Đọc truyện Hoàng Ân FULL – Chương 15: Cô Phụ Mới
Cố Loan không biết rằng Nguyệt lão có linh thiêng hay không, nhưng nàng cũng không quá nôn nóng.
Nàng mới chỉ có năm tuổi mà thôi, Nguyệt lão có khoảng mười năm để chọn giúp nàng cơ mà.
Ngay cả dây lụa đỏ Cố Lan Chi cũng quên treo, Nguyệt lão linh thiêng hay không nàng cũng không để tâm nữa.
Cố Lan Chi vốn chẳng tiếc nuối gì, vậy mà sau khi hồi phủ lại thường hay nhớ đến khuôn mặt của Hạ Sơn.
Cố Lan Chi luôn cảm thấy Hạ Sơn dường như có một loại tình cảm nào đó với nàng… Nhưng, Hạ Sơn nhỏ hơn nàng tới năm tuổi, làm sao có thể như vậy cơ chứ?
Suy nghĩ miên man mấy ngày, Cố Lan Chi cũng quên chuyện này đi.
Về phần Hạ gia, Hạ Nguyệt đi miếu Nguyệt lão không hề uổng công, chẳng bao lâu sau nàng đã gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp.
Hạ Sơn bây giờ là một tiểu binh lính trong cấm quân, người lãnh đạo trực tiếp là Hàn Đô Đầu.
Năm nay Hàn Đô Đầu hai mươi hai tuổi, trước đây hắn từng có một mối hôn sự, nhưng sắp đến thời gian thành thân thì nữ tử kia đột nhiên lâm bệnh nặng rồi đi chầu Tây Thiên.
Hôn sự là do phụ mẫu quyết, Hàn Đô Đầu gặp nhà gái còn chưa được mấy lần, nên hắn cũng chẳng hề cảm thấy đau lòng.
Ban ngày hắn vẫn huấn luyện một trăm tiểu binh, sau khi hết buổi huấn luyện liền đi uống rượu tìm vui cùng bằng hữu, vô cùng thoải mái.
Hạ Sơn khôi ngô cao lớn, cần cù luyện võ, lại có lòng cầu tiến, nên chẳng bao lâu đã được Hàn Đô Đầu chú ý tới.
Hàn Đô Đầu rất quý mến Hạ Sơn, ngày hôm đó khí trời chạng vạng tối, Hàn Đô Đầu gọi Hạ Sơn cùng đi uống rượu, rượu uống được một nửa thì trời bỗng đổ mưa.
Hạ Sơn đang định tranh thủ lúc mưa nhỏ thì nhanh chóng về nhà, Hàn Đô Đầu liền cười nói: “Không vội không vội, uống xong ta đưa ngươi trở về.”
Xe la của Hàn Đô Đầu dừng ở bên ngoài.
Cứ như vậy, sau khi ăn uống no nê, hai người mới ra khỏi tửu lâu.
Hàn Đô Đầu hơi say, ngồi trong xe cùng Hạ Sơn đông kéo tây kéo.
Hạ Sơn về muộn, sợ muội muội ở nhà sẽ lo lắng, khi xe la đã sắp đến Liễu gia thôn, hắn đẩy rèm nhìn ra bên ngoài, thấy trời mưa to như trút nước, trên con đường đất đầu thôn có một bóng người đang cầm dù, nhìn không rõ là nam hay là nữ.
Đợi đến gần, Hạ Sơn chỉ cần nhìn y phục nữ tử phía dưới chiếc dù, cũng nhận ra đó là muội muội của hắn.
“Tiểu Nguyệt!” Hạ Sơn lớn tiếng kêu lên.
Hạ Nguyệt nâng dù lên, nhìn thấy ca ca, nàng cười chạy tới.
Hạ Sơn ra hiệu cho xa phu dừng xe, sau đó nói với Hàn Đô Đầu bên cạnh: “Nhà ta ở ngay gần đây, bây giờ muội muội đã tới đón thì ta cũng xuống ngay chỗ này, đại nhân cũng mau về nhà đi, kẻo nhị lão lại lo lắng.”
Hàn Đô Đầu hơi say, mơ hồ đồng ý.
Khi Hạ Sơn vén màn xe lên, Hàn Đô Đầu vô tình liếc nhìn bên ngoài, hắn trông thấy một nông gia tiểu muội mặc áo xanh đứng bên cạnh xe, mười lăm mười sáu tuổi, mặt tròn trắng trẻo, bờ môi hồng hào, cánh tay nhỏ nhắn giơ cao dù đón huynh trưởng.
Trời mưa như trút nước, cô nương dưới dù mặt mày thanh tú, mặc dù không tính là vô cùng diễm lệ, nhưng cũng thuần khiết động lòng người.
Hàn Đô Đầu đang say bỗng tỉnh táo ngay lập tức, muốn nhìn lại nhưng màn xe đã rơi xuống.
Xa phu vội vàng quay đầu ngựa đưa Đô Đầu về nhà.
Thần trí của Hàn Đô Đầu đã bay theo Hạ Nguyệt, không đi được bao xa, Hàn đô đầu bỗng nhiên vỗ đùi, ra lệnh cho xa phu: “Quay lại liễu gia thôn!”
Thế nên, khi huynh muội Hạ Sơn vừa về nhà không lâu, Hạ Sơn đang định đưa cái đùi gà hắn gói mang về cho muội muội, thì một cỗ xe la dừng trước cửa nhà bọn họ.
Hai huynh muội đứng trong bếp, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Hàn Đô Đầu đội mưa xông vào sân, sau đó rẽ hướng, chạy thẳng đến nhà xí của Hạ gia.
Hạ Sơn không nhịn được mà bật cười, giải thích với muội muội: “Đô Đầu uống rượu quá nhiều, nhịn không nổi.”
Hạ Nguyệt vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy cái người tên Đô Đầu này cũng lịch sự thật.
Mưa lớn như vậy, trên đường gần như chẳng có ai, hắn cứ đẩy màn đi thẳng ra ngoài thì cũng nào ai biết? Lại còn bô bô chạy đến nhà mình đi nhà xí.
“Muội đi nấu canh gừng, đại ca và Đô Đầu đều uống một chén đi.” Hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, khi còn bé Hạ Nguyệt đã học được cách giặt y phục nấu cơm, bây giờ lại càng trở nên dịu dàng tháo vát, mọi thứ đều lo lắng chu toàn.
Lúc Hàn Đô Đầu đi nhà xí xong quay lại, Hạ Nguyệt đang cắt hành.
Hạ Sơn thuận miệng nói: “Tiểu Nguyệt, tới bái kiến đại nhân.”
Hạ Nguyệt “Ai” một tiếng, buông dao xuống, xoa xoa hai tay vào tạp dề, khẽ cười chạy ra chào hỏi.
Toàn thân Hàn Đô Đầu đều nhỏ nước, ướt sũng.
Hắn quay lại đây chính là vì muốn ngắm nhìn Hạ Nguyệt, bây giờ người đang ở trước mắt, so với cái nhìn thoáng qua khi nãy trông nàng càng thêm phần trong trẻo và thanh tú.
Hàn Đô Đầu nuốt nước miếng, đôi mắt không cách nào rời khỏi khuôn mặt Hạ Nguyệt.
Đây chính là sự khác nhau giữa văn nhân và võ phu, văn nhân coi trọng thể diện, võ phu lại thẳng thắn hơn, muốn nhìn thì cứ nhìn!
Hạ Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên!
Hạ Sơn vội mời Hàn Đô Đầu vào trong phòng thay y phục, thân hình hai người tương tự nhau, y phục của hắn cũng có thể cho Hàn Đô Đầu mặc.
Hàn Đô Đầu thay y phục xong, mắt nhìn rèm cửa, hơi do dự một lát rồi hỏi: “Hạ Sơn, muội muội này của ngươi, đã hứa hôn với người ta chưa?”
Trong lòng Hạ Sơn giật mình, ngơ ngác nhìn Hàn Đô Đầu, quên cả đưa chiếc khắn trong tay cho hắn.
Hàn Đô Đầu sờ sờ đầu, nhếch miệng cười nói: “Ta là người thô kệch, không thích vòng vo, nếu Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa gả cho ai, vậy ngươi thấy ta thế nào?”
Giọng hắn không nhỏ, lại không hề có ý che giấu, Hạ Nguyệt đang nhóm lửa bên ngoài cũng nghe thấy, nhất thời tim đập như hươu chạy.
Tính tìnhHàn Đô Đầu hào sảng phóng khoáng, khi thủ hạ gặp phiền phức hắn luôn vui vẻ giúp đỡ.
Hạ Sơn tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì của Hàn Đô Đầu.
Mà đối với Hạ Nguyệt, Hàn Đô Đầu ngũ quan đoan chính, khôi ngô cao lớn, hơn nữa còn là quan gia, nàng cũng vui lòng gả.
Chàng có tình thiếp có ý, Hàn gia nhờ bà mối đi lại mấy chuyến, hôn sự hai người đã định là vào tháng chín năm nay.
Tháng tám, lúc hai huynh muội định phát thiếp mời, Hạ Nguyệt ấp a ấp úng nói với huynh trưởng: “Ca ca, ta muốn mời Lục phu nhân, không, ta muốn mời đại tiểu thư đến uống rượu mừng của ta.”
Năm đó, khi gặp được Cố Lan Chi, Hạ Nguyệt mới mười tuổi, chỉ là một hài tử choai choai, là chính Cố Lan Chi đã cứu nàng và ca ca trong thời khắc họ túng quẫn và tuyệt vọng nhất, từ đó Hạ Nguyệt liền coi Cố Lan Chi là phụ mẫu tái sinh.
Nữ tử xuất giá là đại sự, Hạ Nguyệt không có phụ mẫu, nàng muốn mời Cố Lan Chi tới chứng kiến hôn sự của mình.
Nhắc đến Cố Lan Chi, trái tim Hạ Sơn lại nóng bừng.
Nếu thật sự có thể mời được người ấy, hắn đương nhiên rất vui mừng, nhưng Hạ Sơn nhìn muội muội, cười khổ nói: “Thân phận nàng ấy như vậy, sao có thể tới nhà chúng ta.” Muội phu Hàn Đô Đầu với Thừa Ân Hầu, chẳng cần nói cũng thấy được rõ ràng rằng địa vị hai nhà chênh lệch như thế nào.
Hạ Nguyệt vội la lên:”Không thử làm sao biết được? Chúng ta cứ đưa thiệp mời qua trước đã, đại tiểu thư đến thì quá tốt, nếu nàng ấy không đến, vậy cũng đành chấp nhận thôi.”
Hạ Sơn cũng hy vọng Cố Lan Chi sẽ đến, hắn mang theo một tia hy vọng xa vời không muốn người khác biết, tự mình đi đến Thừa Ân Hầu Phủ đưa thiếp mời.
Người gác cổng nghe hắn tự báo thân phận xong, thấy Hạ Sơn ngũ quan tuấn lãng không giống lưu manh, liền phái người tới Lan Viên thông báo cho Đại tiểu thư.
Nha hoàn truyền lời đi đến nửa đường thì gặp Cố Phượng và Cố Loan mới từ Lan Viên trở về, nàng ta cười hành lễ: “Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư.”
Cố Phượng không nghĩ nhiều, Cố Loan thấy nha hoàn dường như muốn đi đến Lan Viên, lắm miệng hỏi một câu: “Có người muốn gặp cô cô sao?”
Nha hoàn này chuyên phụ trách việc truyền lời trong nội viện, Cố Loan nhận ra nàng ta, chỉ lo tiền cô phụ Lục Duy Dương lại tới dây dưa với cô cô.
Nha hoàn truyền lời nói: “Có vị Hạ công tử đã từng nhận ân huệ của Đại tiểu thư, hiện tại muội muội hắn phải xuất giá, hắn muốn nói lời cảm tạ Đại tiểu thư .”
Hạ công tử?
Nghe thấy vậy, đôi mắt hai tỷ muội Cố Phượng, Cố Loan đều sáng lên, khi nghe mấy chuyện nam nữ gặp mặt cô nương nào cũng sẽ nghĩ đến mấy chuyện lãng mạn, hài tử cũng thế!
Thế là, hai tỷ muội đang định về chính viện lại tay trong tay đi tìm cô cô.
Cố Loan nũng nịu tựa ở trong ngực cô cô, ngẩng đầu nhỏ lên, bí mật quan sát cô cô.
Lúc nha hoàn đề cập đến Hạ công tử, Cố Loan đã nhìn thấy ánh mắt cô cô lấp lóe, tựa như cất giấu ẩn tình gì đó.
Cố Lan Chi nào biết được tiểu chất nữ trong ngực thật ra là tiểu yêu tinh?
Tâm tư của nàng đều đặt trên người Hạ Sơn, sau khi từ biệt ở miếu Nguyệt lão, Cố Lan Chi không hề nghĩ tới nàng và Hạ Sơn còn có ngày gặp lại.
Hạ Nguyệt sắp phải xuất giá rồi sao?
Mấy suy nghĩ hiện lên, Cố Lan Chi sai nha hoàn mời Hạ Sơn đến đại sảnh Lan Viên, rồi lại gọi đại nha hoàn bên người đi chuẩn bị mấy thứ lễ vật hồi môn.
“Vì sao cô cô đối tốt với bọn họ như vậy?” Cố Phượng hiếu kì hỏi.
Cố Lan Chi sờ sờ đầu Cố Loan, cười giải thích với hai chất nữ: “Sáu năm trước ta giúp bọn họ một tay, xem như một đoạn thiện duyên, khó tránh khỏi bọn họ còn nhớ rõ ta.
Xuất giá là chuyện vui, ta nên đưa chút lễ vật.” Nói xong, Cố Lan Chi định để hai tỷ muội ở chỗ này ăn bánh ngọt, còn nàng đi ra ngoài gặp khách.
“Con cũng đi!” Hai tỷ muội trăm miệng một lời nói, mỗi người kéo một tay của cô cô, tựa như hai khối kẹo da trâu.
Cố Lan Chi bó tay toàn tập, nhưng hai chất nữ quá đáng yêu, nàng không nỡ cứng rắn bỏ lại!
Một lớn hai nhỏ đi vào phòng sảnh, ngồi một hồi mới thấy nha hoàn dẫn Hạ Sơn đến.
Cố Lan Chi mỉm cười, dáng vẻ mỹ lệ ung dung, nhìn Hạ Sơn với ánh mắt như đang nhìn vãn bối.
Sự xuất hiện của Hạ Sơn khiến Cố Loan kinh diễm.
Luận về dung mạo, chắc chắn Hạ Sơn không bằng phụ thân và ca ca, nhưng khi cô cô nói rằng Hạ Sơn là con nhà nông, Cố Loan liền tưởng tượng đến một nam tử quanh năm trồng trọt, cao lớn thô kệch, làn da đen nhánh, không ngờ được rằng Hạ Sơn đang đứng trước mắt nàng chỉ hơi ngăm đen, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng vô cùng.
Hạ Sơn không dám nhìn thẳng Cố Lan Chi, cúi đầu nhìn hai bé gái, lại phát hiện ra hai bé gái đang nhìn hắn với ánh mắt sáng rực, giống như trên mặt hắn có thêm một mắt nữa vậy.
Hạ Sơn càng rụt rè, chỉ dám nhìn xuống mặt đất, sau đó quỳ xuống, dập đầu nói với Cố Lan Chi: “Nếu như không có đại tiểu thư, huynh muội chúng ta sớm đã chết đói.
Đầu xuân gặp một lần ở miếu Nguyệt lão, đại tiểu thư đi quá vội vàng, huynh muội chúng ta không kịp bái tạ, hôm nay, mời đại tiểu thư nhận của ta một lạy.”
Nam nhân cao lớn nói quỳ liền quỳ, Cố Lan Chi sốt sắng nắm chặt khăn nói: “Ngươi, ngươi mau đứng dậy đi!”
Hạ Sơn không đứng dậy, thành kính dập đầu lạy ba cái.
Cố Phượng ngây người, còn Cố Loan lại nghĩ, cô cô gặp huynh muội Hạ Sơn ở miếu Nguyệt lão rồi sao? Vậy tại sao không hề nhắc đến họ dù chỉ một chữ?
“Ngươi mau đứng dậy đi, nếu không ta sẽ tức giận!” Mắt thấy Hạ Sơn dập đầu xong còn quỳ, Cố Lan Chi tức giận nói.
Lúc này, Hạ Sơn mới đứng dậy.
Cố Lan Chi giận đến mức không muốn nhìn hắn nữa, trừng mắt hỏi: “Tiểu Nguyệt phải xuất giá sao? Nhà trai là ai?”
Hạ Sơn một năm một mười nói ra.
Cố Lan Chi kinh ngạc, nhìn hắn hỏi: “Sao các ngươi lại quen biết Hàn Đô Đầu?”
Mặt Hạ Sơn ửng đỏ, thấp giọng nói: “Hai năm trước ta trúng tuyển cấm quân, là thủ hạ của Hàn Đô Đầu.”
Cố Lan Chi hiểu ra, lại nhìn thân hình cao lớn rắn chắc của Hạ Sơn, quả thực rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển binh của cấm quân, thậm chí còn vượt xa nữa kìa.
“Không tệ, ngươi chăm chỉ luyện võ đi, tương lai tranh thủ lập nhiều quân công, không uổng công ta cứu ngươi một lần.” Cố Lan Chi khích lệ.
Hạ Sơn gật đầu, sau đó lấy thiếp mời ra, nói: “Ngày mười hai tháng chín muội muội ta xuất giá, nếu đại tiểu thư có thời gian, thì hãy đến Hàn xá uống chén rượu chúc mừng.”
Nha hoàn đem thiếp mời đưa đến tay Cố Lan Chi, Cố Lan Chi nhìn một lát, mơ hồ nói: “Được, nếu có thời gian, ta sẽ đi.”
Hạ Sơn không nói chuyện khác nữa, cúi đầu cáo từ.
Nha hoàn tiễn hắn rời đi, hai người vừa đi, Cố Loan liền ồn ào nói: “Cô cô, con muốn hắn làm cô phụ mới của con!”
Không hiểu vì sao, nhưng Cố Loan cảm thấy cô cô và Hạ Sơn rất có hy vọng.
Sáu năm trước mỹ nhân cứu thiếu niên, sáu năm sau mỹ nhân bị phu quân phụ bạc dẫn đến hòa ly, thiếu niên gầy yếu năm đó đã trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, hai người hết lần này tới lần khác trùng phùng tại miếu Nguyệt lão, đây chẳng phải là duyên trời sắp đặt hay sao? Xem ra miếu Nguyệt lão ở núi Phượng Hoàng quả thật rất linh thiêng.
Cố Loan nghĩ.
Cố Lan Chi đưa tay nhéo nhéo miệng tiểu chất nữ, đỏ mặt trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó, tuổi của ta, làm tỷ tỷ của hắn còn tạm được.”
Cố Loan nghiêm túc nhìn cô cô, nói: “Nhưng nhìn cô cô không hề giống tỷ tỷ của hắn.”
Thật sao?
Cố Lan Chi kìm lòng không được, sờ lên mặt mình.
Nàng sờ một cái, Cố Loan lập tức chắc chắn, cô cô cũng đã động tâm với Hạ Sơn!
Chạng vạng tối, Cố Loan đi tìm phụ thân thì thầm.
Hôm sau, Thừa Ân Hầu Cố Sùng Nghiêm đi đến cấm quân tản bộ một vòng, không chỉ vậy còn tùy ý chọn mấy tiểu binh lính để khảo thí công phu, trong đó bao gồm cả Hạ Sơn.
Sau năm chiêu, Cố Sùng Nghiêm nhìn Hạ Sơn bị hắn hung hăng quẳng xuống đất, nhíu mày.
Yếu như vậy, có gì để muội muội coi trọng chứ?
Cũng may, so với tiểu bạch kiểm Lục Duy Dương, mắt nhìn của muội muội cũng đã có tiến bộ hơn!
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Quỳ: Nhạc phụ uy vũ, không bằng hai chúng ta so chiêu một chút đi?
Cố Sùng Nghiêm: Được thôi, ta đang lo không có cơ hội đánh ngươi.
.
.
chờ một chút, ngươi vừa mới gọi ta là gì?
Triệu Quỳ: Biểu thúc.
Cố Sùng Nghiêm sờ sờ lỗ tai, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.