Đọc truyện Hoàng Bán Tiên – Chương 5: Vô tình tranh xuân
Thật lâu về sau này, Tư Đồ có hỏi Hoàng Bán Tiên – “Vì sao mà ngươi lại thích đọc sách đến vậy? Trong sách có thể nhảy ra những điều tốt đẹp gì ư?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng khép sách trên tay lại, không đáp mà hỏi hắn – “Huynh viết một chữ mất bao nhiêu thời gian?”
“Một chữ?” – Tư Đồ nhún vai – “Trong nháy mắt là xong thôi mà.”
Tiểu Hoàng vươn tay chạm nhẹ lên mặt Tư Đồ, thản nhiên nói – “Những gì huynh suy nghĩ trong chớp mắt đó, xét cho cùng cũng chỉ quy về một chữ, hoặc là hỷ, hoặc là bi…Có những người dùng cả đời để viết một quyển sách, vậy đọc hết một quyển sách, có khác nào hiểu rõ suy nghĩ của cả đời người ấy,…hoặc hỷ hoặc bi.”
“Vậy sao ngươi chỉ đọc sách mà không viết sách?”
“Có lẽ khi xem những câu chuyện người khác viết lại, sau đó ngẫm nghĩ nếu những sự việc như vậy xảy ra với mình thì cũng chỉ như một câu chuyện mà thôi. Nếu đã là một câu chuyện, tất sẽ có ngày phải chấm dứt. Đã vậy thì ta nghĩ mình nên chờ đến ngày nó chấm dứt…rồi mới viết.”
Tư Đồ kéo nhẹ một lọn tóc y, quấn quanh năm ngón tay, hồi lâu sau đó mới lên tiếng – “Câu chuyện này kết thúc…thì còn có câu chuyện khác bắt đầu cơ mà…”
…
Tương Thanh hồi bẩm Tề Dịch muốn gặp Hoàng Bán Tiên, Tư Đồ nghe xong chỉ cười lạnh – “Ngươi đi nói với hắn rằng người đã nghỉ ngơi rồi, không tiện tiếp khách.”
Lời còn chưa nói xong thì đã nghe trong viện xôn xao cả lên, ra là Tề Dịch dẫn người xông vào.
Tư Đồ nhăn mặt nhíu mày, kéo Hoàng Bán Tiên sang bảo – “Mọt Sách, vào trong nghỉ ngơi.” – Nói xong liền túm áo tiểu hài tử dắt vào trong.
Tề Dịch lúc này đã xông vào đến sân, nhác thấy Tư Đồ dẫn theo Hoàng Bán Tiên vào phòng, toan đóng cửa lại.
“Chậm đã…” – Hắn hô to một tiếng rồi định tiến lên. Nhưng ngay tức khắc hắn thấy trước mắt mình có một bóng người chợt lóe.
“Xin dừng bước!” – Tương Thanh chắn đường, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, thanh âm cũng lạnh như băng.
“Tránh ra!” – Tề Dịch vung chưởng muốn tấn công – “Ngáng đường ta thì phải chết!”
Một chưởng nặng nề là thế nhưng khi đánh vào đầu vai Tương Thanh lại chỉ có cảm giác như vỗ vào một nắm bông mềm, hoàn toàn chẳng có chút lực nào!
Tề Dịch cả kinh, chỉ thấy người trước mặt lạnh lùng nhìn mình, bờ vai hất lên…Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra ngoài, cánh tay tê rần…Hắn lui nhanh về phía sau vài bước, cảm thấy tay mình nhức buốt, cúi đầu xuống nhìn thì thấy lòng bàn tay rách bươm, đầy những máu là máu.
Tề Dịch tuy không phải người trong giang hồ, nhưng dù sao cũng là tướng lĩnh thống soái thiên quân vạn mã, võ nghệ cao siêu, ắt không phải hạng tầm thường, thế mà đến cả một chiêu của người ta cũng không tiếp nổi…
Hắn không thể tin nổi việc này, chỉ biết mở to mắt nhìn. Thấy Tương Thanh vẫn đứng bất động chặn đường, liền nheo mắt hỏi – “Một tên gác cửa công phu không thể cao như thế. Ngươi là ai?”
Tương Thanh không đáp, chỉ nâng tay tiễn khách – “Thỉnh ngài về đi!”
“Không được!” – Tề Dịch khoát tay chặn lại – “Ta nhất định phải gặp y, ta có chuyện quan trọng phải hỏi cho rõ ràng!”
Nhìn thấy thần sắc Tề Dịch có vẻ kích động, Tương Thanh lắc đầu – “Nếu không đi, ngài sẽ mất mạng.”
“Xằng bậy!” – Một viên tùy tùng phía sau Tề Dịch hung hăng trừng mắt với Tương Thanh – “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?!”
Ánh mắt Tương Thanh chợt trở nên âm lãnh, đang muốn động thủ thì chợt nghe phía sau có người nhô đầu ra bảo với bọn họ – “Người này đang nổi giận, chạy mau đi!”
Người vừa lên tiếng chính là Mộc Lăng.
Tề Dịch trầm mặc hồi lâu…Hắc Vân Bảo quả nhiên thâm sâu khó dò, chỉ một tên thủ hạ đã lợi hại đến thế, vậy Tư Đồ bang chủ ắt càng không phải dễ đối phó.
“…Đi…” – Tề Dịch không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ mình, xoay người bỏ đi.
Thấy ai nấy đi rồi, sắc mặt Tương Thanh mới khôi phục như cũ. Mộc Lăng vội chạy đến bên cạnh, dùng chiếc quạt hương bồ chuyên dùng để nấu thuốc quạt lấy quạt để – “Mau hạ hỏa nào, hạ hỏa nào…Đừng khiến mọi người hoảng sợ…”
Tương Thanh ngước mắt nhìn trời, thở dài một hơi. Y thật sự không chịu nổi tên thần y lắm mồm này. Nhưng dù sao người ta cũng là bằng hữu cùng lớn lên với Tư Đồ, và cũng là Nhị đương gia của Hắc Vân Bảo…không thể nhịn cũng phải nhịn.
Hoàng Bán Tiên ở trong phòng, nghe thấy Tề Dịch đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Y ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu không nói gì, tựa hồ đang có tâm sự. Nhưng rồi chợt thấy ánh sáng trước mắt tối sầm đi, hóa ra Tư Đồ chẳng biết khi nào đã đứng chắn trước mặt, đang cúi đầu nhìn y.
Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu nhìn Tư Đồ. Ở từ góc độ này mà nhìn mới cảm thấy hết, sự cao lớn của người này thật sự khiến kẻ khác cảm thấy bị bức bách mà thở không nổi.
Tiểu Hoàng bị hắn dùng đôi mắt nhạt sắc nhìn chằm chằm, không tự chủ phải nhích người một chút.
Tư Đồ nhướn mày buồn cười. Tiểu hài tử này trông cứ y như thỏ con. Thế là hắn lập tức đặt mông ngồi cạnh y, tiếp tục nhìn y chằm chằm như trước.
Hoàng Bán Tiên bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân rét run, trên đầu cũng tê dại, tiếp tục dịch về một bên nữa.
Tư Đồ cố ý làm chuyện xấu, thế nên tiểu hài tử nhích bao nhiêu thì hắn nhích bấy nhiêu, nhích mãi nhích mãi, đến khi Tiểu Hoàng dịch sát đến góc giường, nửa thân người đã giấu vào bức màn, chẳng còn đường thoái lui. Ấy thế mà Tư Đồ còn chưa chịu thôi, tiếp tục nghiêng mình áp vào, ép tiểu hài tử dính sát vào thành giường, cả người cuộn tròn lại, hai mắt mở to, nhìn hắn một cách tội nghiệp.
Nhìn nhau lâu thật lâu, mãi đến khi hai mắt tiểu hài tử rơm rớm nước mắt thì Tư Đồ mới thôi, sau đó vỗ đùi cười ha hả, vừa cười vừa chỉ vào Hoàng Bán Tiên mà nói – “Ha ha, ngươi…ngươi thật là thú vị…”
Lúc bấy giờ Tiểu Hoàng mới biết Tư Đồ vừa trêu chọc mình, mặt đỏ ửng lên không khỏi có chút tức giận. Thấy người nọ cười đến càn rỡ, lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, tiểu hài tử cảm thấy muốn đá ai đó một cái. Nhưng y không dám, bởi y nhìn xuống thấy hai chân mình bé xíu xiu, còn chẳng to bằng cánh tay thô của Tư Đồ kia nữa.
Tư Đồ cười chán chê rồi mới ngoảnh mặt nhìn tiểu hài tử vẫn đang ngồi trên giường, thấy mặt mày y đỏ au, thần tình không được tự nhiên cho lắm, tựa hồ như đang giận. Y khẽ cúi đầu, góc độ vừa ngang tầm với ngọn đèn, ánh sáng hắt sang tạo nên một hình dáng nhu hòa lạ thường, đẹp nhất là chiếc gáy nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài lớp bạch sam, trắng nõn nà như thoa phấn, làn da mỏng manh đến mức những huyết mạch cũng hiển hiện rõ nét. Đã thế, trên mặt y lại còn mang vẻ man mác phiếm hồng, khiến người ta chỉ một ghé môi vào cắn một ngụm.
Tư Đồ đôi khi làm việc không thèm suy nghĩ, thân thể đi trước ý thức mới theo sau. Lúc hắn còn chưa kịp cân nhắc cho cẩn thận thì tay đã vươn đến kéo tay tiểu hài tử, mang người đến sát trước mắt mình, hai mắt chăm chú nhìn vào chiếc cổ của y.
Tiểu Hoàng theo bản năng đánh ực một tiếng, khẩn trương trừng mắt nhìn Tư Đồ.
Mãi một lúc lâu sau, Tư Đồ đột nhiên bị một sợi dây tơ màu đỏ quấn trên cổ Tiểu Hoàng thu hút, hắn bèn đưa tay kéo sợi tơ ấy ra, mang theo một khối ngọc bội hình song ngư màu xanh biếc.
Tư Đồ xem xét ngọc bội hồi lâu rồi cất tiếng hỏi – “Đây là cái gì?”
Hoàng Bán Tiên cẩn thận thu lại ngọc bội từ trong tay Tư Đồ, bỏ lại vào bên trong cổ áo, nhẹ giọng đáp – “Là vật gia truyền.”
“Vậy sao?” – Tư Đồ nghĩ một lúc, sau đó nháy mắt với y bảo – “Ta cũng có vật gia truyền, ngươi có muốn xem không?”
Tiểu Hoàng rất muốn lắc đầu bảo không, nhưng rồi lại không dám, đành nhỏ giọng hỏi – “Là vật gì…?”
Tư Đồ cười – “Ở trên đùi của ta từng được mẫu thân xăm lên hai chữ “Hảo hán”, ngươi có muốn xem không hử?” – Nói rồi liền động thủ định cởi đai lưng của mình xuống.
“Nha~~” – Tiểu hài tử thấy vạt áo của Tư Đồ buông xuống, để lộ thân hình bên trong thì cả kinh nhắm tịt mắt lại, miệng kêu thét lên.
Đại môn lập tức nổ lên một tiếng “rầm”, cửa bị đá bung ra, Mộc Lăng vừa xông vào đã thấy Tư Đồ một tay cởi bỏ y phục của chính mình, tay kia thì lay tới lay lui Hoàng Bán Tiên đang dùng tay che mắt, miệng vẫn còn nói liên hồi – “Ngươi mau xem đi, xem đi.”
Mộc Lăng vội tiến đến mang Tiểu Hoàng cứu ra, đẩy y đến chiếc giường cạnh bên.
Tư Đồ vỗ đùi cười ha hả, vừa thở hổn hển vừa bảo với Mộc Lăng – “Thật là thú vị! Mọt Sách này rất là ngốc nghếch!”
Hoàng Bán Tiên từ từ hé mắt nhìn, thấy Tư Đồ căn bản là không hề cởi quần ra, chỉ là mở rộng vạt áo rồi ngồi trên giường cười nắc nẻ, lúc ấy mới biết mình lại bị trêu chọc…Người này thật là đáng ghét quá đi mà!
Mộc Lăng đi rồi, Hoàng Bán Tiên vùi mình trong chăn đọc sách, ánh mắt chẳng dám đánh sang chỗ Tư Đồ lấy một lần, sợ sẽ bị hắn trêu cợt lần nữa.
Qua hồi lâu sau, Hoàng Bán Tiên nghĩ rằng Tư Đồ đã ngủ, mới vừa thả lỏng toàn thân thì đột nhiên người nọ trở mình ngồi dậy xuống giường, đi đến chỗ y. Tiểu Hoàng theo bản năng nắm chặt quyển sách trên tay, hoảng hốt đến mức không dám thở.
Tư Đồ đi đến chỗ chiếc bàn thì dừng lại, sau đó kéo một chiếc ghế đặt sát bên giường, rồi mang đèn đặt trên ghế, còn dùng ***g đèn chụp bên ngoài.
Kế tiếp, hắn nhìn tiểu hài tử đang há hốc mồm, nháy mắt vài cái rồi bảo – “Đi ngủ sớm một chút đi.”
…
Mất mãi một lúc, Hoàng Bán Tiên mới hoàn hồn lại. Ngọn đèn nguyên bản ở trên bàn nay chuyển sang cạnh giường y, cũng vì thế mà mọi thứ sáng hơn rất nhiều, nhưng nhờ có lớp sa mỏng bao bên ngoài nên ánh sáng rất nhu hòa, không hề chói mắt. Hoàng Bán Tiên cầm sách, lật lật một chặp rồi cuối cùng im lặng chìm vào giấc ngủ.
Lúc bấy giờ Tư Đồ lại ngồi dậy đến bên giường, rút sách từ trong tay y đặt xuống cạnh gối, giúp y tém chăn lại rồi thổi tắt đèn trả về chỗ bàn. Lúc đang định xoay người muốn rời đi thì đột nhiên hắn ngoảnh mặt lại, thấy trong chăn kia chỉ có mỗi Hoàng Bán Tiên. Chà, giường này một người nằm hình như có hơi to thì phải…
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Bán Tiên tỉnh dậy thì cảm thấy có điều gì đó là lạ. Có cái gì nằng nặng đang đặt trên ngực y, khiến y hơi khó thở. Y đưa tay sờ thử…hình như là tay người, nhưng sao lại cứng thế nhỉ?
Trong lúc y đang nghi nghi hoặc hoặc thì bên tai có một tràng cười nhẹ, lại còn có luồng khí ấm thổi đến.
Tiểu Hoàng nơm nớp quay sang nhìn, thấy mặt Tư Đồ đang kề sát mặt mình…Người nọ đang gối đầu trên gối của y, còn y thì lại đang gối đầu lên cánh tay người nọ, tay còn lại của Tư Đồ lại đang đè trên ngực y.
Thấy Hoàng Bán Tiên đã thức, Tư Đồ bật cười khanh khách, hỏi – “Đã dậy rồi sao? Chào buổi sáng!”
Một khoảnh khắc lặng im chợt ùa đến, để rồi chốc lát sau, mọi người trong viện ai cũng nghe thấy rõ mồn một tiếng thét thất thanh truyền đến từ phòng của Tư Đồ, vang đến tận trời xanh.
Mộc Lăng và Tương Thanh chỉ biết lắc đầu khẽ niệm – “Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà…”
Sau khi dùng qua điểm tâm thì có người đến, bảo là đã đến giờ tỷ thí, thỉnh Tư Đồ lên núi.
Bởi vì theo quy định chỉ có thể mang theo một trợ thủ nên Tư Đồ bèn dẫn theo Hoàng Bán Tiên vẫn còn đang bực dọc ra cửa.
Từ buổi sáng thì tiểu hài tử đã không thèm nói chuyện với hắn. Tư Đồ vừa dắt Hoàng Bán Tiên lên núi vừa hỏi – “Sao lại không thèm để ý đến ta vậy?”
Hoàng Bán Tiên chỉ vuốt tóc nhìn phong cảnh xung quanh.
“Này!” – Tư Đồ túm một lọn tóc của y – “Nói chuyện đi chứ!”
“Huynh…” – Hoàng Bán Tiên dừng lại, thở dốc rồi hỏi hắn – “Sao huynh lại…lại ngủ…ngủ…cùng một giường với ta.”
Tư Đồ nhướn mày – “Có quan trọng gì đâu? Đều là nam nhân cả mà. Hay ngươi là nữ cải nam trang đấy?”
Tiểu Hoàng mặt đỏ bừng bừng, há miệng cãi lại – “Nhưng…nhưng rõ ràng…huynh cũng có giường mà.”
“Đúng vậy!” – Tư Đồ gật đầu – “Rõ ràng tối hôm qua ta ngủ trên giường của mình, chả biết tại sao sáng nay tỉnh dậy thì lại nằm trên giường của ngươi.”
“…” – Tiểu Hoàng tỏ vẻ không tin – “Huynh… không phải là tự huynh bò lên sao?”
“Không phải đâu à nha!” – Tư Đồ giãy nãy – “Nói không chừng là do ngươi ban đêm sợ quá nên lén tấn công ta thì có…”
“Huynh nói bậy!” – Hoàng Bán Tiên sử dụng âm lượng lớn nhất từ lúc chào đời cho đến nay thét lên với Tư Đồ.
Tư Đồ giật mình nhìn y, trong lòng thầm nói – “Tiểu hài tử giận to rồi nha!”
Hoàng Bán Tiên cũng bị âm thanh to lớn của chính mình dọa cho hết hồn. Từ nhỏ, mọi người đều bảo y giống hệt như đức Phật, lớn đến thế cũng chưa từng nóng nảy với ai. Ấy vậy mà bị tên Tư Đồ này trêu ghẹo mãi, đừng nói là mắng người, đến cả ham muốn đánh người y cũng đã có rồi.
Tiểu Hoàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình rồi cúi đầu tiếp tục lên núi. Sau lại nghe Tư Đồ tiến sát đến hỏi – “Này, Tiểu Bán Tiên, mau giúp ta nghĩ biện pháp đi.”
“…Biện pháp gì cơ?” – Mặc dù trong lòng vẫn đang thề thốt sẽ không thèm để ý đến người này nữa, nhưng dù sao ăn cơm nhà người ta thì phải giúp người ta làm việc thôi.
“Ta thật tình chẳng để nha đầu kia vào mắt. Nhưng nếu lẳng lặng bỏ đi hoặc cố ý thua cuộc thì thật mất mặt. Nếu truyền ra ngoài thì có khi người ta còn tưởng Tư Đồ ta là một kẻ bị thịt nữa…Liệu có cách nào giúp ta vừa không cần phải lấy nha đầu kia, vừa không mất thể diện không?”
Nghe xong lời Tư Đồ nói, Hoàng Bán Tiên cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng lên bảo – “Ừ…cũng có đấy!”