Tiểu Hoàng.
…
Hai người thở dốc một phen rồi đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trên người còn dính đầy bạch dịch. Tiểu Hoàng nghĩ đến việc bản thân và Tư Đồ giữa ban ngày ban mặt mà lại…thì cảm thấy rất xấu hổ liền chui vào lòng tư Đồ, lại nghe Tư Đồ nói nhỏ vào tai mình – “Nghe bảo rùa con sinh ra rồi, bơi đi khắp nẻo biển cả bao la rồi, đến lúc sinh sản thì sẽ về lại nơi xưa mà đẻ trứng.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu.
“Vậy mỗi năm chúng ta đều đến đây để xem rùa đẻ trứng đi.” – Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng vào lòng. – “Xem cho đến khi râu đều bạc trắng hết cả, có được không?”
Tiểu Hoàng chợt thấy sống mũi cay cay, chỉ biết vùi mặt vào vai Tư Đồ mà gật đầu – “Ừ!”
Những ngày vui vẻ thoải mái luôn chẳng tày gang. Hai tháng sau, rùa con nở ra. Những chú rùa be bé tròn vo dưới ánh nhìn chăm chú của Tiểu Hoàng và Tư Đồ, bơi ra biển lớn.
Lại thêm hai tháng sau là nhập thu, Hắc Vân Bảo cho người mang tin đến báo, Vân Tứ Nương cuối tháng sẽ lâm bồn, Mộc Lăng thỉnh Tư Đồ và Tiểu Hoàng mau chóng hồi gia.
Ba ngày sau, Tư Đồ và Tiểu Hoàng từ biệt Tô Mẫn, trở về Hắc Vân Bảo.
Nửa tháng sau, Vân Tứ Nương hạ sinh một nữ hài tử. Tiểu Hoàng đặt tên cho nó là Lô Hân, nhũ danh là Bảo Bảo.
Nửa năm sau, sinh thần lần thứ mười sáu của Ngao Thịnh, khắp chốn mừng vui. Thế lực của Thái tử tại triều đình đã vượt xa Hạ Thái sư, bên người có tầng tầng lớp lớp nghĩa sỹ tụ hội. Những ai gặp qua Ngao Thịnh đều bảo rằng ––– có tướng đế vương.
Ba tháng sau, Tiểu Hoàng tròn mười chín tuổi. Ba năm chi kiếp nay chỉ còn một năm.
Một tháng sau, thay đổi bất ngờ xảy đến…