Hoàng Bán Tiên

Chương 7: Cuồng dại ban sơ, chút lạnh tinh khôi - Sơ cuồng thanh hàn


Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 7: Cuồng dại ban sơ, chút lạnh tinh khôi – Sơ cuồng thanh hàn

Tư Đồ oai oai phong phong thắng được trận thi văn rồi, mang Hoàng Bán Tiên theo trở về biệt viện của hắn.

Mà nói thật, ai có óc đều biết nghĩ, lần này tỷ thí chiêu thân, Tư Đồ cầm như đã thắng chắc, vì nếu luận về võ công, đừng nói là tám kẻ còn lại, mà dù có là toàn bộ Trung Nguyên võ lâm đi nữa, đã có ai là đối thủ của Tư Đồ.

Vì vậy, lần này phần thắng của Tư Đồ nếu không phải là ăn chắc, thì cũng là hết tám chín phần mười.

Kim Hạc Minh tuyên bố trận thi võ là vào hai ngày sau, cũng là tại đỉnh núi trong Hạc Minh Sơn Trang. Trong hai ngày đó, mọi người trừ việc có thể tùy ý du ngoạn Hạc Minh Sơn Trang ra, thì còn có thể thỏa thích dạo quanh huyện thành Đại Ấp, phí tổn chi xài đều do Hạc Minh Sơn Trang xuất tiền.

Tên Mộc Lang nghiện hái thuốc đề nghị đi du ngoạn Hạc Minh Sơn, gã Tư Đồ tương đối thế tục hơn lại kiến nghị đi thị trấn ăn uống dạo chơi, Tương Thanh thức thời bảo chỗ nào cũng được. Vì thế, Tư Đồ bèn xoay sang Hoàng Bán Tiên, để y quyết định.

Tiểu Hoàng hết nhìn Tư Đồ lại nhìn qua Mộc Lăng, lí nhí nói – “Ta…ta có thể ở nhà đọc sách không?”

Tư Đồ trừng mắt với y – “Ngươi nói gì?!”

Hoàng Bán Tiên thầm nhủ vậy các người quyết định đi không được sao, cớ gì còn nhất quyết phải kéo ta theo

Y bất đắc dĩ phải giận mà không dám nói gì, suy nghĩ một lúc, rồi đi đến bên người Mộc Lăng, nhẹ giọng bảo – “Thôi thì… lên núi đi.”

“Cái gì!” – Tư Đồ sa sầm mặt mày nhìn chằm chằm Hoàng Bán Tiên – “Nhà ngươi lặp lại lần nữa xem…”

Tương Thanh nhìn thấy không đồng tình, lắc đầu bảo – “Nếu không thì lên núi trước rồi vào thành đi, một ngày là kịp rồi.”

Hoàng Bán Tiên vội vã gật đầu, thầm nhủ hay nhất là ngày mai có mưa to đi, như vậy chẳng cần phải đi chỗ nào hết.

Sáng sớm hôm sau.

Tư Đồ nhìn cơn mưa to chừng như sẽ liên miên không dứt cùng những tảng đá và mặt đất ướt sũng trong sân, quay lại hỏi Hoàng Bán Tiên đang dựa vào cửa sổ mà đọc sách -“Có phải ngươi khiến trời mưa hay không?”

Hoàng Bán Tiên có hơi dở khóc dở cười – “Sao mà được…Mưa có rơi là nghe theo trời thôi, có quan hệ gì với ta đâu.”

“Chứ ngươi không phải bán tiên sao?” – Tư Đồ đi qua kéo kéo một nắm tóc của y, kéo qua kéo lại không mạnh cũng không nhẹ – “Có thể phá được thiên kiếp, xuyên thủng thiên cơ…”


“Không thể nào…” – Hoàng Bán Tiên đưa tay ra kéo tóc mình lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Tư Đồ, lập tức rụt về.

Tư Đồ bèn tóm ngay lấy tay tiểu hài tử, lạnh quá.

“Sao tay lạnh như thế này?” – Không nghĩ ngợi gì, hắn kéo tay y một cái ủ luôn – “Ngươi lạnh à?”

Lắc lắc đầu, Hoàng Bán Tiên muốn rút tay về, nhưng rút thế nào cũng không xong. Tay Tư Đồ rất lớn, hầu như ôm được nguyên cả bàn tay y vào lòng bàn tay hắn.

Tư Đồ vốn chỉ muốn sờ sờ một chút hơi ấm của tay y, nhưng dần dần bị bàn tay ấy thu hút.

Tay tiểu hài tử rất nhỏ, rất gầy… năm ngón tay thon thon mảnh mảnh, ngón cái đại khái chỉ to hơn ngón út của hắn chút xíu, tay lại trắng trẻo, móng tay là sắc hồng nhạt, được cắt tỉa rất gọn gàng. Tư Đồ dùng sức trên tay nhiều hơn để nhéo nhéo – dù sao cũng là tay văn nhân ha, mềm mềm mại mại …. Cứ bảo là người nào tay vừa ốm vừa trắng tức sẽ bạc phúc, nhưng mà người có tay mềm mại thế này sẽ có người yêu thương – Tiểu hài tử này hẳn là nửa sau rồi.

Hoàng Bán Tiên thấy Tư Đồ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, xem hoài không để yên, cứ xoa xoa rồi nắn nắn, như là chơi rất vui, bèn đỏ mặt cố sức rút tay về, giấu tịt vào trong tay áo, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, nào ngờ đâu Tư Đồ bất ngờ vươn tay ra, bấm vào trên mặt y một cái.

“Nha ~~” – Giật người một cái, lùi về một chút, Hoàng Bán Tiên bụm mặt ngước lên nhìn Tư Đồ.

“Trên mặt cũng lạnh nữa này.” – Tư Đồ không thèm để ý chuyện này, đưa tay véo áo Hoàng Bán Tiên – “Rốt cuộc là nhà ngươi mặc nhiều hay ít…”

“Ta… ta không lạnh.” – Hoàng Bán Tiên khẩn trương đưa tay bảo vệ cổ áo y phục, nhưng Tư Đồ vẫn cứ túm túm vạt áo y, rồi sờ sờ tay áo, rồi bảo – “Hình như là mỏng nha.”

Vừa nói, vừa giơ tay lên nắn nắn vai tiểu hài tử – “Sao lại gầy quá vậy? Toàn thấy xương không.”

Hoàng Bán Tiên bị hắn khiến ặt đỏ đến tận mang tai, vừa khó chịu vừa sợ hãi, đành phải mím môi lùi về phía sau.

Tư Đồ nháo đủ rồi, cười cười nói – “Vào thành thôi, mua cho ngươi thêm hai bộ y phục.”

“Không cần.” – Hoàng Bán Tiên hốt hoảng xua tay – “Không cần mà…”

“Không cần cái gì?!” – Tư Đồ trừng mắt lên, kéo tay y một cái, cướp luôn sách vứt lên bàn – “Không nói nhảm nữa, đi.”

Tư Đồ kéo một tay Hoàng Bán Tiên, thuận thế lấy một chiếc ô giấy dầu, rồi cùng y ra khỏi cửa.


“Bang chủ?” – Tương Thanh đuổi theo muốn đi cùng, nhưng bị Tư Đồ khoát khoát tay cản lại – “Ta đi mua cho y hai bộ y phục rồi trở về, không cần đi theo.”

“Lấy … lấy thêm một cái ô nữa đi…” – Hoàng Bán Tiên giãy dụa muốn đi lấy thêm một chiếc ô nữa.

“Ô cái gì mà ô? Ngươi cầm chắc được à? Không khéo bị gió thổi bay mất bây giờ.” – Tư Đồ kéo tay Hoàng Bán Tiên dắt ra trước mình, quàng tay qua vai y, một tay xòe ô ra, kéo y đi vào giữa cơn mưa.

Mưa rốt cuộc vẫn rơi rất to, nước mưa va vào tán ô, hắt lên những âm thanh lách tách, vang lên chẳng thứ tự nào, rồi lại dường như có một giai điệu nào đó.

Tư Đồ sải chân rất dài, tốc độ đi cũng nhanh. Hoàng Bán Tiên đi chậm hơn, bị hắn tóm ra phía trước, những bước chân rất hỗn loạn, bùn hắt lên vấy vào vạt áo của y phục, trên đôi hài cũng lấm tấm những vết bùn con.

Tư Đồ cúi xuống, chỉ thấy tiểu hài tử đang cố gắng bước về phía trước, dè dè dặt dặt nhìn trước mặt, ráng hết sức cho bùn không dính vào giày. Lúc phía trước mặt có một vũng bùn, y còn theo bản năng mà kéo kéo Tư Đồ một cái, ý dường như nói rằng muốn đi đường vòng, thế nhưng Tư Đồ vẫn cứ một bước mà sải chân vượt qua.

Rồi dần dà, Tư Đồ cũng thả chậm cước bộ, hai người đi một hồi, đến được trước một dịch đình ở lưng chừng ngọn núi.

Tư Đồ nhìn Hoàng Bán Tiên đang thở hổn hển một cái, đột ngột thản nhiên bảo – “Nghỉ ngơi một chút đi.” – Dứt lời, hắn giao ô lại cho tiểu hài tử, một mình đi vào trong dịch đình.

Tiểu Hoàng có chút không hiểu vì sao tâm tình của hắn lại đột nhiên dễ chịu như vậy, y đứng hoài ở ngoài dịch đình mà không vào.

Tư Đồ vào trong đình, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, đang muốn trách mắng tiểu hài tử mấy câu để y có thể vào trong này ngồi xuống, nhưng ngẩng lên nhìn chỉ thấy Hoàng Bán Tiên cứ mãi cầm ô đứng giữa cơn mưa mà nhìn hắn. Chuỗi mưa như buông rèm, giọt mưa chen vào nhau chấp chới rơi xuống, tiểu hài tử đứng giữa mưa, hai tay nắm chặt ô, cứ lẳng lặng mà đứng, chẳng nói một lời, chỉ là ánh mắt trông như đang chờ đợi… Trên người y vẫn là một bộ bạch sam có chút gì đó mỏng manh, thế nhưng có những đốm bùn loang lổ trên trên vạt áo trắng, giày cũng đã hơi ẩm ướt.

Tư Đồ ngẩn ra nhìn một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, ra ngoài dịch đình.

Hoàng Bán Tiên thấy nước mưa rơi xuống người hắn, vội vàng bước lên mấy bước, gắng sức giơ tay lên muốn giúp hắn che mưa, nhưng không ngờ được Tư Đồ lại chậm rãi ngồi xổm xuống… Hắn đưa tay bắt lấy vạt áo đã có chút ẩm ướt, vắt vắt, xong buông ra, rũ rũ mấy cái, rồi lại sờ sờ lên lớp vải của ống quần, thấy không ướt, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên hỏi y- “Có lạnh không?”… Hoàng Bán Tiên giương ô, cúi xuống nhìn động tác của hắn với đôi phần hiếu kỳ, nghe thấy hắn hỏi thế, dường như có hơi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu, mỉm môi cười một cái khe khẽ, nói – “Không lạnh…”

Tư Đồ vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu lên ngắm nghía gương mặt cúi xuống của Hoàng Bán Tiên – Gương mặt của tiểu hài tử dường như luôn luôn ngơ ngác, rất ít có biểu lộ gì, không giận, cũng không mừng vui. Nụ cười như thế là lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt y. Tư Đồ cho đến nay đều là từ phía trên người ta mà nhìn xuống, rất hiếm khi ở góc độ này mà nhìn người khác. Hắn không thích cúi đầu, càng không thích phải ngẩng lên nhìn. Hắn hưởng thụ cảm giác ngạo thế thương sinh[1], giẫm đạp tất cả mọi thứ dưới chân mình. Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên Tư Đồ ngước mắt lên nhìn người khác, vậy mà lại không hề cảm thấy không thoải mái. Trái lại, tiểu hài tử kia đứng dưới tán ô xòe ra, miệng mỉm cười nho nhỏ, khiến người ngắm chẳng hiểu vì sao mà thư thái. Bên tai là tiếng mưa rơi, hạt mưa tí tách lên nền đất, trên mái đình, trên lá… những âm thanh ấy vang lên đều khác nhau kỳ diệu, nhất là tiếng mưa rơi trên chiếc ô giấy dầu, êm tai kỳ lạ, bồi hồi…

Tư Đồ vẫn nhất nhất lấy thân thể thay cho trí não mà quyết định – hắn đứng dậy, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy một bên hông người kia, kéo y đến trước người mình, tựa vào mình cùng đứng một chỗ. Tay theo thắt lưng mà trượt đến phía sau Hoàng Bán Tiên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng, không cho tiểu hài tử thối lui.

Trên mặt Tiểu Hoàng bất ngờ nhuốm lên hai mảnh đỏ ửng, tản ra nhàn nhạt, nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào tán ô trên đỉnh đầu, hai tay giơ cao cầm lấy cán ô, muốn đưa sang Tư Đồ, rồi lại muốn che mưa cho cả hai người, thực sự có chút vất vả.


“Cứ giữ như vậy đi.” – Tư Đồ rốt cuộc cũng nói một câu.

Hoàng Bán Tiên không hiểu ý hắn cho lắm, nhưng vẫn gật đầu, thế mà không ngờ được cánh tay Tư Đồ trên lưng y xoay qua, ôm nữa người kia, cúi người xuống, tay kia đỡ dưới gối y, không tốn sức gì đã nhấc bổng y lên.

“…!…” – Hoàng Bán Tiên cả kinh, tay chân luống cuống, đỏ mặt nói – “Huynh làm cái gì… Mau buông ta xuống.”

“Nhìn ngươi đi như vậy, tới khi xuống được chân núi, đã biến thành tượng đất rồi.” – Tư Đồ trêu y, ngước lên nhìn chiếc ô, nói – “Tay để sai rồi, nước mưa bắn vào cổ ta kìa.”

Hoàng Bán Tiên vội vã giương ô che cho hắn.

“Vậy ngươi sao? Cứ ngẩng cổ lên như vậy không mệt mỏi a?” – Tư Đồ ngắm nghía Hoàng Bán Tiên cứ cố sức mà nhích ra ngoài tránh né, dùng ánh mắt ra hiệu ở ngực mình một cái – “Dựa vào đây.”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu, nhìn chăm chăm hắn, có chút đáng thương – “Huynh thả ta xuống… Ta tự đi được.”

Tư Đồ có chút xấu xa vươn người qua nói – “Ngươi ngoan ngoãn đi, ta cũng chỉ ôm ngươi xuống núi, dù thế nào trong núi cũng không có ai. Ngươi không nghe lời, ta sẽ ôm ngươi vào

thành luôn đấy.”

Thấy tiểu hài tử liên tục lắc đầu, Tư Đồ nhìn trước ngực hắn một cái, trừng mắt nhìn y.

Mím môi, Hoàng Bán Tiên đành ngoan ngoãn dựa vào.

Thỏa mãn nhìn Tiểu Hài Tử tựa lên bờ vai mình, Tư Đồ bắt đầu đi xuống chân núi, vừa đi vừa nói – “Để cán ô trên vai ta, như vậy sẽ không mỏi tay.”

Hoàng Bán Tiên làm theo, quả nhiên tay không còn mỏi nữa, hơn nữa cũng có thể dễ dàng che khuất được cả hai người.

Cước bộ hạ sơn của Tư Đồ không hề hấp tấp, đi rất trầm ổn, tiểu hài tử trong lòng hắn cơ thể vốn cứng nhắc, rồi cũng từ từ khôi phục lại như trước.

“Mọt Sách, ngươi thích màu gì?” Tư Đồ mở miệng hỏi.

Có chút sửng sốt khi Tư Đồ lại hỏi một câu như vậy, Hoàng Bán Tiên suy nghĩ một chút, nói – “Màu trắng, màu lam… màu đen.”

“Hử? Ngươi cũng thích màu đen?” – Tư Đồ có chút không ngờ – “Vì sao?”

Hoàng Bán Tiên nhìn tấm áo choàng đen tuyền Tư Đồ Mặc trên người mà thản nhiên nói – “Màu trắng và màu đen, sạch sẽ như nhau.”

“Màu trắng là mây trời cùng hoa tuyết, lam sắc là màu nước, ừ phải, rất sạch sẽ… Màu đen sao sạch sẽ?”


“Sạch mà, là màu sắc của đêm tối.”

“Vậy ghét nhất màu gì?”

“Màu đỏ.”

“Đỏ à? Vậy sau này ngươi thành thân thì làm sao?”

Hoàng Bán Tiên nở nụ cười – “Lúc thành thân thì không tính vậy được.”

“Ta cũng thích màu đen.” – Tư Đồ nói.

“Cũng là vì giống bầu trời đêm?” – Hoàng Bán Tiên đưa tay lên vuốt những sợi tóc của Tư Đồ bị gió tốc lên vén ra sau tai.

“Không phải… Vì giang hồ cũng chỉ có hai màu đen trắng.”

“Vậy huynh cũng thích màu trắng sao?”

“Không thích, ta ghét nhất là màu trắng.”

“Vì sao?”

“…” – Trầm mặc một hồi, Tư Đồ nhẹ nhàng nói – “Vì màu trắng có thể vứt bỏ ngươi, nhưng màu đen thì không, thiên hạ có rất nhiều thứ giữa ban ngày cũng không thể sống an bình, duy có trong đêm tối mới tự do tự tại.”

Hoàng Bán Tiên cái hiểu cái không mà gật đầu.

“Cho nên, y phục lần này…” – Tư Đồ xoay mặt nhìn y – “Ngươi mặc màu trắng thật sự dễ nhìn, có điều ta không thích, nên thôi không mua, mua màu khác được không?”

“Ưm ~~” Hoàng Bán Tiên dựa trên vai hắn, gật đầu thuận theo.

Chú thích:

[1] Ngạo thế thương sinh: Cao ngạo thế gian.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.