Bạn đang đọc Hoán Thê FULL – Chương 51: Mẫn Mẫn 2
Ninh Tĩnh làm như không để ý đến việc A Tài thất lễ với mình, dáng vẻ vui mừng lại hết sức tin tưởng việc tốt này đi đến bên cạnh Lâm bộ đầu cùng Mẫn Mẫn, nàng nâng tay nha hoàn của mình lên, nhẹ nàng đặt vào lòng bàn tay ấm áp của Lâm bộ đầu, lại vỗ vỗ thêm mấy cái, hài lòng cất lời.
Lúc này Ninh Tĩnh đứng đối diện hai người kia cho nên những gì hiện lên trong ánh mắt họ nàng đều nhìn thấy và hiểu hết.
Đầu tiên là Lâm bộ đầu, hắn kinh ngạc vô cùng, hắn biết Tiêu phu nhân gọi mình đến là có việc, trước đó còn dặn dò hắn dù nàng có nói cái gì, làm cái gì thì đừng để tâm, chắc chắn sẽ không phải sự thật, hắn không cần lo lắng và tự doạ mình.
Nhưng mà bây giờ thì Ninh Tĩnh nàng đúng là doạ chết hắn rồi, gì mà nam nhân tốt, xứng đôi vừa lứa lại còn thành thân? Hắn thừa nhận Mẫn Mẫn tuy đáng yêu hoạt bát, rất dễ làm nam nhân động lòng nhưng mà hắn thì chỉ có thiện cảm với nàng thôi, trong tim hắn bây giờ đã có hình bóng nữ nhân khác, bọn họ sắp về ra mắt phụ mẫu rồi, cho nên tuyệt đối không thể để việc này truyền ra ngoài đâu.
Còn Mẫn Mẫn, ánh mắt ngập ngừng, lo lắng cùng bối rối hướng về Ninh Tĩnh, nàng đã biết trước kế hoạch của phu nhân rồi, nhưng nếu kết quả không như ý muốn, chuyện thành thân hôm nay nói ra ngày sau biết giải quyết thế nào? Nghĩ vậy, tay Mẫn Mẫn khi được đặt trong lòng bàn tay của Lâm bộ đầu vô thức run lên, Ninh Tĩnh nhận thấy liền vỗ thêm vài cái trấn an, miệng dùng khẩu ngữ động viên nàng hai chữ “Yên tâm”.
Ninh Tĩnh sau khi chứng kiến cảnh A Tài cùng Mẫn Mẫn có chút thân mật không tầm thường ngày hôm đó, lại thêm mấy hôm trở lại đây tinh thần Mẫn Mẫn sa sút, hay buồn lại trầm tư, Minh Lan còn để ý nói mỗi tối nàng rất hay lén khóc thầm, nữ nhân như Mẫn Mẫn thì đau lòng vì việc gì chứ? Phụ mẫu nàng đã qua đời, chủ nhân như Ninh Tĩnh không làm khó nàng, cả Tiêu phủ này vì nàng là nha hoàn thiếp thân của phu nhân nên cũng nể nang nàng một phần nào đó, vậy thì suy ra, nguyên nhân hợp lý nhất chính là do nam nhân, mà người này rất có thể là A Tài.
Ninh Tĩnh gọi Mẫn Mẫn đến tâm sự, gặn hỏi nàng nhiều lần thì nàng mới thừa nhận.
Nàng và A Tài trước đó không có gì với nhau, chỉ là thường xuyên gặp mặt do là gia đinh, nha hoàn thân cận của Ninh Tĩnh và Tiêu Chấn.
Mãi cho đến lần trước Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn có tranh cãi, sai Mẫn Mẫn cùng A Tài chạy đi truyền tin giúp, kể từ đó hai người nảy sinh tình ý, yêu đương vụng trộm không để cho ai khác biết được.
Nói đến đây, Ninh Tĩnh mới chợt nhớ lại, quả nhiên mỗi tối dạo gần đây Mẫn Mẫn hay tìm cớ biến mất rất sớm, chỉ còn mỗi Minh Lan hầu hạ nàng đến khi đi ngủ, thì ra là nha hoàn của nàng có hẹn với nam nhân.
Sau đó Mẫn Mẫn mới kể tiếp, hai người họ lén lút đã lâu, Mẫn Mẫn là nữ nhi, làm sao có thể chịu cảnh này dài dài, thế là nàng chủ động hỏi A Tài khi nào sẽ cưới nàng.
Vốn dĩ nghĩ hắn yêu nàng, sẽ nhanh chóng muốn cùng nàng thành thân, nào ngờ hắn lại từ chối không muốn thành thân, lý do chính là hắn là nhi tử duy nhất trong nhà, mẫu thân đang bệnh nặng, gia cảnh suy cho cùng vẫn không được tốt, sợ cưới Mẫn Mẫn về sẽ làm nàng chịu khổ, vì chăm sóc gia đình vừa chăm mẫu thân hắn, còn có áp lực phải sinh nhi tử nối dõi, hắn càng nghĩ càng không ổn, cho nên mới từ chối.
Mẫn Mẫn nghe xong, tất nhiên là nàng không ngại, chỉ cần A Tài yêu thương nàng, một lòng một dạ với nàng, phu thê cùng chịu khó khăn hay cùng hưởng vui sướng thì mới là phu thê chứ đúng không? Thế mà hắn vẫn không đồng ý, Mẫn Mẫn nghĩ A Tài không yêu mình, tìm cớ để không qua lại với nàng nữa, thế là hai người có mâu thuẫn.
Mẫn Mẫn thật lòng yêu say đắm A Tài, ngày ngày nhìn thấy hắn lại nhớ đến khi hắn từ chối nàng, trong lòng không khỏi đau khổ, ngoài âm thầm gặm nhấm nỗi đau cùng khóc thầm, nàng không biết phải làm sao nữa.
Ninh Tĩnh nghe xong, nàng thật sự không rõ A Tài có ý gì với Mẫn Mẫn không, nếu hành động khinh suất thì không hay chút nào, chính vì vậy nàng mới cố tình dựng nên vở kịch này để thử lòng hắn.
“Chấn, chàng thấy thế nào?”, Ninh Tĩnh xoay người lại, mỉm cười nhìn Tiêu Chấn, nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
“Theo ý nàng đi.
Mẫn Mẫn là nữ nhân tận tâm lại chăm chỉ, siêng năng.
Còn Lâm bộ đầu nghĩa khí nam nhi có đủ, hai người quả thật là một đôi bích nhân.
Đã chọn được ngày hay chưa? Ta nghe nói cuối tháng này là ngày đẹp, chi bằng thực hiện sớm luôn, hai người thấy thế nào?”
Tiêu Chấn liếc nhìn A Tài phía sau ngày càng rối bời, mất kiên nhẫn, hắn thầm cười trong lòng, yêu mà không dám thừa nhận vậy thì gia đinh này của hắn không được rồi.
Thôi thì hắn phối hợp với Ninh Tĩnh nhiệt tình một chút, đẩy việc nhanh lên một chút, hắn không tin A Tài sẽ trơ mắt đứng nhìn nữ nhân mình yêu thương thành thân với một nam nhân khác.
“Quyết định vậy đi.”, Ninh Tĩnh không hỏi ý kiến hai người phía sau, tự mình quyết định luôn.
“Không được!”, A Tài lúc này tự dưng la lớn lên, hai tay siết chặt nhìn mấy người trước mặt vui vẻ bàn hôn sự mà trong lòng khó chịu, chán ghét vô cùng.
Hắn thừa nhận nhìn thấy Mẫn Mẫn sánh đôi bên nam nhân khác, hắn ghen tị, hắn chính là ăn giấm chua của nàng rồi.
“Tại sao không được?”, Mẫn Mẫn nghe A Tài nói như thế, trong lòng dâng lên chút vui vẻ cùng chờ mong, nàng chờ mong A Tài ngăn cản, chờ mong hắn thừa nhận hắn yêu nàng, muốn thành thân với nàng.
“Cuối tháng này thiếu gia có việc làm ăn lớn phải bàn bạc, mà người đó lại ở tận Giang Nam, thiếu gia phải đến đó.”, A Tài lại không như mong đợi của mọi người rằng hắn sẽ thừa nhận, ngược lại còn dồn hết lý do qua người Tiêu Chấn, tên này thật là!!!
“Không cần lo lắng, hiếm khi phu nhân cao hứng như vậy, hơn nữa Mẫn Mẫn xem như là thân thiết với hai người chúng ta, việc thành thân của Mẫn Mẫn quan trọng không kém.
A Tài, ngày mai ngươi thay ta chuyển thư cho Hứa đại nhân, nói đại nhân thứ lỗi, nhà ta có việc gấp có thể dời chuyện làm ăn sang tháng sau hay không.”
“Vì chuyện hôn sự của Mẫn Mẫn đã làm phiền đến thiếu gia cùng phu nhân, là lỗi của nô tỳ.”, Mẫn Mẫn vừa giận dỗi vừa xúc động, cảm xúc đan xen, dù cho nàng không thành thân với nam nhân nào trong hai người, ngày hôm nay thấy hai chủ nhân vì nàng mà giúp đỡ như vậy, lòng nàng đã mãn nguyện, thề chết trung thành tận tâm với Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh.
“Không cần lo lắng như thế, em hạnh phúc, lại có nơi nương tựa cả đời là ta đã yên tâm rồi.
À, còn nữa, ta đã dặn ông chủ Châu ở hiệu vải An Châu, ngày mai em cùng Lâm bộ đầu đến đó lấy số đo may hỷ phục, yên tâm, chúng ta đã hứa làm chủ hôn cho em, hôn sự này chắc chắn sẽ chu toàn đầy đủ.
Bây giờ không làm phiền hai người có không gian riêng nữa.
Chỉ là Mẫn Mẫn, dù em đã được định hôn với Lâm bộ đầu nhưng hai người vẫn chưa thành thân, nhớ phải xem thì giờ để trở về phủ, đã rõ chưa?!”
Ninh Tĩnh thấy A Tài cố chấp như vậy, bèn dùng đến cách cuối cùng của mình luôn, mong rằng với sự khiêu khích này, gia đinh của Tiêu Chấn sẽ chịu ra mặt cướp nữ nhân của mình về.
Mẫn Mẫn nghe vậy, kéo Lâm bộ đầu cùng hành lễ tạ ơn Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn, sau đó nàng xoay đầu mỉm cười với Lâm bộ đầu, một nụ cười đáng thương cùng đau lòng mang vỏ bọc hạnh phúc đến viên mãn kia với hắn, cuối cùng nàng siết chặt tay Lâm bộ đầu, bộ dáng như thiếu nữ mới lớn e ấp, ngượng ngùng kéo hắn từng bước rời khỏi phòng trà.
Mẫn Mẫn khi đi ngang qua A Tài, nàng liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt chất chứa đầy nỗi niềm cùng thất vọng, hắn vẫn đứng yên nó nhìn nàng sóng đôi với nam nhân khác, đứng yêu nhìn nàng sắp trở thành thê tử của người khác.
Thì ra là thế, thì ra là trước giờ nàng tự mình đa tình, thì ra là nàng đơn phương.
Trong nhất thời, hốc mắt Mẫn Mẫn chợt đỏ lên, một tầng sương mỏng dần dần bao phủ lấy, nàng bây giờ trông thật bi thương vô cùng.
“Khoan đã.”
A Tài nhìn thấy Mẫn Mẫn cùng Lâm bộ đầu tay nắm tay, khi nàng lướt qua hắn thì hắn lại nhìn ra được sự đau khổ cùng tuyệt vọng trong mắt nàng, nụ cười gượng gạo ấy của nàng làm tim hắn đau vô cùng, như bị ai cầm kim đâm nhiều nhát vậy, đau đớn đến khó thở.
A Tài bất chấp thân phận đi đến bắt lấy tay Mẫn Mẫn mạnh mẽ kéo nàng về phía mình, Lâm bộ đầu như bản năng của một nam nhân, thấy một nữ nhân bị ăn hiếp cùng không thuận lòng, hắn đột nhiên giữ chặt lấy tay Mẫn Mẫn, hai bên giằng co, Mẫn Mẫn ở giữa bị bên này kéo qua bên kia giữ lại khiến tay đau vô cùng, nàng buồn bực hướng mắt về A Tài, lạnh lùng lên tiếng.
“Huynh buông tay, chuyện chúng ta đã chấm dứt rồi.”
“Mẫn Mẫn là nữ nhân của ta, là thê tử tương lai của ta, không cho phép ngươi đưa nàng ấy đi.”, A Tài không đáp lời Mẫn Mẫn, ngược lại hắn đi đến đối diện với Lâm bộ đầu, thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, còn buông lời cảnh cáo nữa chứ.
“A Tài, huynh nói cái gì vậy? Rõ ràng lần trước…”
“Ta quả thật lo rằng nếu cưới muội về sẽ làm muội khổ, ta không muốn muội vì ta mà cam chịu như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, so với mất đi muội, ta thà cố gắng phấn đấu một chút, phu thê chúng ta đồng lòng vượt qua, chứ ta không thể đánh mất muội được.
Mẫn Mẫn, ta là thật lòng thật dạ với muội, gả cho ta đi.”
———
Lại thêm một lần Ninh Tĩnh chứng kiến cảnh bà mối chạy đến tận cửa hối thúc tân nương mau chóng ra ngoài, sắp đến giờ lành để hành lễ.
Trong phòng lúc này chỉ có ba người, Ninh Tĩnh, Minh Lan cùng Mẫn Mẫn.
Hôm nay là ngày thành thân của Mẫn Mẫn, như lời hứa, Ninh Tĩnh đã tặng cho nàng một bộ hỉ phục thêu hoa văn tinh tế lại tỉ mĩ, Mẫn Mẫn khoác trên mình bộ hỉ phục dài chấm đất, gương mặt ngập tràn hạnh phúc được tô son điểm phấn kĩ càng, trên đầu đội mũ phượng tuy đơn giản nhưng không kém phần thanh nhã kiều diễm.
Sau lần diễn kịch ở trà lâu hôm ấy, cuối cùng A Tài đã chịu mở lời, còn dùng thời gian nhanh nhất có thể để có thể rước Mẫn Mẫn về nhà, hảo hảo giữ nàng cạnh mình.
Ninh Tĩnh cùng Minh Lan nhìn Mẫn Mẫn ngập tràn hạnh phúc khoác lên mình hỉ phục đỏ rực, trong lòng không khỏi bùi ngùi xúc động, đã ở cùng nhau lâu như thế, lưu luyến cùng không nỡ chắc chắn là không thể không có, nhưng mà Mẫn Mẫn thành gia lập thất, có nơi nương tựa cả đời, cả hai đành dằn lòng lại, thật tâm chúc phúc cho nàng.
“Phu nhân, từ nay em không còn ở bên hầu hạ, chăm lo cho người nữa, người phải lưu ý sức khoẻ, sống thật hạnh phúc với thiếu gia, mau mau sinh tiểu thiếu gia cho Tiêu lão phu nhân ẳm bồng.”
Mẫn Mẫn nghẹn ngào rơi nước mắt, nắm lấy tay Ninh Tĩnh nức nở nói.
Từ lúc Mẫn Mẫn mất đi phụ thân, có Ninh Tĩnh xuất hiện cứu giúp, cuộc đời này của nàng đã biết phu nhân chính là ngươi thân cận nhất, nay chia xa, trong lòng buồn bã vô cùng.
Mẫu thân A Tài bệnh nặng liệt giường, nếu nàng vẫn ở cạnh Ninh Tĩnh hầu hạ thì không phải phép, nàng đành xin phu nhân thứ lỗi để nàng xuất giá, bên cạnh tận tâm báo hiếu, chăm sóc cho bà bà.
Giờ phút chia tay này, khó có ngày quay lại như trước, Mẫn Mẫn không khỏi nuối tiếc.
“Em không cần lo cho ta, Minh Lan sẽ thay em hầu hạ ta mà.
Em đó, ngày trọng đại đừng khóc như thế không tốt, phải cười thật nhiều lên.
Mẫn Mẫn, em hứa với ta đi, rằng em sẽ sống thật hạnh phúc nhé.”
Ninh Tĩnh cũng không kiềm lòng được, đôi mắt đã hiện lên tầng hơi nước, nhận được cái gật đầu hứa hẹn của Mẫn Mẫn, nàng mới yên tâm nhẹ lòng.
Nhận lấy khăn hỉ từ tay Minh Lan, nàng cầm lấy phủ lên đầu cho Mẫn Mẫn, nàng cùng Minh Lan chỉ có thể tiễn Mẫn Mẫn ra đến cửa lớn Tiêu phủ.
Nhìn dòng người rước dâu từ từ đi xa, Ninh Tĩnh hạnh phúc mỉm cười, thầm thật tâm chúc phúc cho Mẫn Mẫn một đời hạnh phúc, một đời bình an..