Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 30


Đọc truyện Hoàng Ân Nhộn Nhạo – Chương 30

Editor: Preiya

Trong phòng khách, ba Triệu mẹ Triệu, ba Tống mẹ Tống đều im lặng, Triệu Tiêu đột nhiên cảm thấy đau xót, thì ra họ đã sớm biết hết rồi ư.

Mẹ Triệu nhìn Triệu Tiêu, bà kéo tay cô và nói: “Thật ra chúng tôi đã sớm biết các con không phải là những đứa trẻ bình thường, sao chúng tôi lại không nhận ra con mình được chứ, tuy rằng bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính nết, thói quen, và cả tính cách đều không giống. Sau này có một lần tôi và dì Tống của con nghe được con và Tống Cẩn nói chuyện với nhau, thì càng khẳng định các con không phải là con của chúng tôi, việc này thật ngoài sức tưởng tượng, tôi và dì Tống của con cùng với hai bác trai đã âm thầm chấp nhận từ lâu, còn từng muốn đưa các con đến viện khoa học để nghiên cứu nữa.”

Triệu Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau đó mẹ Tống lại nói tiếp: “Là Tống Cẩn, có lẽ cậu ấy đã nhìn ra sự thay đổi trong thái độ của chúng tôi, sau đó đã tìm chúng tôi để nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần, cậu ấy đã thành thật kể hết mọi chuyện với cho chúng tôi biết rằng cậu ấy và con không phải con của chúng tôi, việc này thật sự rất khó khăn, nhưng cũng thật trùng hợp khi các con và con của chúng tôi cùng giống nhau về cả tên lẫn vẻ bề ngoài…” Nói đến đây, bà khẽ lau nước mắt, “Sau này, tôi và mẹ Triệu cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, từ khi Cẩn Nhi và Tiêu Nhi rơi xuống nước thì hai đứa nó cũng đã không còn nữa, xem như ông trời đã bù đắp lại cho con và Tống Cẩn trở thành con của chúng tôi…”

“Về phần chuyện Tống Cẩn muốn chúng tôi nói dối để con không biết về việc này, hẳn là cậu ấy muốn cho con được sống vui vẻ hơn một chút…”

Nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống, Triệu Tiêu vội vàng quay đầu đi, ngăn cho nước mắt không chảy ra, mẹ Triệu liền ôm lấy cô vào lòng, “Tiêu Tiêu à, mẹ thật sự coi con là con gái của mẹ, tuy rằng Tống Cẩn đã trở về rồi nhưng ở đây vẫn còn lại mẹ và ba của con, còn có bác Tống và dì Tống nữa, cho nên con đừng khóc.”

Triệu Tiêu nghẹn ngào lên tiếng: “Anh ấy còn nói gì nữa không ạ?”

Mẹ Tống: “Cẩn Nhi, à không, là Hoàng Thượng…Đứa trẻ đáng ghét đó, cậu ấy nói cậu ấy cần phải trở về một chuyến, bởi vì lo rằng con sẽ suy nghĩ nhiều nên đã nhờ chúng tôi gạt con, sau đó tôi và mẹ con đã bàn bạc với nhau rồi lấy lý do là ra nước ngoài.”

Triệu Tiêu mở miệng bằng giọng đứt quãng: “Anh ấy….còn..nói..gì …nữa..không?”

Mẹ Tống đưa tay ra sờ sờ vào mặt Triệu Tiêu: “Tống Cẩn muốn con phải học tập cho thật tốt, ba năm sau con hãy đến chỗ sân trường của trường cấp ba chờ cậu ấy.”


Triệu Tiêu quẹt nước mắt: “Còn nữa không ạ….Anh ấy còn nói gì nữa không?”

Mẹ Triệu và mẹ Tống nhìn nhau, hai người thở dài hai tiếng rồi lắc đầu.

Ước hẹn ba năm, tuy rằng rất hận Tống Cẩn nhưng cô vẫn lên sân thượng của trường cấp ba Nhất Trung thành phố S ngồi chờ một mình một ngày một đêm, ban đêm cô ngước nhìn những ngôi sao trên bầu trời, hôm nay không có trăng cũng không có nhiều sao, trong lòng vô cùng hoang vu quạnh quẽ.

Ba năm sau, Tống Cẩn đã thất hẹn rồi.

Triệu Tiêu lqd vẫn luôn day dứt, cô không hiểu là Tống Cẩn đang nghĩ cái gì, anh không trở lại chính là không trở lại, tại sao lại muốn cô chờ anh ba năm chứ.

Sau này khi cô đang ngồi trên ghế sô pha xem phim “Thần Điêu Đại Hiệp”, nước mắt không ngừng chảy xuống, giống như Tiểu Long Nữ đã lừa Dương Quá 16 năm, mười sáu năm sau, Tiểu Long Nữ cũng không đến gặp Dương Quá, thời gian không chỉ là một phương thuốc chữa lành tốt, nhưng lại dệt lên một sự hy vọng đã từng cất giấu sâu trong lòng.

“Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết”, sao cô phải đau khổ để chờ đợi một người không quay về nữa làm gì, nhưng nếu có khả năng đó thì cô sẽ vô cùng hy vọng mình sẽ dựng được ngón tay giữa vào mặt Tống Cẩn, sau đó hét lớn một tiếng “Xì!”

Đương nhiên là, cô tưởng mình đã hết giận anh, nhưng việc này thật sự rất khó khăn.

Quay ngược trở lại ngày mà lúc mẹ Triệu và mẹ Tống nói cho Triệu Tiêu biết toàn bộ sự thật, đêm đó cô đã bị sốt rất cao, ba Triệu mẹ Triệu vội vàng ôm cô đi bệnh viện truyền dịch đến tận rạng sáng.

Trong phòng Triệu Tiêu, mẹ Triệu đắp chăn cho cô xong, bà bất đắc dĩ thở dài rồi mới tắt đèn đi ra.


Sau khi mẹ Triệu đi rồi, Triệu Tiêu liền mở to hai mắt, cố gắng dùng răng cắn chặt cánh môi, sau đó vùi cả người vào trong chăn bắt đầu lặng lẽ khóc, thật lâu sau, cô mới bò ra khỏi chăn và với tay rút vài tờ khăn giấy trên đầu giường, sau đó lại tiếp tục kéo chăn lên, trốn trong đó vụng trộm khóc thầm, bởi vì cách một lớp chăn thật dày, ba Triệu và mẹ Triệu ở phòng bên cạnh sẽ không nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô. 

Triệu Tiêu phải truyền dịch ba ngày ba đêm mới hết sốt, sau khi sốt cao đã hết thì lại bắt đầu bị sốt nhẹ, mẹ Triệu xin cho Triệu Tiêu được nghỉ một tuần, một tuần này, Triệu Tiêu không truyền dịch thì lại uống thuốc, trải qua một tuần gian khổ, cuối cùng nhiệt độ cơ thể cô đã bình thường trở lại.

Vào thứ hai hôm sau, Triệu Tiêu đeo một chiếc cặp chứa đầy sách vở và trở lại trường học một lần nữa.

Lúc về tới trường, mỗi ngày Triệu Tiêu đều mang bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, không đọc sách cũng không nghe giảng, bài tập về nhà cũng không làm, lúc mới vừa nhập học, các giáo viên còn la mắng cô, sau đó cũng không quan tâm tới cô nữa, nhất là thầy chủ nhiệm lớp, ông ta nhất quyết chuyển cô đến vị trí cuối lớp học, bàn của cô đặt một mình tại góc lớp, trông thật dư thừa.

Vậy mà Triệu Tiêu cũng không nói gì, cũng không phản kháng, bởi vì cô có nói ra cũng không thể làm được gì, chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi.

Mỗi lần Cố Nhất Minh đến tìm Triệu Tiêu thì tám chín phần là cô đang ngủ gục trên bàn, cô không giao tiếp hay nói chuyện cùng với người khác, không khóc, cũng không cười, giống như mỗi ngày chỉ việc ăn cơm và đi ngủ vậy.

Một học sinh có vấn đề như vậy, thầy chủ nhiệm lớp đành phải báo cho phụ huynh học sinh biết, nội dung của cuộc nói chuyện cực kỳ đơn giản, ông ta đề nghị ba Triệu và mẹ Triệu dẫn cô đi khám ở khoa thần kinh đi.

“Thật ra đứa bé này cũng tốt, xin đừng nghĩ đến chuyện mặt mũi mà làm chậm trễ việc này, tôi đề nghị hai vị nên dẫn con bé đến bệnh viện khám đi.”

Mẹ Triệu lqd liền chỉ tay vào mặt thầy chủ nhiệm, quát to: “Tuy rằng con của tôi không được thông minh nhưng không hề có vấn đề, tính tình con bé rất đơn giản lại có chút yếu đuối, điều đó không có nghĩa là ông có thể sỉ nhục con bé, bây giờ tôi vô cùng hối hận khi đã để Tiêu Tiêu vào học ở cái lớp này, tôi muốn đổi ban cho con gái tôi.”


Trường học đã thay đổi ban cho Triệu Tiêu, lúc trước là đổi chỗ ngủ trong lớp học, bây giờ là đổi phòng ngủ khác, đối với Triệu Tiêu mà nói, chẳng có gì khác nhau cả.

Sau khi vào lớp mới, vài nam sinh nghịch ngợm sẽ bày trò chọc phá khi Triệu Tiêu đang ngủ, ví dụ như buộc dây giày của cô vào ghế phía trước hay dán giấy vụn lên tóc của cô, hoặc là đặt cho cô một cái biệt danh bất lịch sự: Triệu heo.

“Triệu heo, có người tìm cậu kìa.” Có người vỗ vài vai Triệu Tiêu.

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, lúc cô vừa mới đúng lên khỏi ghế, vừa mới định nhấc chân lên thì cả người gần như ngã sấp xuống, thì ra không hề có ai đến tìm cô, bọn họ đã buộc hai sự dây giày của cô lại với nhau, sau đó lừa cô rằng có ai tìm cô để buộc cô phải đứng lên.

Trò chơi này bọn kia đã chơi rất nhiều lần, mỗi lần Triệu Tiêu bị lừa, những nữ sinh ngồi phía trước không đành lòng nhìn cô như vậy, họ sẽ đi đến nâng cô dậy rồi trừng mắt nhìn những nam sinh là tác giả của trò đùa ngồi đằng kia: “Bộ các người không thấy chán sao hả?”

Mấy nam sinh liền cười phá lên, trong đó có một nam sinh tóc ngắn, mặt đầy vẻ cao ngạo đến đặt tay trên bả vai của Triệu Tiêu, học theo khẩu khí của bọn lưu manh trên TV và nói: “Triệu heo là món đồ chơi tốt của bọn tôi, sao có thể nhàm chán được chứ.”

“Buông tay ra.” Rốt cuộc Triệu Tiêu đã mở miệng nói chuyện. 

“Hả? Cậu nói cái gì cơ?” Người nam sinh làm động tác không nghe thấy, đưa lỗ tai tới sát miệng Triệu Tiêu, kết quả là bị cô cắn vào lỗ tai một cái.

Chỗ bị Triệu Tiêu cắn bị chảy máu ròng ròng, các học sinh bị dọa cho sợ hãi, có kẻ điên khùng gọi loạn, còn người khác xông lên kéo Triệu Tiêu ra, có người lại đứng xem náo nhiệt, một người khác chạy đi báo cáo với thầy chủ nhiệm lớp.

Trong giờ học, Cố Nhất Minh đang đứng trên bảng để viết bài thay cho giáo viên, chợt cậu nghe được hai nữ sinh ngồi ở cửa nói chuyện: “Cái người tên Triệu Tiêu kia có phải là não bị hỏng rồi không, vậy mà lại đi cắn lỗ tai của bạn học, nếu như cô ta không có người thân làm ở bộ giáo dục thì có lẽ đã bị đuổi học lâu rồi.”

Cố Nhất Minh lqd liền quăng cây phấn đang viết xuống đất, sau đó chạy tới phòng học của Triệu Tiêu nhưng cô không còn ở đó nữa, ở vị trí ngồi của cô có lấm tấm vài giọt máu chảy xuống, những vệt máu loang lổ này khiến cho huyệt thái dương của Cố Nhất Minh đập thình thịch.

Cậu bèn chạy tới chỗ phòng bệnh của trường học, quả nhiên bên trong là Triệu Tiêu đang cúi đầu, phụ huynh của cô còn chưa tới, thầy chủ nhiệm lớp đang đứng đó giảng đạo với cô: “Bất luận là như thế nào thì việc cắn tai của bạn học này là đúng sự thật, nếu như Vương Lôi bắt nạt em thì em có thể nói cho thầy biết, sao bình thường em không nói gì giờ lại còn cắt bạn học suýt nữa là đứt tai, em có bồi thường nổi không, bọn họ chỉ có một đứa con thôi đấy, nếu như trường học quyết định xử lý, nhẹ nhất là đuổi học, còn nặng là sẽ bị nhốt vào trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên, em có biết chuyện đó không vậy!”


Triệu Tiêu vẫn cúi đầu và im lặng không nói chuyện như cũ.

Cố Nhất Minh đi đến trước mặt của thầy giáo: “Thầy Tần, chuyện gì cũng nên hỏi rõ nguyên nhân rồi hãy trách mắng chứ, tính tình của Triệu Tiêu như thế nào em có thể đứng ra đảm bảo, cậu ấy sẽ không vô cớ mà làm hại bạn học, nếu không phải như vậy chính là đã bị bắt bạt rất khủng khiếp rồi.”

Cậu ngừng lại một lát, không chờ ông mở miệng  liền nói tiếp: “Em nhất định sẽ trả tiền viện phí, nếu như đối phương muốn kiện Triệu Tiêu thì bọn em sẽ theo đến cùng, ai thắng ai thua còn phải chờ xem thẩm phán quyết định như thế nào, em tin người đó nhất định sẽ là một vị thẩm phán công bằng, tuyệt đối sẽ không vì em là cháu của ông ấy mà thiên vị cho chúng em.”

“Đây là chuyện của Triệu Tiêu, em nhiệt tình như thế làm gì hả? Mau về lớp học của mình đi.” Thầy chủ nhiệm lớp Triệu Tiêu không nhịn được mà mở miệng.

Cố Nhất Minh hất cằm lên, khuôn mặt tuấn tú đã hiện vẻ âm trầm: “Em và Triệu Tiêu là…Bạn tốt, chuyện của bạn ấy cũng là chuyện của em.”

Sau đó phụ huynh của nam sinh kia đã bị gương mặt nghiêm nghị của Cố Nhất Minh dọa cho sợ, vừa mới nói chuyện đã muốn nhà trường nhất định phải đuổi học Triệu Tiêu rồi dần dần giảm xuống muốn cô phải trả 1200 đồng tiền thuốc men.

Tiền viện phí là do Cố Nhất Minh ứng trước cho Triệu Tiêu, lúc về đến nhà đã là đêm khuya, cô mở tủ quần áo ra, dưới chồng quần áo là một cái hộp sắt nhỏ, bên trong là số tiền 2000 đồng mà cô đã dành dụm, cô định đem 1200 đồng trả lại cho Cố Nhất Minh.

Mở két tiền ra, Triệu Tiêu hơi sửng sốt một chút, bên trong ngoài tiền ra còn có một cái thẻ và một tờ giấy viết tay.

Tấm thẻ này là của Tống Cẩn, Triệu Tiêu biết nó nên bèn để tấm thẻ xuống rồi cầm tờ giấy lên xem, đập vào mắt cô là một loạt chữ quen thuộc: “Tiêu Nhi à, lấy tiền này đi mua những thứ mà bản thân thích đi nhé, không cần phải tiết kiệm đâu, nhưng đừng mua quá nhiều đồ ăn vặt, những cái đó không có dinh dưỡng đâu.”

Triệu Tiêu vò tờ giấy lại thành một cục rồi ném vào thùng rác, không có dinh dưỡng sao? Những lời nói chân thành này mà anh để lại  mới là không có dinh dưỡng đấy, cô lấy hai  tay ôm mặt, nước mắt liền chảy xuống từ giữa hai kẽ tay.

Lúc anh viết mấy lời vô nghĩa này chi bằng viết mật mã cho cô còn hơn! Có được không hả!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.