Hoàng Bán Tiên

Chương 73: Tính trước lo sau


Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 73: Tính trước lo sau

Tuy Tiểu Hoàng là người đánh Ngao Thịnh, nhưng cảm giác đau rát lưu lại trên lòng bàn tay vẫn khiến y khó chịu vô cùng. Y thấy Ngao Thịnh một mình bỏ chạy vào gian thạch ốc thì lo lắng lắm, vừa định đuổi theo thì bị Tư Đồ ngăn lại.

Tiểu Hoàng ngoảnh lại nhìn hắn, chợt nghe Tư Đồ cất lời nói với một chất giọng không nhỏ, vọng vào phía trong nhà rằng – “Tiên Tiên, chúng ta đi ăn cơm thôi.” – Nói rồi lại lôi Tiểu Hoàng đi thẳng ra ngoài.

“Chậm đã…Thịnh Nhi nó…” – Tiểu Hoàng có hơi do dự.

“Ôi dào…cái thứ con nít ranh như nó thì không thể nuông chiều đâu.” – Tư Đồ vươn tay ôm lấy Tiểu Hoàng – “Đừng thèm để ý đến nó nữa, cứ bỏ đói ba ngày ba đêm là khắc biết điều ngay thôi.” – Nói xong thì không màng đến việc Tiểu Hoàng đang giãy dụa, cứ thế ôm người đi thẳng một nước.

Ngao Thịnh ở trong phòng nghe được thế thì tức giận đến giậm chân giậm cẳng, miệng mắng rằng – “Đáng ghét, xấu xa, hết thảy đều là người xấu cả.”

Ngao Thịnh ôm một cục tức quẩn quanh trong phòng một hồi cũng không thấy Tiểu Hoàng bước vào. Con nít là vậy ấy mà, không có ai để mà làm nũng thì chỉ một lúc cũng tự nhiên mà hết giận thôi. Bụng càng lúc càng réo sôi lên, khiến Ngao Thịnh có phần hơi hoảng sợ. Bộ họ sẽ bỏ đói nó ba ngày thật đó hả? Đúng lúc ấy thì ở ngoài có hương thức ăn đưa đến, làm cho cái bụng rỗng của Ngao Thịnh càng réo to hơn, và nhìn lại thì Tương Thanh đang mang thức ăn đến.

Tương Thanh đặt thực hạp lên bàn rồi thì xoay người định ra ngoài. Ngao Thịnh đưa mắt liếc thực hạp một chốc rồi bảo – “Đứng lại!”

Tương Thanh liền dừng bước và quay lại nhìn nó.

Ngao Thịnh lồm cồm bò từ trên giường xuống, đi đến ngồi bên bàn đá, đảo mắt một vòng rồi hỏi – “Y đâu rồi?”

“Ai cơ?” – Tương Thanh chưa hiểu ra.

“Hoàng…Hoàng Bán Tiên chứ ai!” – Ngao Thịnh mở nắp thực hạp ra, hương thơm xông lên nức mũi – bên trong đều là những món nó thích cả.

“Tiểu tiên sinh và bang chủ đi dùng bữa rồi.” – Tương Thanh trả lời xong thì xoay người tiếp tục ra ngoài – “À, phải rồi!” – Vừa đi đến cửa thì y ngoảnh lại nói với Ngao Thịnh – “Thức ăn bên trong đều là tiểu sinh căn dặn trù phòng làm đấy, nghe bảo đều là những món cậu thích cả.” – Nói rồi thì ra khỏi cửa.

Ngao Thịnh bĩu môi, sau đó cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa ––– ừm, hương vị cũng không tệ.

Sau khi dùng cơm xong, Ngao Thịnh xoa xoa cái bụng căng phồng, chậm rãi bước ra khỏi gian thạch ốc, chỉ thấy Tương Thanh đang ngồi bên ngoài vách tường, đầu tựa vào tường như thể đang chợp mắt.

“Hừm…phụ trách an toàn gì mà lại nhàn hạ đến thế chứ.” – Ngao Thịnh vừa nói vừa nhặt từ dưới đất lên một hòn đá nhỏ, vung tay ném về phía Tương Thanh.

Đúng lúc tưởng chừng như hòn đá sẽ đập trúng người Tương Thanh thì y hơi khoát tay chặn lại, hòn đá bị phản ngược về, và bắp chân của Ngao Thịnh chợt tê rần…– “Úi chao!”

Oạch ––– Ngao Thịnh ngã lăn ra đất, ôm chặt lấy chân mình, nhìn lại mới thấy đó chính là hòn đá mình ném đi lúc nãy. Nó bực tức mở miệng mắng ầm lên – “Ngươi dám lấy đá ném ta ư?”

Tương Thanh mở choàng mắt ra, từ trên đầu tường nhảy xuống bảo – “Là cậu lấy đá ném ta mới đúng chứ.”

“Ngươi…” – Ngao Thịnh day day ấn ấn bắp chân của mình, vốn nghĩ muốn đứng dậy, nhưng chân lại đau quá chừng. Nó ngẫm nghĩ lại thì mới sớm ngày ra đã bị Tư Đồ lôi cổ đến đây điểm huyệt đạo, kế nữa là bị Tiểu Hoàng tát cho một cái, bây giờ lại bị Tương Thanh đánh cho chân bị thương…Quả nhiên là một ngày xúi quẩy mà, kẻ nào cũng bắt nạt nó hết.

Nó càng nghĩ càng ấm ức, thế là không thèm nghĩ nữa, cứ thế ngồi phịch xuống đất mà rơm rớm nước mắt. Nó nghĩ đến mẫu thân thì đã khuất núi, phụ thân thì không thương yêu gì nó, chẳng ai thân thích, sắp tới đây chẳng biết sẽ thế nào nữa…Nghĩ đến đấy thì không sao nhịn được, ngẩng mặt khóc nức nở.

Ngao Thịnh khóc lên như thế khiến Tương Thanh có hơi bối rối. Mới rồi y đâu có dồn sức nhiều đâu chứ…lẽ nào đã bị thương rồi ư? Tương Thanh bèn bước đến bên Ngao Thịnh, ngồi xổm xuống xem xét thương thế cho nó, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Ngao Thịnh hất ra. Nó trừng mắt bảo – “Không cần ngươi lo, các người chả có ai tốt cả.” – Nói xong thì tự mình khập khiễng lê bước vào nhà, chậm rãi xoa chân, còn lấy tay áo lau nước mắt nữa. Khốn nỗi tay áo của nó toàn là bùn đất, mới lau lau vài cái đã biến thành như con mèo bẩn rồi, mắt cũng bị bụi đất bay vào, càng lúc càng khó chịu, thế là càng khóc lớn hơn.


Tương Thanh hết cách, bèn kéo nước trong giếng lên đổ vào chậu, vắt ướt một chiếc khăn, sau đó vào phòng, kéo Ngao Thịnh đến lau mặt cho nó.

Lau xong thì gương mặt thằng bé cũng trở lại màu trắng nõn như lúc đầu, chỉ có cặp mắt là còn đo đỏ, cái mũi chun chun, mặt mày thì cau có.

“Đừng giận nữa mà!” – Tương Thanh không quen an ủi người khác, chỉ biết nhỏ giọng bảo – “Ai cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

“Làm gì có chớ!” – Ngao Thịnh bất mãn bĩu môi – “Các người chả ai thèm thương ta hết.”

“Nam tử hán đại trượng phu thì cần gì ai thương yêu chứ.” – Tương Thanh nói đầy khó xử.

“Nhưng ta mới mười bốn tuổi thôi mà.” – Ngao Thịnh cãi lại – “Các người đều lớn hết cả rồi. Một đám người lớn thế mà xúm lại bắt nạt một nhóc tì là ta.”

Tương Thanh tỏ ra không hiểu – “Mười bốn thì sao gọi là nhỏ được? Mười sáu tuổi đã có thể thành thân thì mười bốn có gì gọi là nhỏ đâu.”

“Ai nói với ngươi là mười sáu tuổi có thể thành thân hửm?” – Ngao Thịnh nổi giận.

“Tiểu tiên sinh không phải mười bảy thành thân đấy ư?” – Tương Thanh lắc đầu – “Ta đây mười sáu tuổi đã làm phó bang chủ, còn cậu nói không chừng thì mười sáu tuổi đã trở thành hoàng đế, thế mà cứ động một chút là khóc nhè thôi.”

“Ngươi mới mười sáu đã là phó bang chủ ư?” – Ngao Thịnh chợt trở nên hưng phấn – “Thế năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không can gì đến cậu.” – Tương Thanh trừng mắt nhìn nó – “Mau đứng dậy đi rửa mặt mũi đi, bang chủ và tiểu tiên sinh sẽ quay lại ngay đấy.” – Nói xong thì giặt sạch khăn chuẩn bị ra ngoài.

“Không được phép đi!” – Ngao Thịnh nhào đến níu Tương Thanh lại – “Nói đi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tương Thanh nhìn tên nhóc con đang quấn lấy mình – “Ta bao nhiêu tuổi thì có quan hệ gì với cậu đâu.”

“Ngươi có nói hay không hả?” – Ngao Thịnh nhảy dựng lên, níu chặt không cho Tương Thanh đi, oang oang mồm mà hỏi – “Có nói không? Nói mau!”

“Ba tháng sau y sẽ tròn hai mươi tuổi.” – Tư Đồ vừa dùng bữa xong quay lại, cười đáp thay.

“Bang chủ!” – Tương Thanh thấy Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã quay lại, liền túm lấy Ngao Thịnh, mang kẻ đang bám dính lấy mình đẩy sang một bên.

“Hứ…” – Ngao Thịnh bĩu môi khinh thường – “Ta cứ nghĩ là lớn lắm, hóa ra cũng chỉ là một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi thôi.”

Tương Thanh khẽ mím môi, bị chọc tức mà không cãi được, xoay người cáo biệt Tư Đồ và Tiểu Hoàng rồi ra ngoài cửa đứng chờ.

Tư Đồ cảm thấy buồn cười, nhỏ tiếng nói với Tiểu Hoàng – “Tên nhóc tì này cũng lợi hại đấy, hiếm khi thấy được biểu tình thú vị như thế ở Tương Thanh nha.”

Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn có phần hơi đồng cảm về phía Tương Thanh, bĩu môi với Tư Đồ, bảo hắn ra ngoài chờ. Thế là Tư Đồ nhún vai rời khỏi, để lại Tiểu Hoàng ở lại với Ngao Thịnh.

Đợi bọn họ đi hết rồi thì Tiểu Hoàng quay sang, thấy Ngao Thịnh bó gối ngồi trên trường tháp, một bên mặt lúc nãy bị mình đánh vẫn còn đỏ. Tiểu Hoàng cảm thấy hơi đau lòng, bèn đi đến ngồi bên cạnh, vươn tay muốn xoa má cho nó.


Ngao Thịnh ngả về phía sau, cố tìm cách né tránh, phồng mang trợn mắt liếc Tiểu Hoàng, không thèm nói lời nào.

“Có đau không nào?” – Tiểu Hoàng dịch sát qua, hỏi Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh sờ mặt, tức giận đáp – “Ngươi nói xem?”

Tiểu Hoàng cảm thấy rất áy náy, thấp giọng bảo – “Mới rồi ta giận lắm, thôi như vầy đi…” – Nói xong thì chìa mặt mình ra – “Cho đệ đánh bù lại đó.”

“Phụt…” – Ngao Thịnh bị y chọc cười, lắc đầu bảo – “Ta đây chả dám đâu, đánh huynh thì lão Tư Đồ kia còn không chặt nát tay ta à?”

“Vậy thì biết làm sao bây giờ?” – Tiểu Hoàng lại dán vào – “Đệ vẫn còn giận à?”

Ngao Thịnh không đáp, chỉ đảo mắt nhìn y rồi mới hỏi – “Sao huynh lại đánh ta?”

“Vậy sao đệ lại ăn nói như thế với Tương Thanh hử?” – Tiểu Hoàng giảng giải – “Huynh ấy là bằng hữu của bọn ta, cũng là trưởng bối của đệ, sao đệ có thể vô lễ như thế chứ.”

“Trưởng bối?” – Ngao Thịnh bĩu môi – “Y so với ta chỉ hơn có mỗi bốn tuổi, trưởng bối cái củ cà rốt ấy.”

Tiểu Hoàng nhấp nháy mắt – “Đệ mười bốn, huynh ấy hai mươi…là sáu tuổi mới đúng chứ.”

“Ai bảo thế chứ?” – Ngao Thịnh tỏ ra không phục – “Ta sắp mười lăm, y còn chưa đến hai mươi, vậy thì chỉ có bốn tuổi thôi. Mà ở đâu lại có thứ trưởng bối chỉ hơn có bốn tuổi chứ.”

Tiểu Hoàng cũng hết cách. Ngao Thịnh đúng là vẫn còn thứ tâm tính trẻ con. Tiểu Hoàng ôm nó vào lòng, nó cũng không phản kháng, chỉ là còn hơi tức tức thôi. Tiểu Hoàng biết cơn giận của nó đã tiêu tan không ít, bèn xoa đầu nó mà bảo rằng – “Đệ có biết hay không, đợi đến khi hồi cung, nguy cơ trùng trùng, Tương Thanh phải bảo vệ an toàn cho đệ, còn giúp đệ suy nghĩ biện pháp, đệ có chuyện gì phải thương lượng cùng huynh ấy, ngàn vạn lần không được trêu chọc như mới rồi, có biết chưa?”

Ngao Thịnh trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi – “Huynh…huynh không theo giúp ta sao?”

Tiểu Hoàng sửng sốt, rồi vỗ lưng Ngao Thịnh mà bảo – “Còn chưa đến lúc đâu.”

“Cái gì mà còn chưa đến lúc chứ?” – Ngao Thịnh ngẩng mặt lên – “Huynh có biết không vậy hả? Phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho huynh và Tư Đồ đâu.”

“Ý đệ là sao?” – Tiểu Hoàng chưa hiểu.

“Tính tình lão ta quái đản lắm.” – Ngao Thịnh nói – “Tẩm cung của lão là nơi không cho phép bất kỳ phi tử nào vào cả. Có một lần ta lén chạy vào xem thử thì thấy trên tường đầy rẫy tranh họa chân dung của Ân Tịch Ly.”

“Sao cơ?” – Tiểu Hoàng kinh ngạc – “Ý đệ là…”

“Phụ hoàng ta thường xuyên tự nhốt mình trong tẩm cung, có đôi khi sẽ đập vỡ đồ đạc, có đôi khi lại cười rất quái dị…cứ như điên điên khùng khùng ấy.” – Ngao Thịnh ngồi thẳng dậy, thở dài bảo – “Ta không muốn về lại nơi ấy.”


Tiểu Hoàng nghe nó nói thế liền hỏi – “Thế đệ có muốn làm hoàng đế không?”

“Có, ta muốn!” – Ngao Thịnh gật gù, không chút do dự.

“Vì sao nào?” – Tiểu Hoàng thắc mắc – “Là bởi vì làm hoàng đế sẽ giúp đệ có được những thứ mình muốn ư?”

“Không phải à nha!” – Ngao Thịnh bĩu môi – “Bộ huynh tưởng ta là thằng ngốc hả? Nếu ta mà không trở thành hoàng đế thì còn có cơ may toàn mạng sao?”

Tiểu Hoàng càng kinh ngạc hơn, nhìn Ngao Thịnh.

“Đừng nói chỉ có ta…đến cả huynh và Tư Đồ cũng đừng hòng có đường sống.” – Ngao Thịnh rên rỉ rồi ngồi xếp bằng lại – “Vị Nhị hoàng huynh kia của ta ấy, đừng có thấy hắn có vẻ bệnh hoạn yếu ớt mà xem thường, tâm địa hắn cũng hiểm độc lắm đấy. Lại còn cả ngoại công của hắn, lão già Hạ Viêm Quảng ấy, và cả tên Hạ Lỗ Minh đang nắm giữ binh quyền hoàng thành nữa…Lúc trước Thụy Vương còn ở đó thì bọn họ còn biết dè chừng, bây giờ Thụy Vương mất mà Tề Dịch cũng chẳng còn, quay về cũng chưa biết sẽ ra sao đâu. Tương Thanh cũng chỉ là một tên nhóc, có thể giúp đỡ được gì đâu chứ.”

Tiểu Hoàng mỉm cười, cố gắng hết sức để ôm Ngao Thịnh đặt lên chân mình mà nói – “Đệ có biết vì sao Hoàng đế lại phong cho đệ làm Thái tử không?”

Ngao Thịnh nghiêng đầu nghĩ, sau đó nhìn Tiểu Hoàng, tỏ ra khó hiểu – “Dù sao thì chắc chắn là lão cũng có dụng ý riêng…còn cụ thể ra sao thì ta không rõ.”

“Sức khỏe của phụ hoàng đệ…rốt cuộc là thế nào vậy?” – Tiểu Hoàng hỏi.

“Bề ngoài thì thấy lão bệnh nặng lắm, nhưng mà…” – Ngao Thịnh vừa nói vừa đổi đề tài câu chuyện – “Ta cứ cảm thấy như lão đang giả vờ ấy.”

“Sao đệ lại nghĩ thế?” – Tiểu Hoàng lại hỏi.

“Ta thấy lão lén đổ thuốc của thái y dâng lên…Còn nữa nha, có những lúc lão không chú ý, ta trộm nhìn thấy lão có vẻ khỏe lắm.” – Ngao Thịnh trả lời.

“Ông ta không phải là không chú ý để đệ nhìn thấy…mà là cố tình để cho đệ thấy.” – Tiểu Hoang vuốt tóc cho nó – “Phụ hoàng đệ phong đệ là Thái tử, bởi vì ông ta biết đệ có ta và Hắc Vân Bảo làm hậu thuẫn. Ông ta muốn lợi dụng Hắc Vân Bảo để diệt trừ Hạ thái sư, sau đó sẽ diệt nốt Hắc Vân Bảo, như thế thì giang sơn sắp lung lay của ông ta sẽ lại rơi vào tay ông ta một lần nữa.

“Lão…” – Ngao Thịnh cau mày suy nghĩ cả buổi rồi mới gật gù – “Thì ra là thế…Thế ta phải làm sao đây?”

Tiểu Hoàng lại vuốt tóc cho nó – “Đệ chỉ cần cố gắng vươn lên, để ông ta cảm thấy là đệ không biết gì cả, vậy là ổn thôi.”

“A?” – Ngao Thịnh ngoẹo đầu nhìn Tiểu Hoàng – “Vì sao chứ?”

“Đệ và Nhị hoàng tử nếu mang ra so sánh với nhau, tuy rằng là nhỏ tuổi hơn, nhưng xét về sự xuất sắc thì đệ trội hơn.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói – “Trong chốn cung đình thì tránh sao được chuyện phe phái tranh đấu với nhau nào. Lúc trước Hạ Viêm Quảng bị Thụy Vương áp chế, cho nên thế lực của ông ta không thể bành trướng khắp triều đình và dân gian được. Hơn nữa ta xem cách xử sự của ông ta thì thấy người này là kẻ khẩu phật tâm xà. Thụy Vương vừa nằm xuống là ông ta liền truy cùng giết tận thủ hạ của Thụy Vương, tất sẽ gây ra không ít hận thù…Chính vì vậy, trong thời gian đầu, những bộ hạ cũ của Thụy Vương nếu muốn giữ mạng chỉ có thể dựa vào đệ thôi.”

Ngao Thịnh gật gù – “Ý huynh là bảo ta mượn sức của nhóm người Thụy Vương?”

Tiểu Hoàng gật đầu – “Đệ phải biểu hiện rằng mình thật sự có khả năng, trầm tĩnh, có khí chất vương giả, để những người đó chịu đi theo đệ, nhưng không dám tính kế lừa gạt hãm hại đệ. Thái độ của đệ đối với bọn họ không cần cung kính, chỉ cần làm cho bọn họ hiểu rằng, nếu không biết lấy lòng đệ, không phò trợ đệ lên ngôi thì sẽ rơi vào tay Hạ Viêm Quảng, và cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Ngao Thịnh gật đầu bảo – “Thật ra chuyện này không làm ta lo lắng lắm…Có điều, ta sợ phụ hoàng.”

“Đệ sợ ông ta?” – Tiểu Hoàng hỏi.

“Phải!” – Ngao Thịnh gật đầu – “Ta không biết làm sao đối mặt với lão, lão nghĩ gì ta đoán không được.”

Tiểu Hoàng mỉm cười – “Kỳ thật người sống trên đời đều như nhau cả thôi.”

“Nói thế là sao?” – Ngao Thịnh tỏ ra không hiểu.


“Đệ không biết ông ta đang nghĩ gì, vậy thì ngược lại, ông ta cũng không biết đệ đang nghĩ gì.” – Tiểu Hoàng hỏi lại Ngao Thịnh – “Đúng không nào?”

“Đúng!” – Ngao Thịnh gật đầu mà cứ mơ mơ hồ hồ – “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, đệ có một ưu thế, chính là ông ta càng khao khát muốn hiểu đệ, nhiều hơn cả chính đệ muốn hiểu về ông ta.”

Ngao Thịnh cảm thấy rất khó hiểu – “Là sao?”

“Hoàng đế là một người luôn nắm tất cả mọi thứ trong tay mình, tâm cơ thâm trầm. Ông ta muốn lợi dụng đệ đến để bảo trụ giang sơn của ông ta, làm sao có thể tự cho phép chính mình không hiểu gì về đệ được.” – Tiểu Hoàng nói.

“Ừ ha…” – Ngao Thịnh gật gù – “Nhưng nếu vậy thì ta phải làm sao?”

“Thời gian đầu, đệ phải cố gắng giấu kín tất cả mọi cảm xúc, không được thể hiện ra hỉ nộ ái ố, không để tâm thắng thua, không cho ông ta có cơ hội nào để nhìn thấu đệ. Chuyện duy nhất mà đệ phải làm chính là chuyên tâm mượn sức tất cả những người có thể mượn, gầy dựng thế lực cho mình, đối với ông ta thì phải hiếu thuận dễ bảo. Phần khác, phải tận tâm tận lực tránh giao tranh chính diện với người nhà họ Hạ. Chỉ cần đệ cố gắng duy trì một năm thôi, cho chính đệ một chút thời gian để trưởng thành hơn.”

Ngao Thịnh gật đầu, cố gắng ghi nhớ hết thảy mọi điều – “Lão ta nhất định sẽ trăm phương nghìn kế phái người đến để dò hỏi…Nhưng nếu ta không tín nhiệm bất kỳ ai, cũng không nói ra lời trong lòng, thì lão có chết cũng không thể nhìn thấy được gì cả…”

“Thông minh lắm!” – Tiểu Hoàng gật gù – “Nhưng dù sao một cây làm chẳng nên non mà. Thế nên những lúc đệ cần người để thương lượng thì phải tìm Tương Thanh.”

“À…” – Ngao Thịnh gục gặc đầu – “Chả trách huynh bảo ta phải đối xử tốt với y.”

“Nhưng mà, trước mặt người khác đệ không được để người ta biết đệ đối xử rất tốt với huynh ấy.” – Tiểu Hoàng chỉ vào ngực Ngao Thịnh – “Ở trước mặt người khác thì đệ phải để người ta nghĩ rằng Tương Thanh chỉ là một hộ vệ, một tùy tùng, một nô tài mà bất kỳ lúc nào đệ cũng có thể vứt bỏ được. Nhưng sâu trong lòng đệ, đệ phải nhớ cho kỹ, rằng huynh ấy là người duy nhất mà đệ có thể tin, là bằng hữu của đệ.”

Ngao Thịnh trầm mặc chốc lát rồi gật đầi – “Ta hiểu rồi!”

“Thế sau một năm thì sao?” – Ngao Thịnh lại hỏi – “Hết hạn một năm rồi thì ta phải làm gì nữa?”

“Sau một năm…” –Tiểu Hoàng cười có phần buồn bã – “Đến lúc ấy thì ta sẽ đến chỗ đệ.”

“Huynh sẽ đến ư? – Ngao Thịnh vừa mừng vừa sợ – “Thật ư?”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu – “Đến lúc đó đệ đã mười sáu tuổi rồi, trong tay cũng đã có thế lực.” – Tiểu Hoàng xoa đầu Ngao Thịnh – “Đến lúc đó, ta và Tư Đồ sẽ đến giúp đệ, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.”

“Ừm!” – Ngao Thịnh nhào vào lòng Tiểu Hoàng cọ cọ – “Ta biết là huynh không nỡ bỏ mặc ta đâu mà.”

“Thịnh Nhi!” – Tiểu Hoàng đột nhiên lên tiếng gọi Ngao Thịnh – “Nhưng ta muốn đệ phải thề một chuyện.”

“Thề ư?” – Ngao Thịnh chưa kịp hiểu – “Nhưng là thề chuyện gì cơ?”

“Đệ phải thề, nếu có một ngày đệ nắm được thiên hạ trong tay, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho Tư Đồ và Hắc Vân Bảo.”

“Mắc mớ gì ta phải gây khó dễ cho hắn chứ?” – Ngao Thịnh trừng mắt – “Ta có nhỏ nhen đến thế đâu.”

“Đệ thề đi!” – Tiểu Hoàng vẫn kiên trì.

“Được rồi!” – Ngao Thịnh giơ tay lên, thành kính thề với trời – “Ngao Thịnh ta xin thề với trời, không cần biết về sau có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không gây khó dễ cho Tư Đồ và Hắc Vân Bảo. Nếu phạm lời thề này, trời tru đất diệt!” – Nói rồi thì quay sang nhìn Tiểu Hoàng – “Huynh vừa lòng chưa?”

Tiểu Hoàng mỉm cười gật đầu, kéo Ngao Thịnh đến ôm vào lòng, tự lẩm bẩm – “Ừm, đệ nhất định phải nhớ rõ lời thề hôm nay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.